Thời Khanh nằm trong túi vũ khí mà Tần Mạc chuẩn bị dành riêng cho cậu, vẫn luôn hết sức chăm chú theo dõi tình hình bên ngoài. Đem những gì nhìn thấy và nghe được đều một hai ghi tạc vào lòng, không dám bỏ sót bất cứ điều gì. Thời điểm khẩn trương như vậy nên cậu không thể phân tâm. Cậu không theo kịp suy nghĩ của Tần Mạc, không biết kế hoạch của y là gì, nhưng cậu lại biết một chuyện, tuyệt đối phải phối hợp cao độ với y. Điều này cũng cần độ ăn ý hoàn hảo. Cho nên việc Tần Mạc giả vờ giúp Xích Huyền, sau đó lại phản thủ tấn công Hạ Huân, tiếp theo nữa lại lợi dụng Hạ Huân cùng y chung tay ngăn cản Xích Huyền, cậu không hề ngạc nhiên, cũng không hề nghi ngờ. Cậu nhớ kỹ câu nói sau cùng, cắn nuốt Hạ Huân! Về phần làm như thế nào, cũng không cần cậu tự hỏi, Tần Mạc đem cậu phóng xuất, chỉ dẫn cậu hấp thu quả cầu ánh sáng màu trắng đang từ từ thoát ly thân thể Hạ Huân kia. Cũng không lấy gì làm lạ, Thời Khanh đã từng gặp qua trong mơ. Hai quả cầu ánh sáng kia không ngừng va chạm lẫn nhau, chưa được như ý thì không ngừng dây dưa, cuối cùng lại cùng lúc tập trung ánh mắt vào Thời Khanh. Lúc này nó so với trong mơ thì suy yếu hơn nhiều, tuy vẫn vô cùng chói mắt, nhưng mất đi khí thế sắc bén ban đầu. Thời Khanh biết, đây là thời cơ tốt nhất, tuyệt đối không thể bỏ qua! Cậu bắt chước cảnh tượng trong mơ, nhanh chóng bao phủ lấy cự cầu ánh sáng, lần đầu tiên chạm vào thì bất chợt bắn ngược ra, nhưng cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý, lập tức tăng mạnh lực độ, không để cho nó cự tuyệt lần nữa, cường thế xâm lấn. Quá trình này cũng không nhanh chóng, Xích Huyền lúc đầu kinh ngạc nhưng sau đó nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nhìn động tác của Tần Mạc, đã biết mình cũng bị đùa bỡn . Lửa giận dâng lên đỉnh đầu, gã đem tất cả hỏa khí có được hướng về phía Tần Mạc. Newbie, quá ngây thơ rồi! Hạ Huân chết rồi, ngươi cũng chỉ là một con kiến! Nghiền chết ngươi thực sự rất dễ dàng! Không nhiều lời vô nghĩa, gã phát ra phép thuật chung cực, thề muốn đánh bại Tần Mạc. Tần Mạc nhanh nhẹn di chuyển, công kích liên tiếp được xuất ra, mang theo uy thế thật lớn điên đảo trời cao, cùng Xích Huyền giằng co một chỗ. Sức mạnh của y quả thực rất mạnh, nhưng muốn đánh chết Xích Huyền thì vẫn rất khó khăn. Bất quá, hiện tại y phải kéo dài thời gian! Thời Khanh dùng hết toàn lực áp chế quả cầu ánh sáng, tuy rằng Hạ Huân đã chết, nhưng hắn chưởng khống cổ lực lượng này trong thời gian rất dài, trình độ quen thuộc Thời Khanh cũng không thể nào sánh bằng được, lúc này bọn họ giằng co không chỉ có lực lượng thôi, mà còn thêm lực tinh thần của nhau. Hạ Huân không muốn chết, ý chí cầu sinh này khiến sức mạnh tinh thần trong hắn bùng nổ, dường như áp đảo lên thân thể tiều tụy, thoát khỏi, sức mạnh tinh thần thực sự vượt quá mức tưởng tượng. Thời Khanh có lẽ không thể sánh bằng. Nhưng lúc này, Thời Khanh biết, bản thân mình không thể lùi bước! Tình trạng của Tần Mạc, cậu đã nhìn rõ, sức mạnh của Xích Huyền dường như vô địch thiên hạ, mà mất đi kết giới bảo vệ của Hạ Huân, Tần Mạc gặp phải công kích thì hoàn toàn dựa vào bản thân đến thừa nhận. Hiện nay thì  nhìn không ra bại thế, nhưng đó là bởi vì Xích Huyền đang phẫn nộ nên u mê ánh mắt, hơn nữa cũng đem lòng khinh địch, căn bản không có bộc phát ra lực lượng chân chính. Nếu càng kéo dài, đến khi Xích Huyền kịp phản ứng thì sẽ xảy ra chuyện xấu. Thời Khanh không dám nghĩ nhiều, tiếp tục khống chế, Hạ Huân đã trở nên cùi bắp, còn cậu lại là người khỏe mạnh bất tử, ai mà vất vưởng như hắn! Tự tin mạnh mẽ khiến cho lực tinh thần non nớt sinh trưởng lớn lên, Thời Khanh vốn ở phương diện này có ưu thế, hơn nữa thể chất của gấu trúc nhỏ là tăng cường lực tinh thần ẩn tính, cậu trải qua dung hợp trong thời gian dài như vậy, cũng đã hoàn toàn thích ứng, manh thú tương ứng với tâm tình, chấp nhất đối với bạn đồng hành thì cường đại đến không thể đánh giá ! Tần Mạc thật vất vả mới có thể khiến bọn họ từ thế bị động leo lên loại tình trạng này, y đem hi vọng cuối cùng ủy thác lên người cậu, cậu tuyệt đối không thể để cho y thất vọng! Tuyệt đối không thể phụ lòng y! Tần Mạc tin tưởng cậu! Cậu sẽ phải làm sao cho thật xứng với sự tín nhiệm của y! Sức mạnh tinh thần tăng lên điên cuồng, đột nhiên dao động bạo khởi thậm chí còn hóa thành từng đợt, tựa như sóng biển quay cuồng, đem con mồi bao vây trong đó. Cậu rốt cuộc thành công, hoàn toàn ngăn chặn Hạ Huân! Mà lúc này, sức mạnh tinh thần của cậu đột nhiên tăng nhanh đã kích thích đến Xích Huyền, Xích Huyền chợt bừng tỉnh, nhanh chóng tỉnh táo lại, hai mắt bị phẫn nộ làm mờ đột nhiên sắc bén. Gã nhìn về phía Tần Mạc, đáy mắt tràn đầy hung ác, thiếu chút nữa lại bị lừa! Tuyệt đối không thể sơ suất thêm! Hai mắt Xích Huyền đỏ rực, đem hết tất cả lực lượng trong thân thể, ngắm ngay Tần Mạc, thề muốn một kích tiêu diệt, hoàn toàn đem y đánh chết! Sức mạnh đang bạo khởi, vũ khí run lên thành tiếng, lực lượng cường đại khiến cho không gian bao quanh bắt đầu vặn vẹo, hôn thiên ám địa, hung mãnh gào thét! Xích Huyền gắt gao nhìn chằm chằm Tần Mạc, tình thế bắt buộc. Một kích kia, thế gian này không người có thể trốn được, cũng không người có thể thừa nhận nỗi. Tần Mạc, ngươi cũng không thể! Mà Tần Mạc cũng không trốn tránh, thậm chí ngay cả động đều không có, y thu hồi thế tấn công, vũ khí thu vào lòng bàn tay, giống như là mãnh thú đột nhiên nhổ răng nhọn, lẳng lặng chờ đợi. Chỉ mành treo chuông, sinh tử một đường. Gấu trúc nhỏ nhảy dựng lên, tựa một viên đạn, đột nhiên bắn vào lồng ngực Tần Mạc, tiếp theo sau đó, bạch mang nửa trong suốt mãnh liệt tuôn ra, giống như là thổi bong bóng, thời khắc mấu chốt cuối cùng tạo thành kết giới hình trứng, chống đỡ mọi thứ, đem hai người bảo hộ ở trong đó. Xích Huyền dùng một kích trí mệnh đánh tới trên lá chắn, mãnh liệt va chạm bóp méo không gian, đập nát mọi thứ xung quanh, giống như cụ thú giương nanh há vuốt, đem không gian độc lập phá vỡ tan tành. Hunter và Guard bảo vệ bên ngoài rốt cuộc thấy được cao trào, đồng thời cũng gặp phải lực lượng mãnh liệt nước lũ[email protected] Người bị chấn văng đi nhiều đến không đếm xuể, có người nháy mắt hóa thành tro tàn, có người bằng vào năng lực vô cùng cao minh miễn cưỡng tránh thoát, nhưng thân cũng chịu trọng thương. Phạm vi hơn mười dặm, bởi vì va chạm kịch liệt này, mà bị san thành một mảnh bằng phẳng. Đứng thẳng ở giữa, chỉ có hai người. Hai người đang giằng co. Xích Huyền trợn trắng mắt. Tần Mạc cười cười, y cảm nhận được nhiệt độ trong ngực, tuy nhỏ bé nhưng lại thần kỳ làm cho người ta yên lòng. Mà giờ phút này, vật nhỏ kia phát ra thanh âm mềm mềm, ngữ điệu rất nhẹ, nhưng lời nói ra lại cực kỳ đáng tin cậy: “Tần Mạc, em đến để bảo vệ anh!” Có vỏ đao và lưỡi dao sắc bén, chính thức không còn chỗ nào sợ hãi! Có lá chắn bất tử, linh hồn có thể tín nhiệm, … tất cả thuộc về y! Mặc Nhận từ trong tay trượt xuống, mang theo thế công sắc bén, hướng về địch nhân đối diện đánh tới! Cân bằng bị đánh phá, cục diện bế tắc bị dập nát, nghênh đón chính là lực lượng mang theo ưu thế áp đảo. Xích Huyền là do kiệt sức mà chết. Cho đến khi chết gã vẫn không thể tin. Cuộc đời của gã, thế nhưng lấy phương thức này mà chấm dứt. Bị một Newbie mà gã xem thường, gã khinh bỉ, cũng không để ở trong mắt, giết chết! Quả cầu ánh sáng quen thuộc bay trong không trung, Tần Mạc vươn tay, bắt lấy. Chiến đấu trong thời gian dài, Thời Khanh có chút kiệt sức, nhưng lúc này cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, nguy hiểm rốt cuộc đã qua rồi! Nó ở trong tay Tần Mạc chậm rãi phiêu động, hình như còn gánh chịu ý chí của Xích Huyền, không muốn khuất phục như vậy, phản kháng này dừng ở trong mắt Tần Mạc, là không đáng giá nhắc tới. Dễ dàng ngăn chặn, y đem gấu trúc nhỏ móc ra, đặt bên cạnh quả cầu ánh sáng: “Ăn luôn nó.” Gấu trúc nhỏ nháy mắt mấy cái. “Nghe lời.” Thời Khanh khó chịu cự tuyệt, cậu lắc lắc đầu. Rồi sau đó mới lên tiếng: “Em không cần nó.” Tần Mạc đột nhiên quay đầu, đôi mắt đen khóa lại cậu. Thời Khanh nhảy khỏi lòng bàn tay y, chậm rãi đứng thẳng, hình thể thiếu niên tiêm dài tuyệt đẹp, dường như có một vầng sáng quay chung quanh. Cậu vươn tay, cùng Tần Mạc nắm chặt: “Em không muốn thành thần.” Tần Mạc hơi ngẩn ra, chợt chậm rãi nở nụ cười: “Thứ này đại biểu cho hủy diệt, nếu ta cắn nuốt nó, khả năng sẽ có sự việc không tốt xảy ra.” Thời Khanh nhìn y, nháy mắt mấy cái: “Em sẽ ở bên cạnh anh.” “Vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh anh.” “Cho dù là từng giây từng phút, cũng sẽ không rời bỏ anh.” Tần Mạc ngẩn người, ngay sau đó hiểu được. Thời Khanh đang dùng cách của Tần Mạc để an ủi y. Khiến cho y an tâm, hoàn hoàn toàn toàn an tâm. —— anh nắm giữ sức mạnh hủy diệt, còn em bảo vệ anh. —— dùng toàn bộ thế giới này để thề, hứa hẹn vĩnh viễn bất ly bất khí. —— chúng ta cùng một chỗ, mới là đầy đủ! Quả cầu ánh sáng màu trắng nhanh chóng xoay tròn, biến mất khỏi lòng bàn tay Tần Mạc, bị y hoàn toàn hấp thu. Xoay người, nâng cằm thiếu niên lên, trăn trở trên đôi môi đỏ mềm, tấm lòng của Thời Khanh, y biết. Cám ơn em, Thời Khanh. … … … … … … Sau khi Thời Khanh tỉnh lại trên giường, đã là chuyện của nửa tháng kế. Ngủ lâu như vậy… Khụ khụ… Thật sự là cả người thư sướng a~! Duỗi duỗi tay chân, Tần Mạc từ phía sau ôm lấy cậu, hai người đều không mặc quần áo, vừa mới tỉnh ngủ, lại dính sát vào nhau, không khỏi lại có chút nong nóng, dựa theo trơn tru trước đó, không quá khó khăn thẳng tiến đi vào, một trận rên rỉ vang lên. Lại tỉnh lại lần nữa, Thời Khanh liền gấp gáp đình chỉ, trong lòng cậu còn băn khoăn một chuyện, xoay người hỏi Tần Mạc: “Em nhớ rõ… Hồi trước anh nói muốn dẫn em đi tiếp một cái nhiệm vụ?” Đáng tiếc sau đó đã bị một đám người đánh gãy, rồi tiếp theo lại là cuộc chiến sinh tử, lúc này cuối cùng cũng giải quyết , Thời Khanh liền nghĩ tới. Tần Mạc đáp: “Đúng vậy.” “Nhiệm vụ gì?” “Nhiệm vụ không hề gì, trọng điểm là địa phương xuyên qua.” Thời Khanh trong lòng lộp bộp một tiếng. Tần Mạc sờ sờ trấn an cậu: “Hẳn là thế giới của em, một địa phương gọi là địa cầu.” Thời Khanh ngây người, có chút không thể tin. “Muốn đi xem không?” “Sẽ… gặp lại bọn họ sao?” Cha mẹ cậu, anh trai của cậu, người thân bạn bè của cậu, nơi cậu sinh ra và lớn lên. “Sẽ.” Thời Khanh nhất thời không biết phải làm sao. Cậu từng ảo tưởng bản thân sẽ xuyên về thế giới của mình một lần, nhưng không ngờ rằng thật sự có ngày này. Đi tới thế giới căn nguyên, thấy được rất nhiều thế giới bất đồng, cậu đã không còn hi vọng may mắn trở lại thế giới của mình. Nhưng hiện tại… Cậu có cơ hội này. Cậu thực sự có thể trở về sao? Thực sự có nên trở về không? Trong lòng Thời Khanh hỗn loạn, đầu chợt hiện lên tất cả chuyện ở kiếp trước, cậu quay lại nhìn thì thấy được Tần Mạ[email protected] Tiếp đó cậu thở dài một hơi, cười nói với Tần Mạc: “Đi thôi, dẫn anh về quê hương của em.” Hai người vừa mới rời khỏi không gian của hệ thống, Thời Khanh đã thu được tin tức liên tiếp. Đến từ một người, Sin Er. “Bạn tốt a! Tôi bất quá mới đi năm sáu ngày, các người rốt cuộc làm thành cái gì rồi nèeeeeeeeeeeeeee? !” “Oh My God, thiệt lòng muốn quỳ lạy hai người luôn! Có cần trâu bò tê giác dữ vậy không huynh đài!”