Văn U Cốc.
Phù Bạch Hạc sầm mặt đá văng báo tuyết đang nằm sấp bên cạnh rồi vắt chéo chân lạnh lùng nhìn Phù Ngọc Khuyết đối diện.
Đã rất nhiều năm hai người không gặp mặt nói chuyện, giờ trùng phùng vẫn chỉ hận không thể giết chết đối phương.
Phù Ngọc Khuyết hờ hững nói: "Ngọc Thu đâu?"
Âm Đằng đã về hang mình dưỡng thương, giờ Văn U Cốc chỉ còn lại hai người này.
Cùng với Mộc Kính ngồi xổm trong góc giả làm chim cút.
Phù Ngọc Thu vừa đi thì Phù Bạch Hạc luôn ôn hòa như biến thành người khác, Mộc Kính không dám mon men tới gần vì sợ bị giận cá chém thớt.
Phù Bạch Hạc lạnh lùng nói: "Phượng Hành Vân thừa cơ Yêu tộc kéo đến Văn U Cốc chẳng biết dùng yêu pháp gì mà bắt y đi rồi."
Phù Ngọc Khuyết nhíu mày: "Rồi sao?"
Phù Bạch Hạc tức đến đau ngực nhưng vẫn nể mặt Phù Ngọc Thu nên trả lời: "Tộc chủ Thương Loan nói y được tiên tôn cứu đi rồi, giờ không rõ tung tích."
Phù Ngọc Khuyết quay người bỏ đi.
"Ngươi đi đâu?!" Phù Bạch Hạc nghiêm giọng gọi hắn lại.
Phù Ngọc Khuyết: "Tiên tôn là tên điên, Ngọc Thu sẽ nguy hiểm."
"Đi đi." Phù Bạch Hạc lạnh lùng nói, "Nếu ngươi có thể đến gần Phượng Hoàng Khư trong vòng mười dặm thì ta sẽ tình nguyện gọi ngươi là ca."
Phù Ngọc Khuyết nhíu mày.
Sau khi Phù Bạch Hạc biết Phù Ngọc Thu bị tiên tôn đem đi cũng không phải chưa từng tìm y.
Nghe Hoa chủ nói có lẽ tiên tôn sẽ ẩn cư ở Phượng Hoàng Khư, hắn lập tức chạy ngay tới đó.
Tuy đã lường trước Phượng Hoàng Khư sẽ có kết giới nhưng Phù Bạch Hạc hoàn toàn không ngờ trong bán kính mười dặm quanh Phượng Hoàng Khư giống như có quỷ giới, bất kể đi hướng nào cũng trở lại chỗ cũ.
Đừng nói tiến vào mà ngay cả tới gần Phượng Hoàng Khư cũng không được.
Vẻ mặt Phù Ngọc Khuyết đầy hờ hững: "Ngươi chỉ biết đợi thôi à?"
Phù Bạch Hạc phẫn nộ trừng hắn: "Phù Ngọc Khuyết! Ngươi nghe xem lời mình nói có giống tiếng người không hả?!"
Hắn tức giận làm linh lực toàn thân mất khống chế, báo tuyết ủy khuất ngồi xổm bên cạnh suýt nữa hít điên rồi, Phù Bạch Hạc đạp nó ra rồi hung hăng đi đến trước mặt Phù Ngọc Khuyết.
Phù Ngọc Khuyết chẳng chút nao núng, từng làn khói độc bắt đầu tỏa ra.
Thấy hai người sắp đánh nhau, Mộc Kính trong góc khiếp sợ lắp bắp: "Các huynh......!đừng đánh mà."
"Liên quan gì ngươi?!" Ngày thường Phù Bạch Hạc luôn hiền hòa nhưng lúc này nổi giận gặp ai mắng nấy, hắn quát Mộc Kính, "Biến sang một bên đi!"
Mộc Kính sợ run vội vàng gật đầu, chỉ hận không thể biến thành cỏ dại trong góc để đừng ai chú ý tới mình nữa.
Cuối cùng Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc vẫn không đánh nhau.
Nhạc Thánh hấp tấp chạy đến bất lực tách hai người ra: "Đừng ồn nữa, Ngọc Thu không sao đâu, chỉ tạm thời ở Phượng Hoàng Khư dưỡng thương thôi, tiên tôn nói một thời gian nữa sẽ thả y về."
Phù Bạch Hạc nhíu mày: "Thả y về? Ngươi chắc không?"
"Có lẽ......!vậy."
Nhạc Thánh hơi chột dạ, thật ra lần này chính hắn cũng không tin tiên tôn.
Ngay cả khi Phượng Ương nổi điên biến thành bộ dạng ma quỷ kia vẫn không quên giấu Phù Ngọc Thu chuyện Kim Ô, với lòng ham chiếm hữu không cho bất kỳ vật sống nào bén mảng tới gần Phượng Hoàng Khư trong vòng mười dặm thì làm sao chịu thả người về Văn U Cốc được.
Phù Bạch Hạc nhíu mày băn khoăn: "Tiên tôn đối với Ngọc Thu......!chắc sẽ không có tâm tư kia chứ?"
Nhạc Thánh: "......"
Ánh mắt Nhạc Thánh phức tạp, trả lại cho hắn một biểu cảm "ngươi thử nói xem".
Phù Bạch Hạc sa sầm mặt.
Phù Ngọc Thu ở Phượng Hoàng Khư xa xôi hoàn toàn không biết Văn U Cốc đang bàn cách cứu mình, y mơ màng tỉnh lại từ trong mộng, vô tình liếc qua thì phát hiện Phượng Hoàng đang rũ mắt nhìn mình.
Rõ ràng chỉ là ánh nhìn chăm chú bình thường nhưng chẳng hiểu sao Phù Ngọc Thu lại có ảo giác Phượng Ương đã nhìn y từ lâu lắm rồi.
Phù Ngọc Thu nghiêng đầu: "Chíp?"
Phượng Hoàng cúi đầu dùng mỏ sửa sang chiếc lông vũ màu đỏ bị lệch của y.
Phù Ngọc Thu không rõ có phải loài chim nào cũng thích chải lông cho nhau hay không, nhưng thấy Phượng Hoàng chu đáo như thế y cũng đứng lên định tìm xem hắn có chiếc lông vũ nào lộn xộn không.
Rõ ràng hai người nằm ngủ sát nhau mà bộ lông hoa mỹ của Phượng Hoàng vẫn mượt như cũ, dù có bị Phù Ngọc Thu cọ lung tung trong ngực cũng chẳng có chiếc lông nào xù lên.
Phù Ngọc Thu vẫn chưa từ bỏ ý định, "chíp chíp" xông tới dụi đầu vào lông mềm của Phượng Hoàng cọ xát một hồi.
Lần này lông vũ Phượng Hoàng rốt cuộc xù lên mấy chiếc.
Thế là Phù Ngọc Thu vui vẻ nhảy nhót dùng mỏ chim vàng nhạt chải lông cho Phượng Hoàng.
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương nở nụ cười.
Trời vẫn chưa sáng, rèm trắng buông xuống bay phất phơ theo gió.
Môi trường khép kín này khiến Phù Ngọc Thu có cảm giác an toàn cực mạnh, cảm thấy đây là lúc thích hợp để tâm sự nên ngẩng đầu lên hỏi: "Phượng Hoàng, ngươi tự giải độc cho mình sao?"
Phượng Ương thoáng sửng sốt rồi lắc đầu: "Ta cũng không nhớ nữa."
"Vậy ngươi từng niết bàn rồi à?" Phù Ngọc Thu hỏi dò, "Niết bàn nghĩa là từng chết một lần đúng không?"
Phượng Ương trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ừ."
Phù Ngọc Thu vội hỏi: "Sao lại thế? Chẳng phải lúc ấy ngươi là tiên tôn sao, ai có thể giết được ngươi chứ, ngươi, ngươi có giết lại hắn không?"
Thấy Phượng Ương không nói lời nào, Phù Ngọc Thu mới nhớ ra hắn hoàn toàn không có ký ức xưa kia nên đành nằm xuống lại rồi ấp úng: "Xin lỗi......"
Phượng Ương vớ lấy câu nói sau cùng của Phù Ngọc Thu: "Giết lại......!Đúng rồi, bị hại thì phải trả thù đúng không?"
Phù Ngọc Thu muốn nói "đương nhiên rồi" nhưng thấy vẻ mặt Phượng Ương hơi kỳ lạ thì dè dặt không dám trả lời.
"Còn tùy, tùy tình huống nữa......"
Phượng Ương cũng không muốn y trả lời, hắn xếp cánh lại rồi biến thành người nâng Phù Ngọc Thu trên tay, lạnh nhạt nói: "Đi, đi gặp Phượng Bắc Hà thôi."
Phù Ngọc Thu càng lúc càng thấy kỳ lạ: "Phượng Hoàng?"
Mặc dù hai người xa nhau hơn hai mươi năm nhưng Phù Ngọc Thu cứ cảm thấy Phượng Hoàng bây giờ hoàn toàn không giống năm đó, thậm chí còn khác cả tiên tôn lúc trước y gặp ở Cửu Trọng Thiên.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Năm ngón tay Phượng Ương nhẹ nhàng vuốt ve từ cổ Phù Ngọc Thu đến lông đuôi làm y sảng khoái chíp chíp liên hồi, cũng không rảnh suy nghĩ điểm khác thường của Phượng Ương nữa.
Phù Ngọc Thu tưởng Phượng Ương muốn đưa mình ra khỏi Phượng Hoàng Khư để gặp Phượng Bắc Hà, ai ngờ đi qua hành lang vẫn là đại điện Phượng Hoàng Khư.
Lúc này trời đã sáng, bình minh ló dạng ở phía Đông rực rỡ chói lọi.
Cả thân mình Phù Ngọc Thu nằm ngửa trên lòng bàn tay Phượng Ương, híp mắt lẩm bẩm: "Phượng Hoàng, chúng ta không ra ngoài sao?"
Vừa dứt lời, Phù Ngọc Thu cảm thấy năm ngón tay Phượng Ương co lại theo bản năng, nhưng khi sắp nắm chặt y thì lại vội vã buông ra, hắn cười hỏi: "Ngươi muốn ra ngoài à?"
Phù Ngọc Thu trở mình nằm sấp ngoe nguẩy lông đuôi, chíp chíp nói: "Ngươi bảo bên ngoài nguy hiểm lắm mà, ta ở Văn U Cốc hay ở đây cũng vậy thôi, chẳng có gì khác nhau cả."
Phượng Ương im lặng bưng y đến chính điện.
Chính điện Phượng Hoàng Khư rất giống Cửu Trọng Thiên, Phù Ngọc Thu vừa liếc qua đã run lên, có lẽ vì nhớ lại sự tù túng khi bị nhốt trong lồng ở Cửu Trọng Thiên.
Y lầm bầm một tiếng rồi trừng Phượng Ương cho hả giận.
Phượng Ương ngồi trên ghế mây rũ mắt hững hờ vuốt ve Phù Ngọc Thu, trên tay áo mang theo khí tức mây mù lạnh lẽo.
Phù Ngọc Thu thoải mái kêu liên tục, rốt cuộc nhịn không được duỗi cánh đập hắn một cái để hắn dừng tay.
Phượng Ương nghe lời thu tay về rồi lấy từ bên cạnh ra một con tuyết tằm đặt vào hũ sành quen thuộc kia.
Phù Ngọc Thu ngờ vực nhìn theo.
Hình như ở Cửu Trọng Thiên Phượng Ương cũng hay bỏ tuyết tằm vào hũ sành này.
Hắn đang nuôi gì trong đó sao?
Ngay khi Phù Ngọc Thu ngẩng đầu lên, Phượng Ương ấn ngón tay vào mép hũ, một sợi tàn hồn như bị dây đỏ quấn quanh đột ngột thoát ra, bị linh lực của hắn dẫn dắt bỗng nhiên rơi xuống dưới.
Phù Ngọc Thu mờ mịt nhìn lại thì thấy sợi tàn hồn kia chính là......!Phượng Bắc Hà?!
Thân hình Phượng Bắc Hà hơi mờ, mơ hồ thấy được vô số dây đỏ chằng chịt xuyên qua hồn phách của hắn.
Nhìn kỹ mới nhận ra đám dây đỏ kia chính là lửa Phượng Hoàng!
Lửa Phượng Hoàng ngưng tụ thành xiềng xích trói chặt hồn phách Phượng Bắc Hà, mỗi giờ mỗi khắc đều thiêu đốt tàn hồn vốn đã bị thương trầm trọng khiến hắn như đang chịu cực hình trong luyện ngục.
Phượng Ương dựa vào ghế mây, khuỷu tay tì lên tay vịn, bàn tay lười biếng chống cằm hờ hững nhìn Phượng Bắc Hà.
Vì cưỡng ép cướp đoạt ký ức Phượng Bắc Hà nên dù hắn đang ở trạng thái tàn hồn thì ký ức vẫn vỡ nát.
Khi thấy Phượng Ương, trong mắt hắn thoáng hiện ra vẻ nghi hoặc, hồi lâu sau mới hành lễ bằng giọng thều thào như sắp đứt hơi.
"Khấu kiến phụ tôn."
Phượng Ương cười nhạt, đáy mắt lạnh như băng.
Hắn hỏi: "Phượng Bắc Hà, năm đó ngươi có bị Kim Ô mê hoặc không?"
Phượng Bắc Hà sững sờ ngẩng đầu nhìn hắn.
Kim Ô......!mê hoặc?
Phù Ngọc Thu cảm thấy lúc này Phượng Ương không ổn lắm, dù kẻ thù đang ở đây cũng mặc kệ mà ngửa đầu nhíu mày nhìn Phượng Hoàng có vẻ như sắp nổi điên.
"Ta hỏi......" Không chờ hắn trả lời, Phượng Ương hơi cúi người tới trước, mắt vàng như dấy lên một đám lửa hừng hực, giọng nói ôn tồn nhưng lại mang theo cảm giác áp bách không thể xem nhẹ, "Ngươi dẫn U Thảo giáng linh rời khỏi Văn U Cốc có phải vì bị Kim Ô mê hoặc không?"
Phượng Bắc Hà thẫn thờ rất lâu mới khẽ lắc đầu: "Không có."
Lúc đó hắn......
Chỉ ghen tị mà thôi.
Hắn muốn U Thảo giáng linh ấm áp chỉ thuộc về một mình mình chứ không muốn làm vật thay thế.
Đã không phải của hắn thì hắn cũng không cần nữa.
Đã không cần thì còn giữ lại trên đời làm gì.
Mắt vàng của Phượng Ương sắp cháy thành màu cam nhưng ngữ khí vẫn rất điềm tĩnh: "Vậy ngươi nói xem có phải mình đáng chết vạn lần không?"
Có phải nên bị nghiền xương thành tro không?
Có phải......
"Phượng Hoàng......"
"Phượng Hoàng!!!"
Con ngươi Phượng Ương run lên, vừa ngơ ngác cúi đầu thì thấy Phù Ngọc Thu đang ngước nhìn hắn, lo lắng chíp chíp không ngừng.
Giọng Phượng Ương càng thêm ôn hòa: "Sao thế?"
Phù Ngọc Thu rùng mình, không hiểu sao thấy bộ dạng này của Phượng Ương lại thấy toàn thân rét run, nhỏ giọng nói: "Ta đang định hỏi ngươi đây, ngươi bị sao vậy, cảm giác lạ lắm."
Phượng Ương cười: "Ta không sao —— Ngươi không muốn nói gì với hắn à?"
Phù Ngọc Thu do dự nhìn Phượng Bắc Hà, nhớ lại câu chấp mê bất ngộ vừa rồi của hắn thì lập tức giận sôi gan tím ruột, lập tức nhảy xuống người Phượng Ương rồi thúc giục linh lực hóa thành người.
Áo bào trắng muốt tung bay, tầng tầng lớp lớp rơi xuống.
Mái tóc trắng của Phù Ngọc Thu rối tung, khuôn mặt diễm lệ bức người, y ngồi trong lòng Phượng Ương tìm một tư thế thoải mái.
Phượng Ương: "......"
Phượng Bắc Hà trố mắt kinh ngạc, khi ánh mắt rơi vào gương mặt Phù Ngọc Thu thì con ngươi chết chóc co lại, theo bản năng đứng lên muốn tới gần chạm vào y.
"Ngươi......"
Thấy Phượng Bắc Hà nhìn mình chằm chằm, Phù Ngọc Thu cười lạnh rồi vòng tay qua cổ Phượng Ương làm đủ kiểu thân mật, ngang nhiên diễu võ giương oai.
"Nhìn gì mà nhìn? Con ngoan, gọi ta là cha đi nào."
Phượng Bắc Hà: "......"
Phượng Ương: "......".
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
194 chương
18 chương
72 chương