Tiên tôn thu lại ánh mắt, khó lòng đoán được vẻ mặt hắn. Thanh Khê ngập ngừng: "Tôn thượng, ta đi trước......" "Không cần đi." Tiên tôn nói. Thanh Khê nghẹn lời, không rõ đệ đệ mình và tên điên giết người không chớp mắt này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cảnh tượng lúc nãy...... Sao càng nhìn càng thấy quái lạ nhỉ? Đạo lữ cãi nhau chia tay sao? Thanh Khê rùng mình một cái rồi sực nhớ lại những câu mờ ám giữa tiên tôn và Bạch Tước trên thuyền linh hôm đó...... Thanh Khê tái mặt. Long Nữ Chúc thờ ơ đứng cạnh không nói lời nào. Nàng có thể nhìn ra tiên tôn đối đãi với tiểu mỹ nhân kia rất đặc biệt, thấy mỹ nhân đau lòng khổ sở như vậy cứ tưởng tiên tôn sẽ bị ảnh hưởng đôi chút. Ai ngờ Phù Ngọc Thu vừa khuất dạng thì tiên tôn mới nãy còn giống như pha lê chỉ cần đụng nhẹ là có thể vỡ vụn lại trở về tư thái cao ngạo tôn quý thường ngày, cứ như người vừa bị mắng không nói nên lời kia chỉ là một ảo giác đẹp đẽ. "Tuyết Sinh." Tiên tôn thản nhiên gọi. Phượng Tuyết Sinh chạy ra khỏi giới tử: "Phụ tôn có gì sai bảo ạ?" "Lát nữa Sở Ngộ sẽ tới, ngươi đi theo hắn trả hồn về xác đi." Phượng Tuyết Sinh mờ mịt nói: "Con ấy ạ? Nhưng con là tiểu phế vật, sẽ, sẽ làm phụ tôn mất mặt......" Tiên tôn cười nhẹ: "Học hỏi kinh nghiệm đi." Phượng Tuyết Sinh chẳng hiểu gì mà chỉ biết gật đầu vâng dạ. Nhưng Thanh Khê và Long Nữ Chúc bên cạnh lại nghe ra thâm ý của tiên tôn nên lập tức sững sờ. Tiên tôn......!thế mà muốn truyền ngôi tiên tôn cho Phượng Tuyết Sinh sao?! Trước kia hắn xem trọng Phượng Bắc Hà nhất, tuy giờ Phượng Bắc Hà đã phản bội nhưng dù tiên tôn có muốn tìm người thừa kế thì Phượng Hành Vân mới là lựa chọn tốt nhất. Tiên tôn sờ đầu Phượng Tuyết Sinh. Phượng Tuyết Sinh ngơ ngác nhìn hắn. Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà hắn cảm thấy phụ tôn đối xử với mình hơi khác xưa. Trước kia tiên tôn luôn đứng ngoài tam giới mỉm cười xem đấu đá, dù lửa chiến có cháy trên người mình thì hắn cũng sẽ vỗ tay cười to chẳng màng sống chết. Hệt như một tảng băng vĩnh viễn không tan. Nhưng bây giờ...... Dường như tảng băng kia đã gặp được gió xuân. "Chắc Kim Ô về lại Lưu Ly Đạo rồi." Tiên tôn dặn dò rành mạch, "Vân Quy đến Vân Bán Lĩnh Lưu Ly Đạo một chuyến đi." Vân Quy mau chóng xuất hiện: "Dạ." Sau đó lại biến mất như u hồn. Còn Phượng Bắc Hà...... Tiên tôn cúi đầu nhìn, phát hiện sự sống của hắn sắp đứt đoạn nên phất tay vung ra một tia linh lực cưỡng ép nối lại. Long Nữ Chúc băn khoăn hỏi: "Ngài muốn cứu hắn ạ?" Giờ Diêm La sống không còn hung tàn lạm sát người vô tội mà ban ơn khắp nơi cứu giúp vạn vật sao? "Hắn có một thứ." Tiên tôn thu tay lại rồi bình thản nói, "Chữa trị thức hải cho hắn đi, ta cần ký ức của hắn." Thần hồn Kim Ô chưa ổn định chứng tỏ linh đan Phù Ngọc Thu vẫn còn. Chỉ có Phượng Bắc Hà mới biết linh đan kia ở đâu. Vì lúc nãy Phượng Ương mất khống chế nên đã phá tan thức hải Phượng Bắc Hà. Nếu muốn tìm lại ký ức thì phải chữa trị thức hải. Long Nữ Chúc nhíu mày. Làm sao nàng biết chữa cơ chứ? Bảo nàng phá hủy thức hải Phượng Bắc Hà nghe còn được. Tiên tôn mặc kệ nàng có biết hay không, quay người định rời đi. Long Nữ Chúc đột nhiên gọi: "Tôn thượng." Tiên tôn có vẻ đã mất kiên nhẫn, quay đầu lạnh nhạt nhìn nàng. Long Nữ Chúc nói: "Ngài có biết thiếu tộc chủ Long tộc là phế vật không?" Phượng Tuyết Sinh tưởng nàng gọi mình nên ngơ ngác ngẩng đầu lên. Thấy ánh mắt đầy tham vọng của Long Nữ Chúc, tiên tôn hỏi với vẻ hứng thú: "Biết, thì sao?" "Ta muốn làm thiếu tộc chủ." Long Nữ Chúc không hề quanh co lòng vòng mà nói thẳng, "Nếu tiểu phế vật kia lên làm tộc chủ Long tộc thì chẳng mấy chốc cả Long tộc sẽ diệt vong." Phượng Tuyết Sinh giật mình. Hắn nghi ngờ Long Nữ Chúc đang chửi xéo mình. Nhưng chỉ giây lát sau Phượng Tuyết Sinh lại nghĩ thông suốt. Long Nữ Chúc muốn chửi hắn cần gì phải bóng gió chứ? Tiên tôn hào hứng hỏi: "Át chủ bài của ngươi đâu?" Long Nữ Chúc nói: "Tộc chủ Long tộc và trưởng lão đang bàn nhau nếu Kim Ô xuất hiện lần nữa thì sẽ bắt ngài dùng lửa Niết Bàn để chết chung với Kim Ô như tộc Phượng Hoàng trăm năm trước. Đây có được xem là át chủ bài không?" Phượng Tuyết Sinh ngẩng phắt lên bàng hoàng nhìn nàng. Long tộc......!chẳng phải luôn tôn sùng tiên tôn sao? Tiên tôn yên lặng nhìn Long Nữ Chúc hồi lâu, những đốm sáng mờ ảo lưu chuyển trong mắt vàng. Long Nữ Chúc thản nhiên đối mặt với hắn. Tiên tôn đột nhiên nở nụ cười: "Lão tộc chủ Long tộc nói năm xưa ta bị thương nặng, trong khi Chu Tước Tiên Tôn và bốn tộc truy sát ta thì Long tộc đã liều mình giấu ta ở chỗ bọn họ rồi hỗ trợ linh lực giúp ta tu luyện." "Đây chỉ là lời lão nói thôi." Long Nữ Chúc nói thẳng như không biết sợ là gì, "Xưa nay Long tộc vốn không ưa Chu Tước, ngài lại là Phượng Hoàng cuối cùng ở tam giới, lão giúp ngài cũng là giúp mình. Giờ Chu Tước đã chết......" Tiên tôn đang lắng nghe thì không biết cảm nhận được gì mà mắt vàng co lại, lập tức quay đầu nhìn về hướng lúc nãy Phù Ngọc Thu rời đi. Long Nữ Chúc: "......Tôn thượng?" "Ừm, biết rồi." Sự hứng thú của tiên tôn lập tức tan biến, lơ đễnh nói, "Kim Ô ở trong ký ức Phượng Bắc Hà đấy." Long Nữ Chúc hiểu ra hắn đã ngầm đồng ý nên khẽ gật đầu: "Vâng." Tiên tôn quay đi, thân hình trong nháy mắt hóa thành một làn sương biến mất ngay tại chỗ. Trên vùng đất hoang tàn đổ nát của Yêu tộc. Phù Ngọc Thu ra khỏi đài thi đấu vắng lặng, lờ mờ cảm nhận được ánh mắt dõi theo sau lưng không còn nữa nên vẻ cao ngạo lạnh lùng mà y cố tạo ra lập tức vỡ vụn. Suýt nữa y đã khóc òa lên. Phù Ngọc Thu đưa tay vỗ mặt mình rồi nức nở nói: "Đừng, đừng khóc, cẩu nam nhân không đáng." Sau khi an ủi mình hồi lâu rốt cuộc y cũng kìm được nước mắt. Nhưng không thể nhớ tới chuyện này nữa, cứ nghĩ đến thì nỗi uất ức và nhục nhã lại cuồn cuộn trào ra khỏi lồng ngực làm y đỏ cả vành mắt. Phù Ngọc Thu nhịn khóc đi ra ngoài. Nhưng suy nghĩ đâu dễ gì khống chế, Phù Ngọc Thu mới đi mấy bước thì lại nhớ đến lời dặn của Mộc Kính và Minh Nam. "Nam nhân kia là người xấu." "Hắn sẽ trở mặt." "Hắn làm huynh tổn thương, huynh khóc rất khổ sở." Phượng Hoàng là Diêm La sống, đây đúng là trở mặt. Cũng làm tổn thương y thật. "Rời khỏi đây ngay đi, đến chỗ nào cũng được, miễn là đừng ở đây." Nếu không ở lại thì đã chẳng thấy Phượng Hoàng biến thành Diêm La sống...... Cũng sẽ không phải khóc. Nghĩ đến đây Phù Ngọc Thu không nhịn được nữa, nước mắt lập tức tuôn tràn. "Mình đúng là ngu xuẩn mà!" Phù Ngọc Thu vừa khóc vừa mắng mình, "Rõ ràng đã bị cảnh cáo tới hai lần còn gì!" Chưa lần nào y uất ức như bây giờ, ngay cả khi bị Phượng Bắc Hà lừa gạt Phù Ngọc Thu cũng không khóc thảm như vậy. Hệt như trái tim mình trao ra lại bị ném xuống bùn chà đạp không thương tiếc. Đau đến nỗi hơi thở của y cũng run rẩy. Phù Ngọc Thu chưa khóc bao lâu thì phía đối diện có một người thất thểu đi tới. Phù Ngọc Thu......!Phù Ngọc Thu lập tức ngậm bím tóc vào miệng nghẹn ngào kìm lại tiếng khóc. Y lau vội nước mắt rồi cố giấu đi vẻ chật vật của mình. Hình như người kia đang tìm ai đó nên vội vàng chạy lướt qua y. Thấy người kia đi xa, Phù Ngọc Thu há miệng nhả ra bím tóc, thấy chung quanh không có ai lại tiếp tục khóc nức nở. "Còn cứu người nữa thì mình sẽ làm người!" Ngay cả mình Phù Ngọc Thu cũng mắng, nghẹn ngào khóc nấc, "Chết hết đi cho xong, mình là ai chứ? Sao mình lợi hại thế, sao gặp người nào cũng cứu vậy?! Còn cứu người nữa thì mình......" Chưa mắng được mấy câu thì phế tích bên cạnh có một đám lửa Kim Ô đang cháy, hình như người kia có chút tu vi nên bị đốt lâu như vậy mà vẫn còn sống. Hắn giãy dụa vươn bàn tay cháy đen về phía Phù Ngọc Thu như muốn cầu cứu. Phù Ngọc Thu thờ ơ bỏ đi. "Cứu gì mà cứu?" Y lạnh lùng nghĩ thầm, "Còn cứu nữa thì mình không phải ngu mà là mất não!" Y hờ hững bước đi như một người lạnh lùng vô tình khóa kín tình yêu. Tiếng lửa cháy sau lưng càng lúc càng lớn, hơi thở người kia cũng dần yếu đi. Phù Ngọc Thu lạnh lùng đi mấy bước rồi đột nhiên đứng khựng lại. Toàn thân y run lên, bả vai hơi co lại, bỗng nhiên đi nhanh về chỗ cũ rồi đưa tay triệu ra một luồng linh lực Thủy Liên Thanh để dòng nước tưới lên người kia. "Xèo xèo" mấy tiếng, ngọn lửa lập tức tắt ngấm. Người kia thoi thóp đờ đẫn nhìn y. Cứu người xong Phù Ngọc Thu hoàn toàn không nhịn được nữa, ngồi quỳ dưới đất òa khóc nức nở chẳng màng hình tượng. Nếu mình có thể nhẫn tâm hơn, có thể vô cảm trước nỗi đau khổ của người khác, có thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn người khác chết trước mặt mình...... Phù Ngọc Thu khóc đến nỗi suýt ngất, nước mắt đầm đìa trên mặt. Nhưng nếu lạnh lùng vô tình thấy chết không cứu...... Thì y có còn là mình nữa không? Phù Ngọc Thu chưa bao giờ hận mình lo chuyện bao đồng như bây giờ, nhưng ngẫm lại thì —— Từ khi nào lương thiện cần phải đắn đo suy nghĩ chứ? Kẻ nên nghĩ lại không phải là Phượng Bắc Hà và tiên tôn rắp tâm lừa gạt kia sao?! Phù Ngọc Thu ngồi quỳ chân để nước mắt tí tách rơi xuống, thân hình mảnh khảnh như cỏ non trong cơn giông, chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua là có thể gãy gục. Y đang khóc cho thỏa nỗi lòng thì một con báo tuyết rón rén tới sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cổ Phù Ngọc Thu. Phù Ngọc Thu khóc đến nỗi toàn thân lạnh ngắt, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm phía sau, vừa thút thít vừa đưa tay rót nước xuống ngọn lửa cháy âm ỉ bên cạnh. Báo tuyết hung tợn nhào tới cổ Phù Ngọc Thu. Chớp mắt tiếp theo, một đám lửa đột ngột xuất hiện bao trùm toàn thân báo tuyết. Nó đau đớn gào rú nhưng giống như bị nhốt trong kết giới vô hình nên thanh âm hoàn toàn không lọt ra ngoài. Lửa Phượng Hoàng vô thanh vô tức đốt báo tuyết thành tro tàn. Phù Ngọc Thu đang khóc thút thít thì phát hiện một cơn gió kỳ lạ từ sau lưng thổi đến nên mờ mịt quay đầu, chỉ thấy một nhúm tro bay lướt qua mặt mang theo hơi nóng còn sót lại. Một ngọn lửa âm thầm thiêu đốt trong đám tro. Phù Ngọc Thu cứ thấy lửa lại cáu, chưa xác định đó là lửa Kim Ô hay lửa Phượng Hoàng đã đưa tay dập tắt. Xúi quẩy. Phù Ngọc Thu quay lại xem vết thương của người kia. Người kia là tu sĩ, sau khi lửa Kim Ô tắt thì lập tức vận chuyển linh lực chữa trị vết thương nên đã tỉnh táo lại, giờ đang nhìn y với vẻ mệt mỏi. Thấy Phù Ngọc Thu khóc quá thê lương, người kia thều thào mở miệng: "Đa, đa tạ ngươi đã cứu giúp, đạo......!đạo lữ của ngươi cũng gặp nạn sao?" Phù Ngọc Thu quệt nước mắt, chắc cảm thấy khóc trước mặt người lạ quá xấu hổ nên vội vàng nín khóc rồi lúng túng hỏi: "Cái gì?" Người kia chưa kịp mở miệng thì Phù Ngọc Thu đã phản ứng được, rốt cuộc tìm ra một cái cớ hợp lý để mặc sức mà khóc nên òa lên nức nở, trút hết mọi nỗi ủy khuất của mình ra ngoài. "Hắn chết thảm lắm!" Phù Ngọc Thu vừa khóc hết sức thương tâm vừa hồ ngôn loạn ngữ, "Thất khiếu chảy máu kiến huyết phong hầu ngũ mã phanh thây hồn bay phách tán nghiền xương thành tro! Không ai chết thảm bằng hắn cả! Ngươi nói xem tại sao hắn vẫn chưa chết chứ?" Người kia: "......" Phượng Ương nấp trong góc: "............".