Linh đan mới hình thành quá khó điều khiển, Phù Ngọc Thu vừa đi vừa hùng hổ mắng bằng "song ngữ".
"Xấu chết —— Diêm La sống nằm trên bàn cân bị chim mổ lia lịa! Chíp......"
"Chíp, oa chíp chíp chíp!"
"A! Xấu chết ta rồi!—— Cá chạch sống dưới bùn nhão! Nếu ở Văn U Cốc kiểu gì ta cũng ăn ngươi......—— Chíp chíp!"
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu bị linh lực xáo trộn lúc thành người lúc thành chim trắng chọc điên lên, ngay cả chửi người cũng không thể chửi trọn câu, uất ức không chịu được.
Y bay nhảy lộn nhào, thấy rốt cuộc sắp tới điện Phượng Hoàng mới hơi nguôi giận, khó nhọc leo lên bậc thang bằng cả tay lẫn chân.
Bình thường không ai dám bén mảng tới điện Phượng Hoàng nên cửa chỉ khép hờ, Phù Ngọc Thu gian nan lách mình đẩy cửa ra.
"Cọt kẹt" một tiếng, cửa từ từ mở ra.
Điện Phượng Hoàng trống trải tựa như một lồng giam nguy nga, dưới sàn chi chít trận pháp, vô số dây đỏ đan xen nhau trên đỉnh đầu, chuông gió như thiên la địa võng giam hãm cướp mất tự do của Phượng Hoàng rực rỡ.
Nghĩ tới đây Phù Ngọc Thu chợt thấy ủy khuất thay cho Phượng Hoàng.
"Thật quá thảm rồi."
Trong khi mình được bay nhảy khắp Cửu Trọng Thiên rộng lớn thì Phượng Hoàng bị nhốt ở nơi tù túng này, còn bị tra tấn nữa.
Y khổ sở hướng ánh mắt tới giữa trận pháp tìm Phượng Hoàng gãy cánh đáng thương kia.
Nhưng chỉ thấy đại điện trống rỗng, cũng không có bóng dáng quen thuộc.
Phù Ngọc Thu: "?"
Phù Ngọc Thu băn khoăn ngoẹo đầu, trong lòng đầy nghi vấn.
Phượng Hoàng đâu?
"Chẳng lẽ là?" Đầu óc Phù Ngọc Thu lóe lên, "Hắn dùng truyền thừa Phượng Hoàng chữa khỏi cánh gãy nên bay đi rồi sao?"
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, thang mây Cửu Trọng Thiên vẫn còn đóng cơ mà.
Hơn nữa có Diêm La sống ở đây chắc sẽ không dễ gì để Phượng Hoàng quý hiếm này trốn thoát đâu.
Phù Ngọc Thu hoài nghi mình nhìn lầm, đang định đi tới nhìn kỹ thì thân hình lại bị chấn động mạnh.
Ánh mắt bỗng nhiên hạ thấp, Phù Ngọc Thu hóa thành chim trắng từ trên cao rơi xuống, chíp một tiếng va vào ngưỡng cửa suýt dập mỏ chim.
Trời đất lại quay cuồng trước mắt, Phù Ngọc Thu đã quá quen nên kiên nhẫn chờ thân hình tròn vo ổn định lại rồi vội vã ngẩng đầu nhìn.
Phượng Hoàng tựa như đột ngột xuất hiện trong không khí, điềm tĩnh cuộn mình giữa trận pháp trong đại điện, thấy y ngẩng đầu lên thì dịu dàng hỏi: "Không bị ngã chứ?"
Phù Ngọc Thu: "?"
Phù Ngọc Thu nghi hoặc, lúc nãy y thật sự nhìn lầm sao?
"Ngươi vẫn luôn ở đó à?"
Phượng Hoàng gật đầu: "Trận pháp này đã được vẽ lại, tạm thời ta không thể đi được —— Sao thế?"
Phù Ngọc Thu nghĩ thầm quả nhiên mình bị tức giận làm choáng đầu, còn xuất hiện ảo giác nữa.
Chim trắng lắc đầu rồi lạch bạch chạy tới ủy khuất dụi đầu vào lông vũ ấm áp trên ngực Phượng Hoàng, nhỏ giọng nghẹn ngào một tiếng.
Toàn thân Phượng Hoàng cứng đờ, rũ mắt nhìn y: "Khóc cái gì?"
Nãy giờ Phù Ngọc Thu vẫn cố kìm nén, nghe được câu này rốt cuộc nhịn không được "chíp!" một tiếng rồi khóc nức nở: "Ta xấu quá, ta biến thành nhân loại ghê tởm rồi!"
Phượng Hoàng: "......"
Phù Ngọc Thu căm ghét hình người từ tận xương tủy, than trời trách đất nói mình trở nên xấu xí, gớm ghiếc nhất trên trời dưới đất.
Phượng Hoàng chẳng biết làm sao để an ủi y.
Mắt thẩm mỹ của chim trắng này......
Thật sự bị lệch lạc rồi.
Phù Ngọc Thu hiếm lắm mới được một lần khóc thỏa thuê, nhưng chưa được bao lâu thì linh đan đáng ghét kia lại bắt đầu quấy phá.
Lại là một đợt vận chuyển linh lực quen thuộc, chim trắng nhỏ bé như chim non rúc vào lông vũ Phượng Hoàng đột nhiên biến thành hình người xấu xí.
Phù Ngọc Thu buồn bực chíp một tiếng, bất thình lình đè lên mình Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng: "............"
Phượng Hoàng bị đè sấp mặt.
Phù Ngọc Thu quên cả khóc, vội vã chống tay xuống đất nâng thân người nặng nề lên rồi khẩn trương nói: "Không, không bị đè bẹp chứ?!"
Có lẽ đây là lần đầu tiên Phượng Hoàng lôi thôi nhếch nhác như vậy, lông vũ đều rối bù.
Hắn im lặng đứng dậy không muốn để ý tới ai nữa.
Phù Ngọc Thu sợ hắn bị thương mà không chịu nói nên vội vã kiểm tra.
Y không rành dùng tay nên vụng về dùng ngón tay khều mỏ Phượng Hoàng bắt hắn ngẩng đầu lên.
Trước đây Diêm La sống đùa chim trắng cũng hay làm vậy.
Phượng Hoàng: "?"
Trong mắt vàng dần nổi lên phong ba bão táp.
Phù Ngọc Thu hoàn toàn không hề hay biết gì, còn đang lo âu kiểm tra Phượng Hoàng có bị đè bẹp không, líu lo liên hồi: "Chỗ này đau không? Chỗ này? Hay là chỗ này? Sao không nói, cổ họng bị đè rồi hả?"
Phượng Hoàng: "......"
Phượng Hoàng sợ mình mở miệng ra sẽ phun cho y một ngọn lửa Phượng Hoàng nên chỉ có thể cố kìm nén không rên một tiếng.
Phù Ngọc Thu khều mỏ xong lại xem cánh, hoàn toàn không biết ánh mắt Phượng Hoàng càng lúc càng đáng sợ.
Khí lạnh chung quanh làm Phù Ngọc Thu rùng mình.
Y tưởng đó là do thân người không có lông tơ nên cũng chẳng để ý, mau chóng kiểm tra một lượt, thấy không có chỗ nào bị thương thì ánh mắt lại rơi vào đôi cánh gãy gục của Phượng Hoàng rồi nhíu mày hỏi: "Ngươi không dùng truyền thừa Phượng Hoàng à, sao cánh vẫn chưa lành nữa?"
Lúc bị trúng lửa độc Phù Ngọc Thu mơ màng từ đầu đến cuối, ký ức khắc sâu duy nhất là đem truyền thừa Phượng Hoàng cho Phượng Hoàng.
Y nghi hoặc nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ lúc đó mình mơ màng lăn đến điện Phượng Hoàng thật sao?
Phù Ngọc Thu đang nghĩ miên man thì Phượng Hoàng lạnh nhạt mở miệng: "Cánh có khỏi hay không đối với ta cũng chẳng có gì khác biệt cả."
"Sao thế?" Phù Ngọc Thu hỏi, "Ngươi không muốn bay à?"
Phượng Hoàng liếc y một cái: "Vậy sao ngươi cũng không bay?"
Phù Ngọc Thu nói tỉnh bơ: "Ta đâu biết bay, còn sợ độ cao nữa."
Phượng Hoàng: "......"
Lý do này thật sự có nghe một ngàn lần cũng không tin được.
"Chẳng có gì muốn hay không muốn cả."
Hình như mỗi lần nói đến cánh Phượng Hoàng đều trở nên lạnh lùng khác thường.
Phù Ngọc Thu nhớ lại trước đây Phượng Hoàng nói mình bị bẻ gãy cánh còn bị ép bay, lập tức "xì" một tiếng rồi thầm mắng Diêm La sống tàn nhẫn vô tình hại Phượng Hoàng bị ám ảnh tâm lý với bay.
Phù Ngọc Thu lảng sang chuyện khác, tức giận chíp chíp: "Diêm La sống chẳng phải kẻ tốt lành gì đâu, ngươi đừng để bị hắn lừa nhé."
Phượng Hoàng: "......"
Sao tự dưng mắng người ta?
"Chuyện hắn tra tấn ngươi tạm thời không nhắc nữa, giờ nói đến cái xác này của ta đi......" Phù Ngọc Thu duỗi ra năm ngón tay, bị bàn tay xấu xí nổi rõ khớp xương làm suýt ngạt thở, đau khổ nói, "Trước kia linh đan của ta ngoại trừ không nghe lời thì vẫn dùng tốt.
Nhưng ta ở tẩm điện của hắn một đêm, sau khi tỉnh lại thì biến thành bộ dạng ma quỷ này."
Phượng Hoàng lặng thinh.
"Nhất định hắn đã mó tay vào linh đan của ta rồi." Phù Ngọc Thu xưa nay luôn dùng ác ý để ước đoán Diêm La sống, "Ngươi nghĩ xem có phải Diêm La sống hóa rồ đưa Khô Vinh vào linh đan của ta không?"
Phượng Hoàng lạnh nhạt nhìn y như không muốn phản ứng.
Phù Ngọc Thu nói được mấy câu thì thân hình lại biến về chim trắng.
Cảm xúc của y tới nhanh mà đi cũng nhanh, vui vẻ "oa" một tiếng rồi vẫy cánh bổ nhào vào lông nhung của Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng đã quen bị cục bông trắng này nhào vào ngực, nhưng vừa rồi chim trắng đột nhiên biến thành người đè hắn quá nặng, Phượng Hoàng chớp đôi mắt vàng, một dòng linh lực như sương trắng chậm rãi chui vào cơ thể Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu không hề phòng bị ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi không dùng truyền thừa Phượng Hoàng, vậy nó đâu rồi? Chắc không phải bị Diêm La sống lấy lại rồi chứ?"
Phượng Hoàng thản nhiên nói: "Ta giấu trong lông vũ rồi."
Phù Ngọc Thu tò mò nhìn trên mình Phượng Hoàng một cái, mơ hồ thấy dưới lớp lông dày hình như lấp lóe hào quang: "Diêm La sống chưa phát hiện ra à?"
"......" Phượng Hoàng bình thản nói, "Hắn hiếm khi đến điện Phượng Hoàng lắm."
Lúc này Phù Ngọc Thu mới yên tâm dặn đi dặn lại: "Vậy ngươi giấu cho kỹ nhé, lỡ hôm nào lại cần dùng đấy."
Phượng Hoàng gật đầu.
Có được một "người bạn" cùng chung cảnh ngộ ở Cửu Trọng Thiên ăn thịt người nên Phù Ngọc Thu bất giác sinh lòng ỷ lại vào Phượng Hoàng, sau khi trút hết ủy khuất thì bắt đầu đi quanh trận pháp ngắm nghía.
Phượng Hoàng hỏi: "Nhìn gì thế?"
"Nhìn trận pháp này vận hành thế nào." Phù Ngọc Thu nói như đúng rồi, "Nếu gỡ được thì tốt quá."
Phượng Hoàng âm thầm thở dài một hơi.
Trận pháp này bình thường hoàn toàn vô dụng, khi không "hoạt động" chỉ là một "sàn hoa" dọa người mà thôi.
Nhưng rõ ràng Phù Ngọc Thu tưởng tượng Diêm La sống rất điên khùng, đinh ninh trận pháp này có tác dụng "giam cầm" Phượng Hoàng nên nghiêm túc lăn qua lăn lại trong trận pháp rộng lớn như viên chè trôi nước.
Phượng Hoàng cũng không ngăn cản mà dõi theo viên chè trôi nước lăn tới lăn lui.
Đúng lúc này, một đám mây âm thầm bay đến bên tai Phượng Hoàng.
Bên trong vang lên tiếng thì thào của Vân Quy.
"Tôn thượng, thiếu tôn Bắc Hà xin lệnh đến Cửu Trọng Thiên để bàn chuyện Tiên Minh ở hạ giới ạ."
Ánh mắt Phượng Hoàng vẫn dán chặt vào Phù Ngọc Thu lăn lộn ngoài rìa trận pháp, hờ hững truyền âm.
"Ừm, cho hắn vào đại điện chờ đi."
Mây định tan biến thì Phượng Hoàng đang nhìn chằm chằm Phù Ngọc Thu đột nhiên nói thêm một câu.
"Quỳ mà đợi."
"......" Vân Quy nghẹn họng lúng túng đáp, "Dạ."
Mây mù tan đi.
Phù Ngọc Thu vẫn đang ngắm nghía trận pháp.
Huynh trưởng y quanh năm đi xa, lâu lâu sẽ sai linh thú mang đến cho y một đống đồ chơi ở thế giới bên ngoài, trong đó có mấy quyển sách cổ về trận pháp nghe nói rất hiếm ở tam giới, vô số tu sĩ phù trận tranh nhau đầu rơi máu chảy.
Chẳng biết huynh trưởng y lấy đâu ra bản lĩnh đó, còn trộn lẫn mấy quyển truyện linh tinh và kèm theo vài xâu mứt quả đưa đến Văn U Cốc.
Phù Ngọc Thu cũng không nâng niu đống sách kia cho lắm, lúc rảnh đọc vài trang rồi ném đi, chẳng biết giờ đang nằm ở xó xỉnh nào nữa.
Chạy vài vòng quanh trận pháp, Phù Ngọc Thu mệt le lưỡi mà không nhìn ra được gì nên đành lạch bạch chạy về.
Phượng Hoàng hỏi: "Nhìn ra manh mối gì chưa?"
"Ừm, hơi hơi." Phù Ngọc Thu không muốn để Phượng Hoàng nghĩ mình là phế vật vô dụng nên chíp một tiếng che giấu xấu hổ, "Trận pháp này thật lợi hại, chuyên dùng để giam Phượng Hoàng đó."
Phượng Hoàng: "......"
Phù Ngọc Thu chột dạ, có lẽ nhận ra Phượng Hoàng không tin nên kiên trì nói: "Núi, núi là thuần dương, nước là thuần âm, mắt trận ngoài rìa, khí đại sát đại âm có thể trấn áp lửa Phượng Hoàng trên người ngươi đó."
Phượng Hoàng: "............"
Nếu không phải Phượng Hoàng tinh thông trận pháp chắc đã tin mấy câu hồ ngôn loạn ngữ này.
Nhưng không hiểu sao dáng vẻ nghiêm túc nói hươu nói vượn của Phù Ngọc Thu lại đâm trúng trái tim sắt đá của Phượng Hoàng, hắn nhịn không được bật cười khẽ.
Nụ cười này không phải kiểu cười giả tạo bình thường mà mang theo chút ấm áp, mắt vàng lạnh lẽo như tan ra hóa thành đom đóm.
Nếu giờ Phù Ngọc Thu đang là hình người thì sẽ chột dạ đỏ bừng từ mặt tới chân.
Y cúi sát đầu vào lông tơ trên ngực, móng chim bất an co lại, lúng túng hỏi: "Ta......!Ta nói sai à?"
"Không sai, chắc là vậy đấy." Phượng Hoàng vẫn cười, "Hèn gì ta ở trong trận pháp này cứ thấy như bị thứ gì áp chế vậy."
Phù Ngọc Thu mừng rỡ ngẩng đầu lên chíp chíp đầy tự hào: "Phải không phải không, Diêm La sống thật đáng chết mà!"
Phượng Hoàng: "......!Ừ, hắn thật đáng chết."
"Quá ác độc rồi!"
"Ừ, ác độc cực kỳ."
Phù Ngọc Thu luôn miệng líu lo dùng những từ ngữ sứt sẹo kia mắng đi mắng lại Diêm La sống hai khắc đồng hồ, Phượng Hoàng cũng dung túng mắng chung với y.
Hồi lâu sau Phù Ngọc Thu đột nhiên kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn cánh và móng chim của mình.
Lúc nãy linh đan y bất ổn, không bao lâu đã muốn biến hình, nhưng lần này giữ nguyên hình chim trắng lâu như vậy mà chẳng có vẻ gì sẽ biến thành người xấu xí.
Phù Ngọc Thu hết sức phấn khích, tự thấy mình có thiên phú dị bẩm, chỉ trong thời gian ngắn đã điều khiển được linh đan.
"Phải rồi." Phù Ngọc Thu nói với Phượng Hoàng, "Lần trước ta có lén giấu một quả, chờ ta về lấy cho ngươi nhé."
Phượng Hoàng gật đầu: "Ừ."
Phù Ngọc Thu lăn đi.
Phượng Hoàng dõi theo y ra khỏi điện Phượng Hoàng, đang định biến thành mây bay đi thì khóe mắt bỗng liếc thấy một cái đầu thò ra sau cánh cửa.
Phượng Hoàng cứng đờ.
Phù Ngọc Thu thì thào với hắn: "Nhớ cất kỹ truyền thừa Phượng Hoàng nhé."
Phượng Hoàng: "......Ừ."
Sau đó Phù Ngọc Thu mới yên tâm ra về.
Lần này Phượng Hoàng không đi ngay mà kiên nhẫn chờ thêm giây lát rồi mới biến mất khỏi điện Phượng Hoàng.
***
Đại điện Cửu Trọng Thiên.
Tiên tôn mặc áo trắng thêu hình Phượng Hoàng chậm rãi đi đến ghế mây ngồi xuống.
Phượng Bắc Hà đang cung kính quỳ dưới điện, lưng eo thẳng tắp, có vẻ như đã quỳ đợi rất lâu.
Thấy tiên tôn, Phượng Bắc Hà gật đầu hành lễ: "Khấu kiến phụ tôn."
Tiên tôn ừ một tiếng rồi bảo Vân Thu bên cạnh: "Gọi Bạch Tước tới đây."
Tuyệt nhiên không hề ngó ngàng gì tới Phượng Bắc Hà đang quỳ.
Vân Thu vội chạy ra ngoài bưng chim trắng đến đặt trên bàn nhỏ trước mặt tiên tôn.
Chẳng hiểu sao Phù Ngọc Thu không xòe được cánh nên dùng đầu lông vũ che mỏ lại, hai mắt như đậu đen long lanh nước.
"Sao vậy?" Tiên tôn nhíu mày hỏi, "Không khỏe à?"
Phù Ngọc Thu liều mạng lắc đầu che mỏ lui ra sau, nước trong mắt càng lúc càng nhiều, suýt nữa đã đọng thành giọt rơi xuống.
"Không biết sao nữa ạ, lúc ta tới tìm thì y đang định đến điện Phượng Hoàng, hình như trong miệng còn ngậm vật gì đó." Vân Thu nói, "Nhưng ta vừa đi qua thì vật kia không thấy tăm hơi đâu nữa."
Phù Ngọc Thu: "......"
Tiên tôn: "......"
Tiên tôn nhớ lại lúc nãy Phù Ngọc Thu nói muốn đem quả cho Phượng Hoàng, giờ thấy bộ dạng càng che càng lộ này của y thì trầm mặc.
Phù Ngọc Thu trộm quả Xuân Quy ở phòng thuốc của người ta nên không dám để Diêm La sống phát hiện, khi Vân Thu tới y ngậm quả vào miệng làm hai má phồng căng.
Y cố kìm nước dâng lên trong mắt, còn khổ sở nghĩ thầm: "Mình ngậm vậy không biết rửa xong Phượng Hoàng có chê không nhỉ."
Quả nhiên không được ăn trộm làm chuyện xấu.
Vì sẽ gặp báo ứng ngay.
Phù Ngọc Thu cố gắng ngậm quả, trong lòng tự hỏi nếu Diêm La sống bảo mình hót tiểu khúc thì rốt cuộc mình nên chíp hay không chíp?
Y thử "chíp" một tiếng, suýt tí phun ra quả trong miệng nên vội vàng ngậm chặt.
Xem ra không thể chíp được rồi.
Tiên tôn một lời khó nói hết nhìn chim trắng tự cho là mình giấu rất giỏi, sợ y bị nghẹn nguy hiểm tính mạng nên định sai Vân Thu đưa y về.
Đúng lúc đó hắn thấy ánh mắt chim trắng vô tình liếc qua Phượng Bắc Hà quỳ bên dưới, đôi mắt ướt sũng lập tức bùng lên lửa giận.
"Chíp!"
Vừa thấy kẻ thù Phù Ngọc Thu tức giận kêu một tiếng, quả trong miệng bị y nuốt chửng.
Tiên tôn: "......"
Không biết Phù Ngọc Thu bị nghẹn hay tức giận mà rúc vào lòng bàn tay tiên tôn thở phì phò không lên tiếng.
Tiên tôn đột nhiên ngẩng đầu, uy lực Phượng Hoàng càn quét khắp nơi.
Phượng Bắc Hà bất thình lình cúi rạp đầu xuống đất, linh lực và kinh mạch suýt đảo ngược trong thân thể bị thương nặng chưa lành.
Tiên tôn thản nhiên nói: "Ngươi làm y sợ đấy."
Phượng Bắc Hà: "?"
Vân Thu cũng: "???"
Thôi được, tôn thượng lại lên cơn rồi.
Xưa nay không ai có thể hiểu thấu tính tình tiên tôn, có người nói năng mạo phạm hắn nhưng hắn vẫn vui vẻ ban thưởng, có khi lại nổi hứng đem chim đi bắn pháo hoa.
Tiên tôn ở chung lâu ngày với chim trắng nên Vân Thu suýt quên mất tôn thượng là kẻ điên âm tình bất định.
Phượng Bắc Hà không hiểu sao vô duyên vô cớ mình bị giận chó đánh mèo, nghĩ lại có lẽ là vì Xà tộc.
Dù sao mấy năm qua hắn chưa từng làm gì chọc giận tiên tôn ngoại trừ chuyện tru sát Xà tộc.
Phượng Bắc Hà thức thời nói: "Phụ tôn bớt giận."
Tiên tôn rũ mắt rót linh lực vào mình chim trắng giúp y mau chóng luyện hóa quả Xuân Quy để khỏi bị nghẹn chết.
Phù Ngọc Thu ho sặc sụa mấy tiếng rồi phun ra một cái hạt.
Hạt lớn như vậy y cũng khó lòng nuốt vào.
Thấy chim trắng ấm ức nằm im trong lòng bàn tay, tiên tôn vuốt ve bộ lông mềm mượt của y rồi thản nhiên nói: "Tiên Minh hạ giới lại náo loạn gì nữa?"
Phượng Bắc Hà bị thương chưa lành, cộng thêm mấy ngày nay bị uy lực tiên tôn đè ép hai lần nên giờ sắc mặt trắng bệch, thân thể đang quỳ lảo đảo như sắp gục xuống.
Nhưng hắn vẫn điềm tĩnh nói: "Gần năm năm nay mười một trận mưa lửa đã trút xuống hạ giới, Tiên Minh hoài nghi Kim Ô quấy phá nên đã xây "Tháp Thiên Thính" cao tám mươi mốt tầng, muốn xin phụ tôn rủ lòng thương xót hàng phục Kim Ô ạ."
"Mưa lửa? Kim Ô?" Tiên tôn gãi cằm chim trắng hờ hững nói, "Liên quan gì đến ta?"
Vân Thu lạnh lùng nói: "Mười năm trước cũng có mưa lửa, Long tộc nghe lệnh tôn thượng đi ban mưa đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Chẳng phải đám người tu đạo ở hạ giới kia tự xưng là tiên nhân à, nếu có bản lĩnh lớn như vậy thì còn cầu xin tôn thượng làm gì?"
"Bốn tộc đều ở hạ giới." Phượng Bắc Hà không để ý Vân Thu sừng sộ mà nhìn tiên tôn chăm chú, "Phụ tôn, thứ lỗi cho con nói thẳng.
Mấy ngày trước một trận mưa lửa đã rơi xuống Phượng Hoàng Khư đấy ạ."
Ba chữ "Phượng Hoàng Khư" vừa thốt ra khỏi miệng thì Vân Thu đã giận dữ hóa thành một con rồng xanh khổng lồ, thân hình to lớn gần như lấp kín đại điện.
Con rồng quát: "Phượng Bắc Hà, làm càn!"
Tiên tôn từng bị Chu Tước Tiên Tôn giam cầm ở Phượng Hoàng Khư mười mấy năm nên có thể xem đây là nơi sỉ nhục tiên tôn.
Phượng Bắc Hà bình tĩnh đối mặt với con rồng khổng lồ, hờ hững nói: "Ta chỉ nói sự thật thôi, nếu phụ tôn không tin thì cứ việc sai người xuống hạ giới xác minh."
Tiên tôn nãy giờ vẫn đang vuốt ve cục bông trắng rốt cuộc uể oải ngẩng đầu giơ lên hai ngón tay, Vân Thu bất đắc dĩ hóa thành người rồi lạnh lùng nghiến răng trừng Phượng Bắc Hà.
"Phượng Hoàng Khư......" Tiên tôn trầm ngâm nói, "Ta nhớ nó ở dãy núi Hi Lễ đúng không?"
Phượng Bắc Hà: "Vâng."
Tiên tôn: "Ở đó có một thung lũng phải không?"
Phượng Bắc Hà cau mày.
Thung lũng?
Dãy núi Hi Lễ trải dài vô tận, chỉ trong linh mạch mới có một đồng bằng rộng lớn, Phượng Hoàng Khư nằm ngay trên linh mạch.
Nơi tiếp giáp giữa đồng bằng và dãy núi đúng là có một thung lũng.
Trong lòng Phượng Bắc Hà căng thẳng, cung kính đáp: "Vâng."
Tiên tôn nhíu mày như hoài nghi tại sao vô duyên vô cớ mình lại hỏi chuyện này: "Thung lũng kia cũng có mưa lửa à?"
Nghe đồn Kim Ô quấy phá, trên trời đổ xuống mưa lửa nóng rực như thuốc kịch độc có thể thiêu rụi mọi sinh linh thành tro.
Chỗ nào có mưa lửa rơi xuống thì không còn một ngọn cỏ, khô hạn mấy chục năm.
Phù Ngọc Thu khẽ giật mình.
Thung lũng ở dãy núi Hi Lễ chẳng phải là Văn U Cốc sao?
Phù Ngọc Thu không còn lòng dạ oán hận Phượng Bắc Hà mà vội nhảy lên một cái, chỉ hận không thể mọc thêm tai để nghe cho rõ.
Phượng Bắc Hà nhíu mày định trả lời.
Cảm giác lòng bàn tay bỗng nhiên trống rỗng, tiên tôn nhướng mày nhìn chằm chằm chim trắng, tựa như đã chán ngấy đề tài này nên nói: "Thôi, bảo Long tộc đi ban mưa đi."
Phượng Bắc Hà gật đầu: "Còn tháp Thiên Thính thì sao ạ?"
Tiên tôn cười như không cười liếc hắn một cái.
Phượng Bắc Hà lập tức hiểu ý: "Vâng."
Sở dĩ Phượng Bắc Hà là thiếu tôn được tiên tôn coi trọng vì hắn vừa nhẫn nại vừa hung ác, lại rất giỏi đoán ý tiên tôn.
Không giống Phượng Hành Vân vụng về hay Phượng Tuyết Sinh chậm chạp, chỉ cần một ánh mắt của tiên tôn Phượng Bắc Hà có thể biết được suy nghĩ trong lòng hắn để làm việc.
Dù việc lớn hay nhỏ đều làm rất vừa ý tiên tôn.
Tiên tôn thấy mặt mũi hắn trắng bệch đúng là trọng thương chưa lành nên ấn nhẹ một cái vào lông tơ của Phù Ngọc Thu rụng trong lòng bàn tay.
Lông tơ chợt hóa thành một chiếc lông vũ tỏa ánh vàng rực rỡ.
"Khá lắm." Tiên tôn thản nhiên nói, "Chữa thương cho tốt đi."
Phượng Bắc Hà âm thầm thở phào.
Hắn cứ tưởng xảy ra biến cố bất ngờ nào đó khiến tiên tôn giận chó đánh mèo với mình, xem ra chỉ là chuyện bạch xà khiến tiên tôn chưa nguôi giận mà thôi.
Nội thương của Phượng Bắc Hà càng lúc càng nghiêm trọng, cỏ Kim Quang bình thường đã không còn tác dụng nữa.
Chiếc lông vàng tiên tôn ban thưởng dù đối chọi với thân thể hắn nhưng may mà linh lực khổng lồ nên một chiếc cũng đủ chữa cho hắn bảy tám phần.
Hắn cung kính gật đầu: "Đa tạ phụ tôn."
Tiên tôn búng tay để chiếc lông vàng lướt tới trước mặt Phượng Bắc Hà.
Nhưng chiếc lông vàng vừa bay lên thì chim trắng luôn yên lặng đứng trên bàn ngọc đột nhiên đạp chân một cái, thân thể xoay hai vòng trong không khí rồi ngậm lấy chiếc lông vàng kia cắn chặt không nhả.
Phượng Bắc Hà cau mày.
Tiên tôn lại thấy thú vị nên hào hứng hỏi: "Sao thế, thích lông vũ này à?"
Phù Ngọc Thu ngậm chiếc lông vàng giả bộ như cái gì cũng không hiểu, ngoan ngoãn gật đầu.
"Chíp chíp."
Có thể quang minh chính đại cướp vật của Phượng Bắc Hà đương nhiên là thích rồi.
"Vậy ta cho ngươi thêm một chiếc truyền thừa Phượng Hoàng để chơi nhé?" Tiên tôn cười nói, "Chiếc kia đẹp hơn."
Phượng Bắc Hà: "......"
Vân Thu: "......"
Truyền thừa Phượng Hoàng là vật có thể tùy ý đem tặng để chơi sao?!
Phù Ngọc Thu cũng muốn truyền thừa Phượng Hoàng nhưng càng muốn chiếc lông vàng này hơn, y lắc đầu rồi cắm chiếc lông vàng ra sau cánh mình.
Trên bộ lông trắng như tuyết cắm một chiếc lông vàng dở dở ương ương nhìn thế nào cũng kỳ quái.
Nhưng Phù Ngọc Thu lại thấy đẹp cực kỳ, còn vui vẻ xoay người cho tiên tôn ngắm, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú tiên tôn lần đầu tiên không mang theo chán ghét và thù địch.
Tiên tôn nói ngay: "Ừ, đẹp lắm.
Vậy cho ngươi đấy."
Phù Ngọc Thu mừng rỡ hai mắt cong cong, hãnh diện chíp chíp với hắn, đáng yêu không chịu nổi.
Tiên tôn vui vẻ vuốt đầu chim trắng.
Phượng Bắc Hà: "......"
Tiên tôn liếc mắt nhìn hắn.
Phượng Bắc Hà thức thời cung kính gật đầu: "Bắc Hà cáo lui ạ."
Tiên tôn: "Ừ."
Phượng Bắc Hà cố chống đỡ thân thể đau nhức dữ dội bình tĩnh đứng dậy.
Khi gần rời đi hắn nghiêng người quay đầu nhìn thoáng qua.
Chim trắng đứng trên bàn ngọc cắm một chiếc lông Phượng Hoàng thật dài, trên gương mặt trắng tròn đáng yêu mơ hồ mang theo vẻ lạnh lùng gần như thù hận nhìn hắn chằm chặp.
Phượng Bắc Hà cau mày bỏ đi.
Tộc Thương Loan quả là vô sỉ.
Đợi Phượng Bắc Hà đi xong, Phù Ngọc Thu mới thu hồi ánh mắt lạnh lùng.
Y qua cầu rút ván giật ra chiếc lông vàng mới cướp được ném sang một bên.
Thứ này không thể cho Phượng Hoàng thì lấy làm gì?
Tiên tôn miễn cưỡng cầm chiếc lông vàng kia để nó xoay nhẹ trên ngón tay rồi thản nhiên nói: "Chẳng phải ban nãy vẫn còn thích lắm à?"
Phù Ngọc Thu nguýt hắn một cái nhưng rất mau thu lại ánh mắt tức giận.
Lúc nãy y nghe thấy hai người nói gì mà dãy núi Hi Lễ, còn nhắc tới Văn U Cốc nữa.
Mưa lửa?
Phù Ngọc Thu suy nghĩ nhập thần, vô thức lẩm bẩm: "Chíp chíp?"
"Mưa lửa là gì nhỉ?"
"Mưa lửa?" Tiên tôn hờ hững nghịch chiếc lông vàng mà chim trắng không thèm, ấm giọng trả lời, "Trăm năm trước chín con quạ vàng tranh nhau tỏa sáng với mặt trời, trên trời đổ xuống mưa lửa hừng hực khiến dân chúng tam giới lầm than, không còn một ngọn cỏ."
Phù Ngọc Thu bừng tỉnh đại ngộ.
Trên trời rơi xuống mưa lửa, y từng đọc chuyện này trong sách huynh trưởng cho mình.
Năm xưa cả tộc Phượng Hoàng lấy thân tế quạ vàng mới ngăn chặn được tai họa diệt vong kia.
Nhưng chín con quạ vàng đã bị diệt sạch rồi mà, sao lại có mưa lửa?
Rốt cuộc Văn U Cốc ở dãy núi Hi Lễ có bị mưa lửa không, sao chưa nói đã đi rồi?
Phượng Bắc Hà quả nhiên thật đáng ghét.
Phù Ngọc Thu nhíu mày nghĩ ngợi.
Nhưng y đột nhiên phát hiện ra một vấn đề quan trọng hơn.
Giờ y không phải hình người, lúc nãy kêu......
Chắc chỉ là "chíp chíp" thôi nhỉ?
Diêm La sống kia......
Toàn thân Phù Ngọc Thu cứng đờ, bỗng nhiên hít sâu một hơi, cảm thấy sấm sét ầm ầm trên đầu.
Khớp cổ y như bị rỉ sét, chỉ xoay một chút rồi cứ thế đờ đẫn ngẩng đầu run rẩy đối diện với đôi mắt vàng nheo lại của tiên tôn.
Phù Ngọc Thu: "......"
Tiên tôn cười như không cười: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"
Phù Ngọc Thu: "!!!"
Hai mắt Phù Ngọc Thu tối sầm, suýt nữa há mỏ phun ra hồn cỏ như muốn thăng thiên.
Diêm La sống có thể nghe hiểu mình nói gì sao!?!.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
37 chương
126 chương
134 chương
10 chương
200 chương