Cuồng phong gào thét. Sấm rền như vọng qua kết giới chấn động mạnh đến nỗi đầu Phù Ngọc Khuyết choáng váng từng cơn. Trong lúc mơ hồ, hắn nghe thấy tiếng kêu gào thê lương thảm thiết của Phù Bạch Hạc, còn có tiếng khóc ti tỉ của Phù Ngọc Thu bị mưa to gió lớn át đi. Cơn đau dữ dội lan rộng khắp toàn thân, nửa người Phù Ngọc Khuyết chìm trong bùn lầy, miệng không ngừng trào ra máu tím thẫm. Mọi giác quan của hắn đã bị đau đớn kịch liệt càn quét dần trở nên tê liệt, trong lúc mơ màng hắn cảm thấy có ai đó bước qua người mình rồi ung dung rời đi. Phù Ngọc Khuyết cố mở mắt còn lại không bị dính bùn để nhìn cho rõ nhưng chỉ thấy được tà áo bào đen nhánh thêu hình trúc lóe lên trước mắt. Uy lực cuồn cuộn như biển khơi liên tục tràn ra từ người kia, mãi đến khi rời khỏi Văn U Cốc mới tan biến hẳn. Ầm ầm —— Phù Ngọc Khuyết phút chốc mở to mắt. Ánh nến trên bàn bị gió thổi lập lòe trùng với nhịp tim đập dồn. Bên ngoài Huyền Chúc Lâu đang mưa to, gió ướt lạnh ùa vào suýt thổi bay trang giấy trên bàn. Phù Ngọc Khuyết mệt mỏi tựa lưng vào ghế xoa trán rồi vung tay lên, cửa sổ lập tức đóng ập ngăn chặn cơn mưa tầm tã bên ngoài. Trong phòng nhất thời tĩnh mịch, chỉ có tiếng nến cháy lách tách vang lên. Phù Ngọc Khuyết thất thần nhìn ánh nến đăm đăm. Đã lâu lắm rồi hắn không còn mơ thấy chuyện xưa nhưng chẳng hiểu sao dạo này trong mộng đều là trận mưa to đêm đó, thậm chí cả hoa văn trên áo bào của kẻ làm U Thảo trọng thương rồi cướp đi cũng thấy rõ mồn một. Tà áo thêu hình trúc. Phù Ngọc Khuyết mở Huyền Chúc Lâu âm thầm điều tra suốt bao năm nhưng ở hạ giới chẳng có ai mặc áo này cả. Cứ như đêm mưa bi thảm năm đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Cửa phòng bị gõ nhẹ. Phù Ngọc Khuyết gõ ngón tay lên bàn phát ra một âm thanh giòn giã. Quản sự Huyền Chúc Lâu đẩy cửa vào cung kính thi lễ rồi nói: "Chuyện quan trọng ạ." Phù Ngọc Khuyết bị ác mộng làm chấn động tinh thần nên lúc này toàn thân đã mệt rã rời nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo gật đầu ra hiệu cho hắn nói. Quản sự lần lượt báo cáo những việc quan trọng gần đây. "Một trong ba vị thánh là Nhạc Thánh đã thành hôn với một nữ tử phàm nhân ở biên giới. Lão tổ Tiên Minh bế quan mấy chục năm rốt cuộc đã đột phá thành công và sắp xuất quan, Tiên Minh đang chuẩn bị mở tiệc, đến lúc đó chắc ngài phải đến chúc mừng một chuyến. Còn vị ở Phượng Hoàng Khư thì......!lại cấm mùa đông rồi ạ." Phù Ngọc Khuyết nhíu mày: "Cái gì?" "Nghe nói vì......" Quản sự một lời khó nói hết, e dè quan sát sắc mặt Phù Ngọc Khuyết, "......!Đạo lữ của hắn bị cảm lạnh ạ." Phù Ngọc Khuyết: "......" Chim trắng không phải người phàm mà cũng bị cảm lạnh nữa à? Năm xưa Phù Ngọc Thu ở Văn U Cốc có bao giờ yếu ớt vậy đâu?! Phù Ngọc Khuyết chẳng buồn quan tâm hai người họ nghịch phá cái gì, nhắm mắt lại hỏi: "Còn gì nữa không?" "Hết rồi ạ." Phù Ngọc Khuyết vung tay lên, quản sự khúm núm lui ra. Phù Ngọc Khuyết vốn định nghỉ ngơi một lát nhưng cứ nhắm mắt thì lại thấy trận mưa tầm tã năm đó, hắn bực bội cau mày đứng dậy tới Phượng Hoàng Khư một chuyến. Trước đây Phù Ngọc Thu là U Thảo nên hầu như không bao giờ bị bệnh, sau khi biến thành chim trắng chẳng biết thể chất thế nào nữa. Hắn phải đi xem mới được. Phù Quân Châu đang mưa xối xả nhưng ở Phượng Hoàng Khư lại là trăng sáng sao thưa, rõ ràng đã vào đông mà gió xuân vẫn thổi hiu hiu, trăm hoa đua nở khắp nơi. Phù Ngọc Khuyết che dù đi đến Phượng Hoàng Khư rồi xếp dù trúc lại. Vô tình nhìn thoáng qua hình trúc trên nan dù làm hắn nhíu mày một cái. Kết giới Phượng Hoàng Khư đã mở, Phù Ngọc Khuyết tiện tay ném dù vào bụi hoa, giũ sạch mưa đọng trên người rồi chậm rãi đi vào. Quả nhiên Phù Ngọc Thu bị bệnh không nhẹ. Y nằm mê man giữa giường êm, mền gấm đắp kín từ cằm trở xuống chỉ lộ ra đầu tóc bù xù, tóc trắng buộc hờ bằng dây cột tóc hình Phượng Hoàng xõa xuống gối. Phù Ngọc Khuyết nhíu chặt mày ngồi ở mép giường sờ trán Phù Ngọc Thu. Nóng bỏng tay. Phù Ngọc Khuyết hỏi: "Sao thế?" Phù Ngọc Thu bị sốt choáng váng, cảm nhận được bàn tay lạnh buốt của Phù Ngọc Khuyết thì mơ màng thò tay ra khỏi chăn nắm lấy áp lên mặt mình. Mát lạnh cực kỳ dễ chịu. Nghe Phù Ngọc Khuyết hỏi lại lần nữa, Phù Ngọc Thu bị sốt phát ngốc mới chậm chạp nói: "Nhất thời ham chơi nên ngâm suối linh lâu quá." Y chỉ nói ham chơi nhưng chẳng biết là chơi thật hay mải mê chíp chíp với Phượng Ương trong suối linh nữa. Gò má Phù Ngọc Thu ửng hồng, trong mắt tràn ngập hơi nước nóng hổi, lúc nói chuyện mang theo giọng mũi sụt sịt khiến Phù Ngọc Khuyết chợt nhớ lại vẻ tội nghiệp sau cơn hoảng loạn của Phù Ngọc Thu năm đó. Lúc ấy U Thảo bị nhân loại thô bạo cướp đi, Phù Ngọc Thu được Phù Bạch Hạc bảo vệ kỹ càng đã khóc rất lâu, sốt cao mê sảng ba ngày ba đêm mới tỉnh. Phù Ngọc Khuyết lại hỏi: "Phượng Ương đâu?" "Tuyết Lộc tới nên hắn đi theo để làm thuốc ngọt rồi." Chẳng biết có phải vì Phù Ngọc Thu sốt cao quá hay không mà khi nói chuyện lộ ra vẻ ngây thơ hồn nhiên, cứ như trở về thời thơ ấu hễ gặp chuyện gì thì lại khóc không ngừng, ôm Phù Ngọc Khuyết không chịu buông tay. Linh lực Phù Ngọc Khuyết toàn độc nên không dám đụng vào kinh mạch Phù Ngọc Thu mà chỉ biết cau mày nhìn y. Phù Ngọc Thu nằm nghiêng trên giường hé miệng phả ra hơi thở nóng hổi, mí mắt mệt mỏi khép lại đỏ ửng có vẻ rất khó chịu. Phù Ngọc Khuyết không giỏi giao tiếp, nhẫn nhịn nửa ngày rốt cuộc hỏi một câu chẳng ăn nhập gì: "Ra ngoài chơi vui không?" Phù Ngọc Thu mờ mịt nhìn hắn. Hỏi xong Phù Ngọc Khuyết lập tức hối hận, rũ mắt áp lòng bàn tay vào gò má Phù Ngọc Thu, nhếch môi không lên tiếng nữa. Mấy năm nay Phù Ngọc Thu theo Phượng Ương dạo chơi khắp nơi, tất cả những nơi có thể đi ở tam giới đều đã ghé qua mấy lần, nếu không phải lần này ngã bệnh thì giờ y đã ngắm tuyết trên đỉnh núi Côn Luân rồi. Bệnh nhẹ này đối với người tu hành chẳng đáng là gì, nhưng thân thể Phù Ngọc Thu yếu ớt còn thần hồn lại dễ vỡ nên Phượng Ương không dám dùng linh lực Phượng Hoàng xua đi khí lạnh, thế là chuyện bé xé ra to khuấy động cả hạ giới không được yên ổn. Phù Ngọc Thu bần thần nhìn Phù Ngọc Khuyết hồi lâu rồi chợt nói: "Ta thấy hết rồi." Phù Ngọc Khuyết: "Gì cơ?" "Lúc đó ta mới sinh thần trí nhưng vẫn còn nhớ rõ......" Phù Ngọc Thu lẩm bẩm, "Ngày mưa giông, một nhân loại......!hung ác bắt U Thảo đi mất." Đến giờ y vẫn không dám gọi U Thảo bị cướp đi làm thuốc kia là "ca", dù chỉ nhớ lại cũng thấy tàn nhẫn đến cực điểm. Nhiều lúc Phù Ngọc Thu tự hỏi tại sao thiên đạo cho họ thân phận cỏ linh quý hiếm mà còn cho họ thần trí và thất tình lục dục để làm gì? Chẳng lẽ muốn họ cảm nhận được nỗi sợ hãi và hoảng loạn khi bị hái đi làm thuốc sao? Hơi thở Phù Ngọc Khuyết ngừng lại. Thảo nào từ nhỏ đến lớn Phù Ngọc Thu luôn căm ghét nhân loại như vậy...... Thảo nào y ham vui đến thế mà Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc chỉ nói một câu đừng rời khỏi Văn U Cốc thì y bằng lòng ở lại Văn U Cốc mấy chục năm như một ngày không ra ngoài nửa bước. "Ta sợ, lúc nào cũng sợ cả......" Phù Ngọc Thu nói khẽ, "Lắm lúc ta nghĩ nếu mình không phải U Thảo thì tốt quá." Nếu y không phải U Thảo thì Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc chẳng cần thấp thỏm lo âu cả ngày, mình cũng có thể tự do ra vào Văn U Cốc mà không cần lo lắng tính mạng. Sau này Phù Ngọc Thu mới hiểu thân phận mình không có lỗi mà là lỗi nằm ở những kẻ rắp tâm hại người kia. Phù Ngọc Khuyết không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng xoa đuôi mắt ướt át của Phù Ngọc Thu. Sắc mặt y tái nhợt vì bệnh, cười nói với hắn: "Giờ thì tốt rồi, ta là Bạch Tước nên cả ngày không cần lo sợ người khác ăn thịt mình nữa." Phù Ngọc Khuyết lặng thinh. Chốc lát sau Phượng Ương chậm rãi đi đến, tay cầm một bình sứ nhỏ đựng mấy viên linh dược ngọt lịm. Phù Ngọc Khuyết quay đầu. Ánh mắt Phượng Ương lướt qua bàn tay Phù Ngọc Khuyết áp trên má Phù Ngọc Thu, vẻ mặt vẫn như mọi khi: "Ngọc Thu, thuốc ngọt của ngươi đây." Phù Ngọc Khuyết giơ tay ra hiệu đưa cho mình. Phượng Ương cười, cũng không ngăn cản mà đưa linh dược khó khăn lắm mới luyện xong cho hắn. Phù Ngọc Khuyết đỡ Phù Ngọc Thu dậy rồi lấy ra hai viên linh dược đút cho y. Linh dược vừa qua cổ họng đã có hiệu quả nhanh chóng, khuôn mặt nóng hổi của Phù Ngọc Thu lập tức dịu đi, cảm giác rã rời cũng rút lui như thủy triều. Phù Ngọc Khuyết lau mồ hôi trên trán Phù Ngọc Thu rồi nói khẽ: "Có trách ta không?" Năm đó Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc cãi nhau vì cách bảo vệ Phù Ngọc Thu, Phù Ngọc Khuyết không bảo vệ được huynh đệ cùng rễ với mình nên một lòng chỉ muốn che chở Phù Ngọc Thu không bị nhân loại ngấp nghé giết hại, khăng khăng bắt y cả đời không được rời khỏi Văn U Cốc. Phù Bạch Hạc lại cho rằng đây là cầm tù, sẽ không công bằng với Phù Ngọc Thu. Cuối cùng Phù Ngọc Khuyết thắng. Phù Ngọc Thu bị giam ở Văn U Cốc như lồng vàng suốt mấy chục năm, nửa bước cũng không rời. Phù Ngọc Thu lắc đầu. "Không hề." Y biết Phù Ngọc Khuyết đang bảo vệ mình. Phù Ngọc Khuyết nhếch môi nhưng mặt đơ của hắn tám trăm năm nay chưa từng có biểu cảm gì nên muốn cười cũng không được. Hắn đưa tay vuốt tóc trắng rối bời của Phù Ngọc Thu, ngay trước mặt Phượng Ương vẫn nhét một đống độc dược dưới gối y rồi đứng dậy thản nhiên gật đầu với Phượng Ương, sau đó quay người rời đi. Xưa nay hắn vẫn luôn kiệm lời như vậy, ngay cả câu cáo từ cũng chẳng có. Phượng Ương mở ra kết giới Phượng Hoàng Khư để Phù Ngọc Khuyết rời đi rồi cúi đầu nhìn Phù Ngọc Thu. Y ngồi dựa vào gối cầm bình sứ đổ linh dược vào lòng bàn tay, bốc một viên bỏ vào miệng như đang ăn kẹo vậy. Phượng Ương nhặt lên một viên rơi xuống mền gấm đút cho y rồi nhẹ giọng hỏi: "Nãy giờ nói gì vậy?" Phù Ngọc Thu lúng búng đáp: "Chuyện lúc nhỏ ấy mà." Phượng Ương mím môi lặng im. Khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, Phù Ngọc Thu vẫn còn là thiếu niên, mặt mũi đầy vẻ ngây thơ, nếu nhỏ hơn chút nữa sẽ càng thêm xinh xắn đáng yêu. Đáng tiếc mình không gặp được y sớm hơn. Ăn xong linh dược, thân thể Phù Ngọc Thu cũng khỏe lại chút ít, y nhào tới nằm sấp trên đầu gối Phượng Ương rồi ỉu xìu nói: "Thiên đạo thích ta thật sao?" Phượng Ương đưa tay vuốt tóc y, nhẹ giọng trả lời: "Tất nhiên rồi." Sau khi luyện hồn, lẽ ra Phù Ngọc Thu phải bị thiên đạo thu hồi hoặc cho đi đầu thai chứ không phải tìm cơ hội để y hoàn hồn sống lại trong thân xác Bạch Tước sắp chết. Phượng Ương chưa bao giờ tin thiên đạo có lòng tốt gì, nhưng qua chuyện Phù Ngọc Thu trùng sinh vào Bạch Tước hắn cũng không thể nói thiên đạo vô tâm nữa. Ít nhất Phù Ngọc Thu và hắn cũng đã được ưu ái dù chỉ một lần duy nhất. Phù Ngọc Thu rầu rĩ hỏi: "Vậy sao thiên đạo không ưu ái......!huynh trưởng ta?" Y đang nói đến huynh trưởng cũng là U Thảo như mình. Phượng Ương vuốt ve tóc mềm của Phù Ngọc Thu, hiếm khi được một lần bênh vực thiên đạo, dịu dàng nói: "Có lẽ thiên đạo đã ưu ái mà các ngươi không biết đấy thôi." Có lẽ cây U Thảo kia đã vào luân hồi cũng nên. Phù Ngọc Thu không thèm tin cẩu thiên đạo mà chỉ bĩu môi. Thấy y mệt mỏi, Phượng Ương vỗ nhẹ lưng y như dỗ trẻ con. Phù Ngọc Thu bị bệnh một trận khiến thân thể mệt nhoài, sau khi cảm giác khó chịu tan đi rốt cuộc y đã có thể ngủ ngon giấc. Phượng Ương sửa sang mền gấm rồi rũ mắt nhìn y, tựa như muốn nhìn đến khi địa lão thiên hoang. ......!Sau đó lôi đống độc dược kia ra vứt đi..