Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ
Chương 63 : Bách hoa yến
Edit: Meimei
Trưởng công chúa văn thao vũ lược, quân công sáng suốt, là bậc nữ trung hào kiệt được bệ hạ khen ngợi không dứt, là truyền kỳ của Lưu Ly quốc. Bà không phải là người yêu thích mấy đồ vật như thế này nhưng Phò mã là một văn nhân nho nhã, thiệp mời lịch sự tao nhã của bách hoa yến này là do chính tay hắn làm ra.
Tô Tâm Ly cầm thiệp mời quan sát một phen. Tấm thiệp mời này dùng loại giấy tốt nhất làm thành, trên mặt còn vẽ một hình hoa mai. Tô Tâm Ly đưa lên mũi ngửi ngửi, cư nhiên ngửi thấy một mùi hoa mai nhàn nhạt, thấm vào ruột gan, hết sức dễ ngửi.
Kỳ thực trưởng công chúa không phải là nữ nhi ruột thịt của tiên đế mà là nữ nhi của thị vệ thiếp thân Tạ Hoài Ân – Tạ tướng quân. Lúc tiên đế còn trẻ, Nam Vương liên hợp với Tây Việt phản loạn, tiên đế ngự giá thân chinh suýt nữa bị cung tiễn của Nam Vương bắn trúng, lúc đó cách ông ta gần nhất là Tạ tướng quân dũng cảm quên mình nhào tới. Tài bắn cung của Nam Vương rất tốt, mũi tên mang theo lực đạo mạnh mẽ mà đến, Tạ Hoài Ân chưa kịp trở về doanh trại đã chết. Trước khi chết ông ta cầu xin tiên đế nhất định phải chiếu cố tốt thê nhi của ông ta. Thê tử của Tạ tướng quân ở nhà nghe được tin dữ của ông liền thắt cổ tự tử. Tiên đế và Tạ Hoài Ân là bằng hữu lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm. Tạ tướng quân vì cứu ông ta mà chết mà Tạ tướng quân còn trẻ tuổi, chỉ có một nữ nhi duy nhất, sau Tạ thị mất, tiên đế liền mang bà vào trong cung, phong làm Vĩnh An công chúa, ban thưởng danh hiệu Trưởng, mang theo bên người tự mình dạy dỗ. Trưởng công chúa mặc dù không phải công chúa nhưng được tiên đế sủng ái, so với hoàng hậu còn tôn quý hơn. Bởi vì tiên đế phải xuất chinh mấy lần không mang theo hoàng hậu mà chỉ dẫn theo trưởng công chúa, vinh sủng và địa vị của bà không ai có thể sánh bằng. Vì vậy cho dù bà không phải là nữ nhi của tiên đế thì trong cung này không có một thái giám hay cung nữ nào dám bất lễ với bà.
Cho đến tận bây giờ, mấy vị công chúa cao cao tại thượng vẫn không dám ỷ vào thân phận mà khinh thị trưởng công chúa, mấy phi tần hậu cung nhìn thấy trưởng công chúa đều phải hành lễ, nhượng bộ ba phần.
Lúc tiên đế còn sống đã lập thái tử, nhưng không phải là hoàng đế bây giờ. Mười hai năm trước lúc bệnh tình của tiên đế nguy cấp, Văn Vương lợi dụng cơ hội giết chết một nhà thái tử, sau đó bức vua thoái vị, bắt tiên đế phải lập thư thoái vị. Tiên đế ngoại trừ yêu thương Trưởng công chúa, còn có sủng ái nhất là thái tử nhân từ. Sau khi nghe được tin dữ, ông kiên quyết không đồng ý hạ chiếu truyền ngôi, là Trưởng công chúa khuyên nhủ tiên đế hãy lấy Lưu Ly và bách tính của Lưu Ly làm trọng. Tiên đế lấy đại cục làm trọng mới viết chiếu thư truyền ngôi. Lúc đó tiên đế vốn bệnh nặng, cuối cùng không chịu nổi lòng thương nhớ thái tử, hai ngày sau khi Văn Vương phản loạn liền chết. Cùng lúc đó Tây Việt và Kim Quốc ở phía Bắc, Nam Tề ở phía Nam giao hẹn với nhau cùng lúc xâm lấn biên cảnh Lưu Ly. Mà lúc này chính quyền triều đình mới thay thế không bạo phát được khởi nghĩa nông dân, vì để bảo vệ biên cảnh, Trình Gia và Trung Dũng Hầu cùng với Trưởng công chúa chia ra ba đường đưa quân đi chiến đấu. Trưởng công chúa đi Tây Việt, cuộc chiến lần đó tuy bà ấy toàn thắng nhưng lại bị thương rất nặng, mất khả năng sinh con, dưới gối bà cùng với Phò mã chỉ có một nữ nhi.
Sau khi Trưởng công chúa chiến thắng trở về, nữ nhi của bà chỉ mới hai tuổi liền được phong làm Hoài An quận chúa, được hưởng tất cả đãi ngộ của quận vương, còn có đất phong, so với công chúa của Hoàng Hậu còn cao quý hơn. Hoàng Thượng làm như vậy một mặt là thương cảm trưởng công chúa trước đây đã giúp hắn nói lời hữu ích trước mặt tiên đế, không đến mức để hắn bị mang tội danh soán ngôi, mặt khác là muốn cực lực bù đắp cho Trưởng công chúa. Nhưng cho dù như vậy, trưởng công chúa vẫn không tha thứ cho hoàng thượng, vẫn luôn bất hòa với hắn.
Tô Tâm Ly biết được những bí mật đó đều là bởi vì Nhan Tư Minh. Hắn vì muốn leo lên được ngôi vị hoàng đế mà sai người điều tra tất cả mọi chuyện trọng yếu của mười tám đời tổ tông trong hoàng thất này. Trưởng công chúa là võ tướng, cũng coi như là thanh mai trúc mã với hai cậu của nàng, cho nên quan hệ của bà với phủ Định Quốc Công rất gần gũi. Trước kia Tiên Đế muốn tứ hôn cho bà với Nhị cữu của nàng nhưng lúc đó Trưởng công chúa đã có người trong lòng, đó chính là Phò mã bây giờ nên từ chối Nhị cữu. Nhị cữu liền ở trước mặt Tiên đế xin từ hôn. Lại nói trưởng công chúa có thể ở cùng một chỗ với Phò mã cũng là nợ phủ Định Quốc Công một ân tình. Trong lòng nhị cữu chắc chắn rất thích trưởng công chúa nếu không làm sao lại có thể vì trưởng công chúa mà cãi lời thánh mệnh? Lúc Nhan Tư Minh thú nàng, trong lòng hắn có phải đã nghĩ đến chuyện muốn lợi dụng nàng nhằm lấy sự ủng hộ của Trưởng công chúa?
”Diệu Tuyết tiểu thư, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư đều nhận được thiệp mời.”
Bách Hoa yến này thực chất là một bữa yến tiệc tương thân. Tô Mộc Linh mới tám tuổi, lại là một thứ nữ không có danh tiếng, tất nhiên không nhận được thư mời.
”Tiểu thư, người có đi không?”
Tô Tâm Ly cất thiệp mời, nhìn Thanh Đằng cười hỏi: ”Tại sao lại không đi?”
Nếu không có chuyện năm mười tuổi, mẫu thân và ca ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng đã tham gia. Năm đầu tiên giữ đạo hiếu, cái gì nàng cũng không thể tham gia, qua năm thứ hai, Phương di nương thổi không ít gió bên tai Tô Bác Nhiên, đưa nàng đi tảo mộ mẫu thân, ngược lại Tô Diệu Tuyết ở Bách Hoa yến lại tạo được danh tiếng không nhỏ. Đời trước bởi vì nàng bị kinh sợ cho nên vẫn luôn nằm trên giường dưỡng bệnh, hơn nữa lúc đó danh tiếng của nàng cũng đã bị mẫu tử Phương di nương và Tô Diệu Tuyết hủy đi không ít, nàng tự ti cho nên chỗ nào cũng không muốn đi. Tô Diệu Tuyết ở Bách Hoa yến biểu hiện ưu tú, tài hoa được truyền ra, toàn bộ người ở Kinh Lăng đều nói thừa tướng có một đích nữ xinh đẹp trí tuệ vô song, sau tiết hoa triều cũng được hoàng hậu thưởng thức.
Đích nữ? Nàng ta thật đúng là không biết xấu hổ mà thừa nhận. Qủa nhiên người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch. Đời trước Phương di nương có thể lên phù chính, ngoại trừ có sự xuất lực của nàng từ phủ Định Quốc Công, thì Tô Diệu Tuyết có danh tiếng cũng làm cho Tô Bác Nhiên thấy được giá trị to lớn từ đó. Đời này, nàng muốn nhìn xem ai có thể ngăn cản nàng đi tham gia Bách Hoa yến, ai dám ngăn trở nàng đi? Có đích nữ tướng phủ là nàng, xem xem ai còn để ý đến một dưỡng nữ?
”Để mấy vị tiểu thư đi khố phòng, cho bọn họ tự lựa chọn vải vóc màu sắc yêu thích để may vài bộ áo quần mới, cũng gọi thêm tứ tiểu thư nữa.”
Tô Mộc Linh tuy rằng không được mời nhưng cũng là muội muội của nàng, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, hơn nữa mấy thứ đó là đồ của chung, không cần nàng xuất tiền túi, cho người khác nhân tình miễn phí, ngại gì không làm.
”Nhị tiểu thư sao?”
Tô Tâm Ly ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Thanh Đằng.
”Tiểu thư quên rồi sao, Dung mama bây giờ còn đang ở viện của nhị tiểu thư dạy nàng ta quy củ.”
Thanh Đằng không nói Tô Tâm Ly quả thực quên mất chuyện này. Mỗi ngày nàng đều có rất nhiều chuyện phải làm, làm gì có thời gian quan tâm chuyện của Tô Tịch Nguyệt? Nàng nhớ là có cho người mời Dung mama đến, sau đó thì không hỏi tới nữa.
”Nàng ta hiện tại học quy củ như thế nào rồi?”
Tô Tâm Ly thuận miệng tiếp lời Thanh Đằng, Thanh Đằng lại cười khúc khích ra tiếng, nhìn có chút hả hê nói: ”Tiểu thư, ta nói thì không được chi tiết lắm, để ta đi tìm Lưu Vân nói cho người.”
Thanh Đằng nói xong liền hưng phấn chạy ra ngoài, không bao lâu thì đem Lưu Vân vào.
”Lưu Vân, ngươi nhanh nói cho tiểu thư biết chuyện của nhị tiểu thư.”
Trên mặt Lưu Vân nồng đậm tiếu ý nói vâng.
”Hôm ấy lúc Dung mama đến viện của Nhị thiểu thư, Nhị tiểu thư còn ở trong chăn ngủ. Dung mama liền sai người vào hầu hạ nhị tiểu thư rửa mặt chải đầu. Nhị tiểu thư còn chưa tỉnh ngủ, mở mắt thấy một mama xa lạ liền giận dữ, hỏi bà ấy từ đâu ra. Vừa nghe Dung mama là người của giáo phường, nhị tiểu thư liền bắt đầu chửi ầm lên, nói bà ấy là loại mama dạy mấy cô nương trong kỷ viện kia cũng không phải là thứ tốt lành gì, để bà ấy cút đi. Dung mama là người có nề nếp, nói với nhị tiểu thư bà là người được tiểu thư mời đến dạy nàng ấy quy củ, những nha hoàn, bà tử muốn đuổi Dung mama đi vừa nghe thấy là do tiểu thư phái đến liền không dám ra tay đuổi người.”
Thanh Đằng mím môi cười thành tiếng: ”Tiểu thư, Nhị tiểu thư cũng thật có ý tứ nha, không chừng trở thành nữ nhân ở thanh lâu nha.”
Ý thức được mình lỡ lời, Thanh Đằng liền bụm miệng lại, hai mắt trừng lớn nhìn Tô Tâm Ly. Mấy ngày nay các nàng đều nói chuyện của Nhị tiểu thư để giết thời gian, không cẩn thận nhanh mồm nhanh miệng. Tô Tâm Ly cũng không tức giận, chỉ nghe cảm thấy rất có ý tứ, ý bảo Lưu Vân tiếp tục kể.
Mẫu thân của nàng đã qua đời, lão phu nhân đã về quê nghỉ dưỡng bây giờ còn chưa trở lại, Phương di nương tuy rằng quản tướng phủ nhưng không phải là chủ mẫu, không thể có chuyện để các di nương khác trong phủ đến vấn an nàng ta, huống chi là các tiểu thư. Vì vậy ở tướng phủ không cần thỉnh an mỗi sáng, trời lạnh như thế này, tất cả mọi người đều dậy tương đối trễ.
”Dung mama đuổi tất cả nha hoàn, bà tử bên người nhị tiểu thư ra khỏi viện, sau đó đóng cửa viện lại, ai cũng không thể bước vào được. Mấy nha hoàn, bà tử này đi tìm Hà di nương, Hà di nương cũng không có biện pháp nên đi tìm Phương di nương. Phương di nương mượn cớ đang bệnh không gặp, Hà di nương đành phải đi tìm tướng gia, đúng lúc tướng gia đang ở cùng với Liễu di nương, Hà di nương gấp đến độ xoay vòng vòng, không tìm được ai có thể giúp nhị tiểu thư.”
Tô Bác Nhiên gặp Hà di nương nhất định là do Liễu di nương đã nói mấy lời hữu ích, cửa viện của Tô Tịch Nguyệt đóng chặt làm sao mấy người Lưu Vân biết được, nhất định là do Dung mama nói lại với các nàng ấy.
”Nhị tiểu thư mắng to Dung mama, mấy lời khó nghe đều nói ra hết, thiên kim tiểu thư cái gì, rõ ràng là loại lưu manh vô lại phố phường.”
Nhớ đến những lời mắng mỏ của Tô Tịch Nguyệt, Thanh Đằng không khỏi nhíu mày, dám mắng tiểu thư, đáng đời!
”Nhị tiểu thư ngày đầu tiên liền một nháo, hai khóc, ba đòi thắt cổ tự tử, vừa mắng chửi vừa đánh người. Dung mama và mấy người mà bà mang đến đều bình tĩnh để mặc nàng ta mắng chửi. Nàng ta động thủ đánh người, Dung mama nói không để nàng ta nhọc lòng động thủ, tự mình ra tay đánh người của mình, từng người từng người đều bị Dung mama đánh. Trận thế kia dọa sợ Nhi tiểu thư, nàng ta nói muốn treo cổ tự tử. Dung mama sai người treo dây lên xà nhà, còn chuẩn bị ghế sẵn cho nàng ta, thế mà nàng ta không dám lên, nói mấy người Dung mama là do tiểu thư sai đến muốn hại chết nàng ta, muốn tìm tướng gia và Phương di nương làm chủ cho nàng. Dung mama nói chuyện này Hà di nương đã sớm báo cho tướng gia và Phương di nương nhưng bọn họ không phái ai đến, còn nói Phương di nương cũng chỉ là một di nương. Di nương chính là nô tài, mà tiểu thư là đích nữ, là chủ tử. Nô tài không có tư cách quản chuyện của chủ tử, nếu không đó chính là dĩ hạ phạm thượng.”
Lúc Lưu Vân nói những lời này, nàng nghịch ngợm học theo khẩu khí của Dung mama mà nói làm Tô Tâm Ly mỉm cười. Lại nói, mama giáo dưỡng ở dân gian rất tốt, nếu như mời người từ trong cung đến, làm gì có chuyện tự đánh mình không chút lưu tình, còn giúp Tô Tịch Nguyệt treo cổ tự tử. Hiện tại con đường làm quan của Phương gia bừng sáng, mấy người trong cung làm sao dám nói Phương di nương cũng chỉ là một nô tài.
”Nhị tiểu thư nói da Dung mama sần sùi như vỏ cây, nhìn rất dọa người, nhìn làm bẩn mắt của nàng. Dung mama liền tức khắc để người của bà chuẩn bị nước sạch cho nàng ta, ra lệnh cho bọn họ ấn đầu của nàng ta xuống để cho nàng ngâm mình trong nước lạnh. Dung mama nói Nhị tiểu thư hãy hảo hảo tắm rửa mà rửa mắt cho sạch. Nhị tiểu thư bị hù dọa phát khóc. Dung mama nói không phải Nhị tiểu thư không muốn nhìn lão nhân bà làm dơ mắt nàng, ô uế nơi ở của nàng sao, nếu nàng học tốt quy củ, làm tiểu thư hài lòng, đến lúc đó không cần phải nhìn thấy nét mặt già nua của bà.”
Tuy rằng không phải nghe lần đầu tiên nhưng Thanh Đằng vẫn không nhịn được bị mấy hành động của Lưu Vân chọc cười. Tô Tâm Ly cũng mỉm cười, thấy Lưu Vân liếm môi liền biết là nàng đã khát nước liền rót chén nước đưa cho nàng. Lưu Vân thụ sủng nhược kinh, cười nói tạ ơn, hai tay tiếp nhận, một hơi uống sạch, có điều bộ dạng như vậy cũng cực kỳ văn nhã, không như Thủy Nhi, mỗi lần uống nước đều phát ra âm thanh.
”Dung mama chuẩn bị thức ăn cho Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư ăn cơm không vô, tức giận mắng chửi nói đồ ăn này chó cũng không thèm ăn rồi đem lật đổ hết bàn thức ăn. Dung mama cho người vào dọn dẹp rồi tìm người dắt một con chó đến, ở trước mặt Nhị tiểu thư cho nó ăn. Sau đó mỗi lần đến giờ cơm, Dung mama đều dắt con chó đến trước mặt Nhị tiểu thư rồi cho nó ăn cơm, còn thức ăn cho Nhị tiểu thư thì không có. Cứ như vậy qua hai ngày, Nhị tiểu thư đói không chịu được, xin Dung mama mang thức ăn đến cho mình. Dung mama nói đây là thức ăn chuẩn bị cho con chó rồi sai người dắt nó tới. Nhị tiểu thư thấy Dung mama thực sự đưa thức ăn này cho con chó kia ăn liền nhào tới cướp đoạt, cứ như vậy ngồi dưới đất mà ăn.”
Lúc Lưu Vân nói đến câu cuối cùng, thanh âm cao lên, không che giấu được sự sung sướng. Cùng chó trang giành thức ăn? Tô Tâm Ly tưởng tượng đến hình ảnh kia thì không nhị được cười thành tiếng.
”Các ngươi sao lại không nói sớm cho ta biết chuyện này?” Lúc những chuyện này xảy ra trên người nàng, nàng cảm thấy nó hành hạ nàng gấp bội lần, nhưng khi nghe thấy chúng phát sinh trên người đáng ghét thì lại cảm thấy cực kỳ hứng thú.
”Còn không phải là do tiểu thư sao, chính người nói là không cần báo cáo chuyện của Nhị tiểu thư cho người mà.” Chuyện tốt như vậy cũng chỉ có mấy người nha hoàn các nàng chia xẻ, các nàng lâu nay cũng thật tiếc hận a.
”Như vậy quả thực là lỗi của ta. Lưu Vân, ngươi nói với Dung mama, làm gì cũng được, chỉ cần không làm bị thương nhị tiểu thư là được. Trước Bách Hoa Yến phải cho tướng phủ chúng ta một tiểu thư khéo léo, ổn trọng là được.”
Tô Tâm Ly vừa mới ra lệnh xong thì có nha hoàn đến bẩm báo Hà di nương cầu kiến.
”Nói với Hà di nương, nếu Tô Tịch Nguyệt ngoan ngoãn học tập thì nàng ta có thể tham gia Bách Hoa Yến, nếu như không học tốt thì cả hai nữ nhi của nàng ta cứ ở trong tướng phủ ngây ngô cho tốt, không được tham gia Bách Hoa Yến và tiết Triều Hoa.”
Mục đích mà Hà di nương đến đây trong lòng Tô Tâm Ly đều nhất thanh nhị sở, nàng không muốn nghe Hà di nương nói nhảm cho nên nếu bọn họ ngoan ngoãn thì nàng sẽ cho bọn họ cơ hội, nếu gây chuyện thị phi, không để nàng an bình thì bọn họ đừng mơ tưởng có ngày lành.
”Lưu Vân, những lời này ngươi cũng phải nói cho Tô Tich Nguyệt nghe.”
Nàng phải cho bọn họ biết người đang nắm giữ vận mạng của bọn họ không phải là Phương di nương mà là Tô Tâm Ly nàng.
”Thanh Đằng, ngươi đi phủ Định Quốc Công nói với Tứ ca, Bách Hoa Yến lần này ta cũng sẽ đi. Còn chuyện để các tiểu thư đến khố phòng chọn đồ, ta sẽ để Thu Ba làm.”
Lưu Vân và Thanh Đằng đáp ứng rồi đi truyền lời.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
307 chương
59 chương
30 chương