“Anh ta đi rồi!” Sở Quân Hàn chậm rãi đi tới trước cửa sổ đã bể tan tành, nhìn xuống cảnh vật bên ngoài. Nơi này là nơi cao nhất thành phố S, một khi không có thủy tinh ngăn lại, gió thổi vào phòng, thổi tung mái tóc của Đường Bội. Gió ở trên cao sắc bén vô cùng, cắt vào da thịt khiến người ta đau đớn. Sở Quân Hàn như không hề có cảm giác, chỉ đứng ở tại chỗ quan sát nhà cao tầng ở bên ngoài. Từ khi Lạc bắt đầu nhảy xuống, Đường Bội vẫn luôn duy trì tư thế, không có nhúc nhích. Mãi đến khi Sở Quân Hàn trở về bên cạnh cô, đưa tay khẽ đè bờ vai cô lại, lặp lại nói: “Anh ta đã đi rồi!” Anh cực kì không thích người phụ nữ của mình bởi vì người đàn ông khác, xuất hiện cảm xúc dao động. “Anh ấy có địch ý với anh.” Đường Bội nhàn nhạt nói. “Thì sao?” Sở Quân Hàn nheo mắt, nếu bàn về địch ý, anh cảm thấy anh căm ghét anh ta không thua gì anh ta ghét mình. “Anh ấy sẽ không ra tay lưu tình với thiếu gia nhà họ Sở, nhưng cũng không tổn thương người của em.” Đường Bội đương nhiên biết suy nghĩ của Sở Quân Hàn, cô hơi nghiêng đầu, cắn môi, lặp lại một lần: “Tuyệt sẽ không đụng đến người của em.” Ngón cái Sở Quân Hàn lướt qua môi Đường Bội lại hỏi lần thứ hai: “Thì sao?” “Cho nên em muốn anh ấy gặp anh, muốn anh ấy nhớ kỹ mặt anh, nhớ là anh là người em giới thiệu cho anh ấy quen, anh ấy sẽ không thương tổn anh.” Đường Bội thở dài: “Nhưng anh ấy giảo hoạt hơn so với ngày trước rất nhiều.” “Anh ta không động được anh.” Sở Quân Hàn nhàn nhạt nói. “Anh không hiểu Lạc.” Đường Bội hơi nghiêng đầu: “Em đã quen anh ấy 14 năm rồi, từ trước đến nay em chưa từng thấy thợ săn nào giảo hoạt cũng như nhẫn tại hơn anh ta.” “Cho nên?” “Cho nên, em cảm thấy…” Khi Đường Bội nhìn về phía anh, trong mắt tràn đầy ý cười giảo hoạt: “Phải nhanh đóng dấu cho anh một cái, một dấu ấn thuộc về em.” Sở Quân Hàn chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên. Anh vẫn cảm thấy những lời này phải do anh nói, không ngờ lại bị cô gái giảo hoạt này đoạt trước. “Chẳng hạn như…” Đường Bội kiễng chân lên, kéo thấp cổ Sở Quân Hàn, nhẹ nhàng cắn một cái bên gáy của anh. Môi mềm mại chạm lên, mút vào cần cổ anh, cuối cùng còn nghịch ngợm thè đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm qua chỗ bị cô mút. “Miễn cưỡng vậy đi…” Cô buông Sở Quân Hàn ra, lùi một bước nhìn tác phẩm của mình, thở dài nói: “Em không nghĩ tới anh ấy sẽ đích thân đến thành phố S, vài ngày nữa em phải đến Tây Bắc quay phim, anh nhất định phải cẩn thận.” Sở Quân Hàn hơi thất vọng, đưa tay sờ vào nơi mình bị hôn, Đường Bội không dùng lực quá mạnh, nhưng cảm thấy nơi đó nóng như bị thiêu đốt, giống như thật sự bị người ta đóng dấu sở hữu thuộc về họ. Đường Phỉ Phỉ sắp điên rồi. Toàn bộ nhà họ Đường, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng khóc và tiếng hét chói tai của đại tiểu thư, bay ra từ phòng ngủ của cô ta, xen lẫn với tiếng nguyền rủa và tiếng chửi mắng ác độc, cả đêm chưa từng ngừng nghỉ. Sắc mặt Tôn Mặc Vân khó coi đến cực kì, ngồi ở đối diện Đường Phong Ngôn, im lặng rất lâu mới chậm rãi thở ra một hơi hỏi: “Kế tiếp, ông còn biện pháp gì?” Sắc mặt Đường Phong Ngôn cũng không dễ coi hơn Tôn Mặc Vân, nhưng ông ta chỉ ‘bốp’ một tiếng, ném cây bút lên trên bàn, lạnh giọng nói: “Nhà họ Tôn không nên nhúng tay vào việc này. “Ông đang nói cái gì?” Tôn Mặc Vân bỗng cao giọng: “Ông đang trách tôi? Sao ông không đi trách đứa con gái bảo bối của ả tiện nhân khiến nhà họ Đường và nhà họ Tôn suýt mất hết mặt mũi! Giờ ông lại trách tôi nhúng tay vào chuyện con gái bảo bối của ông?” “Chẳng lẽ bà không hiểu Đường Bội?” Đường Phong Ngôn lạnh lùng ngắt lời bà: “Một khi liên quan đến chuyện của Tử Thái và mẹ của nó, nó sẽ dễ dàng thỏa hiệp hay là tức giận?” “Đường Phong Ngôn!” Tôn Mặc Vân đứng lên, hình tượng phu nhân cao quý không còn lại gì cả: “Tôi mặc kệ là vì người mẹ không biết xấu hổ của nó, hay là nó đã biết đứa em trai đoản mệnh của nó đã chết, ông còn không hiểu? Đường Bội đã không còn là con chó mà ông nuôi nữa rồi! Cô ta đã bắt đầu cắn trả rồi! Nếu ông còn tưởng mình có thể khống chế cô ta, vậy thì chờ chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!” Bà cười lạnh một tiếng, lại nói: “Chẳng lẽ ông còn khờ khạo cho rằng, đứa con gái lòng dạ như rắn đốc, ngay cả chị gái của mình có thể đẩy vào hố lửa, còn nhớ đến tình cảm cha con sao? Hahaha… Đường Phong Ngôn, nếu như thật sự muốn trả thù, sợ là Đường Bội còn hận ông hơn bọn tôi gấp mấy lần đấy.” “Nhà họ Tôn, sẽ không để yên như vậy!” Tôn Mặc Vân chậm rãi nói: “Đường Bội cho rằng cô ta ôm đùi của thiếu gia nhà họ Sở, thì có thể đối phó chúng ta không kiêng nể gì sao, sao không ngẫm lại, nhà họ Sở đó có thân phận địa vị gì? Thiếu gia nhà họ Sở muốn dạng người đẹp nào mà không có? Sao có thể yêu thích cô ta chứ?” “Ít nhất…” Đường Phong Ngôn híp mắt, nhìn Tôn Mặc Vân lạnh lẽo nói: “Khi nhà họ Sở còn theo giúp nó, thì nó vẫn có thể hủy diệt nhà họ Tôn!” “Ông đang uy hiếp tôi?” Tôn Mặc Vân khẽ la lên: “Ông còn dám uy hiếp tôi?! Đường Phong Ngôn, đừng tưởng rằng ông cười hả hê xem kịch vui, thì nhà họ Đường có thể đặt mình ở ngoài! Nếu để cho Đường Bội biết, em trai bảo bối của nó vì sao từ bé lại ốm yếu nhiều bệnh, cô ta sẽ đối phó với nhà họ Tôn đã nhẫn tâm đuổi mẹ cô ta đi? Hay là với người nhẫn tâm bỏ thuốc với vợ đang mang thai con của mình?” “Bốp” một tiếng giòn vang, vang lên trong căn phòng trống trải. Đường Phong Ngôn lạnh lùng nhìn Tôn Mặc Vân hỏi: “Nếu như chúng ta còn đấu tranh nội bộ như vậy, người ngư ông đắc lợi sẽ là ai?” Ông cầm điện thoại, tuy có chút do dự nhưng vẫn ấn xuống dãy số đó: “L, cậu hiện tại đã đến thành phố S chưa?” Điện thoại được kết nối, tiếng gió vù vù thổi qua màng nhĩ của Đường Phong Ngôn: “Tôi đã đến thành phố S rồi tổng giám đốc Đường.” “Chuyện lần trước, đại khái là có người họ Sở nhúng tay vào, cho nên tôi không trách cậu. Nhưng, bây giờ tôi hy vọng cậu có thể đảm bảo tuyệt đối không thể sơ sót lần nữa.” Đường Phong Ngôn bình tĩnh nói: “Cậu làm được không?” “Hahaha…” Tiếng gió cắt tiếng cười của Lạc thành vụn nhỏ: “Chỉ cần tổng giám đốc Đường giao đủ tiền, như vậy tôi tuyệt đối có lòng tin. Chỉ có điều, tôi có ý tốt nhắc nhở khách hàng của tôi, bây giờ nhà họ Sở sẽ nhúng tay vào hoàn toàn, bởi vì Sở Quân Hàn ấy dường như đã si mê con gái ông rồi!” ** Đường Phỉ Phỉ xuất hiện lần nữa trước mặt công chúng đã là chuyện trong buổi họp báo buổi chiều cách đó một ngày. Tin tức trên mạng về ‘Đường Phỉ Phỉ mau cút khỏi làng giải trí’ vẫn chưa lắng xuống, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Bất kể là khán giả online, hay là người qua đường, đều bày ra trí tuệ và sự thông minh của mình, dùng hình của Đường Phỉ Phỉ photoshop ra nhiều loại, không chỗ nào không tràn ngập châm biếm. Đường Bội tham dự hoạt động là vì buổi họp báo phim mới của Sở Dực Thành. Biên kịch tồn tại trong làng giải trí, luôn có một ít kì diệu. Giống như ở đây có rất nhiều diễn viên không có tiếng tăm, hoặc những nhà biên kịch không nổi danh, sức ảnh hưởng của bọn họ cũng rất yếu. Tên của bọn họ, có lẽ chỉ có những người cẩn thận, mới có thể chú ý đến sự xuất hiện của chúng ở đầu và cuối phim mà thôi. Nhưng Kelvin Chu lại khác Tên của anh ta một khi đã xuất hiện ở hàng biên kịch, nghiễm nhiên trở thành bảo chứng cho doanh thu phòng vé cũng như danh tiếng của bộ phim. Cái gọi là ‘tạo ra những ngôi sao phát cuồng’ chính là chỉ những diễn viên đã từng đóng phim của anh ta, cho dù là vai chính hay vai phụ, dường như tất cả đều nhất minh kinh nhân(*). Trong đó không thiếu những người dựa vào phim điện ảnh của anh mà đăng quan ảnh đế, ảnh hậu.