Từ lần từ biệt trước, đã lâu rồi bọn họ chưa từng gặp mặt. Lần đó nhỡ hẹn ở đài truyền hình, khiến Đường Bội suýt nữa rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Nhưng hôm nay gặp lại, cô không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười với Ann nói: “Đã lâu không gặp.” Ann cắn môi dưới, hốc mắt hơi đỏ lên. Nhưng cô ấy cũng im lặng, giúp Đường Bội trang điểm. Đồ trang sức trang nhã, tinh xảo rất tương xứng với quần áo hôm nay của Đường Bội, cuối cùng tô một chút son nước khiến cô càng lộ vẻ trí thức, dịu dàng. “Bội Bội.” Ann xoay người buông son nước xuống, đưa lưng về phía Đường Bội, im lặng một chút mới mở miệng nói: “Lần trước…” Chẳng qua là, khi hai chữ ấy vừa nói ra khỏi miệng cô ấy lại tiếp tục im lặng. “Chuyện xảy ra lần trước, tôi tin không phải cô muốn hại tôi.” Đường Bội chờ rất lâu nhưng không nghe thấy phần sau câu nói của cô ấy, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi cũng tin, cô thật sự coi tôi là bạn. Cho nên nếu như có khó xử chỗ nào, hoặc là…” Cô chần chừ một chút lại nói: “Nếu như có cần tôi giúp gì, chỉ cần cô bằng lòng nói ra, tôi có thể giúp cô bất cứ lúc nào.” Ann ngẩng đầu lên, cô ấy vẫn không có dũng khí quay mặt lại nhìn Đường Bội, chỉ dám đối mặt với cô cách gương trang điểm. Đường Bội trong gương, trên mặt duy trì nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt nhìn về phía Ann lại vô cùng chân thành. “Ann…” Đường Bội đứng lên, ôm lấy bả vai gầy yếu của cô từ phía sau, nói: “Tôi thật sự xem cô như bạn bè.” Đường Bội dĩ nhiên không phải là người dễ dàng tin người khác, nhưng ngoại trừ lần trước, tất cả những gì Ann thể hiện trước mặt cô, đều nói cho cô biết, đây là một cô gái không tệ, là một người đáng kết bạn. Hơn nữa, có một điều quan trọng hơn, nhưng Đường Bội không nói gì…. Nếu Ann thật sự có gì đó kì quái, cô tin người nào đó sẽ không để cô ấy tiếp tục làm thợ hóa trang ình. Hôm nay tới tham gia chương trình này, ngoại trừ Đường Bội còn có một vị khách quý quan trọng khác: Chính là ảnh đế Hạ Tử Diệu. Hai người bọn họ, mặc dù một người là ảnh đế được vinh danh nhiều lần, một người là diễn viên mới trên màn ảnh lớn, nhưng gần đây đều có nhiều tin tức liên quan đến bọn họ. Đường Bội từ phòng hóa trang đi ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Tử Diệu mặc âu phục màu xám đậm đứng ở trên hành lang. Từ khi quay phim, bọn họ đã trở nên thân thuộc hơn, nhưng sau cảnh hôn xấu hổ lần trước, hai người vẫn chưa có nhiều thời gian tiếp xúc. Cho dù trận đấu lần trước, anh đến tham dự với tư cách là khách quý, nhưng cô và anh vẫn không nói chuyện nhiều. “Chào anh.” Nhìn thấy Hạ Tử Diệu cứ nhìn mình chằm chằm, Đường Bội cũng không ngại ngùng, mà tiến lên, thoải mái lên tiếng chào hỏi. “Đêm nay cô rất đẹp.” Hạ Tử Diệu đánh giá Đường Bội từ trên xuống dưới vài lần rồi nhìn vào mắt cô, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay, rõ ràng chúng ta luôn gặp nhau, nhưng vì sao tôi cảm thấy đã lâu rồi chúng ta không gặp?” Anh ở trước mặt người khác, mãi mãi duy trì phong độ của một quý ông, không bao giờ khiến người đối diện cảm thấy khó xử. Lúc này, một tay anh bỏ trong túi, âu phục được cắt may khéo léo, thỏa đáng, cravat màu xanh đậm, kẹp cravat màu vàng kim được chế tác tinh xảo, quần áo được là cẩn thận, phẳng phiu, sạch sẽ…Lại thêm Hạ Tử Diệu nhận được vẻ bề ngoài trời ban, cho nên hình tượng ảnh đế càng thêm sáng ngời, xuất sắc. “Anh Hạ thật biết nói đùa.” Đường Bội khẽ cười nói: “Thảo nào có rất nhiều người thích anh như vậy.” “Vậy cô thì sao?” Vốn chỉ là một câu trò chuyện khách khí, chấm dứt hỏi han, nhưng Hạ Tử Diệu lại không muốn buông tha cho cô dễ dàng như vậy, theo đuổi không bỏ hỏi: “Cô thấy tôi như thế nào?” Đường Bội nheo mắt lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười bình tĩnh, cười nói: “Mị lực của ảnh đế, có ai có thể cưỡng lại chứ?” Hạ Tử Diệu nghe vậy, tiến lên một bước, định nói gì đó. Nhưng đúng lúc này, Lục Tử Mặc đã đi tới phía sau Đường Bội. Anh có phần đề phòng nhìn Hạ Tử Diệu, sau đó nói với Đường Bội: “Nhân viên công tác bảo hai người chuẩn bị, tôi chờ cô ở phòng nghỉ, sau khi chấm dứt, gọi điện cho tôi.” “Được.” Đường Bội gật đầu, tự đáy lòng cảm ơn sự xuất hiện đúng lúc của anh ta, đã hóa giải cảnh tượng lúng túng vừa rồi. Quả nhiên, rất nhanh đã có nhân viên công tác của đài truyền hình đến mời cô và anh tới sau cánh gà chờ đợi, cho dù Hạ Tử Diệu còn lời muốn nói, nhưng vẫn không kịp. Tô Vũ Thiên là người phụ nữ hồn nhiên nhưng tràn ngập sức hút. Cô ấy mặc bộ âu phục màu đen, mái tóc ngắn hơi xoăn khiến trông cô càng thêm nhanh nhẹn, mặc dù đối mặt với Đường Bội và Hạ Tử Diệu, một người là ảnh đế, người kia là người mới, cô cũng không làm người ta cảm thấy mình bên trọng bên khinh. Đường Bội biết Tô Vũ Thiên là người chủ trì chương trình, chương trình của cô ấy toàn tiếp đón những người nổi tiếng, bầu không khí hết sức vui vẻ, không khiến khách quý cảm thấy không vui chút nào. Chương trình của cô ấy không có kịch bản gốc, sẽ không để cho khách quý có sự chuẩn bị trước khi lên hình, khiến nó trở nên cứng nhắc, gượng gạo. Dĩ nhiên, trước đó, cô ấy sẽ hỏi ý kiến của khách mời, đơn giản để biết giới hạn của đối phương. Chờ đến 3 người ngồi vào vị trí, ngọn đèn bỗng nhiên sáng trưng, khán giả đã ngồi ở chỗ của mình, nhân viên công tác cũng vào vị trí công việc của riêng mình, chương trình chính thức bắt đầu. “Hôm nay chúng ta rất vinh hạnh được mời đến hai vị khách quý.” Tô Vũ Thiên đi vào chủ đề chính rất nhanh, nhìn vào màn hình cười nói: “Một người là người mà mọi người hết sức quen thuộc cũng là khách quen lâu năm của chương trình chúng ta, ảnh đế Hạ Tử Diệu, chúng ta hãy hoan nghênh sự hiện diện của anh ấy.” Vừa nói, Tô Vũ Thiên vừa vỗ tay. Ống kính chuyển về phía Hạ Tử Diệu, anh rất hào phóng phất phất tay về phía ống kính: “Chào mọi người, hôm nay tôi lại đến nhận khảo vấn của nữ vương Tô rồi.” Một câu nói đùa, nhưng khiến cả trường quay tràn ngập tiếng vỗ tay và tiếng cười. Tô Vũ Thiên được xưng là nữ vương trong showbiz, hơn phân nửa là vì cô ấy là con gái của giám đốc đài truyền hình Tinh Tự, xuất thân vô cùng tốt. Còn lại, những khách quý nam đến chương trình của cô đều phải tâp trung tinh thần cao độ, nếu không, nói không chừng bị cô ấy moi ra tin tức lúc nào cũng không biết. “Chậc…” Tô Vũ Thiên cũng không tức giận, chỉ cười, cảm thán nói: “Ảnh đế Hạ luôn có tác phong nhanh nhẹn, ở trong ngành cũng nổi tiếng là bậc quý ông. Hôm nay vừa đến đã vội vàng vạch rõ ranh giới với tôi, là vì nhắc nhở bên cạnh vẫn còn vị bạn gái xinh đẹp sao? Được, hãy ột tràng pháo tay để hoan nghênh vị khách quý thứ hai của chúng tôi, trailer gần đây của cô khiến tôi rất ghen tị đó, Đường Bội tiểu thư.” “Chào chị Vũ Thiên, chào tất cả mọi người.” Đường Bội tự nhiên chào hỏi Tô Vũ Thiên và khán giả trong trường quay. “Nếu ảnh đế đại nhân đã che chở cho Đường Bội tiểu thư như vậy, tôi đây nhất định phải hỏi đến cùng, bộ phim đầu tiên, chương trình đầu tiên của Đường tiểu thư từ khi tham gia vào nghề đến nay đều hợp tác với ảnh đế Hạ. Như vậy, lúc bắt đầu, cô có cảm thấy áp lực không?” Tô Vũ Thiên lập tức vào chủ đề chính. Chương trình của cô ấy từ trước đến nay đều nổi bật là tiết tấu nhanh chóng, đề tài nổi tiếng thú vị, Đường Bội đã từng xem qua chương trình, cũng từng tìm kiếm những chương trình đặc biệt của cô ấy để xem, ngược lại đã sớm chuẩn bị tâm lý. Cô cười cười nói: “Áp lực thì dĩ nhiên phải có, nhưng áp lực lúc quay phim phần lớn đều từ đạo diễn Tần hơn, là một diễn viên mới, đạo diễn vẫn còn e ngại vào sự diễn xuất của chúng tôi hơn.” Đường Bội tỏ ra hơi sợ hãi. Hung danh của đạo diễn Tần cho dù là người xem ở trường quay hay Tô Vũ Thiên cũng đều nghe qua, thế nên cả trường quay đều nổi lên nụ cười. Hạ Tử Diệu biết, diễn viên mới khác có lẽ sẽ sợ đạo diễn Tần, nhưng Đường Bội thì không. Cô vốn là một cô gái thông minh và nhạy cảm. Từ khi tin tức hai người hợp tác lần đầu tiên trong bộ phim Chiến Ca được đưa tin, thậm chí đến scandal tình ái với người mới sau này, lần đầu tiên Hạ Tự Diệu cam tâm tình nguyện, thậm chí là vui vẻ bị truyền thông lợi dụng. Đường Bội trước đây, hình như không để ý đến những chuyện này lắm. Nhưng mà, không biết bắt đầu từ khi nào cô ấy lại chú ý giữ khoảng cách với anh, đến nỗi trước mặt công chúng và truyền thông vẫn bất động thanh sắc thanh minh ối quan hệ của cô và anh. Từ khi nào, Hạ Tử Diệu cũng không rõ lắm. Chỉ là, vì sao cô lại vậy, thì anh đã đoán được lờ mờ.