Edit: An Trong lúc nhất thời, ánh mắt nóng hừng hực của mọi người đều tập trung ở trên người của Đường Bội. Có nghi hoặc, có ghen tị, có hận… Đường Bội giống như hoàn toàn không phát giác ra điều đó, cô thoải mái tiếp nhận dây cương trong tay của kỵ thủ kia, khách sáo cười hỏi: “Tôi có thể thử không?” “Dĩ nhiên có thể, đây là quyền lợi của cô.” Kỵ thủ khách khí hơn so với cô, cười rất lễ độ với cô, nhưng cũng không kém phần nhiệt tình: “Tôi tên là Hà An An, Đường tiểu thư, mấy ngày nay có vấn đề gì về ngựa cô có thể đến tìm tôi.” “Cảm ơn.” Đường Bội gật đầu một cái với cô, tay kia tiếp nhận roi ngựa da cừu trong tay Hạ An An, xoay mình lên ngựa. Bảy nữ minh tinh bao gồm cả Đường Bội, thời điểm tới nơi, đã thay trang phục cưỡi ngựa chuyên môn. Lúc này, chỉ thấy Đường Bội tiêu sái ngồi ở trên lưng ngựa, bờ vai như được gọt thành, eo nhỏ không đầy nắm tay, sóng lưng ưỡn thẳng tắp. Mái tóc dài đen tuyền được buộc lại đơn giản, giữa lông mày thần thái phấn khởi, thoạt nhìn gần như hòa nhập với trường đua thành một khối, cực kì xinh đẹp, thậm chí còn có chút soái khí. “Đường tiểu thư.” Hà An An ngẩng đầu nhìn cô: “Nếu như boss thấy bộ dạng này của cô, nhất định sẽ mời cô làm người phát ngôn cho trường đua.” Cô ấy và Đường Bội mặt đối mặt mà đứng, khi Đường Bội cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt vô cùng trong suốt của Hà An An. Nhưng khi hai người chống lại mắt nhau trong nháy mắt, ánh mắt cô nhìn cô ấy lại có phần nghịch ngợm. Sắc mặt 6 nữ minh tinh còn lại có chút khó coi, nhất là Đường Phỉ Phỉ, cô ta gần như cắn nát môi dưới của mình, đôi tay càng vắt thành một cục, phảng phất thứ nắm trong tay chính là cổ của Đường Bội. Cô không biết rốt cuộc cha nghĩ như thế nào, lại dung túng cho con tiện nhân Đường Bội leo lên đầu cô tác oai tác oái, mà không trừng phạt nó. Cô không nhịn được cục tức trong lòng này. Khóe mắt Đường Bội liếc nhìn những nữ minh tinh còn lại, đại khái cũng đoán được suy nghĩ của các cô ấy. Cô mỉm cười không phản đối nhưng cũng không tiếp lời Hà An An, chỉ bắt đầu giục ngựa chạy chậm, thât sự bắt đầu cưỡi ngựa. Tuy rằng trong lòng 6 nữ diễn viên còn lại hơi bất mãn, nhưng cũng không thể nói gì không tốt trước mặt Minh Hiên, chỉ có thể tự chọn một con ngựa, cũng bắt đầu thử cưỡi ngựa. Máy quay phim được dựng lên, Minh Hiên né tránh sang một bên, tiết mục chính thức ghi hình. “Minh thiếu.” Phó đạo diễn đi tới đối diện hỏi: “Cảnh ban nãy, có muốn tung ra ngoài không?” “Dĩ nhiên, đặt chúng ở trong trailer đi, nếu như có gì bất đồng thì chỉnh sửa lại một chút.” Mạc Thành và Nhan Ninh bắt đầu với công việc của mình, tiến lên giới thiệu chương trình, kẻ xướng người hoa, mở đầu cho chương trình chính thức. Ở phía sau bọn họ là non xanh nước biếc, những nữ minh tinh xinh đẹp cưỡi trên mấy chú ngựa cao lớn, chỉ là hình ảnh như vậy thôi cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người, còn có những nữ minh tinh hoặc xinh đẹp hoặc thanh thuần, cưỡi trên ngựa quyết tranh hơn thua. Đường Bội cưỡi ngựa chạy chậm vài vòng thì ghì cương ngựa lại, Hà An An lập tức chạy lên tiếp nhận, cười nói: “Đường tiểu thư, Phong Triệt rất ngoan phải không?” “Ừm.” Đường Bội cười gật đầu: “Không phải tôi nên cảm ơn sếp của cô cho tốt?” “Đường tiểu thư có lòng, boss nhất định sẽ rất cao hứng.” Hà An An là một cô gái hoạt bát, thoải mái, lại hé miệng cười, quay đầu nhìn bốn phía rồi hạ giọng nói: “Ban nãy, tôi nói vậy, Đường tiểu thư sẽ không vui chứ?” “Đây cũng là boss của cô nói với cô?” Đường Bội hỏi ngược lại. “Đương nhiên là không phải.” Hà An An cười đến mức trong sang: “Đó là do Lục tiên sinh dặn dò, anh ấy nói Đường tiểu thư nhất định sẽ hài long.” Đường Bội nghe vậy quay đầu nhìn lại Lục Tử Mặc đang đứng ở ngoài trường đua, đối phương cũng nhìn cô, chống lại ánh mắt của cô, Lục Tử Mặc nhẹ nhàng gật đầu với Đường Bội, xoay người rời khỏi. “Tôi đoán, hôm nay hẳn là không chỉ để cho chúng tôi tập cưỡi ngựa, đơn giản như vậy, đúng không?” Đường Bội giống như đang lẩm bẩm, cũng giống như đang nói cho Hà An An nghe. Nhưng cô cũng không cần câu trả lời, bởi vì cô biết Minh Hiên không chỉ dựa vào như thế mà trở thành người sắp đặt chương trình vàng. Quả nhiên sau khi trải qua một buổi chiều luyện tập, phần lớn trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mệt mỏi khác nhau. Đường Bội dĩ nhiên sẽ không để cường độ huấn luyện như vậy ở trong lòng, nhưng trên má cô cũng hiện hai vầng mây hồng, trên trán đổ mồ hôi tinh mịn, thoạt nhìn hết sức hoạt bát. “Xem ra mọi người đã luyện tập hết sức chăm chỉ đấy.” Máy quay phim được kéo đến trước mặt Mạc Thành và Nhan Ninh, Mạc Thành cười nói với nhóm người Đường Bội: “Thật sự rất vui khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, dường như có thể nhìn thấy vẻ nghiêm túc của các cô ấy trong phần quay phim của mấy ngày tới.” Nhan Ninh cũng cười, nói tiếp: “Chúng ta và khan giả cũng vậy, bình thường nhìn thấy đều là vẻ hoa lệ của minh tinh ở trên sân khấu, nhưng có lẽ có rất ít người nghĩ đến, phía sau hậu kỳ cũng có những màn huấn luyện và luyện tập gian khổ như thế nào.” “Vì thế, đêm nay nhất định phải khao mọi người một bữa thật ngon.” “Không sai.” Nhan Ninh gật đầu. Anh cầm micro hướng về phía nhóm diễn viên hỏi: “Không biết các vị muốn khao đồ ăn như thế nào?” “Đây là chuyện chúng tôi phải làm.” Đường Phỉ Phỉ lập tức cười dịu dàng, nói. Giọng của cô ta tuy rằng không lớn, nhưng trên mặt hồng nhuận, cười hết sức ngọt ngào động lòng người, so với dáng vẻ nghiêm mặt lung lay sắp đổ, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch khi ngồi trên ngựa ban nãy, hoàn toàn khác nhau. Thịnh Lan bất động thanh sắc liếc nhìn Đường Phỉ Phỉ một cái, hôm nay lá gan của cô ta thật là lớn, dám cướp đoạt nổi bật của cô. Nhưng ảnh hậu chính là ảnh hậu, cô ấy nhẹ nhàng cài mái tóc bên tai, cười quyến rũ động lòng người nói: “Đây không phải là chuyện gì to lớn, là việc chúng tôi nên làm. Các bạn khán giả ủng hộ chúng tôi như thế, cho nên chúng tôi chỉ có thể làm việc siêng năng và cố gắng mới có thể báo đáp bọn họ.” Bạch Chỉ San lặng lẽ đảo cặp mắt trắng dã, chờ Nhan Ninh đưa microphone đến trước mặt cô mới giả vờ nhanh nhẹn cười nói: “Tôi a, bây giờ chỉ muốn được tắm nước ấm thoải mái dễ chịu và có một bữa ngon là đủ rồi.” Khương Dĩ Đồng cười ôn hòa: “Giống như chị Thịnh Lan nói, đều là việc chúng tôi nên làm.” Sự khiêm tốn cả phụ họa của cô có lẽ đã lấy lòng Thịnh Lan, khiến ảnh hậu đại nhân phá lệ cười cười với cô ta. Khương Dĩ Đồng cười đáp lại. Chờ hỏi xong hai nữ diễn viên khác mới đến phiên người có ít danh tiếng nhất – Đường Bội. Mạc Thành nhìn Đường Bội cười hỏi: “Đường tiểu thư hình như rất thích cưỡi ngựa.” “Vâng.” Đường Bội thoải mái thừa nhận, cười nói: “Nhưng mà bây giờ tôi rất hiếu kỳ: “Người có thể cho chúng tôi mượn trường đua này, rong ruổi cưỡi ngựa, còn muốn khen thưởng chúng tôi, không biết là người như thế nào?” Mạc Thành và Nhan Ninh âm thầm giơ ngón tay cái cho Đường Bội ở trong lòng, chọn hỏi cô cuối cùng quả nhiên không sai. Mạc Thành cũng không vì thế mà thừa nước đục thả câu, nói với 7 diễn viên nữ rằng: “Vì để chào đón bảy vị tiểu thư mỹ lệ, đêm nay chủ nhân của trường đua sẽ đích thân mở tiệc chiêu đãi các vị.” Tuy rằng không có phát ra thanh âm kinh hãi nhưng trên mặt vài diễn viên nữ đã xuất hiện thần sắc ngẩn ngơ, mê mẩn. Chủ nhân của trường đua “Vân Tiêu” nghe đồn xuất thân trong nhà quyền thế, giàu có một phương, hơn nữa quyền thế lại thông thiên chỉ là quá mức thần bí, bình thường muốn gặp cũng không thể. Nếu như có thể mượn cơ hội này để làm quen với anh ta, vậy thật sự là niềm vui bất ngờ rồi. Nghĩ đến nay, vài nữ minh tinh bắt đầu sửa sang lại quần áo và trang điểm của mình. Mạc Thành giống như nhìn thấu suy nghĩ của các cô, cười nói: “Đương nhiên trước đó, phải thỏa mãn yêu cầu của Bạch tiểu thư để cho các vị được tắm nước ấm thoải mái dễ chịu.” Rõ ràng Đường Bội nhìn thấy nhóm người Đường Phỉ Phỉ thở phào nhẹ nhõm. Cô cười, chủ nhân trường đua…. Chậc, ngay cả Hà An An cũng nghe lời Lục Tử Mặc, thì chủ nhân của trường đua này có thể là ai ! Chỉ là không biết, ước định giao dịch của anh và cô, anh còn để trong lòng hay không.