Sắc mặt Thịnh Lan trầm xuống, quạt lông vũ ngăn biểu cảm nửa khuôn mặt của cô, cho nên không có luống cuống tại chỗ. Đường Bội cười xinh đẹp, rõ ràng cả người mặc trang phục nam, nhưng thoạt nhìn càng thêm quyến rũ, nhung trang mặc ở trên người cô, lại có một phong vị khác, lúc này cười nói tự nhiên, không hề thua kém những nữ diễn viên có kinh nghiệm đã chuẩn bị tỉ mỉ ở trong phòng. Hai tay đặt ở bên hông của Đường Phỉ Phỉ càng nắm chặt lại, chỉ cảm thấy trên sofa mềm mại như có rất nhiều gai nhọn, khiến cho cô ta như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Bạch Chỉ San liếc mắt nhìn Đường Phỉ Phỉ một cái, có chút ý xấu nói: “Thoạt nhìn, hai người có phần giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại, thì cô gái cả người mặc nhung trang càng cảm thấy đặc biệt một chút.” Cô ta cười khanh khách nói: “Thảo nào cuối cùng đạo diễn Tần đã chọn cô, có lẽ đã xem qua Đường Bội tiểu thư giả bộ như vậy?” Những câu nói của cô ta đều xoay quanh Tần Hạo Diễm và bộ phim Chiến Ca, rõ ràng muốn châm ngòi ly gián cô và Đường Phỉ Phỉ. Tay của Đường Phỉ Phỉ càng nắm càng chặt, mu bàn tay đã nổi gân xanh, đây vốn là một trong những chuyện sỉ nhục nhất của cô, lại bị một tiểu tiện nhân xuất thân bình thường thổi phòng lên trước mặt mọi người như thế…. Cô đương nhiên sẽ không để Đường Bội sống thoải mái, nhưng Bạch Chỉ San này cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Ánh mắt của Đường Bội nhìn cô ta, sau đó cười nói: “Mỗi người đều có nhân vật thích hợp với bản thân mình, có thể diễn những nhân vật phù hợp với mình không khó, nhưng khó nhất chính là phải nhập vai những nhân vật không phù hợp với mình, chỉ là một vai diễn thôi, thì có là gì.” Cô nhìn về phía Đường Phỉ Phỉ rồi nhìn hướng Thịnh Lan: “Điểm này có lẽ Thịnh tiểu thư có kinh nghiệm hơn.” Vẻ kiêu ngạo trên mặt Thịnh Lan chợt lóe, khinh thường liếc mắt nhìn Bạch Chỉ San một cái. Trong lòng Đường Bội khẽ động, xem ra giữa hai người này có mâu thuẫn gì đó, đã bị cô đâm trúng chỗ đau của họ. Cô cười càng thêm quyến rũ, cũng không nói nữa. Nói thật, ngồi đây nói chuyện phiếm với đám phụ nữ này, không có gì bổ ích cả. Cho dù ngoài miệng chiếm thượng phong cũng không có gì ưu việt, cô không muốn lãng phí thời gian. Nhưng mà, trên thế giới này không có công bằng, bạn càng nhượng bộ thì càng bị người khác khinh thường. Cô không muốn lại bị người khác ức hiếp trên đầu trên cổ mình, cách phòng thủ tốt nhất chính là cách công kích tốt nhất. Cũng may thời gian để bọn họ chuẩn bị cũng không dài, tình hình tiết mục trực tiếp trên sân khấu cũng được chiếu qua TV để bảy người trong phòng nhìn thấy. Trên TV, tiếng đàn cổ tao nhã chậm rãi vang lên, trên sân khấu hoa lệ bối cảnh hiện đại hóa, phía trên những dụng cụ cầm kỳ thư họa, đao quang kiếm ảnh được trưng bày đủ kiểu, hai người dẫn chương trình chậm rãi bước lên sân khấu. Có thể được Minh Hiên mời được chủ trì tiết mục tuyển tú lần này, đương nhiên cũng là những người dẫn chương trình nổi tiếng. Mạc Thành và Nhan Ninh đều là những người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình Minh Gia Kỳ Hạ, tác phong trầm ổn, vững vàng nhưng không mất đi vẻ dí dỏm. Quả nhiên bọn họ xuất hiện chưa được vài phút thì không khí đã sôi nổi hẳn lên. Bởi vì là phát song trực tiếp, hơn nữa là tiết mục đầu tiên, nên Minh Hiên đứng ở bên sườn cánh gà quan sát tình hình. Nhân viên truyền hình ban nãy nhận nhiệm vụ đến phòng nghỉ của Đường Bội, lúc này đang lặng lẽ đi tới bên cạnh anh, nói khẽ với anh: “Minh thiếu, quần áo của Đường tiểu thư bị đổi thành chiến giáp.” Minh Hiên nhíu mi, lạnh lùng liếc mắt nhìn nhân viên công tác một cái: “Ai làm?” “Đã đi thăm dò rồi, bởi vì thay lại quần áo, và hóa trang từ đầu không còn kịp nữa nên Đường tiểu thư kiên trì mặc bộ chiến giáp đó.” Cô ta hơi cúi đầu, dưới ánh sáng rực rỡ lấp lánh, có chút ủy khuất nói: “Tôi vốn nói với Đường tiểu thư, có thể thay đổi thứ tự ra biểu diễn, nắm bắt thời gian…” “Được rồi.” Minh Hiên nhíu mày anh tuấn lại, hỏi: “Bây giờ cô ấy vẫn còn mặc bộ chiến giáp đó?” “Vâng.” Nhân viên công tác lại nói: “Nhìn dáng vẻ của Đường tiểu thư không quá khẩn trương, có phải cô ấy đã có dự định gì không?” Minh Hiên lạnh lùng đảo mắt qua người cô, người nào đó nhịn không được co rúm lại, những lời còn lại vẫn cứng lại ở trong miệng không cách nào nói ra được. “Susan, cô lắm lời quá!” “Minh thiếu, tôi…” Susan tựa hồ giật nảy mình, vội vội vàng vàng muốn giải thích cái gì đó. Minh Hiên cũng không để ý đến cô ấy, xoay người nhìn lên sân khấu. Đúng lúc, màn nóng hổi của Mạc Thành và Nhan Ninh đã kết thúc, Mạc Thành hỏi Nhan Ninh: “Mấy hôm nay cô có lên mạng không?” “Đương nhiên.” Nhan Ninh cười nói. “Vậy chắc chắn cô đã xem qua videoclip hot mấy ngày nay ở trên mạng rồi phải không?” Mạc Thành hỏi. “Anh nói…” Nhan Ninh như có vẻ đăm chiêu, hình như có chút không xác định hỏi. “Nữ thần cổ trang thế hệ mới sao?” “Thật ra tôi nghĩ danh hiệu ‘nữ thần’ nên đổi thành danh hiệu ‘nữ vương’ sẽ thích hợp hơn. Phong thái ấy, khí phách ấy… Chậc, không biết nếu như nữ vương giá lâm, chúng ta có thể bắt tay cô ấy không?” “Chắc là… có thể chứ?” Nét mặt Nhan Ninh do dự, có phần ấp a ấp úng hỏi: “Không bằng chúng ta mời cô ấy đến nơi này thử xem?” “Chúng ta nên hỏi các bạn khán giả một chút, các bạn có muốn nhìn thấy nữ thần trong đoạn videoclip không ạ?” Mạc Thành cười, quay đầu nhìn về phía khán giả. “Muốn!!!” Thanh âm trả lời cực lớn, hầu như có thể chọc thủng nóc nhà. “Nếu như mọi người đều có chung một mục đích, vậy chúng ta hãy mời thí sinh dự thi đầu tiên, Đường Bội tiểu thư!” Mạc Thành và Nhan Ninh đồng thời chuyển hướng nhìn về phía cửa ra vào hậu trường, khoát tay làm điệu bộ cung nghênh. Những lời này vốn đã có sẵn trong kịch bản rồi, cũng xem như là Minh Hiên có từ tâm. Videoclip của Đường Bội, mặc dù mấy ngày này rất hot ở trên mạng, nhưng nếu so sánh với những minh tinh có tên tuổi khác, nền móng và lý lịch vốn yếu hơn. Thay vì xếp cô diễn cuối cùng, không bằng đưa cô lên đầu tiên, cô gặt hái kinh diễm ngay từ đầu cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người hơn. Nhưng mà… Trong lòng Minh Hiên bốc lên tức giận, trang phục anh vốn chuẩn bị cho Đường Bội là trang phục nữ vương, đẹp đẽ quý giá, anh tin cô gái này có thể phát huy được khí chất của bộ trang phục đó. Nhưng bây giờ lại bị người ta phá hủy. Không biết vì sao, trong lòng Minh Hiên lại có chút chờ mong, anh chưa bao giờ hiểu rõ tính tình của cô, mỗi lần cô mang đến kinh ngạc, ngược lại càng khiến cho người ta rung động. Cánh cửa hậu trường đã mở ra, giữa làn sương khói mịt mờ, Đường Bội mặc áo giáp màu bạc, tư thế oai hùng bừng bừng. Trên mặt của cô hầu như không có trang điểm, mái tóc dài đen nhánh buộc lên ở sau ót, giáp bạc không cách nào che đấu được dáng người uyển chuyển của cô, chỉ là trên mặt của cô không có biểu cảm gì, thoạt nhìn có chút nghiêm túc và lạnh lùng, quả thật có vài phần giống với tướng quân chinh chiến ở sa trường. Dù Nhan Ninh và Mạc Thành có kinh nghiệm phong phú, nhưng khi nhìn thấy Đường Bội như vậy, cũng phải ngừng lại một chút. May mắn là Đường Bội đã bước lên sân khấu, đôi mắt đẹp chậm rãi đánh giá xung quanh một vòng, nhìn nét mặt kinh ngạc trên mặt khán giả và người chủ trì, bỗng nhiên cô chậm rãi mở miệng nói: “Mặc dù nhìn thấy cảnh ca múa thái bình thịnh thế nơi đây, dưới ánh đèn đuốc sáng trưng, vẫn không có cách nào quên được những chiến sĩ nơi biên ải, không biết bọn họ có khỏe hay không?” Cô cố gắng đè thấp thanh âm, cố gắng tạo ra cảm giác tiêu điều. Dừng lại một chút, lập tức ngâm nga hát: “Ai nói không có quần áo, đồng bào cùng sống cùng chết…” Hai tay cô để bên thắt lưng, giống như trường kiếm vẫn còn, trên người vẫn mang theo mũ và áo giáp. Ánh mắt nhìn bầu trời xa xăm, tựa hồ đang nhớ về những năm tháng nhiệt huyết nhưng tràn đầy khổ cực. Trong phút chốc, Đường Bội như đã dẫn mọi người về với chiến trường xưa, đầy dao quang kiếm ảnh, cả hội trường đều yên lặng. Hậu trường lại rối ren một phen,. “Nhanh!” Đạo diễn nhanh chóng chỉ huy. Trên màn hình lớn phía sau sân khấu đã hiện lên trailer tuyên truyền của Đường Bội và Hạ Tử Diệu. Trong màn hình, Đường Bội mặc hồng y ngồi ở trên vũ đài khảy đàn mà ca. Ở phía ngoài màn hình, Đường Bội tràn ngập tưởng niệm, đứng trên sân khấu, tự nhiên ca hát. Hai hình ảnh hòa lẫn với nhau, nhưng rõ ràng đã chuyển cảnh tượng chỉ được xây dựng trong phim, ra sân khấu bên ngoài. Cả khán phòng vốn im lặng, đột nhiên phát lên một tràng vỗ tay nhiệt tình. Đường Bội nhẹ nhõm thở ra một hơi, hơi khom lưng cảm ơn sự ủng hộ của khán giả. Khi ngẩng đầu lên, thì nụ cười như hoa, nụ cười ngọt ngào như vậy khiến lòng người điên đảo. Nếu so sánh với khí chất và kĩ thuật diễn ban nãy của cô, thì càng khiến mọi người thán phục. Minh Hiên hơi nheo mắt lại. Anh đã thấy Đường Bội quay phim, anh biết cô nhập vai rất nhanh, rất có thiên phú. Nhưng dù sao cũng không nghĩ tới, cô ấy lại mạnh mẽ đến thế!