Trùng Sinh Siêu Sao Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 202 : Ngoại truyện 1: người ba bảo mẫu đẹp trai nhất (1)
Người bên cạnh Sở Quân Việt luôn cảm thấy, mặc dù anh là phú khả địch quốc, nắm trọn Sở thị trong tay, nhưng lại vô cùng khiêm tốn.
Trước khi biết Đường Bội, Sở Quân Việt rất ít lộ mặt trước công chúng.
Anh không thích, cũng không cần phải làm như vậy.
Nhưng sau khi có con gái, anh cũng giống như những người cha trên thế gian này, Sở Quân Việt thật sự hận không thể để tất cả mọi người đều biết, mình có một đứa con gái khôn khéo xinh đẹp thông minh thế nào.
Khi tiểu công chúa Sở Hân Mộ được nửa tuổi, tất cả hình trong phòng làm việc của Sở Quân Việt, từ tổng công ty tới công ty con, đều đổi lại thành hình Đường Bội bế bé cưng.
Một lớn một nhỏ trong hình, đều cười vô cùng rực rỡ, bất kỳ lúc nào, chỉ cần nhìn lên tấm hình này Sở Quân Việt đều cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng.
Tất cả nhân viên Sở thị, đều nhất trí cho rằng, Boss của họ trở nên dịu dàng.
Buổi trưa nếu anh không về nhà, thỉnh thoảng Đường Bội sẽ bế bé Sở Hân Mộ tới Sở thị ăn cơm với anh.
Ngày đó chính là ngày lễ của nhân viên Sở thị, đặc biệt là đối với quản lý cấp cao, chỉ cần Tổng giám đốc phu nhân và tiểu thư xuất hiện trong cao ốc Sở thị, thì đồng nghĩa với việc bất luận ngày đó họ làm gì, chỉ cần không ảnh hưởng nghiêm trọng, Boss sẽ không nổi giận.
Hai ba quản lý cấp cao bị suy tim, nửa năm gần đây số lần uống thuốc rõ ràng giảm hơn nhiều.Lúc Sở Hân Mộ được mười một tháng, đã nói được một vài từ đơn giản.
Từ học được đầu tiên, chính là ‘mẹ’ người yêu bé như châu ngọc.
Sau đó là kêu ba.
Sở Quân Việt thật sự sướng đến phát rồ.
Lần đầu tiên dụ được Sở Hân Mộ kêu ‘ba’ cho nên hôm đó Sở Quân Việt nghỉ làm buổi sáng, ở nhà trông con gái, chốc lát lại lấy tay gãi càm bé Sở Hân Mộ, dùng mấy thứ đồ bé cưng thích, dụ bé kêu ba.
Càng về sau ngay cả Đường Bội cũng không nhìn nổi nữa, nổi giận bế con gái lên, không để tên đàn ông yêu con thành si này đùa nữa.
Lúc này Sở Quân Việt mới không tình nguyện đi làm.
Nhưng hôm đó, nhân viên lễ tân ở Sở thị, đều bị nụ cười nhạt trên mặt tổng giám đốc đại nhân làm choáng.
Buổi chiều lúc họp, Sở Quân Việt luôn luôn nghiêm túc, khi nghe quản lý từng bộ phận báo cáo, nghe những con số khô khan, nhiều lần nở nụ cười dịu dàng, làm cho mấy người kia… Nhịn dữ lắm mới không uống thuốc cao huyết áp, họp xong lại đi tìm thuốc.
Nói tóm lại, tiểu công chúa Sở gia chính là một người nhận ngàn vạn cưng chiều, người cưng chiều bé nhất, tất nhiên chính là ba ruột của bé.
Mặc dù có một tấm hình chụp chung với mẹ hồi bé, nhưng đến khi bé Sở Hân Mộ được hai tuổi, cũng chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng.
Cho đến một ngày…
Hôm đó là ngày Âu Dương Lạc đến Sở thị bàn chuyện hợp tác với Sở Quân Việt.
Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nhau, bầu không khí giữa anh ta và Sở Quân Việt đã là giương cung bạt kiếm, đầy mùi thuốc súng.
Bây giờ không đến nỗi gặp mặt là đánh, nhưng hai người vẫn chẳng ưa gì nhau.
Nhất là, rõ ràng là Âu Dương Lạc tới bàn công việc mà câu đầu tiên khi đặt đít xuống ghế lại nói là: “Ký nhanh lên đi, tôi còn muốn đi thăm bảo bối của tôi.” ( Anh Lạc, anh đang khiêu chiến đó ư, muahahaa)
Vừa nói Âu Dương Lạc vừa híp mắt lại, tưởng nhớ nói: “Đã gần một tháng không gặp, Bội Bội nói tiểu Tinh Tinh gầy đi rồi, chắc chắn là do nhớ tôi.”
Sở Quân Việt suýt chút trở mặt tại chỗ.
Tiểu Tinh Tinh là biệt danh Âu Dương Lạc đặt cho bé Sở Hân Mộ, hơn nữa là còn biệt danh chuyên dụng, trừ Đường Bội, người khác ai dám kêu, tên vua hắc đạo Châu Âu này, chắc chắn sẽ trở mặt tại chỗ cho xem.
Cố tình là bé Sở Hân Mộ lại đặc biệt thích tên ba nuôi này, đúng như lời Âu Dương Lạc nói, anh ta nửa tháng không đến thăm bé, hôm nào bé cũng khóc đòi gọi điện thoại cho ba nuôi. Diệp gia quán.
Đây là một trong những chuyện khiến Sở Quân Việt không vui nhất.
Như Liên Thiên Duệ, Liên tam thiếu, mặc dù cũng rất cưng chiều Sở Hân Mộ, nhưng trong lòng bé, bất luận thế nào cũng không bằng
Âu Dương Lạc.
Sở Quân Việt xụ mặt xuống, Âu Dương Lạc lại chẳng thèm quan tâm, vừa thúc giục anh bàn họp đồng, vừa móc điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại cho bé Sở Hân Mộ.
Đúng lúc đó, cửa phòng làm việc bị gõ mấy cái.
Đường Bội mở cửa, dắt tay bé Sở Hân Mộ đi vào, Âu Dương Lạc còn chưa kịp gọi điện thoại.
Sở Hân Mộ vừa nhìn thấy ba nuôi đẹp trai oai phong lại rất thương mình, lập tức hưng phấn.
Hai tay giống như củ sen quơ mấy cái, nhào tới Âu Dương Lạc, ngọt ngào gọi: “Ba Âu Dương.”
Mặt của Sở Quân Việt càng đen hơn, người đầu tiên con gái nhào tới không phải mình, mà là Âu Dương Lạc, thật sự làm lòng anh tan nát, chua lét.
Thật may Đường Bội đi tới cạnh anh, đè tay lên vai anh, mỉm cười, rồi quay sang nhìn Âu Dương Lạc, nói: “Hồi nãy nó còn hỏi, sao tại sao lâu vậy rồi mà không thấy ba Âu Dương tới, có phải không thương Tiểu Tinh Tinh nữa không.”
Cô dừng một giây, hỏi: “Gần đây anh đang bận gì thế?”
Âu Dương Lạc để Sở Hân Mộ ngồi trên đùi mình, vừa đùa với bé, vừa cười nói với Đường Bội: “Thì những chuyện đó đó.”
Anh ta nhớ ra một chuyện, cúi đầu nói với Sở Hân Mộ: “Tiểu Tinh Tinh, lần trước không phải con nói muốn gặp gấu bắc cực sao? Ba Âu Dương dẫn con đi xem được không?”
Vừa nói vừa bế Sở Hân Mộ đứng lên, cánh tay dài duỗi ra, đặt bé ngồi trên vai mình.
Đôi mắt vừa to vừa sáng của Sở Hân Mộ cực kỳ hưng phấn, bé dùng cánh tay ngắn ngủn của mình ôm chặt đầu Âu Dương Lạc. Vua hắc đạo Châu Âu vừa nghe tên đã làm người ta sợ mất mật, hừ nhẹ một tiếng đã làm cho vô số người run như cầy sấy, giờ đang bị Sở Hân Mộ vò rối hết tóc, còn cười dịu dàng nói với bé: “Muốn đi xem không?”
“Dạ dạ.” Sở Hân Mộ vội vàng gật đầu.
Âu Dương Lạc cười gian nói: “Vậy Tiểu Tinh Tinh thích ba Âu Dương hơn hay thích ba kia hơn?”
Sở Quân Việt nghe vậy, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đứng lên khỏi ghế làm việc, bước tới chỗ Âu Dương Lạc, giang tay ra với bảo bối nhà mình: “Ngoan, ba bế này.”
Sở Hân Mộ chớp hai mắt thật to, nhìn ba một cái, lại cúi đầu nhìn ba Âu Dương một cái, suy nghĩ một chút, vẫn ngoan ngoãn giang tay ra với Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt cực kỳ đắc ý, bế con gái bảo bối, bắt chước dáng vẻ của Âu Dương Lạc, để bé ngồi trên vai mình, nói: “Ba cũng có thể dẫn con đi xem gấu bắc cực, con đã quên những gì ba dạy con sao?”
“Nhưng mà, mẹ nói, ba Âu Dương không phải là chú người xấu như ba nói.” Sở Hân Mộ nghiêng đầu, khó hiểu nói.Giọng nói của trẻ con ngây thơ, làm Đường Bội dở khóc dở cười.
Cô bế con gái thả bé xuống đất, cúi đầu hôn lên trán Sở Hân Mộ, nói với con gái đang mù mịt: “Đừng để tâm đến họ, mẹ dẫn con đi ăn cơm.”
Sở Quân Việt chỉ cần gặp Âu Dương Lạc thì cục diện sẽ thành như thế này.
Có lúc Đường Bội cũng lo lắng, hai tên đó vì lấy lòng Sở Hân Mộ, thật sự là dung túng con bé đến vô pháp vô thiên, sớm muộn gì cũng sẽ làm hư con bé.
Sở Hân Mộ nghe lời Đường Bội nhất, diệp gia quán, lập tức ngoan ngoãn nắm lấy tay Đường Bội, theo cô đi ra ngoài cửa.
Nhưng vừa đi, vừa nghĩ tới bạn gấu bắc cực, lại không kiềm được lòng lặng lẽ quay lại nhìn Âu Dương Lạc.
Đường Bội đã lên tiếng, Âu Dương Lạc không dám nói thêm gì, không thể làm gì khác hơn là làm dấu OK với Sở Hân Mộ, gật đầu với bé một cái.
Lúc này Sở Hân Mộ vui mừng đi theo Đường Bội.
Buổi chiều Âu Dương Lạc còn phải tới Liên thị để thương lượng với Liên Thiên Duệ, Đường Bội phải đi quay quảng cáo, Sở Hân Mộ bị để lại cho Sở Quân Việt đã xử lý hết công việc.
Sở Quân Việt và con gái ngồi trong phòng làm việc chơi một hồi, Sở Hân Mộ buồn chán, đòi ra ngoài chơi.
Phòng làm việc của tổng giám đốc Sở thị, đúng là không có gì để bé chơi, phong cách trắng đen, phối với bé gái, nhìn thế nào cũng thấy không hợp.
Vì vậy Sở Quân Việt dẫn bé ra vườn hoa sau cao ốc Sở thị.
Vườn hoa này cũng thuộc về Sở thị, đang giờ làm việc nên có rất ít người, đa số nhân viên đều chỉ tới đây lúc nghỉ trưa.
Sở Quân Việt không thèm để ý thân phận tổng giám đốc của mình, chạy nhảy cùng bé Sở Hân Mộ, tiếng cười trong vắt của cô bé khiến cho không ít nhân viên Sở thị đều thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống.
Hôm đó ánh nắng rất đẹp, ánh mặt trời đầu xuân dịu dàng chiếu lên người hai ba con.
Sở Quân Việt nằm trên sân cỏ, áo khoác tây trang cao cấp bị ném qua một bên, mà anh đang giơ bé Sở Hân Mộ lên thật cao, chọc cho con gái cười khanh khách.
Sở Quân Việt chỉ mặc áo sơ mi trắng, đối mặt với con gái nhà mình, chân mày khóe mắt đều mang theo nụ cười.
Anh hạ Sở Hân Mộ xuống thấp hơn một chút, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên trán con gái một cái.
Một màn này, bị nhân viên Sở thị chụp lại, nhanh chóng truyền đầy trên mạng xã hội.
Hai năm nay, sự nghiệp nghệ thuật của Đường Bội phát triển rất thuận lợi, sự nghiệp nghệ thuật bừng sáng, từng cử chỉ hành động đều vô cùng gây chú ý.
Mà cô và Sở Quân Việt vợ chồng hòa hợp, cũng là một trong những chuyện được mọi người trong giới giải trí bàn tán say sưa.
Chẳng qua là ngại thân phận và địa vị của Sở Quân Việt nên mới không có ai dám viết linh tinh về cuộc sống gia đình của Đường Bội.
Lần này, nhân viên Sở thị đăng hình lên mạng, kèm theo dòng cap cực kỳ bắt mắt: “Muốn biết làm sao để biến một người đàn ông vốn đẹp trai trở nên đẹp trai hơn không?”
Hình vừa đăng lên mạng, lập tức nhanh chóng trở thành đề tài hấp dẫn của cộng đồng mạng.
Dưới ánh mặt trời, Sở Quân Việt đẹp trai đến không tưởng, người đàn ông trước giờ luôn lạnh lùng này, ở trước mặt con gái mình, anh giống như biến thành một người khác vậy.
Nhiều người bình luận dưới hình, không biết ai là người đầu tiên: “Ba bảo mẫu dịu dàng thật sự chính là sinh vật manh nhất trên thế giới, không ai sánh bằng!”
Phía dưới lập tức có nhiều bình luận hưởng ứng “+1”, “+2″… Rồi “+n”.
Nhưng Sở Quân Việt không biết,
Anh tan làm sớm, dẫn bé Sở Hân Mộ đi mua đồ chơi bé muốn, rồi lái xe đi đón Đường Bội về.
Sở Quân Việt không ngờ, vừa mới xuống xe, đám phóng viên vốn đang vây quanh Đường Bội, lập tức xoay đầu lại, mắt sáng quắc nhìn về phía mình.
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
32 chương
606 chương
25 chương
1108 chương
17 chương
28 chương
75 chương