Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quán Suýt chút nữa Sở Quân Việt nghĩ rằng mình nghe lầm. Mặt dù sắc mặt Đường Bội không quá tốt, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc. Sở Quân Việt nhìn Đường Bội chốc lát rồi từ từ nhìn xuống vali. “Bội Bội…” Giọng của Sở Quân Việt trầm thấp mà cứng ngắc: “Em đang nói đùa với anh sao?” Đường Bội nhìn theo anh, dứt khoát xoay vali lại, muốn dựng nó đứng lên. Ai ngờ cô mới cử động, Sở Quân Việt đã cướp được trước một bước, nói: “Để anh.” Anh dựng vali lên cho Đường Bội, nói: “Những chuyện này để bọn họ làm được rồi, bây giờ em không nên làm việc nặng như vậy.” Nói xong câu đó, Sở Quân Việt lại im lặng. Đường Bội nói: “Vừa rồi, em rất tức giận.” “Ừ.” Sở Quân Việt đáp một tiếng thật nhỏ. “Nhưng em biết.” Đường Bội lại nói: “Nếu vì chuyện này, mà em và anh xa nhau, em không nỡ.” Cô vừa dứt lời thì Sở Quân Việt ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Đường Bội, run giọng hỏi: “Em… Em vừa…” “Đây không giống Sở thiếu mà em biết!” Đường Bội khoanh tay, nhìn Sở Quân Việt từ trên xuống dưới, nói: “Chậc… Rõ ràng hôm nay người bị thiệt thòi là em, sao bây giờ, cứ như anh mới là người bị nói xấu bị ruồng bỏ nhỉ?” “Anh…” Sở Quân Việt không thể nói hết câu. Anh vẫn không dám tin nhìn Đường Bội, hốc mắt nóng lên: “Bội Bội… Anh…” “Được rồi!” Đường Bội vung tay lên, nói: “Nếu thật sự chia tay với anh, em cảm thấy không nỡ. Nhưng chuyện hôm nay khiến em rất khó chịu. Cho nên anh phải để em trút cơn giận này.” Cô cười nhìn Sở Quân Việt, nụ cười vô cùng gian xảo: “Em nghĩ tới nghĩ lui, cách tốt nhất, chính là để em cưới anh.” “Quyền chủ động nằm trong tay em, quả nhiên cảm giác tốt hơn nhiều.” Đường Bội nói. Sao cô có thể quên, mình đã từng thề, khi bị nước biển lạnh lẽo tràn qua đỉnh đầu, cô đã thề, tuyệt đối không để người khác nắm giữ số mạng của mình. Như vậy, mới là cách làm đúng. Sở Quân Việt sợ run một lúc lâu, hình như đang nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Đường Bội. “Vậy…” Sở Quân Việt trầm ngâm hồi lâu mới hỏi: “Khi nào chúng ta kết hôn?” “Cái này phải xem tâm trạng của em đã.” Đường Bội cười khẽ, thong thả nói: “Nói không chừng, tới lúc em muốn tuyên bố ngày cưới, nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy kết hôn với tổng giám đốc Sở thị rước lấy quá nhiều nguy hiểm. Nên đi tìm một người đàn ông xa lạ làm vị hôn phu. Vậy hai chúng ta sẽ an toàn, đúng không?” “Bội Bội!” Sở Quân Việt bước lên trước một bước. Đứng trước mặt Đường Bội, trong lòng anh chua xót đến mức sắp khóc—- Sở Quân Việt may mắn biết bao mới gặp được Đường Bội! “Anh nên xuống xã giao với khách.” Đường Bội nhàn nhạt nói: “Ngày mai em phải về thành phố S, hôm nay em muốn ngủ sớm.” “…. Ừ.” Sở Quân Việt trầm giọng đáp. “Đi đi.” Đường Bội nói. “Được.” Sở Quân Việt gật đầu, nhưng vẫn không nhúc nhích. Cuối cùng Đường Bội chủ động mở cửa cho anh. Sở Quân Việt không muốn đi, nhưng anh biết, mình nên thuận theo để Đường Bội hả giận, chỉ đành lê từng bước ra cửa.” Diệp Gia Quán. “Quân Việt…” Ngay khi anh vừa đi tới cửa, Đường Bội khẽ gọi. “Hả?” Sở Quân Việt lập tức dừng bước, quay lại nhìn Đường Bội: “Chuyện gì?” “Thật ra em cũng giống như những cô gái khác, cũng mong có thể tìm được một người đàn ông mạnh mẽ yêu em sẵn sàng bảo vệ em. Cho nên em không thích người đàn ông của em ăn nói quá khép nép.” Đường Bội mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng sai lầm này không thể đặc xá, anh biết chưa?” Sở Quân Việt gật đầu. Ý của Đường Bội, không phải là làm sai không cần xin lỗi, mà là, không cần nói xin lỗi quá nhiều. “Em không phải thần tiên, nhưng em quý trọng tình cảm của chúng ta… Cho nên, em không muốn có lần sau!” Đường Bội lại nói. Trên mặt cô hiện ra sự buồn bã, những nụ cười nãy giờ giống như lớp mặt nạ vậy, lớp mặt nạ từ từ nứt nẻ và rơi xuống, cuối cùng lộ ra sự khổ sở và chán nản. “Anh thề!” Sở Quân Việt thấy Đường Bội như vậy, đau lòng tột đỉnh: “Tuyệt đối sẽ không có lần sau.” Anh chắc chắn nói từng chữ. “Được.” Đường Bội ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nhạt nói: “Em tin anh.” Năm nay khách tới dự lễ thành lập cũng có vẻ hơi dè dặt. Một màn buổi trưa làm họ không đoán ra, họ sợ nếu mình sơ ý một chút thì sẽ đắc tội với người không thể đắc tội. Buổi tiệc hôm nay có hơi vắng lặng. Hơn nữa khi Sở Quân Việt đi ra, mặt anh còn lạnh tanh, khiến khách khứa ngừng nói ngừng cười, tự giác hạ giọng, im lặng uống rượu hoặc uống nước trái cây. Thật ra thì Sở Quân Việt cũng không muốn giận cá chém thớt, lúc này anh đang hối hận không kịp đây. Nếu như anh không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy thì lúc này anh đang ôm Đường Bội, khoe khoang với tất cả mọi người ở đây, anh không chỉ sắp có người con gái anh yêu, còn sắp làm ba. Vốn là chuyện song hỷ lâm môn, kết quả lại thành ra thế này. Cho đến khi một tiếng cười sang sảng truyền ra từ góc phía Bắc. Mọi người cũng đồng loạt nhìn qua hướng này. Phòng khách lầu một đã được bố trí thành sảnh tiệc. Phòng khách rộng rãi vốn chuẩn bị để tổ chức yến tiệc. Trên bàn ăn, vì muốn tạo không khí, còn đặc biệt để đèn cầy trắng. Đèn trên nóc phòng, không quá sáng, nên trong góc, chỉ có ánh sáng của nến, mập mờ tạo nên không khí lãng mạn. Cách bàn ăn dài, trong góc phía Đông Bắc, vẫn luôn không được mọi người chú ý. Lúc này tiếng cười vang lên, tất cả mọi người đều nhìn sang, đồng loạt chú ý tới ba người đàn ông đứng trong góc— Không thấy chủ nhà tâm trạng không tốt sao? Nhất là, người này, bọn họ không đắc tội nổi. Lại vẫn dám đứng đây cười đùa! Trừ đồng tình, không ít người còn thấy hả hê— Hình như Sở thiếu đang tức sôi ruột, không biết giận lên sẽ kinh thiên động địa thế nào đây! Nhưng rất nhanh, sắc mặt mọi người lại thay đổi. Mặc dù ánh đèn mờ ảo, nhưng không đến nổi không thấy được người đang đứng đó. Mọi người nhanh chóng nhận ra, người đứng trong góc Đông Bắc, chính là người còn lớn hơn Sở Quân Việt, người nắm quyền chân chính ở Sở gia, ông cụ Sở! Đứng đối diện ông. Diệp Gia Quán. Là Liên tam thiếu, người còn lại là tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, Liên Thiên Duệ. Ba người đứng đó, giống như đang đại biểu cho gia tộc lớn, ba người xuất sắc ở ba thế hệ khác nhau. Lòng của mọi người ở đây lại có chút lung lay, hôm nay sau khi ông cụ Sở xuất hiện liền tỏ rõ thái độ ủng hộ Đường Bội. Nhưng bây giờ ông lại ung dung vui vẻ như thế, chẳng lẽ đối với chuyện cháu trai mình không cưới Đường Bội, ông rất vui? Đáng tiếc họ không nghe được đoạn đối thoại của ông cụ Sở và hai chú cháu Liên gia, nếu không họ tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy. “Đúng vậy, ha ha, không ngờ trong đám bạn già, chú lại là người thăng cấp làm ông cố nhanh nhất.” Ông cụ Sở cười sung sướng: “Không phải Thiên Duệ đã đính hôn rồi sao? Ông nội con biết chuyện này chắc chắn cũng sẽ ép con kết hôn sớm để ổng được bế cháu cố.” “Đúng là đính hôn.” Liên Thiên Duệ khách sáo trả lời: “Nhưng chỉ là đám cưới thương mại thôi, tạm thời con không có ý định kết hôn. Dường như đối phương cũng có ý đó, cho nên ông nội con sợ rằng chỉ có thể hâm mộ ông thôi.” “Ha ha ha ha ha…” Ông cụ Sở nghe vậy càng vui hơn, vỗ vai Liên Thiên Duệ mấy cái, cười tán dương: “Đứa bé ngoan, rất tốt, rất tốt! “Ông thấy, trong thế hệ này của Liên gia, con là người có tiền đồ nhất!” Liên Thiên Duệ khẽ mỉm cười, không nói gì nữa. Liên Tu Cận cười: “Không ngờ Bội Bội đã mang thai rồi, aizz, ngay cả con cũng có chút kích động. Cô gái giống như Bội Bội, con của con bé chắc chắc sẽ rất đẹp, thông minh cũng không cần nói… Nếu sau này đứa bé giống Bội Bội, con muốn nhìn thử, xem tiểu Bội Bội ngây thơ có dáng vẻ gì? Chắc chắn là vô cùng đáng yêu, bưng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.” Diệp Gia Quán. “Tất nhiên rồi!” Ông cụ Sở cười nói: “Con bé Bội Bội khi còn nhỏ chịu quá nhiều cực khổ, có lúc chú cũng đau lòng, con nít quá hiểu chuyện là do hoàn cảnh quá khắc nghiệt, thích khóc thích quậy mới có đường mà ăn…” Nói tới chỗ này, ông cụ Sở lại thở dài rồi nhanh chóng nói: “Ây, nói thế làm ông mong cháu cố là con gái. Nhưng vậy cũng không được, ông còn muốn có thêm mấy thằng cháu. Tương lại bé gái làm chị hai, chắc chắn sẽ lại hiểu chuyện chăm sóc em trai em gái, lại làm người ta đau lòng…” Ông cụ Sở buồn lo vô cớ ngửa mặt lên trời thở dài: “Nếu có thể sinh đôi trai gái thì tốt biết bao!” (Tui: Bà tác giả có thỏa lòng ông cụ hơm dạ?) Lần này ngay cả Liên Thiên Duệ cũng không nhịn cười được: “Ông ơi ông lo sớm quá rồi, tương lai có nhiều người thương như vậy thì làm sao con bé bị thiệt thòi được chứ?!” “Đúng! Đúng!” Ông cụ Sở nghe vậy thì cười: “Ông đúng là già rồi lú lẫn! Hây, hai đứa nói xem tại sao mang thai phải mang tận mười tháng? Nếu là sáu tháng… Không! Ba tháng thì tốt biết bao! Vậy thì ông sẽ nhanh chóng được thấy cháu cố rồi!” Ông cụ Sở mong đợi đứa con chưa ra đời của Đường Bội như vậy, làm cho Liên Tu Cận hoàn toàn yên tâm. Ông và Liên Thiên Duệ nhìn nhau một cái, rồi lại nhìn ra phía sau Liên Thiên Duệ. Sau lưng Liên Thiên Duệ là Sở Quân Việt đang cầm ly rượu bước tới. “Thiên Duệ.” Liên Tu Cận nói: “Con và Quân Việt đều là người trẻ tuổi, hẳn là có nhiều đề tài để nói, bình thường hai đứa đều bận bịu, đúng lúc mượn cơ hội này để nói chuyện với nhau đi. Chú và chú Sở đứng đây nói chuyện một chút, hai đứa tự đi chơi đi.” “Được.” Liên Thiên Duệ gật đầu, xoay người đi về phía Sở Quân Việt. (Nên anh lùi bước về sau để thấy em rõ hơn =)) “Sở thiếu.” Liên Thiên Duệ lấy một ly rượu trên bàn, chào hỏi Sở Quân Việt: “Chúng ta ra chỗ khác nói vài câu được chứ?” “Được.” Sở Quân Việt cũng không từ chối, sau khi chào hỏi Liên Tu Cận và ông cụ Sở, liền bưng ly rượu đi cùng Liên Thiên Duệ ra sân thượng lầu hai. Trên sân thượng chỉ có ánh đèn mờ ảo, nhưng vẫn có người đứng đây. Nghe tiếng bước chân, cô gái ngồi trên lan can quay lại nhìn hai người. Trong tay Văn Thụy Hân cũng có một ly rượu, cô giơ giơ ly rượu trong tay lên với Sở Quân Việt và Liên Thiên Duệ, cười nói: “Hai vị đúng là có nhã hứng.” Sở Quân Việt nhìn thấy Văn Thụy Hân, sắc mặt cũng không tốt đẹp gì, thậm chí còn có chút lúng túng. Văn Thụy Hân thấy vậy thì cười một tiếng, ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, cười nói: “Rượu của tôi hết rồi, tôi đi lấy ly khác, không quấy rầy hai vị.” Sở Quân Việt và Liên Thiên Duệ đưa mắt nhìn Văn Thụy Hân yểu điệu đi về phía cầu thang, diệp gia quán, ngay cả Liên Thiên Duệ cũng không kiềm được mà nhíu mày, hỏi: “Sao anh lại tìm cô ta đến giúp?” “Cô ấy là chị họ của Văn Tư Miểu.” Sở Quân Việt nhàn nhạt nói: “Trước kia làm vệ sĩ cho tôi một thời gian, biết rất nhiều chuyện của Sở gia, sẽ không tiết lộ.” “Sở thiếu đúng là…” Liên Thiên Duệ nghe vậy, cúi đầu thưởng thức ly rượu trong tay, cười nói: “Đủ lo xa nghĩ rộng.” “Anh muốn nói gì?” Sở Quân Việt sắc bén nhìn Liên Thiên Duệ. “Không có gì.” Liên Thiên Duệ ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt, nói: “Tôi học được một đạo lý từ trên người chú ba mình, tuyệt đối không được dùng tâm cơ và tính toán người mình quan tâm, nếu không cuối cùng bị ăn khổ, nhất định chính là bản thân.” Liên Thiên Duệ đưa ly rượu lên mép uống một miếng, lạnh nhạt nói: “Chúng ta cùng cố gắng đi.” Sở Quân Việt híp mắt, hỏi: “Anh có ý gì?” “Không có ý gì, chỉ là muốn nói cho Sở thiếu biết, cô Đường thích anh, hoặc có lẽ là… Yêu, có lẽ ngay cả anh cũng không tưởng tượng nổi nó sâu đến mức độ nào.” Liên Thiên Duệ nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, cô gái thông minh tuyệt đỉnh đó, rõ ràng căn bản không cần Sở Quân Việt trợ giúp, từ chối anh, đặt mình vào hoàn cảnh của anh mà lo nghĩ thay anh. Cũng để cho Liên Thiên Duệ, lần đầu tiên đánh hơi được, cái gì gọi là mùi vị của tình yêu. Liên Thiên Duệ rũ mắt xuống, nhìn ly rượu trong tay, trầm giọng nói: “Đó là một loại thuốc độc làm cho người ta không thể cưỡng lại…” Hắn vừa nói vừa ngữa đầu uống cạn ly rượu, quay đầu nhìn Sở Quân Việt, mỉm cười nói: “Cho dù là thuốc độc, cũng sẽ cam tâm tình nguyện cười chúm chím uống vào.” Liên Thiên Duệ đặt cái ly chân cao lên bàn, xoay người trở lại phòng khách. Lúc sượt qua nhau, khẽ nói: “Cho nên Sở thiếu, đừng tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy, đừng quá kích động.” —– Hết chương 109 —– Đối thoại của editor và bác tác giả trong ảo tưởng: Tui: Chú già Sở bảo thế đấy, bác tính sao? Mẹ ruột: Ơ, tính gì, tính thế nào, bảo gì cơ? Tui: Chú già Sở muốn chị Bội sinh cặp long phụng, bà định thế nào? Mẹ ruột: Ô hay, tui đã biết đâu, từ từ rồi biết, chưa đủ 10 tháng mà lị…