Trùng Sinh Siêu Sao Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 145 : tình yêu thuần khiết và dũng cảm nhất. 2

Editor: Mặc Doanh RF, diệp gia quán. —– tiếp ——- “Chúng ta nhất định không nên học theo họ.” Đường Bội thấp giọng nói. “Sẽ không!” Đường Bội khó có khi lệ thuộc vào anh như vậy, điều này làm anh rất vui. Anh đưa tay vuốt tóc cô, thấp giọng, kiên định nói: “Anh tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra ở trên người chúng ta.” Đường Bội nghe vậy, ngửa đầu nhìn Sở Quân Việt. Đối phương cũng đang cúi đầu nhìn cô. Cô nhìn thấy mình trong mắt Sở Quân Việt, cảm giác giống như trong mắt anh chỉ có một mình cô vậy. Cảm giác ấy, thật sự quá ấm áp và thân thiết. Đường Bội kéo đầu Sở Quân Việt xuống, chủ động hôn lên môi anh. Từ sau lần bị phục kích, Sở Quân Việt bắt đầu tự mình đưa đón Đường Bội. Anh cũng không giải thích, tại sao hôm ấy lại xảy ra chuyện đó. Đường Bội cũng không hỏi nhiều. Sở Quân Việt có mặt mỗi ngày ở phim trường, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc. Sau khi nói với anh vài câu, Đường Bội dựa vào lòng Sở Quân Việt ngủ. Sở Quân Việt vuốt tóc cô, cúi đầu nhìn Đường Bội, đưa tay nhấn nút ngăn giữa khoang trước và khoang sau, thấp giọng nói: “Chạy chậm một chút.” Chờ khi về đến biệt thự, thẳng đến khi được Sở Quân Việt bế lên phòng ngủ, Đường Bội mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, hỏi: “Đến nhà rồi?” “Ừ.” Sở Quân Việt đáp, khom người chống trán lên trán Đường Bội, hỏi: “Có phải gần đây công việc của em cực quá hay không?” Anh nhíu mày. Gần đây hình như Đường Bội ngủ nhiều hơn trước, thậm chí có khi nói chuyện với anh, cô cũng sẽ ngủ gật. Đường Bội lắc đầu, nói: “Cũng không mệt lắm, quay phim đa số là nói, không mệt đâu.” Cô thoát khỏi ngực Sở Quân Việt, đặt chân xuống đất, đi tới đi lui vài bước, mới quay đầu cười nhìn anh: “Có lẽ là gần đây cuộc sống quá thoải mái, em hơi buông lỏng tinh thần.” Cô cười nhìn Sở Quân Việt, tóc hơi rối vì vừa ngủ dậy. Gương mặt đỏ bừng, nhưng không có chút gì gọi là bị bệnh. Lúc này đã sắp đến giờ cơm tối. Sau khi ăn cơm tối xong, thì có thợ may tư nhân tới. Tóc hơi ngắn, nụ cười vô cùng thân thiết. Người này nói tiếng Trung rất giỏi, không hề cứng. “Đây là Nicholas.” Sở Quân Việt giới thiệu: “Anh ta tới để lấy số đo may lễ phục cho em vào hôm lễ kỹ niệm thành lập.” “Xin chào.” Đường Bội cười chào hỏi. “Xin chào, cô Đường.” Diệp gia quán, mặc doanh rf. Anh ta mỉm cười đưa tay nắm tay Đường Bội, khen nói: “You are so beautiful!” “Cảm ơn.” Đường Bội cười đáp. Chào hỏi xong, anh ta bắt đầu lấy số đo của Đường Bội, trợ lý của anh ta cẩn thận ghi chép số liệu. Sau khi đo xong, Sở Quân Việt thảo luận về thời gian với anh ta, vừa quay đầu đã gặp phải cặp mắt cười như không cười của Đường Bội. Anh bước tới, ôm lấy cô từ phía sau, khẽ nói: “Anh muốn vào ngày đó, em trở thành tiêu điểm của buổi tiệc.” “Này này…” Nụ cười trên mặt Đường Bội sâu hơn: “Không phải nói người tình trong mắt hóa Tây Thi sao? Chẳng lẽ em mặc quần jean áo sơ mi, trong mắt anh cũng là đẹp nhất hả?” Gáy cô nóng lên, Sở Quân Việt đã cúi đầu hôn lên cổ cô, thấp giọng nói: “Mãi mãi đều là như vậy!” Hai người im lặng ôm nhau chốc lát. Đường Bội nhớ ra chuyện gì đó ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt, thấp giọng cười nói: “Anh… Thật sự đã chuẩn bị tốt để kết hôn với em chưa?” Sắc mặt Sở Quân Việt trở nên khó coi, đôi tay ôm eo Đường Bội cũng siết chặt, ôm cô chặt hơn: “Em có ý gì?” “Có hơi tò mò.” Đường Bội cười. Cô nhìn vào mắt Sở Quân Việt, không chút để ý cười nói: “Chúng ta quen nhau, ừ, ước chừng là nữa năm. Bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, hầu như lần nào anh cũng bị em trêu chọc…” Nói đến phần sau cô liền không kiềm được mà bật cười, khẽ ho một cái, tiếp tục nói: “Sau đó ở cùng nhau, thành thật mà nói, em có hơi bất ngờ.” Một người có địa vị cao như Sở Quân Việt, phải nên vô cùng kiêu ngạo, đối với người xúc phạm mình, cũng sẽ trừng phạt thật nặng không phải sao? Sở Quân Việt không trả lời cô, mà ôm cô chặt hơn chút nữa. Anh đặt cằm trên vai cô, khẽ nói: “Bây giờ bất luận em nói gì, nghĩ gì, đều phải chuẩn bị sẵn sàng để gả cho anh.” Anh hơi nghiêng đầu, hôn một cái lên má Đường Bội, thấp giọng nói: “Anh sẽ không bao giờ cho em có cơ hội hối hận.” Đường Bội không kiềm được mà bật cười thành tiếng. Nghĩ tới Bạch An và Tạ Liên Thành trong phim, nghĩ đến Sở Dực Thành và Thích Bạch Phong ngoài đời… Cô đưa tay lên ôm chặt đôi tay ở eo mình, từ sâu thẳm trong đáy lòng, cô thầm cảm thấy bản thân thật may mắn. Ánh đèn phòng ngủ ấm áp phủ xuống người bọn họ, hai chiếc bóng chồng lên nhau, yên bình như vậy… Ngày hôm sau, Đường Bội sẽ phải quay ngoại cảnh một tuần. Sở Quân Việt vẫn mỗi ngày dậy sớm đưa cô tới phim trường, sau đó thì tự đi làm. Cảnh diễn hôm nay là cảnh Bạch An và Tạ Liên Thành cãi nhau. Phần quan trọng nhất trong phim thật ra chính là Bạch An và Tạ Liên Thành, còn những vai phụ khác, diệp gia quán, mặc doanh rf, từ đầu tới cuối đều không có cảnh nào quan trọng. Nữ phụ ngày hôm nay, có thể nói là một diễn viên có hơi nặng ký. Người đóng vai này chính là người chung công ty với Cố Diệp, Hướng Mẫn. Cô ta và Cố Diệp tốt nghiệp chung trường đại học, miễn cưỡng có thể coi là đàn chị của Cố Diệp. Tướng mạo cũng đẹp, nhưng vì không có bối cảnh, không có ai nâng đỡ, tính cách lại không khéo đưa đẩy, cho nên vào nghề hơn ba năm mà vẫn cứ luôn dậm chân tại chỗ. Phim đã đóng cũng không ít, nhưng đa số đều diễn vai phụ nhỏ, rất ít khi nhận được vai nào quan trọng. Kỹ thuật diễn khá tốt. Đây là một trong những nguyên nhân Sở Dực Thành chọn cô ta. Ở trong phim, cảnh quay chung của cô ta và Đường Bội không nhiều, phân cảnh của Hướng Mẫn cũng không nhiều. Cảnh quay hôm nay, có thể nói là cảnh quan trọng nhất của cô ta trong phim. Trường quay hôm nay cũng nằm trong khu vực phim trường, nhưng là ở một ngọn núi. Trên núi có quốc lộ, không ít bộ phim đua xe đã tới đây quay. Cảnh hôm nay, xảy ra sau khi Bạch An và Tạ Liên Thành phát sinh tình một đêm. Bạch An một lần nữa bị Tạ Liên Thành tổn thương sâu sắc, nhưng mới chống đỡ được ba ngày thì đã chạy đi tìm anh ta. Lúc cô không kiềm được sự nhớ nhung, chạy tới phòng làm việc của Tạ Liên Thành. Người cô nhìn thấy không phải Tạ Liên Thành ba ngày không gặp mà là Tôn Miểu Miểu do Hướng Mẫn thủ vai. Thật ra Tôn Miểu Miểu cũng là con gái nhà giàu, điều kiện gia đình của cô ta không tệ, nhưng mấy năm gần đây có hơi sa sút. Tôn Miểu Miểu và Bạch An biết nhau từ nhỏ, Nhưng hai người đều là người ngang ngược, mặc dù không đến nổi không ai nhường ai, thù oán này nọ, nhưng ai cũng thấy người kia ngứa mắt. Bây giờ Tôn Miểu Miểu cũng bước chân vào giới giải trí, đối với tiểu thiếu gia Tạ gia, cô ta cũng là một trăm phần trăm muốn có. Không có thì sao tự nhiên lại tới phòng làm việc của Tạ Liên Thành làm gì, mặc dù không đến nỗi mặt dày quấn lấy Tạ Liên Thành không buông như Bạch An, nhưng lại thường xuyên xuất hiện trước mặt anh ta, toàn bộ nhân viên ở đây đều biết tâm tư của cô ta. Bạch An và Tôn Miểu Miểu gặp nhau chưa nói được mấy câu thì đã xảy ra tranh chấp. Tính tình Bạch An vốn không tốt, hôm nay lại gặp phải người cứ dây dưa với ‘chú Tạ’ của cô, tất nhiên cô sẽ không nương tay. Hai người nói chưa được mấy câu đã chọn ra cách giải quyết—- Đua xe! Bạch An và Tôn Miểu Miểu có xuất thân rất tốt, bọn họ và đám bạn bè của mình thường dùng cách này để giải quyết vấn đề. Đại tiểu thư Bạch gia phản nghịch, ở phương diện này lại rất có tài năng. So với cô thì Tôn Miểu Miểu kém hơn một chút, nhưng cũng không chịu thua. Vì vậy họ lập tức hẹn thời gian và địa điểm, nếu ai thua thì không được xuất hiện trước mặt Tạ Liên Thành nữa. Đường đua đã được bố trí xong xuôi. Cảnh bọn họ phải quay hôm nay, là cảnh Bạch An và Tôn Miểu Miểu đua xe. Trên đường đua, hai chiếc xe thể thao đậu song song nhau. Máy quay cũng đã chuẩn bị tốt, tổ quay phim đã sớm vào vị trí. Sở Dực Thành thấp giọng dặn dò hai cô mấy câu rồi lui qua một bên. Chiếc xe Đường Bội chạy là chiếc xe thể thao màu đỏ lửa, là Sở Quân Việt kêu người đưa tới. Cô ngồi ở ghế láu, chờ Sở Dực Thành hô action. Diệp gia quán, mặc doanh rf. Hướng Mẫn chạy xe thể thao màu vàng, đậu kế xe cô. Vừa rồi Sở Dực Thành dặn dò, không cần chạy quá nhanh, tổ hậu kỳ sẽ xử lý hoàn hảo. Trong đầu cô nghĩ tới tình tiết kế tiếp. Chỗ này là chỗ mà lần đầu tiên Bạch An và Tạ Liên Thành cãi nhau rất căng thẳng. Bạch An thắng cuộc, vừa xuống xe đã nhìn thấy nụ cười đắc ý trên môi Tôn Miểu Miểu. Ngay khi cô mờ mịt không hiểu thì phát hiện ở cuối vạch không biết từ lúc nào đã có một chiếc xe khác đậu ở đó. Chiếc xe kia cô rất quen thuộc. Cửa xe bị mở ra, người bước xuống xe chính là người mà cô nhớ nhung da diết mấy ngày nay, và cũng chính là mục đích mà hôm nay cô và Tôn Miểu Miểu đua xe—- Tạ Liên Thành. Sắc mặt của anh ta rất khó coi, nghiêm nghị quát mắng Bạch An: “Cô đang làm cái gì vậy hả?” Rõ ràng Tôn Miểu Miểu cũng ngang tàng như cô, nhưng lúc này lại giả vờ đáng thương. Cô ta và Bạch An cũng sàng tuổi nhau, nhưng lúc này lại ra vẻ chị gái hiểu chuyện, đi tới bên cạnh Tạ Liên Thành, dịu dàng nói với anh ta: “Tạ thiếu anh đừng nóng giận, An An cô ấy thích anh, trong giới chúng ta có ai không biết chứ? Có lẽ là cô ấy hiểu lầm gì đó, mới ép tôi không cho tôi diễn phim của anh.” Cô ta vừa nói vừa cười, ở nơi Tạ Liên Thành không nhìn thấy, cô ta lạnh lẽo nhìn Bạch An một cái, lại nói: “Tôi mời anh tới đây, chỉ để giải thích rõ hiểu lầm này. Quan hệ của chúng ta chỉ là hợp tác, để An An suy nghĩ nhiều, sẽ không tốt.” Bạch An há miệng một cái, trong lòng đã biết, mình bị Tôn Miểu Miểu đâm sau lưng! Vừa rồi trong phòng làm việc của Tạ Liên Thành, Tôn Miểu Miểu vú cả lấp miệng em, nào có nói những lời như vậy. Giọng điệu của cô ta bây giờ, rõ ràng chính là cười nhạo cô mơ mộng hão huyền, cho rằng chỉ có cô mới xứng với Tạ thiếu. Nếu không cô ta cũng sẽ không kích động đến mức đồng ý đua xe phân thắng thua với cô. Nhưng mà bây giờ… “Chú Tạ…” Bạch An nhìn gương mặt xanh mét của Tạ Liên Thành, không nhịn được mà thấp giọng gọi. Mặt Tạ Liên Thành đột nhiên trầm xuống, lạnh giọng trách mắng: “Trước đây cô chơi bời như thế thì cũng thôi đi, bây giờ thì thế nào đây?” “Chú Tạ…” Bạch An vô cùng uất ức, cô không biết gì mà, cô đâu có biết Tôn Miểu Miểu tới phòng làm việc của Tạ Liên Thành là vì bàn công việc. “Bạch An!” Nhưng Tạ Liên Thành không cho cô cơ hội giải thích, chỉ nghiêm nghị trách mắng: “Cô có thể bớt gây phiền phức cho tôi không? Công việc của tôi đã quá bận rồi!” “Tạ thiếu…” Tôn Miểu Miểu hết lần này đến lần khác thêm dầu vào lửa: “Anh đừng nóng giận, An An còn nhỏ, tính cách cũng thẳng thắn. Hiểu lầm giải thích rõ là xong thôi, cần gì phải tức giận như thế chứ?” Cô ta vừa nói vừa nắm lấy tay Tạ Liên Thành. “Không được chạm vào anh ấy!” Bạch An thấy vậy lập tức lớn tiếng quát. Cô vừa hét xong thì sắc mặt Tạ Liên Thành cũng lạnh thêm. Anh ta nhận được điện thoại của Tôn Miểu Miểu, cô ta nói, Bạch An không cho phép cô ta nhận vai, còn cảnh cáo cô ta bắt cô ta cách xa mình ra, xin Tạ Liên Thành tới giúp giải thích hiểu lầm này thì trong lòng đã rất nóng nảy. Lúc này nhìn thấy Bạch An đang đứng trước mặt mình mà lại phách lối không chút kiêng kỵ như vậy, chân mày lập tức nhíu chặt hơn. Anh ta sãi bước đi tới cạnh Bạch An, kéo tay cô, nói: “Lên xe!” Tạ Liên Thành kêu người đưa Tôn Miểu Miểu về trước sau đó không chút nương tay nhét Bạch An vào xe mình. “Chú Tạ…” Nhìn ra Tạ Liên Thành thật sự tức giận, giọng của Bạch An cũng nhỏ hơn rất nhiều. Sau khi kêu một tiếng, hình như cô nhớ ra chuyện gì đó lập tức giải thích: “Em không biết Tôn Miểu Miểu tới tìm anh là vì chuyện đóng phim. Em cho là… Em cho là cô ta, muốn tới để quyến rũ anh!” “Cô còn nói dối tới lúc nào nữa đây?” Tạ Liên Thành cau mày: “Tôn Miểu Miểu đã nói cho tôi biết hết rồi, cô ấy đã giải thích với cô nhưng cô lại không chịu nghe.” (Dịch tới đây, thấy thằng cha SDT bị v đáng đời lắm, ngu vãi luôn =]]]]) “Anh không tin em?” Bạch An sững sốt. “Bạch An, tự cô nói xem, từ nhỏ đến lớn cô đã nói dối tôi bao nhiêu lần? Thậm chí tôi còn hoài nghi, cô có từng nói thật với tôi không?” Tạ Liên Thành không chút nương tay nói: “Cô nói xem, tôi phải tin cô thế nào đây?” Thật ra trong lòng anh ta, anh ta biết Bạch An thích mình. Nhưng cô gái phản nghịch này, vì anh ta mà làm ra chuyện như vậy, nghĩ đủ mọi cách xua đuổi hết những cô gái bên cạnh anh ta, cũng không phải lần đầu tiên. “Nhưng mà…” Bạch An còn muốn giải thích. “Không cần nói.” Tạ Liên Thành mệt mỏi đưa tay xoa trán. Gầy đây công việc của anh ta rất bận, anh ta rất mệt mỏi, hơn nữa công việc còn gặp khó khắn, anh ta thật sự không có tâm trạng ngồi nghe Bạch An nói tiếp. “Cô muốn tôi nhấn mạnh một lần nữa sao? Giữa chúng ta, chưa thân đến mức cô có đủ tư cách để quản chuyện của tôi.” Diệp gia quán, mặc doanh rf. Tạ Liên Thành lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi đưa cô về nhà, sau này nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa thì cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.” Bạch An cắn môi dưới không nói nửa lời. Trong mắt cô đều là tổn thương, nhưng lại không hề nói ra. Tạ Liên Thành không tin cô, đây không phải lần đầu. Nhưng người mình yêu lại không tin tưởng mình, nó giống như một cây dao, cứa từng nhát từng nhát lên trái tim cô. Mặc dù không đến mức chết người, nhưng lại làm cho người ta khó thở. Cảnh diễn này rất nội tâm, Đường Bội và Cố Diệp diễn tận năm lần mới làm Sở Dực Thành hài lòng. Cô có chút mệt mỏi bước ra khỏi xe, dựa vào xe nghỉ ngơi. Nhưng mà lúc nãy quá nhập vai, nghĩ đến tậm trạng của Bạch An trong phim, cô từ từ hiểu ra, tâm trạng và cảm nhận của Thích Bạch Phong. Không ai có thể kiên trì để nhận tổn thương, bị người mình yêu hiểu lầm không biết bao nhiêu lần, hết lần này đến lần khác đều là chỉ trích và trách móc, không ai có thể giữ vững sự lạc quan và tích cực. Thích Bạch Phong bây giờ, đã đứng lên lần nữa, cũng đã đủ kiên cường, có thể sống tốt. Đường Bội nhìn lên trời, nhìn bầu trời xanh thẳm đầy mây… Cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Thích Bạch Phong. Khi đó vẫn chưa quay phim, Đường Bội chỉ nhìn sơ qua kịch bản, không cảm động như bây giờ. Cô còn trách Thích Bạch Phong, bởi vì cô ấy hoàn toàn không nghĩ cho Sở Dực Thành. Sở Dực Thành vì cô ấy mà ăn nói khép nép cầu xin mình xin Sở Quân Việt bỏ qua cho Thích Bạch Phong. Nhưng cô ấy không hề lo nghĩ, hành động của mình sẽ làm người khác hiểu lầm Sở Dực Thành, thậm chí tổn thương anh ta. Nhớ lại Thích Bạch Phong ngày đó, Đường Bội không nhịn được mà khẽ thở dài. Đến bây giờ, cô không nghĩ rằng việc làm của Thích Bạch Phong ngày đó, là chính xác. Nhưng phải thừa nhận rằng, hiện tại, Thích Bạch Phong không hề có bất cứ trách nhiệm hay nghĩa vụ nào phải nghĩ cho Sở Dực Thành. Cô quay đầu nhìn về phía Sở Dực Thành, đối phương đã kiểm tra xong, đang cầm một điếu thuốc đứng ở bên đường. Đôi mắt nhìn về phía xa, không biết có phải đang nhớ lại năm đó anh ta đã đối xử tàn nhẫn với Thích Bạch Phong hay không. Cố Diệp nói với Hướng Mẫn mấy câu rồi từ từ đi tới bên cạnh Đường Bội. Có lẽ là nhìn thấy sắc mặt Đường Bội Đường Bội không tốt, hắn cũng tựa vào xe, cười nhìn cô, nói: “Sao tôi lại cảm thấy, phim này càng quay, tôi càng có cảm giác tội lỗi?” Đường Bội không nói gì, chỉ hơi nhếch môi. Cô và Cố Diệp rất ít khi nói những chuyện này, lúc này lại không nhịn được mà hỏi: “Tạ Liên Thành trong phim, tại sao từ đầu đến cuối đều không tin tưởng Bạch An?” Vấn đề này cô đã nghĩ tới rất nhiều lần, nhưng không khi nào nghĩ ra đáp án. Mặc dù khi đứng trước mặt người khác Bạch An có chút kiêu căng, nhưng đối với Tạ Liên Thành, diệp gia quán, mặc doanh rf, cô luôn thật lòng và yêu thương, ở bên Tạ Liên Thành gần mười năm… Ngay cả bọn họ là người ngoài cuộc mà cũng rung động. Chẳng lẽ khi đó, trái tim Tạ Liên Thành thật sự được làm bằng đá sao? “Không phải anh ta không tin Bạch An.” Cố Diệp cũng có chút bất ngờ. Hắn học theo Đường Bội, ngửa đầu lên nhìn bầu trời vô định. Lúc này đã là mùa thu, cuối thu ở thành phố S có hơi lạnh. Trời xanh mây trắng, vô cùng thuần túy, làm cho lòng người thư thái. “Ừ?” Đường Bội nhướng mày, vẫn có chút không hiểu. “Thật ra tôi cảm thấy Tạ Liên Thành, đã sớm yêu Bạch An rồi.” Cố Diệp cười nhạt nói. Dung mạo của hắn còn đẹp hơn Sở Dực Thành năm đó, một tay đút vào túi, dựa vào xe, lúc cười lên lại mang theo mấy phần buồn tẻ. Cho dù đứng im, cũng đẹp như một bức tranh. “Chỉ là anh ta đang tự lừa gạt bản thân mình, không muốn thừa nhận mà thôi.” Cố Diệp lại nói. “Tại sao?” Đường Bội không hiểu: “Bạch An cũng không phải là không xứng với Tạ Liên Thành, cho dù gia nghiệp của Bạch gia không bằng Tạ gia, nhưng cũng không nhỏ. Bạch An tự do phóng khoáng, nhưng không hề mất đi sự đáng yêu.” Cô nhíu mày, vẫn có chút không rõ. “Rất đơn giản.” Cố Diệp cười: “Đàn ông chính là như vậy, đối với người chủ động dâng lên, luôn không biết quý trọng. Nhưng họ không hề biết rằng, có đôi lúc bọn họ đã bỏ qua tình yêu thuần túy và dũng cảm nhất trên thế giới này. Hắn dừng một chút, lại nói: “Giống như Tạ Liên Thành vậy, chờ đến sau khi Bạch An thu lại tất cả yêu thương, anh ta mới phát hiện, thì ra, anh ta đã sớm không thể mất đi Bạch An, thì ra, anh ta đã yêu cô gái ấy đến tận xương tủy.” Cố Diệp quay đầu nhìn Đường Bội, khẽ cười nói: “Cho nên Đường Bội, đừng nên giao hết trái tim cho người khác. Lấy được mọi thứ một cách dễ dàng, thì người ta sẽ không biết quý trọng.” Hắn vỗ vai Đường Bội một cái, đi qua người cô, đi tới chỗ Sư Học Lâm đang gọi mình. ——— Hết chương 97 ———-