Trùng Sinh Siêu Sao Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 118 : Ép Nát Cọng Cỏ Cuối Cùng Của Liên Tam Thiếu
Thái độ của Liên Thiên Duệ rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Đường Bội không nhìn ra được chút ý đùa cợt nào trên mặt hắn.
“Có ý gì?” Đường Bội cười, khinh thường nhìn về phía Liên Tu Cận: “Dùng tiền để mua tình thân à?”
“Cô Đường.” Sắc mặt Liên Tu Cận trắng bệt, không biết phải trả lời Đường Bội như thế nào.
Liên Thiên Duệ nhìn chú ba của mình một cái, rồi nói với Đường Bội: “Tử Thái là đứa con duy nhất của chú ba tôi, những thứ đó vốn dĩ sẽ thuộc về Tử Thái, nhận sớm hay muộn thì cũng như vậy thôi, người một nhà vốn không cần so đo những chuyện này. Chú ba của tôi không có ý khinh thường hay mua chuộc hai người.”
“Ồ.” Đường Bội híp mắt nhìn Liên Thiên Duệ, tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, lấy thái độ đối phó trên thương trường ra để đối phó với cô, thật đúng là vinh hạnh.
“Nếu như cô Đường thấy tiện thì có thể ký giấy chuyển nhượng ngay bây giờ. Hai căn biệt thự ở Thụy Sĩ của chú ba, một căn tặng cho Tử Thái, một căn tặng cho cô, phong cảnh ở đó rất đẹp, nếu cô Đường rảnh rối, có thể tới đó để giải sầu.” Liên Thiên Duệ nói tiếp: “Còn về những động sản và bất động sản khác, nếu như cô Đường đồng ý, chúng ta có thể hẹn thời gian, tôi sẽ giới thiệu cặn kẽ cho cô.”
Dùng thái độ bàn công việc làm Liên Thiên Duệ không có chút yếu thế nào.
Trong mắt hắn là sự thành khẩn và nghiêm tú, giống như những thứ này vốn là của Đường Bội, hắn chỉ giữ giùm, bây giờ trả lại cho chủ cũ.
Đường Bội híp mắt.
Liên Thiên Duệ không hổ danh là tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, tuổi còn trẻ đã có thể nắm giữ một tập đoàn lớn mạnh, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào vận may, cũng không phải dựa vào gia tộc, mà là dựa vào thực lực.
Hắn thật sự vô cùng có năng lực!
Đáng tiếc người hắn đang đối mặt bây giờ là Đường Bội.
Cô cười nhạt, nhìn Liên Tu Cận nói: “Tôi nhớ tôi đã nói với tam thiếu, trên thế giới này, không phải có tiền là có thể mua được tất cả mọi thứ.”
Liên Tu Cận vẫn không nói gì.
Liên Thiên Duệ khẽ nhíu mày, nói: “Cô Đường hiểu lầm rồi, chú ba không muốn dùng tiền để mua thứ gì hết. Chỉ là tặng thôi, cho dù nhận những thứ này, Liên gia cũng sẽ không ép hai người làm chuyện gì cả.”
“Vậy thì tốt.” Đường Bội cười.
Liên Tu Cận thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên Đường Bội lại nói: “Nếu là tặng, vậy chắc hẳn Liên gia cũng không ép chúng tôi nhận. Nhưng mà…” Cô cười, vén tóc ra sau tai, trào phúng nói: “Liên tam thiếu là kẻ thù của tôi, tôi không hiền lành đến mức mà để cho ông ta dùng tiền để đổi lấy được sự an lòng!”
“Cô Đường!” Chân mày Liên Thiên Duệ nhíu chặt hơn: “Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Tử Thái là em họ của tôi, là con ruột của chú ba, chú ấy đối tốt với nó là chuyện thường tình. Không phải cô cũng vì vậy mà mới không nói những chuyện kia cho Tử Thái biết sao?”
Đường Bội lạnh lùng nhìn Liên Thiên Duệ.
Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, làm Liên Thiên Duệ có chút rung động.
Sau đó, biểu cảm của Đường Bội trở nên nghiêm túc: “Không nói cho Tử Thái biết những chuyện kia, là vì tôi không thể nhìn em trai của tôi đau lòng, chứ không phải là đang giúp các người! Dù biết nếu nói cho Tử Thái nghe những chuyện này chắc chắn có thể cho Liên tam thiếu một kích trí mạng. Nhưng mà, tôi không ngu đến vậy, ngu đến mức dùng sự vui vẻ và hạnh phúc của em trai mình ra để trả thù người khác.”
Cô khinh miệt nhìn Liên tam thiếu, nói: “Tôi có một người mẹ vĩ đại và dịu dàng nhất trên thế giới này, dù tuổi thơ của chúng tôi không được sung sướng, nhưng chúng tôi có được sự yêu thương của mẹ, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không lấy người mình yêu thương ra để trả thù kẻ thù.”
Nói tới đây đột nhiên Đường Bội cười hỏi: “Còn ông thì sao? Liên tam thiếu.”
Liên Tu Cận chưa bao giờ biết, công kích ngôn ngữ lại có sức mạnh lớn đến vậy, ông ta đau khổ giống như bị hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm vào tim.
Trái tim giống như bị thủng một lỗ to, cho dù cố gắng sửa chữa thế nào cũng không sửa được.
“Cô Đường, cô…..” Liên Thiên Duệ nhìn chú ba của mình, thấy ông ta lảo đảo muốn ngã làm hắn bận lòng, đưa tay đỡ ông ta.
Lời Đường Bội nói mang theo lực công kích quá mạnh, nhưng Liên Tu Cận lại đưa tay ý bảo hắn không được nói gì, nên hắn không thể nói.
Sắc mặt Liên tam thiếu trắng bệt, những vấn cố gắng đứng trước mặt Đường Bội, khàn giọng nói: “Cô nói không sai, tôi thật sự không xứng để nói yêu mẹ cô, cũng không xứng để làm ba Tử Thái.”
Dừng một chút, ông ta nói tiếp: “Cô ấy là người lương thiện và dịu dàng nhất, đáng tiếc lúc còn sống, lại gặp phải một thằng khốn nạn là tôi.”
Ông ta siết chặt chiết máy ghi âm Đường Bội đưa, mồ hôi trên tay đã thấm ướt nó.
Góc cạnh của máy ghi âm làm lòng bàn tay ông ta đau đớn.
Nhưng chỉ khi như vậy, ông ta mới có thể giữ lại chút lý trí cuối cùng để không gục ngã trước nhũng câu nói sắc bén của Đường Bội.
Ông ta đẩy tay Liên Thiên Duệ ra, nhìn vào mắt Đường Bội, từ từ khom người xuống trước mặt cô.
Cúi người chín mươi độ, từ khi trưởng thành tới giờ, chỉ khi đứng trước mặt ông cụ Liên, Liên Tu Cận mới cúi đầu như vậy.
“Cám ơn cô đã đối xử tốt với Tử Thái nhiều năm qua, Đường Bội.” Ông ta dừng một chút, nhưng không ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Kiếp này Liên Tu Cận tôi nợ cô, sống hay chết, tùy cô xử lý. Nhưng mà…..”
Liên Tu Cận từ từ thẳng người lên, trong mắt là ánh sáng chết chóc: “Hãy đợi sau khi tôi đẩy những kẽ đó xuống địa ngục.”
Đây mới thật sự là Liên tam thiếu. Diệp gia quán.
Là thiên tài của Liên gia, là người làm cho Tô gia hoàn toàn biến mất.
Mặc dù sắc mặt của ông ta không tốt lắm, nhưng ánh mắt đã không còn hỗn loạn như vừa rồi.
“Chú ba…” Một lời hứa của người Liên gia đáng giá ngàn vàng, Liên Thiên Duệ nhìn Đường Bội – người đang nắm giữ sự sống chết của Liên tam thiếu, không nhịn được mà lẩm bẩm một tiếng.
Liên Tu Cận không nhìn hắn mà vẫn nhìn Đường Bội, giống như đang đợi thứ gì đó.
Ánh mắt Đường Bội nghiêm túc: “Dù ông nói vậy, nhưng tôi vẫn không thể tha thứ thay mẹ và Tử Thái để cho ông. Ông làm cả nhà ông ngoại nhà tan cửa nát, tôi và ông vĩnh viễn thù sâu như biển. Liên tam thiếu, có lẽ vì Tử Thái, tôi sẽ không bắt ông chết. Nhưng cả đời này, chỉ cần ông còn sống, chỉ cần tôi và ông còn gặp mặt, thái độ của tôi đối với ông vẫn vậy.”
“Tôi biết…” Liên Tu Cận nhìn cô, qua một lúc lâu, ông ta quay đầu lại, nói: “Dao Dao có một đứa con gái như cô, chắc cô ấy sẽ rất vui và kiêu ngạo. Đường Bội, cám ơn cô đã làm cho Dao Dao và Tử Thái nhiều như vậy.”
Nói xong, ông ta nắm chặt cái máy ghi âm, rồi xoay người sãi bước đi tới thang máy.
“Chú ba!” Liên Thiên Duệ muốn đuổi theo ông ta, nhưng cuối cùng chỉ do dự nhìn theo bóng lưng Liên Tu Cận, sau đó chuyển mắt sang Đường Bội.
Cửa thang máy từ từ khép lại, tầng cao nhất của bệnh viện vốn có rất ít bệnh nhân, Liên Tu Cận vừa đi, không gian lập tức yên lặng đến mức lúng túng.
“Cô Đường.” Liên Thiên Duệ bước lên một bước, thấp giọng nói: “Chú ba vì chuyện đó mà hối hận không thôi, đã đau khổ đến không chịu nổi. Cô có thể nễ tình Liên gia đã chăm sóc cho Tử Thái bấy lâu nay mà thân thiện với chú ấy một chút hay không?”
Hắn biết lời hắn nói làm cô khó chịu, nhưng Liên Tu Cận bây giờ, làm hắn không yên lòng.
Ba của Liên Thiên Duệ mất sớm, ông nội nghiêm khắc, nên hắn rất thân với Liên Tu Cận.
“Không thể!” Đường Bội không chút chần chờ đáp: “Ân tình của Liên gia, tôi sẽ trả thay Tử Thái.”
“Cô biết rõ ý của tôi không phải như vậy!” Liên Thiên Duệ vội vàng nói.
“Sao tôi biết được?” Đường Bội nhìn Liên Thiên Duệ, lạnh nhạt nói: “Tôi và Liên tổng, không thân thiết tới vậy.”
Trước giờ cô là người yêu ghét rõ ràng, nghĩ đến việc Liên Thiên Duệ trăn trở cứu Đường Tử Thái về, giọng hơi dịu xuống một chút: “Trừ chuyện của Liên tam thiếu, những chuyện khác, chỉ cần Liên tổng mở miệng, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực để giúp.”
Nói xong, cô gật đầu với Liên Thiên Duệ, xoay người trở lại phòng bệnh.
Buổi tối hôm đó, Minh Hiên vội vã gọi video cho Đường Bội.
“Lại phải lùi cuộc thi lại?!” Minh Hiên xưa nay lạnh nhạt bây giờ cũng có hơi tức giận: “Đường Bội, nếu như không phải có chút hiểu cô, thì tôi sẽ cho rằng cô đang làm giá.”
“Minh thiếu.” Đường Bội đứng trong hành lang, thấp giọng nói: “Tôi thành thật xin lỗi, nhưng em trai tôi đột nhiên bất tỉnh, hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại, tôi thật sự không thể nào về nước trong lúc này được.”
“Lúc Lục Tử Mặc nói chuyện này với tôi, đã hứa rằng, trong vòng năm ngày cô sẽ về nước. Cho nên tôi mới lùi cuộc thi lại hai ngày, Đường Bội, cô hoàn toàn không…” Nói được nửa câu, Minh Hiên dừng lại.
“Sao vậy?” Đường Bội hơi nghi hoặc nhíu mày, sau đó nói: “Thành thật rất xin lỗi Minh thiếu, tôi cũng rất thích cuộc thi này, nhưng vấn đề thời gian, tôi thật sự không thể nào sắp xếp được.”
Bên đầu điện thoại kia, Minh Hiên không nhịn được mà nhíu mày.
Lời vừa rồi suýt chút anh ta nói ra làm cho anh ta kinh ngạc, cho nên mới dừng lại.
Sau vòng một, hoặc có lẽ là sớm hơn, khi Minh Hiên nhận sự đề cử của Tần Hạo Diễm, tự mình đến trường quay Chiến ca để gặp Đường Bội, thì đã muốn giao vai nữ chính trong phim mới cho cô.
Nhưng cũng đã có nói, đây là bộ phim có chi phí đầu tư lớn nhất của Minh gia trong năm nay, cho dù Minh Hiên là đứa con được thương yêu nhất, cũng không dám tùy tiện làm theo ý mình mà dùng một nữ diễn viên mới.
Cho nên anh ta mới mời Đường Bội tham gia tiết mục tuyển tú.
Thân là người sắp đặt kim bài tiếng tăm lừng lẫy, anh ta nắm chắc, cho dù người tham gia tiết mục của anh ta là một người mới vô danh cũng có thể thông qua tiết mục này để bước lên một tầm cao mới.
Huống hồ Đường Bội còn có tài năng như thế.
Dự đoán khi tham gia, cô sẽ là thanh kiếm sáng sắc bén nhất trong ngày tuyết rơi. Nhưng lại mang theo tình cảm sâu sắc và khí thế hào hùng.
Khi cô mang theo khí thế hào hùng cưỡi trên lưng ngựa, ngay cả Minh Hiên cũng bị cô thuyết phục, các khán giả điên cuồng trong đó, nhớ kỹ cô gái hào phòng oai hùng ngồi trên lưng ngựa trong trường đua.
Vòng thứ hai là biểu diễn.
Đã qua một tháng, tuy không tung ra bất kỳ tác phẩm mới nào, nhưng các loại tin tức và báo chí vẫn đưa tin về thực lực và khí thế của Đường Bội, trực tiếp đập tan những lời đồn vô căn cứ trước kia.
Bọn họ thấy được, là một Đường Bội xinh đẹp quyến rũ, kiêu ngạo cuồng dã.
Có thể nói, khoảng cách của cô với nhân vật nữ chính trong lòng Minh Hiên càng ngày càng gần.
Nhưng cô gái này… Lại làm anh ta phải lùi cuộc thi lại tới mấy lần!
Minh Hiên nhíu chặt mày, trầm giọng lại nói: “Bảy ngày, tôi cho cô thêm ba ngày, bất luận như thế nào, cô cũng phải nghĩ cách chạy về đây cho tôi.”
“Minh thiếu.” Đường Bội cũng nhíu chặt mày, cô không thích lật lọng, nhưng cho dù là cơ hội tốt hơn đi nữa, cũng không thể so với sức khỏe của em trai cô: “Xin lỗi, nhưng đối với tôi mà nói, sức khỏe của em trai tôi, không có gì có thể…”
Cô còn chưa nói hết, một cánh tay đột nhiên xuất hiện từ sau lưng.
Suýt chút nữa Đường Bội đã ra tay, nhưng lại ngửi được một mùi hương quen thuộc, cô nhanh chóng thu hồi động tác của mình.
Đường Tử Thái tươi cười đứng sau lưng Đường Bội, áp điện thoại của cô vào tai, mỉm cười nói: “Xin chào anh, tôi là em trai của Đường Bội, Đường Tử Thái.”
“Tử Thái!” Đường Bội cau mày: “Em làm gì vậy?”
Đường Tử Thái đưa ngón trỏ lên môi, ra dấu đừng nói chuyện với Đường Bội, sau đó nói tiếp: “Cám ơn anh đã quan tâm, sức khỏe của tôi đã tốt hơn nhiều rồi.”
Dừng một chút, cậu nói: “Được, anh yên tâm, tôi sẽ khuyên chị ấy.” Cậu cười dịu dàng, trong mắt mang theo sự mong đợi: “Tôi cũng rất thích tiết mục của chị tôi, lần nào tôi cũng xem đi xem lại nhiều lần.”
Minh Hiên hài lòng cúp điện thoại.
Bất luận Đường Tử Thái quan trọng với Đường Bội bao nhiêu, chỉ cần cậu có thể làm cho Đường Bội tiếp tục tham gia cuộc thi, vậy anh ta sẽ có thiện ý với cậu.
Minh Hiên đi vào phòng làm việc, mấy nhân viên đã thấp giọng thương lượng tình huống phân tổ của các nam khách quý và nữ diễn viên.
Mặc dù tuyên bố với bên ngoài là công chính liêm minh, sẽ bắt thăm để quyết định. Nhưng mọi người đều biết, vì tính bất ngờ và thú vị của tiết mục, sẽ có một ngoại lệ, sẽ có một cặp đôi phối hợp hấp dẫn ánh mắt người xem, đây là tin nội bộ.
“Minh thiếu.” Một người trong đó nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn anh ta, hỏi: “Người mới này phân cho ảnh hậu Thịnh Lan à?” Mặc Doanh RF.
Thịnh Lan là ảnh hậu nổi tiếng trong giới điện ảnh ở thời điểm hiện tại, nếu như phối hợp với một người mới, vậy chắc chắn sẽ làm người ta vô cùng mong đợi.
“Không.” Minh Hiên nói: “Cho Đường Bội.”
Đó không phải là một người mới đơn giản, mà là người có năng lực có hậu đài.
Minh Hiên đi tới cạnh bàn làm việc, trên bàn là tư liệu của những nam khách quý, rút tài liệu của người vừa được nhắc đến ra.”
Người đàn ông trong hình, có một gương mặt hoàn hảo không tỳ vết.
Ngũ quan tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, càm đoan chính kiên nghị, là mỹ nam cổ đại điển hình.
Môi mỏng hơi cong lên, nụ cười mang theo ba phần tà tứ, ánh mắt cũng nhuộm ý cười, sâu không lường được.
Mặc dù người này là người mới vừa tốt nghiệp ở trường sân khấu điện ảnh, nhưng thứ người này học không phải là diễn viên, mà là đạo diễn.
Nhưng vẫn chưa tốt nghiệp, vì từng tham gia diễn thành công vài vỡ kịch, nên đã đẩy hắn vào con đường diễn viên này.
Cộng thêm dáng người tuấn mỹ yêu nghiệt, cho dù vẫn chưa chính thức bước vào giới, nhưng cũng đã có nhiều fan hâm mộ.
Minh Hiên đặt tài liệu xuống, như có điều suy nghĩ, nói: “Có lẽ người này sẽ trở thành nam diễn viên mới có tiềm lực nhất, đi cùng nữ diễn viên mới nổi bật nhất mới hợp lý.”
Ánh mắt của anh ta rất sắc bén, điều này đã nổi tiếng trong giới từ rất lâu rồi.
Nhân viên không hỏi thêm nữa, gật đầu tiếp tục công việc ghép đôi.
Cùng lúc đó, Đường Bội nhìn Đường Tử Thái đang trả điện thoại cho mình, nhíu mày: “Sao không khoác thêm áo mà đã đi ra ngoài?”
Đường Tử Thái chỉ mặc quần áo của bệnh nhân.
Thật ra thì bọn họ đang đứng trong hành lang, nên cũng sẽ không thấy lạnh.
Nhưng cậu vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn yếu, sắc mặt còn tái, ăn mặc nhưn vậy lại càng thêm gầy yếu.
“Mau về giường nằm.” Đường Bội kéo tay cậu, dẫn câu về phòng bệnh.
Đường Tử Thái nghe lời trở lại phòng, khẩn cầu nhìn Đường Bội: “Chị, chị về nước tham gia cuộc thi đó đi.” Suy nghĩ một chút, cậu bổ sung: “Em rất thích tiết mục đó, rất rất rất thích chị như vậy.”
“Chuyện quan trọng bây giờ là em phải tịnh dưỡng cho tốt. Còn những chuyện khác, chờ em khỏe rồi nói sau.” Đường Bội không đồng ý với cậu, mà chỉ đắp chăn cho cậu.
“Chị…”” Đường Tử Thái đè chặt tay Đường Bội.
Mặc dù vết mỗ vẫn chưa lành, nhưng vẫn cử động được, cậu chống tay, ngồi dậy, nhìn Đường Bội, nói: “Chị… Xin chị đó.”
Mắt Đường Bội trầm xuống.
Cô biết tại sao Tử Thái lại làm vậy, trước giờ cậu đều rất hiểu chuyện, sợ bản thân trở thành gánh nặng của Đường Bội.
Nhưng cô không phải Liên Tu Cận, cô tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện khiến mình phải hối hận.
“Hãy nghe chị nói, Tử Thái.” Đường Bội dịu dàng đặt tay lên trán Đường Tử Thái: “Đối với chị mà nói, không có gì quan trong bằng việc hai chị em mình được ở cùng nhau. Cơ hội này mặc dù tốt, nhưng sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội như vậy.” Cô cười dịu dàng, đôi mắt trầm tĩnh, ấm áp: “Nhưng em trai thì chỉ có một thôi.”
“Chị…” Đường Tử Thái vùi sâu trong bàn tay ấm áp của Đường Bội.
Vết chai mờ nhạt chà qua mặt cậu, làm cậu hơi nhột, nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc: “Em không có cậy mạnh, cũng không phải sợ liên lụy chị, khoảng thời gian này em đã suy nghĩ rất nhiều, nếu sức khỏe tốt hơn, em cũng muốn làm một vài chuyện hữu dụng. Cho nên em muốn tạm ở lại Thụy Sĩ, học hội họa cho giỏi, sau này sẽ làm nhà thiết kế.”
Cậu ngẩng đầu lên cười với Đường Bội, nói: “Chị cũng biết mà từ nhỏ em đã thích vẽ rồi.”
Đường Bội ngưng mắt nhìn Đường Tử Thái, hơi nghi hoặc một chút: “Em… Không định trở về với chị sao? Em định ở lại Thụy Sĩ, là muốn…”Cô còn chưa nói hết, Đường Tử Thái đã lắc đầu, cười nói: “Không phải em định ở lại Thụy Sĩ, chỉ là em muốn ở lại đây một thời gian để học. Với lại ở đây cũng thích hợp để dưỡng bệnh, chị….”
Cậu nắm tay Đường Bội, bao trọn tay cô trong tay mình.
Lúc nào, tay của cậu đã lớn hơn tay Đường Bội, đễ dàng nắm trọn tay cô.
“Em có ước mơ của mình, em muốn thực hiện nó. Em cũng mong chị có thể thực hiện được ước mơ của mình, có thể vui vẻ đi làm chuyện mình thích.” Cậu ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Đường Bội, dịu dàng hỏi: “Có được không?”
Đường Bội cúi đầu đặt trán lên trán em trai mình, hốc mắt đỏ lên.
Tử Thái vẫn luôn dịu dàng hiểu chuyện như thế, làm cô cảm thấy, có một đứa em trai như vậy thật tốt.
Ít nhất sự tồn tại của cậu, làm cho hơn hai mươi năm cuộc đời của cô chưa từng thấy cô đơn.
“Được.” Đường Bội khàn giọng nói.
Cô buông Đường Tử Thái ra, vuốt tóc cậu, cười nói: “Em nha, bây giờ càng ngày càng biết nói chuyện, những thứ này là ai dạy em?”
Mặt Đường Tử Thái lóe lên một chút mất tự nhiên, rồi nhanh chóng cười nói: “Lúc nói chuyện với anh hai Sở, ảnh hỏi sau này em muốn làm gì. Ảnh nói em còn trẻ, có thể từ từ lên kế hoạch cho con đường mình muốn đi, không cần sợ thất bại, ảnh và chị sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Đường Bội nghe vậy thì cười: “Anh hai Sở?”
Đường Tử Thái gật đầu, đùa với chị mình: “Em cảm thấy, ảnh càng hy vọng em gọi ảnh là anh rể hơn.”
Mặt Đường Bội đỏ lên.
Cô búng trán Đường Tử Thái một cái, cười nói: “Được rồi, em cứ nghĩ ngơi cho khỏe trước đã, còn chuyện tham gia cuộc thi, chị sẽ suy nghĩ kỹ.”
Nếu không phải vì Liên Tu Cận đột nhiên kích thích, sức khỏe của Đường Tử Thái cũng coi như đã khôi phục không tệ.
Ít nhất mỗi ngày khi bác sĩ kiểm tra, sẽ rất hài lòng gật đầu nói: “Tôi phát hiện mỗi lần có cô Đường ở đây thì tình trạng của cậu Đường lại tốt đến kỳ lạ.”
Đường Tử Thái có chút nóng nảy, tối hôm qua khó khăn lắm cậu mới thuyết phục được Đường Bội, nếu như chị lại vì cậu mà đổi ý thì coi như xong.
Cậu vội vàng nói: “Đó là vì bác sĩ rất giỏi, nên sức khỏe của tôi mới càng ngày càng tốt hơn.”
Cậu hít sâu một hơi, nói: “Ít nhất bây giờ, tôi cảm thấy rất tốt, cả người tràn đầy năng lượng, giống như có thể lập tức xuống giường chạy mấy vòng vậy.”
“Em đó…” Sao Đường Bội có thể không hiểu em trai của mình, cô vuốt tóc Đường Tử Thái, cười nói: “Yên tâm đi, chị cũng không muốn thua em trai của mình đâu.”
Sáng hôm sau, máy bay tư nhân của Sở gia, đưa Đường Bội về thành phố S.
Khoảng thời gian này cô lo lắng cho Đường Tử Thái, nên không để tâm đến cuộc thi, lúc này ngồi trên máy bay, cô mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Bởi vì vừa có võ vừa phải biểu diễn, lại phải có thêm cầm kỳ thư họa, còn phải phù hợp với chủ đề, hơn nữa lại còn kết hợp với một vị nam khách quý xa lạ… Cho dù là Đường Bội, cũng cảm thấy có hơi đau đầu.
Cô gõ nhẹ lên tay vịn mấy cái, làm Sở Quân Việt đang ngồi đối diện cũng phải nhìn cô mấy lần, cuối cùng anh không nhịn được nên hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ đến chuyện biểu diễn.” Đường Bội không giấu giếm, khẽ thở dài. Nhưng khi nhìn đôi mắt đầy quan tâm của Sở Quân Việt thì máu phúc hắc lại nổi lên, cười gian xảo nói: “Lần này không phải đua ngựa, không thể kéo Sở đại thiếu lên ngựa để thị uy với các giám khảo được!”
Sở Quân Việt nghe vậy, đột nhiên kéo tay cô, Đường Bội thuận thế để anh kéo qua, giạng chân trên đùi anh.
“Ê ê ê…..” Đường Bội chặn môi Sở Quân Việt lại, cười híp mắt: “Em còn đang suy nghĩ đấy.”
“Chờ tí nữa anh sẽ nghĩ cùng em.” Sở Quân Việt nhẹ giọng nói.
“Chúng ta đang ở trên máy bay…” Đường Bội lại nói.
Nhưng ý cười trong mắt cô lại càng đậm hơn, không chút giấu giếm tâm trạng và suy nghĩ của mình lúc này.
“Không sao hết.” Giọng của Sở Quân Việt trở nên trầm thấp, khàn khàn nói: “Đây là máy bay của anh.”
“….”
Đường Bội không nhịn được mà cười ra tiếng, chủ động rút tay ra, cúi đầu hôn lên môi Sở Quân Việt.
Trên bầu trời nước Anh với độ cao hơn mười ngàn mét, đang trình diễn một màn thân mật nóng bỏng.
Thật lâu không thể lắng xuống.
……
“Cám ơn anh….”
Đường Bội nằm trong lòng Sở Quân Việt, giường trên máy bay không rộng được như giường ở nhà, nhưng vẫn đủ cho hai người nằm.
“Cám ơn vì cái gì?” Sở Quân Việt vuốt tóc cô, có chút bất mãn nói: “Giữa chúng ta mà còn cần nói hai chữ này sao?”
Cô vẽ quanh vòm ngực tráng kiện không có chút thịt dư của Sở Quân Việt, giống như đang viết gì đó.
Trên mặt là nụ cười lười biếng: “Cám ơn anh đã nói chuyện với Tử Thái.”
Sở Quân Việt nắm cái tay đang vẽ loạn trên người mình, nhắm mắt nói: “Lấy lòng em vợ, không phải là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi người đàn ông sao?”
Đường Bội tựa đầu vào ngực anh, cười ra tiếng.
Sở Quân Việt trả lời một cách mất tự nhiên như vậy lại làm cô thấy ngọt như mật.
Cười xong cô có chút bực tức cắn lên ngực anh, giận trách: “Anh đang quyến rũ em hả!”
Vừa nói vừa chống người lên.
Khi bốn mắt giao nhau, trước đó chưa từng Đường Bội cảm thấy, khi Sở Quân Việt im lặng, lại đẹp trai như vậy.
Cô than nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn xuống.
Sở Quân Việt ôm chặt gáy cô theo bản năng, để nụ hôn này sâu hơn, nhưng không có chút động tác dư thừa nào.
Chốc lát sau, anh kéo đầu Đường Bội vào vai mình, thấp giọng nói: “Ngủ đi, ngủ một chút.”
Đường Bội cười một tiếng, cắn nhẹ lên xương quai xanh của anh, híp mắt nhìn anh, hỏi: “Anh chắc không?”
“Ừ…..” Sở Quân Việt đáp bằng giọng mũi, rồi càng ôm cô chặt hơn, cũng không làm gì tiếp.
Hai người dựa sát vào nhau, ngủ say.
Hơi thở của bọn họ quấn lấy nhau, ở trong không gian không ai dám quấy rầy, dần trở nên triền miên.
Ngày thứ ba, lần đầu tiên Đường Bội gặp được Cố Diệp.
Lúc Minh Hiên công bố thời gian và địa điểm thi đấu cũng không tiết lộ điều gì, chỉ nói với Đường Bội, ba tiếng trước khi vòng hai bắt đầu, cô phải đến đài truyền hình để chuẩn bị.
Đài truyền hình Minh gia kỳ hạ, vẫn giữ phòng hóa trang ở tầng 18 lại cho Đường Bội.
Sau khi Ann hỏi ý kiến của cô thì đội tóc giả lên cho cô, làm ra một kiểu tóc búi. Trên đỉnh đầu là trang sức khéo léo, búi tóc được cài trâm ngọc. Trên người mặc quần áo bằng lụa, đôi tay trắng nõn bị lụa mỏng bao phủ, chỉ để lộ cổ tay trắng như tuyết.
Tai đeo hoa tai hình trăng non, eo thắt đai lưng màu trắng.
Lần trước Đường Bội lên sân khấu, là tiểu thư khuê các ngượng ngùng ưu nhã, lần này, là một cô gái sáng sủa hoạt bát.
Lúc Lục Tử Mặc nhìn thấy cô như vậy thì cũng hơi kinh ngạc, nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần, hỏi: “Lần trước lúc lên sân khấu, biểu hiện của cô vô vùng tốt. Lần này, hình như không giống lần trước?”
“Tất nhiên.” Đường Bội khẽ mỉm cười: “Nếu luôn làm giống nhau, khán giả sẽ chán!”
Cũng vì vậy mà cô mới mỗi lần là mỗi phong cách khác nhau.
Hình tượng lúc đầu của Đường Bội là một cô công chúa chiến quốc không thua đấng mày râu, hiên ngang anh dũng mang theo nhu tình, công chúa khuynh quốc.
Sau đó, là Đường Bội cưỡi ngựa, phóng khoáng vô song, dám mạnh mẽ bắt Sở đại thiếu lên lưng ngựa, tiêu sái mê hoặc lòng người.
Về sau, là một tiểu thư khuê các, sau khi uống rượu, bộc lộ sự phản nghịch sâu trong nội tâm, múa khúc kinh thiên.
Mà hôm nay….
Đường Bội cúi đầu đặt tay bên hông, ngẩng đầu nói với Lục Tử Mặc: “Lục công tử.”
Cả người Lục Tử Mặc cứng đờ, lòng run lên.
Cuối cùng anh ta cũng biết ý nghĩa của từ nhập vai mà Tần Hạo Diễm nói.
Chỉ trong chớp mắt mà Đường Bội đã từ một cô gái hiện đại hào phóng biến thành một tiểu cô nương cổ đại làm người ta hài lòng, thật sự là không có một chút phản cảm nào.
Lục Tử Mặc híp mắt nhìn Đường Bội, khó trách Boss lại để mình làm người đại diện cho cô ấy, thậm chí còn chịu để cô ấy tiếp tục làm trong giới giải trí.
Chỉ vì Đường Bội thế này, thật sự quá mê hoặc lòng người, không ai có thể kháng cự được sự quyến rũ của cô.
Ngay cả Sở Quân Việt cũng vậy.
Hành lang lầu 18 trống trải yên tĩnh, nếu không lần đó người đàn ông trung niên kia cũng sẽ không chọn chỗ này để hú hí với Đường Phỉ Phỉ.
Nhưng khi Đường Bội đứng trên hành lang nói đùa với Lục Tử Mặc, cánh cửa của một căn phòng khác sau lưng cô đột nhiên bị người ta mở ra từ bên trong.
Một người đàn ông mặc đồ đen đi ra.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai cao to, quần áo màu đen tôn lên dáng người của hắn, đai lưng màu đen hình đám mây, làm nổi bật sống lưng thẳng tấp, gầy gò có lực.
Trên vai được thêu một con phi ưng.
Đường thêu tinh tế, nhìn ra được người thêu bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Lúc Đường Bội xoay người lại, hắn cũng đang đứng ở cửa, thấy Đường Bội thì cười với cô một cái.
Nụ cười kia mặc dù nhạt, nhưng vô cùng tà khí, làm nổi bật ngũ quan lập thể, tuấn mỹ tà khí giống như Bá Tước Ma cà rồng của Anh quốc.
“Xin chào.” Hắn đưa tay về phía Đường Bội: “Tôi là Cố Diệp.”
Sáng nay khi Đường Bội tới đài truyền hình, Minh Hiên có nói với cô rằng cô sẽ phối hợp với một người tên là Cố Diệp, anh chàng này vừa mới tốt nghiệp học viện đạo diễn ở trường sân khấu điện ảnh.
Lúc này Cố Diệp đang mặc quần áo theo yêu cầu của cô, Đường Bội hài lòng gật đầu một cái, giống như không hề để ý đến việc Cố Diệp đi ra từ phòng hóa trang của tầng 18, thoải mái bắt tay với hắn, cười nói: “Xin chào, hôm nay mong anh chỉ giáo nhiều hơn.”
Ban tổ chức cho các thí sinh và nam khách quý một tiếng để trao đổi với nhau, tất cả mọi người ngồi trong phòng nghỉ ngơi, xôn xao hết cả lên.
Đường Bội và Cố Diệp cũng không ngoại lệ.
Tại thành phố Zurich ở Thụy Sĩ, phòng bệnh của Đường Tử Thái vang lên tiếng gõ cửa.
Cậu ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính xách tay, cất giọng nói: “Mời vào.”
Cửa phòng bệnh bị mở ra, Liên Tu Cận biến mất mấy ngày nay đang đứng ngoài cửa.
Ông ta vẫn mặc âu phục màu đen cao cấp, cà vạt màu xanh đen làm cho ông ta có tinh thần hơn mấy hôm trước.
Hai tay đang xách hai túi đồ, trợ lý của ông ta mở cửa xong thì đã lui ra sau.
“Tử Thái….” Liên tam thiếu lấy lòng cười với Đường Tử Thái, bỏ hai túi đồ trên tay xuống, dịu dàng nói: “Mấy hôm nay ba hơi bận nên không có thời gian đến thăm con, con đã khỏe hơn chưa?”
Ông ta cố gắng để giọng của mình tự nhiên hơn, nhưng sau lưng, thật lâu vẫn không nghe tiếng Đường Tử Thái trả lời.
Liên Tu Cận thấy hơi kỳ quái, như chim sợ ná, ngón tay run lên, sau đó mới từ từ xoay người lại, miễn cưỡng cười hỏi: “Sao vậy? Còn có chỗ nào khó chịu sao? Ba nghe Thiên Duệ nói, gần đây con khôi phục rất tốt.”
Dừng một chút, ông ta thấp giọng nói tiếp: “Chuyện lần trước, ba không cố ý, Tử Thái, xin lỗi. Sau này ba sẽ không như vậy nữa.”
Nói xong, ông ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của Đường Tử Thái, muốn làm cậu tin tưởng mình nên vội vàng nói: “Ba tới… Ba tới là muốn cùng con xem tiết mục chị của con tham gia, ba nghe nói biểu hiện của Đường Bội rất tốt.”
Liên tam thiếu có bao giờ xem tiết mục thế này đâu, khi nói ra những lời này, giọng điệu của ông ta cũng không được tự nhiên lắm.
Đường Tử Thái nhìn ông ta chốc lát, đôi mắt lạnh dần.
Đột nhiên cậu cười khẽ, nói: “Không phải ông Liên coi thường chị tôi sao?”
Liên Tu Cận nhíu mày, Tử Thái hôm nay, làm cho ông ta cảm thấy hơi xa lạ.
Nhưng khi nhìn cậu thanh niên thanh tú nằm trên giường bệnh, ông ta lại không thể nói ra là kỳ quái chỗ nào.
Đường Tử Thái không cho ông ta nhiều thời gian suy nghĩ.
Cậu rút một tấm thẻ màu đen dưới gối ra, không chút chần chờ vén chăn bước xuống giường, từ từ đi tới trước mặt Liên Tu Cận.
Cậu nhét thẻ ATM vào tay Liên Tu Cận, dự cảm xấu làm bao trùm cả người làm ông ta run rẩy.
Một giây kia, Liên Tu Cận muốn xoay người đi khỏi nơi này, bởi vì ông ta có dự cảm, lời Tử Thái sắp nói, tuyệt đối sẽ làm ông ta không thể nào chịu nổi.
Nhưng Đường Tử Thái lại không cho ông ta cơ hội này.
Cậu khép tay Liên tam thiếu lại.
Sau đó, ngẩng đầu nhìn Liên Tu Cận, nhìn người ba từ khi cậu sinh ra cho tới bây giờ chưa từng làm tròn trách nhiệm với cậu ngày nào, lại còn làm cho mẹ và chị gái cậu thương tích khắp người, chịu vô số đau khổ, từ tốn nói: “Bây giờ tiền trong thẻ vẫn chưa đủ, nhưng tôi sẽ nhanh chóng kiếm tiền gửi vào thẻ này, cho đến khi trả hết chi phí phẩu thuật, chữa trị, và những chi phi trong khoảng thời gian ở lại nhà ông.”
Ánh mắt và giọng nói của cậu thật sự quá lạnh, không còn hời hợt và khách sáo như lúc có Đường Bội, đồng thời cũng không có chút ôn hòa nào của lúc trước.
“Tử Thái….” Giọng của Liên tam thiếu rất bé, gần như không thể nghe ra lời ông ta nói: “Con có ý gì? Con là con của ba, số tiền đó…. Số tiền đó là ba nên cho… Ba không cần con…..”
“Con trai?” Đường Tử Thái cười khẽ, nghiêng đầu nhìn Liên Tu Cận: “Hai mươi năm trước, hẳn đã không có, đúng chứ?”
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng không đợi Liên Tu Cận trả lời, cậu đã lạnh nhạt nói: “Từ khi mẹ tôi qua đời, bắt đầu từ lúc chị vì tôi mà bị Đường gia uy hiếp, lợi dụng, thì tôi đã không còn là con của ông nữa.”
Đây là lời nói làm Liên Tu Cận sợ hãi nhất trong cuộc đời này.
Không!!!
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
32 chương
606 chương
25 chương
1108 chương
17 chương
28 chương
75 chương