Xuân đi xuân tới, xuân tới xuân đi, thời gian phảng phất trôi qua rất chậm, nhưng là chờ qua đi mới phát hiện thời gian giống như trong chớp mắt, cách Trương Thanh Thạch trùng sinh trở về đã qua ba năm. Ba năm nay nhà Trương Thanh Thạch biến hóa không thể bảo là không lớn, đầu tiên là người một nhà cơ hồ bị Trương Bà Tử từ trong nhà đuổi sạch, phân ra, sau đó dựa vào bản lãnh của mình đắp nhà ngói, gạch xanh, lại buôn bán kiếm lời đống tiền, cuối cùng chẳng những ở trên trấn mua cửa hàng phòng ở còn mua không ít đầy tớ, người một nhà trải qua cuộc sống khiến cho người ta hâm mộ. Trương Thanh Thạch vốn là bán phong lan đã đủ ở trên trấn mua cửa hàng nhỏ có hậu viện, nhưng đột nhiên phất nhanh lúc nào cũng làm cho người đỏ mắt, sau đó đưa tới phiền toái, vì suy nghĩ cho thê tử trong nhà, hắn phải cẩn thận một chút, cho nên hắn tính toán dựa vào làm sốt thịt và điểm tâm đánh yểm trợ, chờ lợi nhuận chút ít tiền thì đến trên trấn sinh sống. Nhưng là kế hoạch biến hóa khó lường, mặc dù Trương Thanh Thạch ở trên trấn mua cửa hàng, nhưng cuối cùng vẫn còn cùng người nhà lưu ở Tiểu Pha thôn, bởi vì sản nghiệp nhà bọn họ kiếm tiền nhiều nhất là ở Tiểu Pha thôn, không bỏ được nhân thủ a. Trương thị sốt thịt và Trương thị điểm tâm hiện thời đã xa gần lừng danh, chẳng những ở phụ cận từng thôn từng trấn bán rất khá, ngay cả thị trấn và phụ cận thị trấn đều hết sức nổi danh. Thậm chí đã bán được đến kinh thành. Trương Thanh Thạch lúc mới bắt đầu mua vài hạ nhân, đều là người một nhà ký văn tự bán đứt, hơn nữa trải qua khảo tra đều là người thành thật trung hậu, sau đó để cho bọn họ làm sốt thịt, như vậy hắn có thể mở tay ra đi làm cái khác lại kiếm tiền làm ăn. Nếu như chỉ là như vậy đương nhiên không thể đem sốt thịt và điểm tâm bán được tại kinh thành, có thể làm đến nước này còn nhờ vị công tử tham ăn Hoa Thế Vinh. Hoa Thế Vinh sau khi ăn sốt thịt và điểm tâm Trương Thanh Thạch làm, liên tục nhớ mãi không quên, vốn là hắn cho rằng thứ này sau khi nếm qua cho dù ngon về sau gặp được đồ ngon hơn cũng sẽ không nhớ kỹ, lại nói sốt thịt mà, cũng không tin hắn cố gắng tìm kiếm mà không tìm được. Kết quả sự thật là hắn tìm hơn nửa năm cũng không tìm được sốt thịt làm tốt hơn so với Trương Thanh Thạch, càng ăn không được như hắn muốn, về sau rốt cục là nhịn không được từ kinh thành thật xa chạy về đến Tiểu Pha thôn, hắn đề nghị Trương Thanh Thạch bán phương pháp làm sốt thịt và điểm tâm, cho giá tiền quả thực xa xỉ. Trương Thanh Thạch đề ra hợp tác, hắn ra phương pháp, Hoa Thế Vinh xuất tiền, hắn chỉ lấy bốn thành, Hoa Thế Vinh lấy sáu thành, hết thảy kinh doanh hắn cũng không quản, chỉ để ý thu tiền. Hoa Thế Vinh lúc biết rõ Trương Thanh Thạch còn có mấy thứ ăn ngon khác ngay lập tức liền đồng ý. Gía cả ở kinh thành tự nhiên không thể so sánh với nơi Trương Thanh Thạch hiện đang ở, huống chi Hoa Thế Vinh làm buôn bán chính là con đường cao cấp, những thứ sốt thịt và điểm tâm kia bán giá tiền cao gấp mấy lần so với Trương Thanh Thạch ở đây bán được. Về sau chẳng những bán tại kinh thành, chỉ cần là nơi nhà Hoa Thế Vinh có tửu lâu, cửa hàng đều bán. Tiền kia là như nước chảy ào ào vào túi. Phía bên Trương Thanh Thạch tự mình làm sốt thịt và điểm tâm cũng đủ để cho hắn có thể trải qua cuộc sống giàu có, Hoa Thế Vinh bên kia đưa tới tiền bạc hơn gấp mấy lần hắn bên này, làm cho hắn cảm giác ngân phiếu giống như bông tuyết bay vào túi mình. Có điều sốt thịt và điểm tâm cũng không phải là cách Trương Thanh Thạch kiếm tiền nhiều nhất, hắn kiếm tiền nhiều nhất vẫn là ở Tiểu Pha thôn. Trương Thanh Thạch vào ba năm trước đã bắt đầu làm miến để bán, năm đó hắn để cho một nhà Tống Đại thu khoai tây khoai lang chính là vì chuyện này. Lúc Trương Thanh Thạch trùng sinh vẫn chưa có miến, miến là hắn đời trước, lúc sắp ngoài ý muốn bỏ mình trước mấy tháng mới xuất hiện, khi đó hắn trong lúc vô tình ở trong nhà một hộ tá điền phát hiện miến, cảm giác vô cùng mới lạ, tính toán lấy ra kiếm tiền, chỉ là hắn còn chưa kịp hành động thì đã chết, mà trước khi hắn chết, nhà lão tá điền không có con cái cũng bị một mồi lửa đốt sạch. Đời này Trương Thanh Thạch phải dựa vào thủ nghệ này để phát tài, sau khi hắn có tiền, hắn tìm một cơ hội đi tìm nhà tá điền kia, đời trước mặc dù cho tiền gia đình này, nhưng đời này vẫn chưa cho, hơn nữa hắn còn muốn mua lại phương pháp làm miến của gia đình, miễn cho lưu lạc đến tay người khác. Hắn biết rõ kỹ thuật làm miến sớm muộn sẽ lưu truyền ra ngoài, nhưng có thể muộn một hồi thì là một hồi, để cho hắn trước đem tiền kiếm đủ rồi nói sau. Lúc hắn tìm tới gia đình đó, lão nhân đang bị bệnh, Trương Thanh Thạch giúp đỡ ra tiền, khiến cho lão phu thê vạn phần cảm kích. Trương Thanh Thạch mang đôi lão phu thê kia về đến Tiểu Pha thôn, chỉ có như vậy hắn có thể yên tâm, coi như là cảm tạ đời trước bọn họ đem phương pháp bán cho mình, để cho hắn đời này có thể dựa vào phương tử này phát đại tài. Trương Thanh Thạch dựa vào miến kiếm tiền, nên phải có nơi làm miến, làm cái này còn cần thu rất nhiều khoai lang khoai tây, nếu như đi trấn trên ở thì cần không gian quá lớn, người đến người đi đưa khoai tây khoai lang cũng cảm thấy không tiện. Cuối cùng sau khi người một nhà thương lượng liền quyết định mua lại mảnh đất bên cạnh tây cống ở Tiểu Pha thôn, tại đó đắp phòng ở, sau đó dùng tường đất cao cao đem mảnh đất kia vây lại. Cả nhà bọn họ ở tại đó, ngay cả xưởng làm miến cũng tại đó. Trong nhà lại mua vài hạ nhân, còn là người một nhà, một đôi phu thê mang theo hai trai hai gái, người một nhà này cũng họ Trương, nam nhân gọi Trương Lão Thực, nữ nhân Lưu Thúy, cũng là một nhà thành thật. Hai nữ nhi một người gọi Đại Nha một người gọi Nhị Nha, hai đứa con trai một người gọi Đại Căn một người gọi Nhị Căn. Trương Lão Thực quản việc vặt trong nhà, vợ hắn mang theo hai nữ nhi nấu cơm, sau đó chính là quét dọn. Con lớn nhất giúp đỡ Trương Thanh Thạch quản việc vặt trong xưởng, là chiếu theo phương hướng quản sự mà bồi dưỡng. Tiểu nhi tử còn lại là chân chạy làm việc vặt trong sân, cả ngày như một tiểu hài tử chạy tới chạy lui, nhưng lại phá lệ cơ trí, tương lai cũng rất có tiền đồ. Người một nhà đối với đương gia là Trương Thanh Thạch miễn bàn có bao nhiêu hài lòng, mặc dù không có làm hạ nhân, nhưng là hai năm qua có thể nói là điển phạm trung bộc, không chỉ giúp đỡ nhà Trương Thanh Thạch đem trong nhà trên dưới quản được thỏa đáng, thu thập sạch sẽ, mà ngay cả bên trong xưởng có người muốn trộm kỹ thuật cũng bị bọn họ bắt ra được mấy người. Người trộm kỹ thuật khẳng định không chỉ vài người, có thể nói là rất nhiều, bởi vì buôn bán miến thật sự là quá kiếm tiền! Trong nhà Trương Thanh Thạch dựa vào cái này làm ăn kiếm lời bao nhiêu bạc không có người biết rõ, nhưng là chỉ cần người có con mắt cũng có thể chứng kiến nhà Trương Thanh Thạch, miến là một xe một xe hướng bên ngoài kéo, không nói ngày lễ ngày tết luôn có người chạy tới tặng lễ, mà ngay cả bình thường cũng xe đến xe đi, những người kia đều là ngồi xe ngựa to, người người lăng la tơ lụa, đều là tới bái phỏng Trương Thanh Thạch. Có rất nhiều người muốn buôn bán với Trương Thanh Thạch, thuần túy bởi vì Trương Thanh Thạch có tiền, người có tiền đương nhiên muốn cùng với người có tiền làm bằng hữu. Người Tiểu Pha thôn ngày ngày xem xe ngựa này đến cỗ kiệu kia đi, dần dần đều chết lặng, nhưng trên mặt chết lặng, trong lòng là hâm mộ ghen ghét như lửa thiêu lửa đốt a! Rõ ràng ba năm trước đây nhà Trương Thanh Thạch trôi qua còn không bằng bọn họ đâu, vì sao lúc này mới ba năm người ta đã trải qua cuộc sống trên người rồi? Mắt Lão Thiên thật đúng là thiên vị a! Muốn nói đến nhà người khác chỉ hâm mộ ghen tị, chưa nói tới hận, có thể có một gia đình nhất định là hận đến cắn răng nghiến lợi, chính là nhà mấy người Trương Bà Tử. Trương Bà Tử hiện tại thật sự là hối hận muốn chết, làm sao lại đem nhà Trương Thanh Thạch cấp phân đi ra? Cực kỳ làm cho bà hối hận là bà chẳng những đem nhà Trương Thanh Thạch phân đi ra, về sau còn viết văn thư cho Trương Thanh Thạch, trên văn thư viết lúc trước vốn dĩ đất và tiền nên là phân cho Trương Thanh Thạch đã cho bà làm tiền dưỡng lão, cho nên Trương Thanh Thạch về sau không cần cho bà tiền dưỡng lão! Lúc trước cảm thấy ký cái văn thư kia là đã chiếm đại tiện nghi, nhưng bây giờ cảm thấy ký cái văn thư kia là bị tổn thất nặng! Nếu như Trương Thanh Thạch qua không được khá, kia bà chắc chắn sẽ không hối hận, nhưng bây giờ Trương Thanh Thạch chính là tòa kim sơn! Không, là kim sơn nhân biết kiếm tiền! Trương Bà Tử nghĩ tới nếu như không có ở riêng, thì số tiền kia toàn bộ là của bà a. Cho dù phân ra gia, chỉ cần không có ký văn thư kia, vậy bà ít nhất cũng có thể bắt tòa kim sơn ra tiền! Hiện tại là không thể nào! Trương Bà Tử cũng không phải là không nghĩ tới ỷ vào mình là thân nương Trương Thanh Thạch mà chơi xấu, nhưng là không đợi bà hành động, đã bị Lý chính nương tử tới nhà nói chuyện phiếm giội nước lạnh. Lý chính nương tử nói gần nói xa nói Trương Thanh Thạch không còn là Trương Thanh Thạch lúc trước, hắn có tiền, hơn nữa biết người có tiền có thế cũng nhiều, tương đương hắn không chỉ là người có tiền, hắn còn có thế lực. Đừng nói lúc trước Trương Thanh Thạch ở riêng chiếm lý, trong tay còn nắm phần văn thư kia, dù không có phần văn thư kia, chỉ cần Trương Thanh Thạch nguyện ý, Trương Bà Tử thân nương này cũng đòi không đến chỗ tốt gì. Trương Bà Tử vốn đang không phục, kết quả Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô cản bà lại, nữ nhi của bọn họ Mai Hương đã bị hủy, ba năm qua đi cũng không gả được cho hảo nhân gia, con trai cũng không thể lại bị hủy. Trương Hoa hiện tại ở thôn trang tơ lụa trên trấn làm được cũng không tệ lắm, Đông gia nhà này biết rõ Trương Hoa là đại chất tử Trương Thanh Thạch, cho dù biết rõ quan hệ bọn họ không phải là đặc biệt tốt, nhưng vẫn giữ lại Trương Hoa, chính là nghĩ tới thân cốt nhục này, lại ầm ĩ gây nữa cũng là người một nhà, còn nghĩ về sau quan hệ bọn họ về sau lại tốt có thể từ chỗ Trương Hoa leo lên quan hệ với Trương Thanh Thạch. Nếu như Trương Bà Tử đi tìm Trương Thanh Thạch nháo, đem quan hệ huyên náo lại cương, vậy tiền đồ Trương Hoa xong đời! "Nương, chúng ta hiện tại chỉ có thể mềm dẻo với nhị thúc, cũng không thể mạnh bạo a! Nhị thúc đã không còn là nhị thúc trước kia, hắn đã không phải là nhị thúc nghe lời trước đây nữa!" Tôn Xảo Cô than thở nói, thị cũng hối hận chính mình lúc trước đồng ý ở riêng, rõ ràng dù lúc trước ở riêng thị cũng có thể giả trang người tốt, làm sao cuối cùng bị “lộ hàng” đây? Dù lộ ra rồi, khi Mai Hương leo lên mối hôn sự tốt kia nếu như thị có thể đứng ở chỗ cao ban phát một ít, nhà Trương Thanh Thạch có lẽ có thể tha thứ bọn họ, vậy cũng có thể hòa hoãn quan hệ a, nhưng thị lúc ấy vì sao lại không làm như vậy? Hiện tại phong thủy luân chuyển, thật sự là hối hận a! Trương Thanh Mộc cũng gật đầu đồng ý lời nói của vợ, hắn nghĩ mình vẫn chưa triệt để vạch mặt cùng Nhị đệ, mặc dù mấy năm này Nhị đệ không có tha thứ hắn, đối với hắn rất là lạnh nhạt, nhưng bọn họ vẫn có thể nói vài lời, chỉ cần tiếp tục như vậy, cũng không tin Nhị đệ không niệm tình tay chân. Hắn cũng không thể để cho mẹ hắn lại đi làm loạn thêm, đương nhiên, hắn còn là tôn kính Trương Bà Tử, dù sao Trương Bà Tử là thân nương Nhị đệ! Trương Bà Tử đàng hoàng, nghĩ tới nên mềm mỏng, liền ngày ngày có cái cái gì tốt, ăn ngon, chơi dùng tốt đều để cho người đưa đi nhà Trương Thanh Thạch, mặc kệ nhà Trương Thanh Thạch có thu hay không, dù sao bà phải làm ra vẻ, để cho người trong thôn biết rõ bà là mẹ Trương Thanh Thạch, bà đã sửa đổi. Mặc dù trên thể diện khó coi, nhưng chỉ cần thời gian dài, Trương Thanh Thạch nếu không tha thứ bà, cũng không tin người trong thôn không nói hắn. Hiện tại người của Trương gia ngoài mặt đồng ý Trương Bà Tử làm như vậy, cũng đều học Trương Bà Tử đi nịnh nọt người một nhà Trương Thanh Thạch, chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là Lan Tâm.