Trùng Sinh Nông Phu
Chương 48
Vài cỗ xe la đều không phải là loại chở người, bởi vì đằng sau con la kéo chính là xe ba gác, có điều những người đánh la từng người từng người đều ăn mặc rất tốt, mỗi người mặc áo ngắn vải thô màu xanh, sống lưng thẳng tắp, giữa lông mày có một cỗ ngạo khí hơn người.
Nhị Hoa tò mò hỏi: "Những người này là ai a? Nhiều xe la như vậy, ta đếm xem. Một, hai, ba, bốn, có bốn cỗ xe! Thoáng cái đến bốn cỗ xe, cũng không biết đến làm cái gì."
Đại Hoa cũng tò mò, nàng sít sao dắt tay Tiểu Hoa, sợ Tiểu Hoa bởi vì tò mò chạy đi lên bị con la làm bị thương.
Hổ Tử nói: "Ta biết, những người này là đầy tớ nhà Triệu địa chủ. Chắc là đến giúp đỡ làm việc? Dù sao Đại Đường tỷ các ngươi và Triệu gia có hôn ước a! Lúc này tới cửa nịnh nọt một chút cũng bình thường."
Nhị Hoa nói: "Có khả năng này. Chẳng qua nếu như thực là như thế này, vậy Triệu gia chắc là rất hài lòng Đại Đường tỷ ta a, chẳng những thường thường tặng lễ đến, còn phái người giúp đỡ thu hoa mầu a. Nàng ta xem ra rất có phúc khí."
Nhị Hoa cùng Mai Hương quan hệ vốn không thân, nhưng kể từ khi mấy người Trương Bà Tử cùng nhau liên khởi lừa gạt nàng và người nhà của nàng, Nhị Hoa cũng mất hảo cảm với Mai Hương, đối với việc Mai Hương định cửa hôn sự này nàng cảm thấy là Mai Hương gặp may. Nghĩ tới mấy người đại bá bởi vì có cửa hôn sự này mà đắc ý nàng liền khinh thường.
Đại Hoa cũng không có cảm tình mấy với Mai Hương, tuổi của nàng chỉ ít hơn Mai Hương mấy tuổi, lại cũng biết thêu hoa, hai người thường xuyên cùng nhau thêu hoa, nàng tự nhiên biết rõ dưới lớp bề ngoài dịu dàng của Mai Hương là tâm địa ra sao. Chỉ là đã chia nhà, nàng cũng không muốn lại đi để ý tới những người nàng không để ý. Mai Hương gả tốt hay xấu đều không liên quan đến nàng.
Tiểu Hoa cái gì cũng không hiểu, trong mắt của bé chỉ có mấy cỗ xe la lớn kia.
Phu xe đánh xe la đầu và một thôn dân nói gì đó, người thôn dân kia chỉ một cái phương hướng, sau đó bốn cỗ xe la liền lại bắt đầu chạy.
Hổ Tử chạy tới hỏi thôn dân kia những người kia hỏi cái gì, đạt được đáp án dĩ nhiên là bọn họ là người làm Triệu gia, đây là tới giúp đỡ mấy người Trương Thanh Mộc thu lúa.
Nhị Hoa gật đầu nhẹ, kêu đại tỷ và tiểu muội đi mau, các nàng còn muốn đi bắt châu chấu đây.
Tuyết nương đang giúp Tỏa Đầu làm việc trong nhà, nghe được khuê nữ gọi nàng, nàng ngẩng đầu thấy các nàng, vẫy vẫy tay với các nàng. Chờ chúng nữ nhi đi đến gần mới nói: "Các con sao lại ra ngoài? Ở nhà đợi không tốt sao, bên ngoài mặt trời chói chang, trong đất tất cả đều là gốc rạ, cẩn thận quấn chân con!"
Nhị Hoa cười hì hì nói: "Nương, chúng con không sợ phơi nắng, chúng con đi ra bắt châu chấu, đến lúc đó về nhà cho gà ăn, gà ăn xong có thể đẻ nhiều trứng."
Tuyết nương điểm điểm trán của nàng, "Con tiểu bì nha đầu, tỷ tỷ của con cũng không quản được con, con làm cho da muội muội cũng đen. Để xem cha nói con thế nào!"
Nhị Hoa bĩu môi nói: "Cha mới không nói con đâu! Nương cũng không nỡ! Có đúng hay không? Có đúng hay không?"
"Đúng. Được rồi, đừng lắc, lại lắc sẽ ngã xuống đất bây giờ."
Tuyết nương bị nữ nhi làm nũng rất hưởng thụ, nhỏ giọng nói với các nàng: "Các con ít đi nhà Đại bá phụ và Tam thúc phụ bên kia đi a, đừng để cho bọn họ bắt các con đi làm việc."
Đại Hoa cười nói: "Nương, vừa rồi trên đường nhị đường ca bắt chúng con đi hỗ trợ, chúng con cự tuyệt. Cuối cùng Hổ Tử giúp đỡ chúng con đuổi hắn đi."
Tuyết nương nhìn Hổ Tử, cười nói: "Hổ Tử, đa tạ ngươi, chờ hết bận này thẩm tử làm ăn ngon cho ngươi."
Hổ Tử cười nói: "Thẩm tử, thẩm chỉ cần làm sốt thịt cho cháu ăn là được, sốt thịt nhà thẩm thật sự là ăn quá ngon, ăn một lần thì muốn hai lần, ăn hai lần thì muốn ba lượt, ăn mãi cũng không ngán a! Ông nội của cháu cũng đặc biệt thích ăn."
"Được! Vừa vặn sắp đến trung thu, người muốn sốt thịt nhiều, chờ đến lúc đó làm thêm chút ít, cho hai người các ngươi ăn đủ!" Tuyết nương nghe Hổ Tử nói không khách khí cũng thật cao hứng, nàng không có sinh con trai, cho nên rất thích bé trai, huống chi nhị khuê nữ và Hổ Tử chơi với nhau, trong lòng nàng đã nghĩ tới nhìn hắn thêm vài năm, nếu như hắn trưởng thành không sai vậy liền đem Nhị Hoa gả cho hắn. Bởi như vậy sẽ có thể là người một nhà, nàng càng ưa thích Hổ Tử, hắn càng không khách khí nàng càng cao hứng!
Hổ Tử gật đầu, nói: "Đến lúc đó ta giúp đỡ Trương nhị thúc đi giao hàng!"
Hổ Tử chưa nói giúp đỡ đi làm sốt thịt, hắn cũng không phải người không biết nghĩ.
Nói chuyện được một lúc, Tuyết nương uống nước xong, lại để cho bọn họ đem hồ lô để xuống, để cho bọn họ đi chơi, nàng cũng sẽ không đem khuê nữ ra ruộng làm việc, nàng giúp đỡ làm việc đó là phân tình, để cho khuê nữ giúp đỡ thì tính là chuyện gì?
Mấy người Đại Hoa cười đi, đến ruộng của Lô gia, vừa thấy quả nhiên châu chấu trong ruộng nhà bọn họ nhiều hơn so với nhà người ta, đầy sinh lực bay đầy trời a, vì thu hoạch vui sướng lại tăng lên một phần náo nhiệt.
Người Lô gia thấy bọn họ liền cười chào hỏi, bởi vì Trương Thanh Thạch hiện tại ở là nhà cũ của Lô gia, để cho bọn họ dọn nhà, có cuộc sống thanh tĩnh, Lô gia và Quách gia đồng dạng đối với nhà Trương Thanh Thạch đều có cảm tình.
Đại Hoa cười nói muốn ở trong ruộng nhà bọn họ bắt châu chấu, nói sẽ thuận tay đem bông lúa rớt ở trong đất nhặt lên.
"Bắt đi! Cũng không phải đại sự gì? Cũng không cần giúp đỡ nhặt bông lúa, như vậy sẽ cảm thấy mệt, thấy phiền!" Lô gia thẩm tử cười nói, nghĩ Trương gia ba khuê nữ dưỡng được thật là tốt, vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, đáng tiếc nàng không có khuê nữ, các tiểu tử tuy tuổi thích hợp, đáng tiếc nàng tự biết rõ, tiểu tử nhà nàng hiện tại không xứng với cô nương Trương gia a, người ta hiện tại có tiền, về sau còn có thể càng ngày càng có tiền, có thể tìm được cô gia môn đăng hộ đối.
Lan Tâm bên cạnh cười nói: "Lô thẩm tử vẫn là để cho các nàng giúp đỡ nhặt đi! Nếu không trong rổ của các nàng nếu là có bông lúa không thể nói rõ, đừng đến lúc đó làm mất mặt Trương gia chúng ta."
Thật sự là tới chỗ nào cũng có nàng ta! Nhị Hoa trong lòng mất hứng nghĩ, nàng và Lan Tâm tuổi không sai biệt lắm, Lan Tâm tính tình ngang ngược, nàng cũng không phải là người mềm yếu, hai người vốn dĩ lúc ăn chung một nồi cơm có người lớn đè xuống nên không đến mức mỗi ngày nháo, hiện tại ai đi đường nấy, vừa thấy mặt hoặc là trừng lẫn nhau, hoặc là mắng đối phương vài câu. Hiện tại Lan Tâm không có việc gì tìm việc muốn ăn đòn, Nhị Hoa có thể nhịn thì sẽ tu thành chính quả.
Nhị Hoa trợn mắt nói với Lan Tâm: "Có mất mặt cũng không mất mặt nhà của ngươi, người nào không biết nhà ngươi là người không chiếm tiện nghi người ta! Chính là ngã bệnh nằm ở trên giường uống không nổi thuốc cũng sẽ không chiếm một đồng tiền tiện nghi người nha!"
Nghe được lời này của Nhị Hoa người khác cũng nhịn không được buồn cười, nghĩ Trương Thanh Thạch dạy Nhị nha đầu so với trước kia lợi hại hơn, hơn nữa còn sẽ chửi xiên chửi xỏ người.
Lan Tâm đỏ mặt, lớn tiếng nói: "Ngươi sao lại nói như vậy? Ta đây không phải là tốt cho các ngươi sao?"
Lô gia vội vàng nói: "Lan Tâm, trong mắt ngươi chúng ta Lô gia là loại tiểu tâm nhãn sao? Ngươi an một trăm cái tâm, chúng ta tuyệt sẽ không hoài nghi mấy người Đại Hoa."
Lan Tâm nghĩ thầm Lô gia này thật là đần, nàng ta giúp nhà bọn họ tìm lao động miễn phí, tại sao còn nói lời này? Thật sự là lãng phí hảo tâm của nàng ta. Kỳ thật Lan Tâm chính là mất hứng Đại Hoa có thể tự do tự tại chơi đùa lúc nàng ta phải làm việc, hơn nữa còn có cả Hổ Tử ca!
Nhị Hoa nói với Lan Tâm: "Lan Tâm, nhà ngươi ở bên kia, ngươi chạy bên này làm cái gì? Không phải là đến bên này giúp nhà ai làm việc a? Ngươi nói một chút là nhà ai, chúng ta nhất định không đi kia nhà bắt châu chấu! Miễn cho làm khó ngươi!"
Ruộng lúa Tiểu Pha thôn tập trung ở phía nam và phía đông thôn, ruộng lúa Trương Thanh Mộc và Trương Thanh Ngọc ở góc đông nam, mà Lô gia cũng ở đây, trung gian có đường nhỏ người và xe có thể đi, nhà Lan Tâm ở đường bên kia, Lô gia ở bên này. Lan Tâm hiện tại không đứng bên kia, lại đi đến bên này bờ ruộng.
Nhị Hoa cũng biết Lan Tâm không phải là đến bên này giúp nhà ai làm việc, lúa nhà Trương Thanh Ngọc còn chưa có thu hoạch xong đâu, Lan Tâm sao có thể giúp nhà người khác làm việc? Nói đến cùng Lan Tâm là người lười vô cùng, nàng ta ngay cả việc nhà mình cũng không muốn làm, huống chi giúp nhà người khác làm. Nàng (NH) nói như vậy là cố ý.
Lan Tâm mặt đỏ lên, nói: "Ta chính là đến chào hỏi các ngươi, lúa nhà ta vẫn chưa thu hoạch xong đâu, cũng không rỗi rảnh giúp nhà người khác."
Nhị Hoa hé miệng cười nói: "Ai da, thì ra là đến chào hỏi chúng ta a? Trước ở trong thôn nhìn thấy chúng ta liền xoay mặt rời đi, ta cho rằng người đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta rồi chứ, thì ra không phải vậy a? Ngươi cũng đừng nói là bắt chúng ta đi giúp làm việc cho nhà ngươi, chúng ta sẽ không đi đâu, vừa rồi nhị đường ca còn uy hiếp chúng ta nếu là không đi giúp nhà bọn họ làm việc về sau sẽ tìm cơ hội thu thập chúng ta, mặc dù ta biết rõ hắn là đang nói giỡn, nhưng nếu như chúng ta đi, hắn khẳng định cảm thấy chúng ta sợ hắn. Nếu như chúng ta cũng đi, ai biết người khác cũng cho là ngươi uy hiếp chúng ta hay không a? Đối với thanh danh ngươi không tốt. Còn có a, đối với tình cảm huynh muội các ngươi cũng không tốt, hắn uy hiếp nhưng chúng ta không có đi, ngươi vừa gọi chúng ta lại đi, hắn sẽ thật mất mặt? Lan Tâm, ngươi nói có đúng hay không?"
Lan Tâm mặt càng đỏ hơn, nàng ta vừa rồi xác thực là muốn bắt mấy người Đại Hoa đi giúp làm việc, không nghĩ tới bị Nhị Hoa sớm cự tuyệt, còn đem nhị đường ca kéo vào!
Lô thẩm tử vừa nghe liền vội vàng hỏi: "Đại Hoa Nhị Hoa, nhị đường ca vừa rồi uy hiếp các ngươi a? Là mắng mấy người các ngươi hay là muốn đánh các ngươi a? Thật là quá đáng mà!"
Đại Hoa nói: "Không có mắng chúng ta cũng không có đánh chúng ta, có điều hắn nói chúng ta về sau phải cẩn thận."
A! Lời này không phải là uy hiếp sao?
Vài người đã đi tới cùng với Lô thẩm tử nghe xong đều cảm thấy nhà Trương Thanh Mộc không biết dạy hài tử, bình thường nhìn xem không có gì, kết quả tâm lại thật đen, đường muội thân cận cũng có thể nói như vậy. Thật sự là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của con chuột sẽ đào động, Trương Thanh Mộc bình thường nhìn vẫn tốt, cuối cùng vẫn hãm hại huynh đệ, con của bọn họ cũng giống vậy!
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
38 chương
956 chương
228 chương
100 chương