Trùng Sinh Nông Phu
Chương 11
Cha Trương Hữu Lương chỉ sinh ông một con trai duy nhất, đương nhiên còn có tỷ muội, nhưng lúc này bàn chuyện ở riêng lời nói của tỷ muội không có trọng lượng, càng không nói đến đã gả ra ngoài. Trương Thanh Thạch gia gia lại cô đơn, đừng nói huynh đệ, ngay cả tỷ muội cũng không có. Mà Trương gia là từ đồng lứa tằng gia gia Trương Thanh Thạch chạy nạn tới, lúc ấy cùng Trương Thanh Thạch tằng gia gia còn có một người đệ đệ, người đệ đệ này cũng chỉ có một con trai, chính là Nhị gia gia Trương Thanh Thạch, vị Nhị gia gia này so với ca ca hắn vận khí tốt hơn, có hai đứa con trai. Người từ bên ngoài đến ở trong thôn an cư xuống muốn không bị người địa phương bắt nạt thì phải đoàn kết, cho nên Trương Hữu Lương đối với đường thúc này rất là tôn kính, sau khi Trương Hữu Lương chết lão bà và các con của hắn lại không thân với Nhị gia gia, hiện tại muốn ở riêng đương nhiên phải thỉnh hắn đến chủ trì.
Ngoại trừ nhà Nhị gia gia, còn phải mời lý chính.
Nhị gia gia mang theo hai đứa con trai đến đây, lý chính cũng tới, bọn họ vốn tưởng lần này ở riêng là vì Trương Bà Tử ngã bệnh trong nhà tổn thương hòa khí mới muốn ở riêng, còn định khuyên một phen, kết quả lại căn bản không phải có chuyện như vậy, là Trương Bà Tử chính mình đề ra ở riêng, là vì muốn tốt cho ba đứa con trai mới nghĩ đến ở riêng.
Lý chính cùng phụ tử Nhị gia gia ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có ý tưởng, có điều có một chút nhất định là chung, đó chính là lần này ở riêng cảm giác Trương Thanh Thạch chắc là sẽ không được bao nhiêu tốt. Có điều đây là chuyện nhà của người ta, lại là hòa hòa khí khí muốn ở riêng, bọn họ cũng không tiện khuyên quá nhiều, Trương Bà Tử ở trên giường vừa khóc, vài người ngồi ở trong sảnh đường đều ngậm miệng. Phân đi, bọn họ chỉ là người ngoài.
Nhà này phân vô cùng thuận lợi, đều là ấn theo mấy người Trương Bà Tử thương lượng mà phân. Ngoại trừ đem tây sương phòng phân cho thứ tử tỏ ra có chút không công bằng, còn dư lại người ở bên ngoài xem ra phân coi như công bằng. Trong nhà tổng cộng có mười hai mẫu, một nửa ruộng lúa một nửa ruộng cạn. Trương Thanh Mộc là con trai lớn, lại ở cùng Trương Bà Tử, cho nên hắn được phân 5 mẫu, 3 mẫu ruộng lúa 2 mẫu ruộng cạn. Còn dư lại 3 mẫu ruộng lúa và 4 mẫu ruộng cạn, theo lý thuyết nên phân một nửa cho nhị phòng và tam phòng, nhưng Trương Thanh Thạch chỉ cần 1 mẫu ruộng lúa 1 mẫu ruộng cạn, còn dư lại đều cho Trương Thanh Ngọc, nguyên nhân là Đỗ Quyên Hồng đi nhà mẹ đẻ mượn bạc cho Trương Bà Tử xem bệnh, số tiền kia hẳn là mọi người nên chia đều, Tôn Xảo Cô cũng đi mượn tiền, chỉ có nhà Trương Thanh Thạch không mượn tiền, vì không để bọn họ (TTN) gánh khoản nợ nhiều như vậy nên giữ nhiều hơn để trả.
Mấy người lý chính cảm thấy Trương Thanh Thạch đáp ứng đem đất gán nợ cho Trương Thanh Ngọc là quá sơ suất, người nhà ai không đem đất trở thành mệnh nắm giữ trong lòng bàn tay, trừ phi khó khăn lắm, ai sẽ bán? Trương Thanh Thạch dù trong nhà thiếu tiền cũng không cần nhường đất gấp gáp như vậy, có đất mới có tiền đồ, đến lúc đó tồn lương thực, đi làm công kiếm tiền trả lại, trả đất rồi thì tính sao đây? Có điều Trương Thanh Thạch đã đáp ứng, bọn họ cũng không tiện nói gì, dù sao trong nhà Trương Thanh Thạch không có con trai, vợ chồng hai người thêm 3 tiểu cô nương cũng ăn không được bao nhiêu lương thực, có thể tiếp tục sống qua ngày là được.
Trương Thanh Thạch lưu hai mẫu đất này chính là vì muốn trồng chút ít lương thực, về sau có thời gian làm chút ít kinh doanh, cũng đỡ cho vợ con hắn xuống ruộng. Theo Trương Thanh Thạch, vợ con hắn đều lớn lên xinh đẹp, làm ruộng sẽ hư da, cho nên tốt nhất không ra ruộng. Mặt khác hắn muốn xử lý sạch sẽ quan hệ với mấy người Trương Bà Tử, mặc dù hắn đã biết rõ mẹ hắn giả bộ bệnh nhưng hắn vẫn đem đất tặng cho Trương Thanh Ngọc, để người khác tưởng hắn rất ngốc, có điều hắn làm như vậy có nguyên nhân. Trương Thanh Thạch nghĩ tới chỉ có như vậy đến lúc đem âm mưu của họ vạch trần mới có thể để cho người khác đồng tình với mình, đến lúc đó hắn sẽ nói đem hai mẫu đất bị lừa gạt kia làm phí dưỡng lão cho Trương Bà Tử, về sau dù hắn mặc kệ Trương Bà Tử, người khác cũng sẽ không nói hắn bất hiếu. Trương Thanh Thạch không muốn sau này mình giàu lên còn bị Trương Bà Tử dây dưa, đời trước hại chết vợ con hắn, còn không nói cho hắn, còn lừa gạt hắn gửi tiền về nhà, lòng của bọn họ có thể ác như vậy, vậy hắn cũng có thể.
Viết xong văn thư ở riêng, sau đó chính là cùng lý chính đi huyện nha đem hộ tịch tách ra, và mấy chuyện lẻ tẻ khác.
"Thanh Thạch, nhà này phân ... Chậc chậc, thật sự là đủ nghẹn khuất. Ngươi nghe ta một câu, về sau ngươi có thể hiếu thuận với mẹ, nhưng cũng đừng quá mức, chiếu cố tẩu tử cùng vài điệt nữ đi, dù sao sau này bọn họ mới là người thân nhất với ngươi. Các ngươi cố gắng chút, đến lúc đó bắt đầu lại từ đầu, như vậy ngày mới gọi là có tư vị."
Trương Tỏa Đầu một bên đá bùn một bên nói với Trương Thanh Thạch.
Lý Bảo Hòa cũng ở một bên tiếp lời nói: "Tỏa Đầu nói rất đúng, lần này nếu đã tách ra, ngươi cũng đừng nhớ kỹ chuyện trước kia, dù sao người còn sống mới trọng yếu."
Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa là bằng hữu Trương Thanh Thạch, Trương Thanh Thạch tính tình không tệ, ở trong thôn nhân duyên cũng tốt, có điều bởi vì hắn quá bận rộn, cả ngày vội vàng chuyện nhà mình, không thể đi giúp người khác, bởi vậy bằng hữu gần cũng không nhiều, chỉ có Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa, hai người bọn họ là bằng hữu từ nhỏ, ba người cùng nhau bị chó đuổi cắn, ngươi hộ ta ta hộ ngươi, ai cũng không có đem ai bỏ lại, giao tình này cũng sẽ không bởi vì Trương Thanh Thạch không thể giúp đỡ tương trợ bọn họ làm việc mà nhạt đi.
Hôm nay hai người cùng nhau đến giúp đỡ Trương Thanh Thạch mở cửa đằng sau sương phòng.
Trương Thanh Thạch gật đầu, đời trước hai người bằng hữu này cũng khuyên qua hắn, nhưng hắn không nghe lọt, hắn không nghĩ tới người nhà của hắn sẽ ác như vậy, đời này không cần bọn họ khuyên hắn cũng đã bị dạy dỗ đủ.
Hai người thấy Trương Thanh Thạch nghe khuyên, trên mặt đều lộ ra chút ít tươi cười.
Tuyết nương và Đại Hoa Nhị Hoa đang dùng cây trúc và bắp (?) làm hàng rào, nghe được lời nói của bọn họ trên mặt tươi cười, kể từ khi ra riêng, các nàng cười nhiều hơn, tâm thoải mái, nụ cười trên mặt dĩ nhiên là nhiều, cảm thấy cuộc sống sau này có hi vọng nhiều hơn.
Hàng rào là đào hầm trên mặt đất, sau đó đem gậy trúc đan xen cột chắc bên trong, bên ngoài lại xếp một hàng cột bắp, như vậy vừa rắn chắc lại có thể chặn lại tầm mắt của người bên ngoài, ở trong thôn có một số nhà làm như vậy, không phải nhà ai cũng có thể đắp tường đất, phải có nhân lực và tài lực mới làm được.
Buổi trưa, Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa về nhà ăn cơm. Mới vừa ở riêng, nhà Trương Thanh Thạch cũng chưa được phân tiền, càng không chia được bao nhiêu lương thực, nên thay bọn họ tiết kiệm chút ít đi.
Tuyết nương nói: "Ở lại ăn cơm đi, ta đã để Nhị Hoa đi mua thịt, trong nhà còn có trứng gà, mặc dù không phải phong phú, nhưng có thể cho các ngươi ăn no."
Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa vội vàng khoát tay, nói để thức ăn lưu cho Trương Thanh Thạch bổ thân thể, nhà bọn họ khẳng định đều đã làm xong cơm của bọn họ, bọn họ vẫn là đi về nhà ăn.
"Tẩu tử ngươi đừng khách khí với chúng ta, không phải giúp đỡ chặt chút ít gậy trúc và đắp cánh cửa sao? Không phải đại sự gì, ăn cơm thì miễn đi." Trương Tỏa Đầu nói.
Lý Bảo Hòa cũng cười nói: "Đúng vậy. Chúng ta cũng biết tẩu tử tay nghề tốt, nếu không thì như vậy, chờ các ngươi thu thập trong nhà xong, đến lúc đó chúng ta mang theo lão bà hài tử đến ăn mừng, chúng ta cùng tụ họp."
Tuyết nương nhìn Trương Thanh Thạch, lúc này vẫn phải là nam nhân ra mặt tới khuyên.
Trương Thanh Thạch cười cười với Tuyết nương, sau đó nói với Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa: "Vậy đến lúc đó chúng ta tụ cùng một chỗ ăn một bữa. Có điều ta nói trước, đến lúc đó không cho cầm đồ đến, ta chỉ đơn giản ăn cơm nói chuyện phiếm."
Trương Tỏa Đầu và Lý Bảo Hòa cũng cười, bọn họ thật đúng là dự định đến lúc đó cầm vài thứ đến làm quà tặng, coi như là giúp đỡ một phen, kết quả lại để Trương Thanh Thạch vạch trần tính toán của bọn họ. Nhưng bọn họ nghĩ thầm dù sao đến lúc đó bọn họ cứ lấy ra, Trương Thanh Thạch còn có thể ném đi sao? Miệng đáp ứng, hai người cười kết bạn đi.
Trương Thanh Thạch nói với Tuyết nương: "Về sau nếu nhàn rỗi thì đi nhà Tỏa Đầu và Bảo Hòa nhiều một chút, đừng nghẹn ở nhà, không tốt cho thân thể và tâm tình."
Tuyết nương trước kia luôn là làm không xong việc, hết sức ít đi ra ngoài ghé chơi nói chuyện phiếm, người khác cũng biết nàng bận rộn, cũng có rất ít người tìm đến nàng cùng nhau làm công việc nói chuyện phiếm. Dần dà, làm việc nhiều thành lý do, ai bảo nàng không có chuyện của mình đây? Ngoại trừ đi làm việc bên ngoài, Tuyết nương so với khi còn là cô nương cũng ít ra cửa chính. Bởi vì Trương Thanh Thạch quan hệ tốt với Trương Tỏa Đầu, Lý Bảo Hòa, Tuyết nương và vợ của bọn họ quan hệ cũng không tệ, chỉ là rất trùng hợp, nương tử Trương Tỏa Đầu quan hệ với Đỗ Quyên Hồng không tốt, nương tử Lý Bảo Hòa quan hệ với Tôn Xảo Cô kém, nên các nàng cũng không tới cửa.
Hiện tại ở riêng, lại mở cửa khác, Trương Thanh Thạch đương nhiên hy vọng vợ mình có thể trải qua cuộc sống không như cũ, nàng có thể ra ngoài ghé chơi, có thể có người tới nhà cùng nàng nói chuyện phiếm, như vậy sẽ tốt cho tâm tình của nàng. Trương Thanh Thạch hy vọng vợ mình có thể cao hứng, cười vui vẻ như lúc mới vừa thành thân.
"Cha, nương, Tỏa Đầu thúc và Bảo Hòa thúc đi rồi sao? Vậy thịt heo này không phải là mua phí sao?"
Nhị Hoa mua thịt trở lại, thấy người đến hỗ trợ làm việc đã đi, xem thịt heo trong tay, nháy mắt mấy cái nói.
Trương Thanh Thạch cười nói: "Làm sao mà phí? Mua rồi thì chúng ta ăn, trong nhà không phải có chia chút bột sao? Cộng thêm chút bột bắp, chúng ta làm vằn thắn, chờ gói được thì đem một chén cho hai nhà họ."
"Được! Sáng sớm hôm nay hái cây tể thái vừa vặn làm vằn thắn!" Nhị Hoa thích ăn nhất cây tể thái.
"Cây tể thái hái rất nhiều, ta đi băm nhân bánh. Nương làm vỏ bảnh đi, nương làm vỏ bánh ngon." Đại Hoa cao hứng nói.
"Ăn sủi cảo." Tiểu Hoa đứng bên cạnh Đại Hoa, bàn tay nhỏ bé được Đại Hoa dắt, con mắt sáng long lanh nhỏ giọng nói, bé còn nhỏ, nhưng cũng biết về sau sẽ tách ra ở riêng với mấy người nãi nãi, trong lòng vô cùng vui vẻ, mặc dù còn nhỏ, nhưng bé biết rõ những ngày qua cha mẹ và các tỷ tỷ đều cười nhiều hơn, đó chính là chuyện tốt, lá gan của bé cũng to ra một chút.
Trương Thanh Thạch đối với lần này cảm thấy thật cao hứng, nói: "Được, chúng ta ăn sủi cảo, lát nữa cho Tiểu Hoa ăn thêm vài cái, cho Tiểu Hoa thành Tiểu Hoa béo!"
Tiểu Hoa cười khanh khách, mấy người Tuyết nương cũng cười.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
8 chương
291 chương
212 chương
279 chương
18 chương