Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 249 : Nguyên Anh Hậu Kỳ

Tư Lăng vung "Biến hình" trong tay, nhìn những tu sĩ bị Các Đằng trói thành bánh chưng, chống cằm rất nghiêm túc suy tư, bộ dáng nghiêm túc, làm tim những tu sĩ bị trói thành bánh chưng kia cũng run theo. Chỉ sợ người này lòng dạ độc ác, giết hết bọn họ, cũng không khỏi âm thầm hối hận mình lại đi chống lại người này. "Thôi, không bằng giết hết đi!" Tư Lăng vỗ tay một phát nói. "Tha mạng a -- " Thanh âm đột nhiên ngừng lại, tay áo Tư Lăng phất một cái, mấy tu sĩ kia đã rơi vào hôn mê. Đầu ngón tay hắn lóe lên một cái, mấy tia Hồn lực bắn vào  trong óc mấy tu sĩ, cưỡng chế sửa đổi trí nhớ của bọn họ. Về phần sửa chữa ký ức sẽ sinh ra thương tổn cho thần thức của họ, vậy thì không phải là thứ hắn có thể quản. Chẳng lẽ địch nhân đều đánh tới cửa, hắn không lấy tánh mạng bọn họ đã là tốt lắm, còn để cho bọn họ bình yên vô sự rời đi? Đùa gì thế, lại không phải Thánh Phụ! Đây đã là lần thứ 20 Tư Lăng bị chặn cướp sau khi rời khỏi thành Vọng Tinh. Lúc đầu chặn cướp đều là chút tu sĩ Kim Đan không biết tự lượng sức, sau này bắt đầu có tu sĩ Nguyên Anh, xem ra bọn họ đều coi hắn thành người Ma tộc, đều đến để trừ ma. Tư Lăng dọc theo đường đi không đả thương mạng người, đều là chế phục bọn họ. Vốn hắn là muốn sau khi rời đi thì thả người -- phách lối như vậy, cũng là vì hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chứng minh hắn đã rời Thiên Tông phái, đem lực chú ý của mọi người kéo đến trên người mình, đỡ phải cho Thiên Tông phái chọc phải phiền toái. So với Tư Lăng nhân từ nương tay -- chủ yếu là không thích tạo quá nhiều sát nghiệt, nhưng Trọng Thiên thì lại thích tra tấn người ta một trận rồi mới thả đi. Hơn nữa với tính tình âm hiểm của nó, thủ đoạn tra tấn rất thuần thục, quả thực làm cho người ta sống không bằng chết. Vì thế dưới sự ngầm đồng ý của Tư Lăng, từng tu sĩ đến chặn cướp bọn họ kết cục đều có chút thê thảm, vì thế Thương Vũ giới lại truyền ra các loại lời đồn đãi như hắn không chỉ có huyết thống nửa ma, thậm chí thủ đoạn tàn nhẫn xảo quyệt còn hơn Ma tộc, Tư Lăng lần nữa vô tội nằm cũng trúng đạn. Lần này Tư Lăng không có đợi Trọng Thiên chơi chán mới trực tiếp đem người thả đi, mà là sửa đổi trí nhớ của bọn họ, rồi lại thả người. Đợi sau khi đem người thả đi, Tư Lăng thoát khỏi những tu sĩ theo đuôi, cầm ra mặt nạ Thiên Diện đã lâu không dùng, sửa đổi dung mạo mình, biến ảo thành một nam tử khuôn mặt trắng nõn thanh tú. Vốn là muốn đổi thành bộ dáng người qua đường A, nhưng trong tu tiên giới, người tu vi càng cao thì dung mạo càng tốt, nếu thành người qua đường A như thế, không phải nói cho người ta biết ngươi có vấn đề sao? Nhìn thấy mặt Tư Lăng, Tiểu Yêu Liên có chút đáng tiếc, "Tư công tử, gương mặt này không xinh đẹp bằng trước kia!" Tư Lăng nhún vai, "Bộ dạng quá đẹp dễ gây phiền toái, dáng vẻ trên trung bình là tốt rồi." Ba con yêu nghe không hiểu lời của hắn, đều dùng một loại ánh mắt ngây thơ nhìn hắn. Loại thời điểm này, tuổi tâm trí của ba con yêu liền hiển hiện ra, đều là đám con nít nửa hiểu nửa không, truy cầu đều là theo trực giác mà thôi. Tư Lăng phất tay áo, cười nói với ba con yêu: "Được rồi, kế tiếp, chính là thời gian chúng ta du lịch." "Du lịch?" Tư Lăng gật đầu, nhìn  non xanh nước biếc phương xa, cười nói: "Trước kia tuy rằng chạy khắp nơi, nhưng chưa từng dừng lại ngắm hoàn cảnh chung quanh, chưa kịp thưởng thức đã bước qua. Lần này chúng ta nhất định đừng đi nhanh như vậy, phong cảnh dọc đường đều phải tinh tế thưởng thức một phen!" Không biết Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi nghĩ tới điều gì, hai con yêu lập tức hai mắt phát sáng, ào ào ấn móng vuốt tỏ vẻ ủng hộ quyết định của Tư Lăng. Tiểu Yêu Liên nhìn một chút, cảm thấy Tư Lăng sẽ không thích nghe tiếng lòng của chúng nó, bất quá vẫn làm hết phận sự phiên dịch nói: "Tư công tử, chủ nhân cùng Tiểu Khôi nói, đến lúc đó phải tìm thật nhiều thứ ăn ngon để Tư công tử làm cho chúng nó ăn!" Tư Lăng: =__=! Có thể hành hung chúng nó một trận không? Những ngày kế tiếp, Tư Lăng hoàn toàn thay hình đổi dạng, lại dùng linh phù hạ tu vi mình tới Kim Đan trung kỳ, sau đó mang theo ba con yêu bắt đầu du lịch khắp đại lục Thương Vũ. Bởi vì Tư Lăng thay hình đổi dạng, không ai có thể nhận ra thân phận của hắn, khiến cho hành tung của hắn theo đó mà trở nên mờ mịt. Trong mắt tất cả tu sĩ Thương Vũ giới, người này che dấu thật quá tốt, giống như mất tích vậy, không ai biết hắn ở nơi nào, cho nên trừ ma cái gì, cũng phải tìm được người này rồi lại nói. ******************************** 30 năm vội vàng mà qua. Ở một dãy núi gần Tây Cảnh trong đại lục Trung Ương, quanh năm băng tuyết không thay đổi, chỗ sâu trong dãy núi có một hồ băng. Lúc này, trong ảo trận tự nhiên của hồ băng, linh lực nồng đậm không ngừng sôi trào, điên cuồng mãnh liệt tràn vào một chỗ động phủ bên hồ Băng. Như thế giằng co ba ngày ba đêm, linh lực rốt cuộc dừng điên cuồng tràn vào, lại qua một ngày, những linh lực bị hấp dẫn mà đến rốt cuộc tán đi. Thời điểm linh lực tản đi, một con yêu thú màu đen cùng một con chim xám to mọng từ trong động phủ nhảy ra, chạy thẳng ra băng hồ, không sợ lạnh nhảy đến trong hồ băng. Móng vuốt nó vung lên, một con cá lớn màu bạc bay ra khỏi mặt nước, rớt ở trong tuyết. Bẹp bẹp bẹp, hơn mười con cá bạc cực lớn bị vỗ văng lên trên tuyết. Cá bạc chưa tắt thở nhảy búng bật trên tuyết, muốn nhảy về lại trong hồ băng, nhưng rất nhanh lại bị con yêu thú đen từ trong hồ bay trở về dùng một vuốt vỗ ngược lại. Tư Lăng từ động phủ đi ra thì liền nhìn thấy hai con yêu đang canh chừng đống cá bạc, hướng về phía hắn kêu ngao ngao chiếp chiếp. Tư Lăng bất giác mỉm cười, hắn bế quan trùng kích Nguyên Anh hậu kỳ, có lẽ hai đứa hiện tại chỉ biết ăn đồ ăn chín kia đã bị đói hoảng. So ra thì vẫn là Tiểu Yêu Liên tương đối có lương tâm, lúc hắn xuất quan thì liền quan tâm hỏi tiến độ tu vi của hắn thế nào, so với hai đứa chỉ biết ăn kia thì tốt hơn nhiều. Tư Lăng lấy hai con cá bạc, đến bên hồ đem chúng nó xử lý sạch sẽ, cắt thành một từng khúc một ném vào tô lớn, sau đó lấy ra các loại linh thảo mài thành bột làm gia vị ướp chúng. Lại bưng tô trở về trong động phủ cách bờ hồ không xa. Trong động phủ bố trí Hằng Ôn Trận (trận pháp cố định nhiệt độ), vừa mới đi vào liền làm cho người ta cảm giác được một trận ấm áp, so với trời băng tuyết đất bên ngoài thì khác biệt mãnh liệt. Trong góc động phủ còn nở những đóa hoa xuân đỏ au, hoàn chỉnh một bức tranh mùa xuân bừng bừng sức sống. Kỳ thật với tu vi của Tư Lăng bây giờ thì đã không sợ giá lạnh, nhưng Tiểu Yêu Liên là yêu thực, đối với nóng lạnh là mẫn cảm nhất, căn bản chịu không nổi, cho nên Tư Lăng mới bày cái Hằng Ôn trận này. Hai con yêu nhắm mắt theo đuôi theo sát Tư Lăng, mở to mắt nhìn tô cá bạc đang ướp muối, nhớ tới thịt cá bạc non mịn ngon, hai con yêu đều lộ ra một dáng vẻ tham ăn. Nơi này là nơi mà lúc trước Tư Lăng cùng đại ca Tư Hàn phát hiện ra Băng Liên. Bởi vì có ảo trận thiên nhiên bảo hộ, linh mạch sâu trong hồ băng vẫn an toàn tồn tại. Tư Lăng dù đã lấy linh thạch vài lần, nhưng vẫn không hết bao nhiêu, số lượng linh mạch vẫn còn rất nhiều. Lần này Tư Lăng trở về lựa chọn nơi đây để tấn cấp, cũng là bởi vì nơi này có ảo trận thiên nhiên bảo hộ, hơn nữa linh lực nồng đậm, là một thánh địa tu luyện cực tốt. Thời gian 30 năm này, Tư Lăng mang theo ba con yêu du lịch khắp Thương Vũ giới, ngoại trừ vùng Cực Thiên và mấy chỗ nguy hiểm, rất nhiều nơi ở Thương Vũ giới đều chạy qua, cũng phát hiện rất nhiều giống linh thực linh thảo, đều được nhổ đến trồng trong không gian Hồng Liên, sau đó bị bọn họ lấy ra làm mĩ thực ăn. 30 năm, Tư Lăng trừ du lịch, còn chú trọng ma luyện tâm cảnh và cảm ngộ, tốc độ tu hành tuy rằng thong thả, nhưng lĩnh ngộ tâm cảnh không thể coi thường, ngày khác khi tấn cấp Hóa Thần, sẽ bớt rất nhiều nguy cơ, nước chảy thành sông tự không nói chơi. Mà lần này tấn cấp Nguyên Anh hậu kỳ thuận lợi đến tốc độ khó tin, cũng khiến Tư Lăng phát giác chỗ tốt khi tâm cảnh cảm ngộ cường đại, nhận thức được tốc độ tu hành trước kia của mình quá nhanh, khiến cho tâm cảnh theo không kịp tốc độ tu hành. Đi nhiều nơi như vậy, Tư Lăng cảm thấy cũng đã đủ rồi, mới trở về dãy núi giao giữa Tây Cảnh cùng đại lục Trung Ương, lựa chọn nơi đây làm động phủ của mình. Từ lúc quyết định sau này không trở về Thiên Tông phái nữa, Thanh Hà đỉnh có lẽ cũng sẽ bị Thiên Tông phái thu hồi, cho nên Tư Lăng đành phải kiếm nơi tu luyện khác. Trong chốc lát, cái nồi đựng cá bạc cực cứng chế bằng Tinh Thiết đã chiên xong, Tư Lăng đổ ra hai cái đĩa, sau đó lại xối lên loại tương  đặc chế, đặt từng đĩa trước mặt một chim một thú kia. Đợi khi chiên thêm một mẻ nữa, Tư Lăng cũng múc phần cá cho mình, cắn một ngụm cá chiêm thơm dòn, loại mỹ vị đã thẩm thấu vào trong thịt, trên mặt dính tương chế bằng linh quả đỉnh cấp, linh lực sung túc, mỹ vị khó tả, một người hai yêu đều vùi đầu dốc sức ăn. Không phải ai cũng không tiếc lấy linh quả linh thảo đỉnh cấp làm gia vị thức ăn, cũng bởi vì không tiếc, cho nên dù có là thức ăn chế biến đơn giản cũng là mỹ vị khó tả. Cho nên nói, đều là đám tiêu tiền như rác! Tiểu Yêu Liên ôm linh quả ngồi xổm bên cạnh gặm, vừa cắn vừa báo cáo với Tư Lăng không gian Hồng Liên lại có bao nhiêu linh thực linh quả trưởng thành. Cùng với Hồng Liên không gian càng lúc càng lớn, thứ có thể trồng cũng càng ngày càng nhiều, thu hoạch cũng càng ngày càng tăng, nhưng Tiểu Yêu Liên lại giống thần giữ của vậy, mỗi một lần thu hoạch đều có thể làm cho nó cao hứng nửa ngày. Nhìn thấy từng túi trữ vật tràn ngập, lần nào cũng cười híp mắt. Tư Lăng thật không rõ nó cao hứng như vậy làm cái gì, bởi vì những thứ thu hoạch này trong nháy mắt cũng sẽ bị Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi lấy ra cho Tư Lăng làm thành thức ăn, căn bản không để được lâu. Nhưng nó vẫn trữ hàng không biết chán. Ba đứa đều là dạ dày vua, hai con cá căn bản không đủ ăn, Tư Lăng lại chạy đi, tâm ngoan thủ lạt đập hôn mê mấy con cá, xử lý sạch sẽ xong lại ướp mấy tô. Tuy rằng đã sớm Tích Cốc nhiều năm, nhưng mỗi ngày bị bắt làm đồ ăn cho chúng nó, hơn nữa trong thức ăn có thể hấp thu linh lực, cho nên Tư Lăng mỗi lần đều mở rộng bụng, phân lượng cũng không ít. Ăn nửa ngày, đống cá bạc mà Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi mới bắt được ở bên bên hồ đều ăn sạch, hai con yêu ưỡn bụng nằm trên đất, bảo Tư Lăng xoa cái bụng tròn vo cho chúng. Ăn uống no đủ, Tư Lăng lại đi vào phòng tu luyện, bắt đầu nghiên cứu < Luyện hồn quyết > tầng thứ mười một. Cùng với tu vi càng ngày càng cao, bộ công pháp kia cũng tu luyện tới tầng 11, Tư Lăng đã thăm dò đến chỗ tuyệt diệu của bộ công pháp kia, cũng không biết khi tu luyện đến tầng thứ mười hai thì sẽ là bộ dáng thế nào. Tư Lăng luôn có loại cảm giác, khi tu luyện đến tầng thứ mười hai thì đốm sáng trắng vẫn ngoan ngoãn ở trong Thức Hải kia tuyệt đối sẽ có hành động. Đến lúc đó hắn liền có thể biết đốm sáng trắng kia là thứ gì, vì sao đi theo hắn đi tới thế giới này, nó lại có ích lợi gì. Cho nên, gian đoạn hiện tại vẫn là an tâm tu luyện đi. Như thế lại qua một năm, đại lục Thương Vũ xảy ra một đại sự, khiến Tư Lăng không thể tiếp tục chuyên tâm bế quan tu luyện.