Edit: Diệp Nhược Giai​ "Mạo Nhi càng lớn càng có chủ ý của mình, mẹ không thể quản nó được.Vốn muốn để quận chúa quản nó, nên mới nói cho quận chúa biết về Phượng Lâu Xuân. Rốt cuộc là do người làm mẫu thân như mẹ thiếu sót, khiến đôi vợ chồng nhỏ hai người lục đục.” Tiểu Từ thị đưa tay chọc một cái vào ót Lục Mạo, "Con thật đúng là không bớt lo được, chẳng nghe lời bằng một nửa trước đây. Sao con lại không chịu hăng hái tiến lên như thế, muốn làm mẹ tức chết sao.” nói đến đây, tiểu Từ thị lại thật sự cảm thấy đau lòng một chút, cầm khăn tay lau lau mắt, khóc lóc kể lể: “Hồi nhỏ con ngoan ngoãn biết bao nhiêu, lớn thêm một chút cũng biết đấu tranh cho mẫu thân. Người thì nhỏ nhỏ, lại thường xuyên cầm sách đọc đến tận hừng đông. Mặc dù mẹ đau lòng con, nhưng lại hiểu rõ đạo lý, phải nếm qua khổ trong khổ thì mới có thể hơn người, cho nên mẹ luôn nghiêm khắc đốc thúc con tiến lên. Nhưng lại không ngờ, con trưởng thành, cánh cứng cáp, tính tình lại càng lúc càng lớn, chẳng thèm nghe lời ai nói. Phượng Lâu Xuân là cái thứ gì chứ, ả chính là tội thần..." Tiểu Từ thị đột nhiên im miệng, hơi nhấc mi mắt liếc nhìn Mộ Khanh Hoàng, thấy Mộ Khanh Hoàng rủ mắt xuống, vuốt ve chén tràxanh bằng sứ, hình như không để ý, liền rẽ ngoặt một phát, khóc lóc kể lể tiếp, “Chỉ là một kỹ nữ không lên được mặt bàn, con dính dáng với ả làm gì chứ, không xứng đáng với thân phận của con.” Mộ Khanh Hoàng cong môi, châm biếm cười, tiện tay ném chén trà lên chiếc bàn con trên ghế la hán, “loảng xoảng” một tiếng, nắp trà lệch đi, bọt bắn ra tung tóe, dọa tất cả mọi người trong Phúc Khánh Đường đứng tim. Mộ Khanh Hoàng phát tác quá đột ngột. Mộ Khanh Hoàng khẽ nâng cằm, rũ mắt liếc tiểu Từ thị, cười dịu dàng nói: “Chiêu mượn đao giết người của nhị phu nhân dùng tốt thật đấy.” Mặt tiểu Từ thị thoáng cứng ngắc, cẩn thận nhìn Mộ Khanh Hoàng, "không biết ý quận chúa là gì?" "Ồ, bắt đầu giả vờ ngây ngốc. Chẳng qua, dùng tiền mua một đêm của Phượng Lâu Xuân quả thực là chuyện do ta làm, chuyện ta làm ta nhận. Nhưng nhị phu nhân nhớ cho kỹ, sau này trước khi mượn đao giết người, phải hiểu cho rõ, cây đao này ngươi có cầm được hay không, coi chừng cầm lên rồi đến lúc buông lại không buông được.” Tiểu Từ thị khẽ biến sắc, cười mỉa che lấp, "Quận chúa nói gì thế, một câu ta cũng nghe không hiểu.” "Đủ rồi." Lục Mạo khó chịu nhìn Mộ Khanh Hoàng, “Bất kính với mẹ chồng, bày sắc mặt với tổ mẫu, đây là những gì mà hoàng gia quận chúa như ngươi được dạy sao.” “Hay là ngươi đi chất vấn cha ta, ngoại tổ phụ của ta, sao?” “Bây giờ ngươi đang ỷ thế hiếp người à?” “Phải, ta chính là ỷ thế hiếp người, ngươi định như thế nào?" “Cầm bổng lộc do hoàng gia của ngươi cấp, ta chỉ là một kẻ văn nhân hèn mọn, có thể làm gì Triều Dương quận chúa ngươi? Nhưng mặc dù ta hèn mọn, lại khinh thường thích một nữ nhân ỷ thế hiếp người. Nữ nhân mà ta thích hiển nhiên là phải dịu dàng như nước, nhu tình quyến rũ." Mộ Khanh Hoàng phì cười, “Dùng chuyện ngươi có thích hay không để uy hiếp ta? Lục Mạo, ngươi cũng quá tự đề cao mình rồi. Ngươi thích, đối với Mộ Khanh Hoàngtrước kia mà nói, có lẽ là vô giá. Nhưng xin lỗi, trong mắt của Mộ Khanh Hoàng hiện tại, ngươi thích không đáng giá một đồng." "Ngươi!" Trải qua một trận đấu võ mồm, Lục Mạo giận đến mức cả gương mặt đỏ hồng lên, Mộ Khanh Hoàng mỉm cười đại thắng. Ngón tay vô ý thức sờ lên thiên nhãn bồ đề trên cổ tay, như có một tia sáng rọi qua nội tâm chua xót mù mịt, nàng vì chính mình khen một câu tốt. Kỳ thật, tự tay rũ bỏ tình yêu một thời của mình, cũng không phải là quá khó. Lục Từ Thị vội vàng tiến lên hoà giải, nháy mắt với Sơn Trà, nói lời đuổi người: “Mới nói chưa được vài câu thì đã ầm ĩ lên rồi, mấy đứa con nít các con chính là tuổi trẻ khí thịnh, chỉ vì hơi thua một câu mà hận không thể lôi hết tất cả những lời làm tổn thương người khác nhất ra để nói, rồi sau đó lại hối hận. Mạo Nhi, con mau cút ra khỏi Phúc Khánh Đường đi, nếu khiến cho quận chúa tức đến sinh bệnh, xem xem bà có tha cho con hay không.” Lục Mạo đứng dậy, vung tay áo một cái, sải bước rời đi. Lục Cửu thấy Mộ Khanh Hoàng cùng Lục Mạo gây gổ, hắn cũng chẳng vui vẻ gì, mắt phượng u ám. "Cửu Nhi, con cũng cút ra ngoài cho bà. Vợ chồng nhỏ bọn họ gây gổ đã khiến cho lão nhân gia ta quan tâm đủ rồi, con lại còn gây chuyện nữa. Nguyên cả đám đều không bớt lo, chuyện con đánh Mạo Nhi còn chưa xong đâu, chờ phụ thân con trở lại, bà sẽ tự mình giám sát, để hắn lột quần con, cầm roi quất con.” Lục Từ Thị đẩy Lục Cửu một cái, đuổi hắn ra ngoài. Lục Cửu không thể nán lại nữa, trước khi đi nhìn về phía Mộ Khanh Hoàng, đúng lúc Mộ Khanh Hoàng cũng đang nhìn sang, bốn mắt chạm nhau, Lục Cửu khẽ nhấp đôi môi mỏng đỏ tươi, cười rạng rỡ với Mộ Khanh Hoàng, giống y chang như khi còn nhỏ, hắn túm lấy bím tóc của nàng rồi bỏ chạy, quay đầu lại cũng trưng ra khuôn mặt cười toe toét đáng giận như thế. Thằng quỷ đáng ghét này! Mộ Khanh Hoàng nhịn không được trừng Lục Cửu một cái. U ám trong đôi mắt phượng bay đi sạch sẽ, Lục Cửu chắp hai tay sau lưng,bày ra dáng vẻ đại gia, đi ra ngoài. Lục Từ Thị quay sang nói với tiểu Từ thị: “Mẹ đã bảo phòng bếp hấp một lồng bánh ngọt hoa hồng, con đi xem một chút xem đã chín chưa, nếu chín rồi thì con lấy một cái mâm sạch mà đựng rồi chia cho Châu Nhi, Lung Nhi, Trác Nhi, mỗi đứa một mâm. À đúng rồi, đừng quên đang Nhi." Lục Từ Thị liếc tiểu Từ thị một cái, cố ý dặn dò một câu. Tiểu Từ thị vội nói: "đang Nhi cũng là con của con, sao có thể quên được cơ chứ.” Lục Từ Thị hừ một tiếng, “Đợt làm quần áo mới cho bọn nhỏ lúc vào hạ, không biết là ai chỉ quên mỗi mình đang Nhi, không làm một bộ áo choàng lụa cho nó. Tuy đang Nhi là thứ xuất, nhưng trong mắt lão nhân gia tathì cũng đều là con cháu ruột thịt cả, dẹp hết mấy cái tư tâm của con đi.” Tiểu Từ thị chỉ cảm thấy oan uổng, trong lòng nghẹn khuất khó chịu, nhịn không được cãi lại: "Lão tổ tông, ngài là cô ruột của con, cũng không được oan uổng người khác như thế. Dù sao đi nữa, con cũng xuất thân từ thế gia vọng tộc, chẳng lẽ lại còn hơn thua mấy chuyện vặt vãnh này. Thực sự là do người dưới sơ suất, không phải lỗi của con.” "Còn dám ngụy biện, lui đi." Lục Từ Thị không vui nói với tiểu Từ thị. Tiểu Từ thị không còn mặt mũi nào, xoay người rời đi. Lục Từ Thị quay sang phía Mộ Khanh Hoàng, lại đổi sang bộ mặt hòa ái dễ gần, "Quận chúa, nghe mấy lời con vừa mới nói với con bé, bà đoán nhất định là con bé chọc giận gì con rồi. Lão tổ tông làm chủ, lấy lại công đạo cho con, đừng giận nữa, còn nhỏ tuổi phải cười nhiều một chút mới có thể tích góp phúc khí." Mộ Khanh Hoàng "A" cười một tiếng, “Vậy thì phải tạ ơn lão phu nhân đã trút giận cho ta.” Lục Từ Thị cười nói: “Hai người bọn ta hợp tính nhất, thấy con bị ức hiếp bà còn cảm thấy khó chịu hơn cả chính mình bị ức hiếp. Chỉ là, quận chúa à, bà ăn muối còn nhiều hơn cả con ăn cơm, con nghe một chút xem bà nói có đúng không. Bà biết con tức Mạo Nhi trêu hoa ghẹo cỏ bên ngoài, chúng ta đều là nữ nhân, bà biết rõ cảm giác đó như thế nào. Nhưng mà đối với nam nhânấy, con phải mềm mại một chút, dụ dỗ hắn. Tuy con là quận chúa, gả cho Mạo Nhi chính là vợ của Mạo Nhi. Tuy con làm vợ, nhưng lúc nào con cũng đối đầu với thằng bé. Thằng bé kiên cường, con cũng kiên cường, thì đến bao giờ mới có thể tóm gọn lòng của nó chứ. Với cả, có nam nhân nào mà không ăn vụng, đôi khi phải mở một con mắt nhắm một con mắt. Còn nữa, quận chúa ngàn vạn lần đừng đem thân phận mình ra mà áp chế nó, nam nhân đều sĩ diện cả. Mạo Nhi cũng nói, nó thích dịu dàng như nước, nhu tình quyến rũ, nếu quận chúa muốn lấy được lòng Mạo Nhi, sẽ phải học theo dáng vẻ mà nó thích chứ. Con, nha đầu ngốc này.” Lời nói chí lý thành tâm thành ý, quả thực là móc tim móc phổi mà. Đáng tiếc Mộ Khanh Hoàng tuyệt không cảm động, vịn lấy tay Ngọc Khê, đứng dậy, thản nhiên nói: “Lục Mạo hắn là thầntiên trên trời à, hắn thích kiểu gì ta sẽ phải thay đổi thành kiểu đó. hắn là ai chứ, cũng xứng đáng để ta tự hạ thấp địa vị của mình sao. Lời ngươi nói rất hay, tự mình giữ lại mà nhấm nháp từ từ đi.” nói xong liền nhấc chân bỏ đi. Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Mộ Khanh Hoàng nữa, Lục Từ Thị trầm mặt, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Sơn Trà hầu hạ Lục Từ Thị đã lâu, vừa thấy bộ dáng này của Lục Từ Thị cũng biết bà đang tức kinh khủng, vội vàng vuốt vuốt ngực Lục Từ Thị, thấp giọng khuyên nhủ: "Lão tổ tông, xin ngài bớt giận, xin bớt giận." "đi gọi nhị phu nhân." Lục Từ Thị đẩy Sơn Trà ra, ngả người lên gối đầu, lạnh lùng nói. “Vâng.” Bạch Lộ Châu, bên bờ hồ sen, Lục Cửu chặn Lục Mạo lại, "Vì sao khôngnóicho tổ mẫu biết nguyên nhân thực sự khiến ta đánh ngươi?" Lục Mạo thản nhiên nói: "Ta không hèn hạ như ngươi, không xem danh tiết của một nữ nhân ra gì cả. Cho dù ta có không thích Mộ Khanh Hoàng đến thế nào, nàng cũng là thê tử của ta, bọn ta vinh cùng vinh, hại cùng hại. Nếu ngươi thật sự yêu thích nàng, vậy thì cách xa nàng ra một chút.” nói xong, Lục Mạo xoay người đi, lối đi đó chính là lối đi dẫn đến thư phòng ở ngoại viện. Trong Trường Ninh Hầu phủ, Bạch Lộ Châu nằm ở vị trí trung tâm, từ đây có đường mòn dẫn đến khắp các sân trong phủ. Lục Mạo quay đầu lại, cách một bờ giậu liền thấy chủ tớ Mộ Khanh Hoàng đang đi lên cây cầu nhỏ cong cong đằng trước. Lục Mạo chỉ liếc qua rồi đi thẳng. Lục Cửu xuất thần nhìn sen hồng, tự giễu nhếch môi cười, trong lòng thầm nghĩ: Người không đành lòng tổn thương tiểu phượng hoàng nhất chính là ta. Ta có quyết tâm muốn đoạt lấy nàng, nhưng có thể khống chế được lòng nàng sao? Chẳng qua là tùy tâm, tận tâm, không phụ lòng ta là được. Nếu cuối cùng, vì ta can thiệp vào mà ngược lại thành toàn các ngươi, tiểu phượng hoàng có thể đạt được hạnh phúc, đời này ta cũng vẫn vậy, không hối hận. Lúc lại gần, thấy Lục Cửu đang nhìn chằm chằm một đóa sen hồng đến mức nhập thần, Mộ Khanh Hoàng cúi đầu phân phó Ngọc Khê một câu. Ngọc Khê đi về phía trước một bước, cười nói: "Thế tử, ngắm hoa à?" Lục Cửu bất chợt ngẩng đầu, thấy Mộ Khanh Hoàng chỉ nhìn thẳngđằng trước, một bộ "Ta đi ngang qua, ta không gặp hắn", hắn bỗng chốc yên lặng, miễn cưỡng đáp một tiếng. Ngọc Khê giơ ngón tay chỉ lên trên bầu trời, "Lúc này đứng ở đây sẽ bị cháy nắng, da đau lắm. không bằng thế tử quay về, đọc mấy quyển binh thư nhiều một chút. Hầu gia dùng công trạng để được phong hầu, tục ngữ nói rất đúng, hổ phụ vô khuyển tử, thế tử đừng nên bôi nhọ uy danh của Hầu gia.” Ồ? Lục Cửu nhìn về phía Mộ Khanh Hoàng, trong lòng chuyển trăm vòng, chợt cười nói: "Nếu đây là do chủ nhân nhà ngươi khuyên bản thế tử, bản thế tử liền nghe. Còn nếu chỉ là do nô tỳ ngươi khuyên, bản thế tửsẽ không nể mặt." Mộ Khanh Hoàng vừa nghe xong, lập tức nhấc chân bỏ đi. Ngọc Khê không biết tại sao, không nhịn được cảm thấy buồn cười, che miệng vội đuổi theo. Lục Cửu cũng đuổi theo, chẳng qua giữa hai người cách một bờ giậu. "Tiểu phượng hoàng, chính là nàng khuyên ta phải không?” “Khuyên ngươi gì chứ. Ngọc Khê ngươi thật lắm miệng." "Là nô tỳ lắm miệng.” Ngọc Khê vội vàng thừa nhận. Đây không phải là bịt tai trộm chuông(1) sao? (1) Ý là người đang nói dối cứ nghĩ rằng bản thân thông minh, người khác không thể biết được, thật ra chỉ làlừa mình dối người. Trong lòngLục Cửu hồi hộp, cảm giác mình vẫn có khả năng chiến thắng Lục Mạo, trái ngược hẳn với cảm giác ủ rũ lúc nãy, bây giờ trong người sục sôi tràn đầy ý chí chiến đấu. Tiếnlên vài bước rồi lại lui lại, hắn nhìn Mộ Khanh Hoàng nói: "Nàng thích ta đọc binh thư sao? Nếu nàng nói thích, ta sẽ đi học, thế gian này có bao nhiêu binh thư ta đọc bấy nhiêu." Mộ Khanh Hoàng nhìn sang Lục Cửu, thấy giữa lông mày hắn hiện lên sự nghiêm túc, "Quân tử nhất ngôn?" "Tứ mã nan truy!" Lục Cửu lập tức nói tiếp. Mộ Khanh Hoàng thả chậm bước chân, được voi đòi tiên, "Ta lại không thể lúc nào cũng giám sát ngươi, cho dù ngươi nói với ta là ngươi đã đọc, ta cũng không biết rốt cuộc ngươi có đọc thật hay không.không bằng ngươi học thuộc tất cả binh thư trên thế gian này đi?" Khi nghe thấy những lời này phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận mọng nước của Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu hưng phấn cực kỳ, máu trong người đều sôi trào lên hết, nghĩ thầm, vì sao nàng phải khuyên ta đọc binh thư? Nàng muốn ta tiến bộ? Vì sao muốn ta tiến bộ? Chẳng lẽ là... Có kỳ vọng nơi ta? Vì sao lại có kỳ vọng với ta? Tính tình tiểu phượng hoàng, nếu là người không vừa mắt nàng, ngay cả phản ứng nàng cũng lười.Nếu đã có kỳ vọng với ta, vậy thì nhất định là lọt vào mắt nàng rồi! "Ta ta ta ta..." Lục Cửu cứ lui về sau, không có mắt sau lưng, gót chân vướng phải cái gì đó, Lục Cửu "ái da" một tiếng, té chổng vó. Mộ Khanh Hoàng "Xì" một tiếng, cười ra. Lục Cửu vội vàng đứng lên, đỡ ngọc quan trên đỉnh đầu mình, vịn lấy bờ giậu, nhìn chằm chằm Mộ Khanh Hoàng, "Trước kia ta không học vấn không nghề nghiệp, trong tay cũng không có mấy quyển sách hay, không biết ở chỗ quận chúa có hay không?" Mộ Khanh Hoàng thu nụ cười lại, liếc xéo Lục Cửu, "Ta đưa ngươi bao nhiêu quyển, ngươi sẽhọc thuộc chừng ấy quyển?" "Nếu ngày nào nàng cũng tự mình đến kiểm tra, ta sẽ lập tức học thuộc." Lục Cửu đứng thẳng người lên, nhân cơ hội yêu cầu. Mộ Khanh Hoàng “phi” một tiếng, định cự tuyệt nhưng lại cảm giác được trọng lượng của thiên nhãn bồ đề trên cổ tay mình, đổi lại những lời mình định nói, "Hàng ngày ta sẽ sai nha hoàn đến kiểm tra ngươi, nếu không thuộc, ta liền mặc kệ ngươi." "Được được được." Thấy Mộ Khanh Hoàng phiền chán, Lục Cửu gấp rút đáp ứng. Mộ Khanh Hoàng lườm ngọc quan bị nghiêng rớt trên đầu Lục Cửu một cái, lại cười. một tiếng cười này không nghiêng thành, nhưng lại khiến Lục Cửu mặt đỏ tim đập dồn dập.Chủ tớ Mộ Khanh Hoàng đã đi xa, hắn vẫn còn ngẩn người, nhếch miệng ngây ngô cười.