Lúc nhận được điện thoại từ Tưởng Trọng Lâm cô đã đứng ở đầu đường mờ mịt xong một trận, trong lòng bàn tay nắm USB đã ra chút mồ hôi,
Một lát sau Tưởng Trọng Lâm lái xe tới chỗ cô, sốt ruột xem xét, sợ có cái gì sơ xuất.
"Thẩm Gia Duy đưa em đi? Lão đã nói cái gì?"
Cố Nhược Ngu nhìn anh nhíu chặt mi, vẻ mặt lo lắng vội vàng, nói như thế nào cũng không nói nên lời, cô cho rằng bản thân có thể không chịu uy hiếp nói ra tình hình thực tế, sau đó giống chính cô nói vậy, có chuyện gì mọi người có thể cùng nhau giải quyết. Nhưng trên thực tế, lúc mọi chuyện xảy ra trên người cô, cô mới cảm thấy nói ra không phải dễ dàng như vậy.
"Lão...... Lão nói chuyện quá khứ của lão với cha anh."
"Chỉ có vậy?" Tưởng Trọng Lâm nghi hoặc, Thẩm Gia Duy cũng không phải là kẻ dễ buông tha, sao có thể mất công đưa cô đi chỉ để nói chuyện cũ?
"Lão nói chuyện này chuyện kia, à, lão còn nói sẽ nhằm vào công ty gì đó...... Muốn em nhắc nhở anh." Cố Nhược Ngu lược bỏ phần quan trọng nhất. "Thôi, lão cũng không làm chuyện gì quá đáng với em. Đúng rồi, hôm nay sao anh bỗng nhiên lại hẹn em đi ra ngoài a?"
Bị Cố Nhược Ngu dời đề tài, Tưởng Trọng Lâm mới nhớ tới dự định lúc trước, nhưng hiện tại thời gian đã quá, hẹn với bên kia cũng hủy bỏ.
"Không có gì, chỉ là nhớ ra đã lâu chúng ta không đi ra ngoài ăn cơm."
Cố Nhược Ngu híp mắt hoài nghi nhìn anh, "Khi nào thì anh bắt đầu để bụng loại chuyện này?"
Tưởng Trọng Lâm có chút quẫn bách, giả vờ ho khan vài tiếng, "Lên xe đi, tóm lại, đi về rồi lại nói."
Dọc đường Cố Nhược Ngu hiếm hoi trầm mặc, trong lòng còn nghĩ vừa đoạn đối thoại vừa rồi với Thẩm Gia Duy, chuyện này phải xử lý như thế nào, thật sự thực khó giải quyết, chẳng lẽ thật sự muốn nói cho anh biết tình hình thực tế sao? Cố Nhược Ngu ghé mắt nhìn Tưởng Trọng Lâm, hồi tưởng lại con đường hai người đi tới cho đến bây giờ, nhìn như hào môn cường cường liên hợp, cuộc sống hạnh phúc của công chúa và hoàng tử, kỳ thật hai bên đều ở giữa gập ghềnh mà không ngừng trưởng thành, tình cảm cũng chậm rãi trở nên thành thục. Cô vốn tưởng rằng bản thân gặp phải vấn đề này thì nhất định sẽ không phạm phải cùng một sai lầm với Tưởng Trọng Lâm, cho dù có đại sự gì xảy ra thì cũng không miễn cưỡng một người gánh vác, nói ra còn có thể tránh khỏi hiểu lầm. Chẳng qua, hiển nhiên cô đã nghĩ quá hay, khi chỉ trích người khác luôn có thể dõng dạc nói đạo lý, nhưng người dù sao cũng là người, có cảm tình, có cảm xúc, đôi khi không thể khống chế mà có thể làm ra hành vi gì đó.
Cô biết, bản thân đang hèn nhát lui về phía sau.
Tưởng Trọng Lâm thấy cô một đường không nói lời nào, đờ khuôn mặt, tưởng rằng đã muộn nên cô đói lả. Liền dỗ dành,
"Về sau em có thấy lão cũng cần để ý, đi đường vòng tránh khỏi là được."
"Anh không lo lắng sao?" Cố Nhược Ngu hỏi, "Cả ngày lão đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm trong công ty anh."
Tưởng Trọng Lâm không sao cả, cười, "Anh lo lắng cũng không có cách nào, có điều, lão sao sẽ dễ dàng đánh sập đế quốc thương nghiệp có mạng lưới quan hệ đông đảo như vậy, cái gọi là rút dây động rừng, Thẩm Gia Duy lão sẽ không thể không suy xét những thứ này."
"Nếu, anh không còn công ty thì sẽ thế nào?" cô hỏi dò.
"Ừm......" Anh làm bộ suy nghĩ một chút, "Vậy chỉ có thể dựa vào em nuôi anh rồi." Tưởng Trọng Lâm hiếm khi nói được câu đùa.
"Nếu chỉ là như vậy còn tốt." Cố Nhược Ngu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bởi vì xảy ra chuyện Thẩm Gia Duy nên tiết mục Tưởng Trọng Lâm an bài lúc trước cũng chỉ có thể lùi về sau, hai người ở bên ngoài tùy tiện chọn một nhà hàng ăn cơm rồi về nhà. Cố Nhược Ngu vẫn luôn tâm thần không yên, trong lòng nghĩ hay là dứt khoát nói cho anh đi, nhưng mà......
Tuy rằng ngoài miệng chưa nói, Tưởng Trọng Lâm vẫn rất để ý địa vị tuyệt đối của bản thân trong nhà, cho dù là cách đối đãi Tưởng Thúc Dương trước sau có chỗ bất đồng, đó cũng là dựa trên sự khoan dung của người thừa kế chân chính của Tưởng gia đối với đứa em trai là con riêng, nếu anh biết chính mình có khả năng thậm chí không phải con trai Tưởng Thâm, loại tâm tình này hẳn là không thể miêu tả đi. Thế nhưng muốn bắt công ty đi đổi lấy bí mật này sao? Cố Nhược Ngu không biết nữa. Nói rõ ra là Thẩm Gia Duy đang áp chế cô, kỳ thật lão rõ ràng có thể trực tiếp giũ ra bí mật này với Tưởng gia phụ tử, cần gì phải thông qua cô đâu?
Cố Nhược Ngu tâm loạn như ma, vì tránh để lộ trước mặt Tưởng Trọng Lâm, cô dứt khoát ngốc tại phòng trẻ con của Đa Đa không đi ra ngoài. Đa Đa thật là phái lạc quan, dù sao cũng không biết gì, an tĩnh mở to mắt nhìn mẹ mình đang buồn rầu.
Cố Nhược Ngu thở dài, đem Đa Đa ôm vào trong ngực, "Con mới là hạnh phúc nhất a, cái gì cũng không biết thật là tốt."
Đa Đa không rõ nguyên do phun phèo phèo, làm Cố Nhược Ngu cười khúc khích.
Lúc Cố Nhược Ngu trở về phòng, Tưởng Trọng Lâm đang đứng trước gương dài cởi nút tay áo, đại khái là định đi phòng tắm tắm rửa, nhìn từ sau lưng, thân người anh rất cao lớn, thế cho nên có thể đem cô hoàn toàn che chắn phía sau người, vai anh dường như là bức tường có thể vì cô che mưa chắn gió, vĩnh viễn cũng sẽ không bị phá hủy, cho cô yên tâm dựa vào. Cho dù phía trước hai người từng có hiểu lầm hoặc là một ít nhấp nhô, nhưng cô chưa bao giờ hoài nghi ý thức trách nhiệm của người nam nhân này, anh là một cây đại thụ, bảo hộ người nhà, bảo hộ cô, bảo hộ hết thảy, trầm mặc vô ngữ, lại vĩnh viễn kiên cố đáng tin cậy.
Anh tốt như vậy, sao lại nhận được loại kết quả này!?
Cố Nhược Ngu cảm thấy mũi mình đau xót, nhanh chóng nhịn xuống nước mắt sắp tràn ra hốc mắt, liều mạng chớp mắt vài cái để sương mù trong mắt tan đi.
Cô im ắng đi qua, vươn tay ôm vòng lấy vòng eo mạnh mẽ của Tưởng Trọng Lâm, đưa mặt dán lên lưng anh, nhưng một câu cũng không nói.
Tưởng Trọng Lâm đang nghĩ sự tình, không chú ý tới Cố Nhược Ngu đã đi vào phòng, mãi đến khi cánh tay mảnh khảnh của cô ôm vòng lấy anh, anh mới kinh ngạc phát hiện sự có mặt của cô. Đối với Cố Nhược Ngu chủ động như vậy, Tưởng Trọng Lâm có chút thụ sủng nhược kinh, lâu như vậy đây là lần đầu tiên cô chủ động làm ra động tác ôn nhu này,
"Làm sao vậy?" Nhận thấy cảm xúc hình như có chút bất an của cô, Tưởng Trọng Lâm hạ thấp thanh âm ôn nhu dò hỏi.
Cố Nhược Ngu vẫn không ngẩng đầu, đem mặt chôn ở trong quần áo anh, thanh âm rầu rĩ nói, "Không có gì, muốn ôm anh thôi."
Tưởng Trọng Lâm có chút buồn cười, nhẹ nhàng xoay người ôm cô vào trong lòng ngực, vuốt tóc cô, "Hôm nay em rất kỳ quái, rốt cuộc làm sao vậy?"
"Em muốn hỏi anh một vấn đề."
"Ừ?"
"Anh cảm thấy đối với anh mà nói thân phận quan trọng nhất là gì?"
"Thân phận?" Tưởng Trọng Lâm tựa hồ không có hiểu rõ ý cô, lộ ra vẻ mê mang.
"Tỷ như nói, người thừa kế Tưởng gia, người quyết sách của công ty, một người luôn có rất nhiều loại thân phận, anh để ý nhất là cái thân phận nào?"
Tưởng Trọng Lâm nghĩ nghĩ, "Đại khái là chồng của em và ba của Đa Đa đi."
Cố Nhược Ngu sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh,
Tưởng Trọng Lâm nhẹ nhàng cọ xuống mũi cô, nghiêm túc nói, "Lúc không có hai người, những cái đó với anh quả thật rất quan trọng. Giống như ngay từ đầu anh đã không thích Thúc Dương ấy, anh cảm thấy sự tồn tại của nó nhắc nhở anh rất nhiều chuyện không thể khống chế, anh cảm thấy nó không xứng được ở trong cái nhà này, đương nhiên, anh cũng sợ hãi phụ thân quá chú ý đến nó sẽ tổn hại đến lợi ích của anh."
Tưởng Trọng Lâm lâm vào hồi ức, chậm rãi nói, "Lúc ấy, đối với bản thân mình anh có yêu cầu rất cao, chuyện này đại khái là thứ duy nhất anh có thể chấp nhất, mặc kệ là để được phụ thân coi trọng cũng được, có được công ty cũng được, vào lúc cái gì cũng không có thì những thứ này đối với anh thật sự rất quan trọng, bởi vì trừ bỏ bọn họ anh không thấy ý nghĩa tồn tại của mình."
Cố Nhược Ngu muốn nói cái gì, lại bị Tưởng Trọng Lâm ngắt ngang, ôm chặt cô tự mình nói tiếp,
"Hiện tại không giống vậy, có em, có Đa Đa, liền có gia đình. Có hai người rồi, những thứ khác đối với anh liền không quan trọng như vậy nữa. A Ngu, anh đang nghiêm túc, có thể cưới được em nhất định là do anh may mắn."
Ánh mắt anh thâm thúy lại an tĩnh, Cố Nhược Ngu giống như cứ như vậy rơi vào trong.
"Bọn họ nói anh là người máy chỉ biết làm việc không có tình cảm, anh cảm thấy nhất định em là thiên sứ được phái tới cứu vớt anh."
Cố Nhược Ngu nổi da gà, giận dữ nói, "Cái gì mà thiên sứ, thật buồn nôn, anh cho rằng anh đang diễn phim thần tượng sao, em mới không có ngốc như vậy."
Tưởng Trọng Lâm cười khẽ, liền biết cô nghiêm túc cũng không quá vài giây, xoa xoa mái tóc đen mượt mà của cô, "Được rồi, anh cũng không biết hình dung như thế nào, từ ngữ của anh có hạn, em hiểu ý anh thì tốt rồi."
"Chẳng lẽ mấy thứ kia anh cũng không để bụng tý nào sao?"
"Sao bỗng nhiên nói chuyện này? Có phải hay không lúc trước Thẩm Gia Duy dọa tới em rồi?" Anh cho rằng Thẩm Gia Duy muốn gặp mặt cô nguyên nhân đại khái là muốn truyền đạt lại một ít uy hiếp đi. "Không sao, lão cũng không dễ dàng động tới công ty như vậy."
Coi chừng Nhược Ngu vẫn một vẻ không thể trút được gánh nặng, Tưởng Trọng Lâm còn nói thêm, "Cho dù công ty thật sự có chuyện gì cũng không sao, hai người quan trọng nhất, chỉ cần có hai người ở đây là tốt rồi."
Cố Nhược Ngu cảm thấy trái tim bị một bàn tay mềm mại cầm lấy, không thể động đậy, rốt cuộc là ai dạy đại băng sơn này nói lời lừa tình như vậy a! Khiến cho cô cũng sắp không khống chế được rồi.
"Ừm, em tin tưởng anh." Cố Nhược Ngu nhìn anh cười rộ lên, trong lòng âm thầm có chủ ý.
Buổi tối, Tưởng Trọng Lâm ngủ say xong, Cố Nhược Ngu lặng lẽ xoay người xuống giường, đi tới thư phòng, chỉ chốc lát, liền nghe được tiếng máy tính khởi động.
Tưởng Trọng Lâm tỉnh dậy thì Cố Nhược Ngu đã không ở trên giường, trong lòng anh có chút hốt hoảng, vội vàng đứng dậy tìm người. Mới phát hiện Cố Nhược Ngu cùng Đa Đa ở trong phòng chơi rất vui vẻ.
Từ lúc bắt đầu không thích ứng, đến lúc sau chậm rãi học tập, Cố Nhược Ngu đã bắt đầu học được cách làm một người mẹ nên làm, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện một vài sai lầm, nhưng nói tóm lại, cô đã có thể trở thành người mẹ có tư cách. Tưởng Trọng Lâm đi đến cửa phòng vừa lúc thấy Cố Nhược Ngu đang cho Đa Đa uống sữa, trước tiên lấy một ít nhỏ lên mua bàn tay thử độ ấm, sau đó mới cho Đa Đa uống, toàn bộ động tác trở nên tương đối thuần thục, Tưởng Trọng Lâm không tự giác giãn gương mặt.
"Sao hôm nay thức dậy sớm như vậy?"
"Bởi vì tâm hữu linh tê đó, buổi sáng em cảm thấy Đa Đa đang kêu em, em liền tới đây." Cố Nhược Ngu giải thích nói.
Tưởng Trọng Lâm rõ ràng không tin, "Đa Đa mới bao lớn a, sao có thể gọi người?"
"Tuy rằng ngoài miệng con không kêu, trong lòng cũng đang gọi mẹ ơi, khẳng định!" Cố Nhược Ngu không cam lòng cãi lại, Tưởng Trọng Lâm đối với loại quỷ biện này của cô không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Cố Nhược Ngu chờ Tưởng Trọng Lâm đi làm xong, cầm USB ra cửa, tới một địa chỉ Thẩm Gia Duy định sẵn, giao USB cho một trợ lý chờ ở đó.
"Chuyện ông chủ các người đáp ứng sẽ làm được sao?" Trước khi giao đồ Cố Nhược Ngu không yên tâm muốn xác nhận.
Trợ lý không có biểu tình gì, máy móc trả lời, "Thẩm tiên sinh nói Cố tiểu thư có thể yên tâm."
"Vậy là tốt rồi."
Bên chỗ Thẩm Gia Duy.
Niềm hưng phấn sau khi nhận được USB khó có thể nói nên lời, cầm lấy USB nho nhỏ đi qua đi lại trong phòng khách,
"Ha ha, kế sách này quả nhiên không tồi, nếu trực tiếp nói với Tưởng Thâm chỉ sợ sẽ uổng công chuẩn bị, có thể tiếp cận Tưởng Trọng Lâm mà không khiến nó hoài nghi vẫn là Cố Nhược Ngu. Như vậy, Tưởng thị hiện tại chính là của ta." Thẩm Gia Duy thay đổi vẻ mặt, cười đến âm trầm.
"A Khang, đem tư liệu lúc trước đưa cho truyền thông."
Người trợ lý bị gọi vào hơi do dự, "Nhưng mà, Thẩm tiên sinh không phải đã nói......"
Lời còn chưa dứt lời đã bị tiếng cười của Thẩm Gia Duy ngắt ngang, "A Khang cậu quả nhiên vẫn là hậu sinh a, cậu phải biết rằng muốn làm chuyện lớn thì phải đạp lên đỉnh đầu kẻ khác, chữ tín này có đôi khi không cần thiết."
Cố Nhược Ngu đi ra khỏi đó thì trực tiếp đi tới biệt thự nơi Tưởng Thâm an dưỡng.
Tưởng Thâm thực ngoài ý muốn, không nghĩ tới người con dâu này lại một mình tới đây gặp ông, còn nói là có chuyện quan trọng. Kỳ thật ở trong mắt Tưởng Thâm, nữ nhân đều giống nhau, đều là món hàng phụ thuộc vào nam nhân mà thôi, Tưởng Trọng Lâm không cưới cô, cũng có thể cưới nữ nhân khác, có điều hiện tại cuộc sống của hai đứa cũng không tồi, cũng cho Tưởng gia có thêm tôn tử, đối với cô con dâu này tóm lại ông vẫn vừa lòng.
"Ba ba, hôm nay con tới là có chuyện tương đối quan trọng muốn nói cho ba." Cố Nhược Ngu đoan chính ngồi trên sô pha, trịnh trọng nói với Tưởng phụ.
"Nói xem nào."
"Mấy ngày hôm trước, một người tên Thẩm Gia Duy tới tìm con."
Vừa nghe đến cái tên này, Tưởng phụ vốn đang tươi cười lập tức thần sắc đại biến, "Hắn tìm con làm cái gì?"
Cố Nhược Ngu đương nhiên không thể nói lão vạch trần quá khứ ân oán tình thù của cách người ra rồi, "Lão muốn tạo tin tức giả, khiến nội bộ Tưởng thị náo động."
"Tin tức giả? Tin gì?"
"Ông ta chuẩn bị tuyên bố với truyền thông, Trọng Lâm không phải là thân sinh nhi tử của ngài."
Tưởng Thâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha ha nói, "Sao có thể, Trọng Lâm là ta nhìn nó sinh ra, Thẩm Gia Duy hắn cũng quá mức qua loa đi."
"Tuy rằng không biết ông ta nói có phải thật sự định làm như vậy hay không, con cảm thấy chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước một chút."
Tưởng Thâm rất có hứng thú nhìn Cố Nhược Ngu, "Con cảm thấy nên làm gì bây giờ?"
"Con muồn từ chỗ ba lấy vài thứ, đi làm giám định DNA, đến lúc đó nếu là ông ta có đem ra thứ gì gì giả bộ xét nghiệm ADN, chúng ta cũng có thể phản kích."
Tưởng Thâm nghe xong lời Cố Nhược Ngu nói, không tỏ ý kiến, đối với ông mà nói làm loại chuyện này mà bị người khác biết, mặc kệ đó là thật hay giả thì cũng là chuyện vô cùng mất mặt.
"Trọng Lâm ưu tú như vậy sao có thể không phải là con trai ba chứ, nhưng mà Thẩm Gia Duy lúc trước có thể làm ra những chuyện kia, vạn nhất lần này ông ta thật sự làm như vậy, mặc kệ đối công ty hay với Trọng Lâm đều không tốt, nếu trong tay chúng ta có tư liệu thật sự thì cũng không sợ Thẩm Gia Duy bịa đặt với giới truyền thông."
Cú vỗ mông ngựa này không dấu vết, trong lòng Tưởng Thâm cũng cực kỳ thoải mái, liền đáp ứng đề nghị của Cố Nhược Ngu.
"Như vậy cũng được, ta xem xem kẻ nào dám nói trước mặt ta."
Cố Nhược Ngu cầm ít tóc buổi sáng cô lấy từ gối đầu Tưởng Trọng Lâm cùng với tóc của Tưởng Thâm, tới một phòng giám định chính quy mà chính mình thường hay liên hệ, dặn dò bằng hữu một phen, yêu cầu anh ta nhất định phải nghiêm túc bảo mật. Làm xong mọi sự, sắc trời sớm đã tối sầm, về nhà tới nhà thì Tưởng Trọng Lâm đã đang ôm Đa Đa chơi đùa trên sô pha.
Nhìn thấy Cố Nhược Ngu trở về, anh đưa con trai cho bảo mẫu, đi tới quan tâm nói, "Hôm nay em đi đâu vậy? Về muộn như thế?"
Cố Nhược Ngu nhìn anh, "Em có lời muốn nói với anh."
Cố Nhược Ngu có vẻ cực kỳ nghiêm túc, Tưởng Trọng Lâm không rõ nguyên do, vẫn đi theo cô đến thư phòng trên lầu.
"Rốt cuộc chuyện gì mà thần bí như vậy?"
"Kỳ thật ngày hôm đó Thẩm Gia Duy tìm em không chỉ nói những lời này nọ, ông ta còn nói cho em một việc."
Tưởng Trọng Lâm nghe thấy tên Thẩm Gia Duy, đột nhiên thấy sự tình không ổn, "Ông ta nói gì?"
"Ông ta nói......" Cố Nhược Ngu hơi do dự, "Ông ta nói anh không phải con ruột của ba anh."
Cố Nhược Ngu sau đó kỹ càng tỉ mỉ nói tình huống cùng ngày, cũng đem chuyện USB nói cho anh, Tưởng Trọng Lâm phản ứng đầu tiên là hỏi cô USB đi đâu rồi. Cố Nhược Ngu hài hước nói, "Anh cho rằng em thật sự có thể đem nó cắm vào máy tính của anh sao?"
Tưởng Trọng Lâm biết được toàn bộ mọi chuyện rồi, trầm ngâm thật lâu, "Để anh bình tĩnh một chút trước đã."
Cố Nhược Ngu nhanh chóng kéo anh lại, "Anh không cần bình tĩnh một chút, em đã lấy được mẫu của anh và ba, đưa đến nơi đáng tin cậy làm giám định, kết quả lập tức sẽ có. Anh tin tưởng em, loại người như Thẩm Gia Duy này chẳng qua là muốn dùng thủ đoạn lừa gạt đạt được chỗ tốt mà thôi. Anh phải tin chính anh."
Tưởng Trọng Lâm có chút kinh ngạc nhìn cô, lại nghe cô nói, "Mặc kệ anh là ai, cũng là ba của Đa Đa, cũng là... chồng của em."
Biết loại chuyện này rồi, nói không có phản ứng là không thể nào, Cố Nhược Ngu rõ ràng cảm giác được suốt một buổi tối trạng thái Tưởng Trọng Lâm đều không thích hợp, nhưng lại cưỡng ép bản thân tỏ vẻ thật sự không sao cả ở trước mặt cô, Cố Nhược Ngu nhìn mà đau lòng, người nam nhân này mặc kệ là khi nào thì cũng vẫn là như vậy a.
Buổi tối nay, Tưởng Trọng Lâm không thể ngủ, anh suy nghĩ rất nhiều chuyện, chỉ cần tưởng tượng đến khả năng bản thân anh không phải con cái Tưởng gia, thì từ trong lòng anh lại lan tràn ra một loại cảm giác bất lực cùng mê mang, như vậy những chuyện lúc trước anh có tư cách gì đi so đo đâu?
Sáng ngày hôm sau, Cố Nhược Ngu liền nhận được điện thoại từ sở giám định, cô nhận được điện thoại thì liền đặt điện thoại lên bàn, ấn loa ngoài,
"Cố tiểu thư, kết quả đã có rồi, độ xứng đôi là 98.62%, xác nhận quan hệ con ruột. Hôm nào đưa báo cáo tới nhà cô."
Cố Nhược Ngu nhìn ra được tới, trên mặt Tưởng Trọng Lâm không có phản ứng gì lớn, trong lòng rõ ràng nhẹ nhàng thở ra,
"Cho nên em mới nói, lão gia hỏa Thẩm Gia Duy không có hảo ý chỉ muốn dùng loại phương pháp này tới đả kích cha con hai người, nhân cơ hội cướp đi công ty."
Tưởng Trọng Lâm nhìn dáng vẻ cô lòng đầy căm phẫn, trong lòng có chút mềm, "Không sao, anh có biện pháp."
"Anh có biện pháp?"
"Ông ta không phải muốn phát tin tức sao? Để cho ông ta phát đi, thuận tiện giúp chúng ta quảng cáo, đúng lúc sắp khai trương khu nghỉ dưỡng."
Sự thật chứng minh, Thẩm Gia Duy quả nhiên không phải kẻ tốt đẹp gì, tới ngày thứ hai, các tờ báo chí lớn tranh nhau đăng tin hư hư thực thực rằng người thừa kế của Tưởng thị không phải con ruột, tạo thành ảnh hưởng nhất định trong phạm vi toàn thành phố.
Nhưng tới ngày thứ ba, tiêu đề tin tức liền biến thành "Cạnh tranh khốc liệt trong giới! Vì muốn đánh bại đối thủ mà không từ thủ đoạn!" Nội dung là Tưởng thị công bố với truyền thông báo cáo giám định, đồng thời chỉ ra chuyện lần này là do công ty đối thủ gây ra, mục đích là để đả kích khu nghỉ dưỡng sắp khai trương ở gần Lệ Sơn. Tuy rằng tin tức không chỉ ra kẻ đứng phía sau màn, nhưng nói có sách mách có chứng, khiến công chúng tin tưởng đây là một vụ cạnh tranh trong giới, kéo theo đó là sự chú ý đối với khu nghỉ dưỡng sắp khai trương. Tưởng thị quyết định cuối tuần này cử hành nghi thức khai mạc, giảm giá một nửa, độ chú ý liên tục tăng cao.
Bên chỗ Thẩm Gia Duy, lão lấy được USB chuẩn bị lấy số liệu bên trong ra, vừa mới kết nối vào máy tính mới phát hiện bên trong có chương trình tự huỷ. Thẩm Gia Duy đại hận bị một nha đầu lừa gạt, tạm thời không thể động đậy. Tưởng Trọng Lâm không biết bằng cách nào biết được tình hình công ty mẹ ở Mỹ, đang tiến hành thu mua ác ý, Thẩm Gia Duy không thể không chạy về Mỹ trước xử lý đại sự của công ty.
Ngày khai trương khu nghỉ dưỡng, Cố Nhược Ngu cũng được mời, sau khi tiến hành nghi thức cắt băng xong Tưởng Trọng Lâm vội vàng xã giao, Cố Nhược Ngu liền một người ở trong khách sạn đi dạo, không lâu sau có một nhân viên đi tới, nói với cô Tưởng Trọng Lâm đang ở hoa viên nhỏ phía sau chờ cô. Cô nghi hoặc đi vào hoa viên nhỏ mà nhân viên đó chỉ, phát hiện Tưởng Trọng Lâm đang mỉm cười đứng đó.
Cố Nhược Ngu không hiểu chuyện gì, đi qua, "Không phải anh đang ở đằng trước chào hỏi những người đó sao, sao lại rảnh rỗi tới đây? Tìm em làm gì?"
Tưởng Trọng Lâm không trả lời cô, ngược lại trịnh trọng quỳ một gối xuống đất,
Cố Nhược Ngu bị dọa sợ, một câu cũng không nói nên lời, đã bị Tưởng Trọng Lâm nắm lấy tay,
"Cố Nhược Ngu tiểu thư, em có thể gả cho anh không?" Ngay sau đó lấy từ trong túi ra nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn.
Lần trước kết hôn dùng nhẫn kim cương do trợ lý đi chọn, mà cái này, là chính anh đi đến cửa hàng, nghiêm túc chọn lựa.
Cố Nhược Ngu giật giật khoé miệng, không biết là muốn khóc hay là muốn cười, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Trọng Lâm rút tay về.
"Em cự tuyệt."
Tưởng Trọng Lâm bị ba chữ này làm cho ngây ngốc, anh không biết là có chỗ nào không đúng, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống cả lên.
Cố Nhược Ngu nhìn dáng vẻ anh, rốt cuộc cười rộ lên.
Tưởng Trọng Lâm có ngốc thì cũng biết Cố Nhược Ngu đang cố ý, tức giận kéo tay cô sang, cường ngạnh đeo nhẫn lên.
"Có đồng ý hay không cũng chỉ có thể như vậy."
Cố Nhược Ngu duỗi bàn tay, hài hước nói, "Sao trông viên lần này so với lần trước nhỏ một chút, xem anh có thành ý như vậy, em liền miễn cưỡng tiếp nhận vậy. Nhưng mà, em còn phải nói với anh một câu, cái nhẫn này anh phí công rồi."
"Có ý gì?"
"Chúng ta còn chưa ly hôn, sao có thể yêu cầu kết hôn lại chứ?"
"......" Tưởng Trọng Lâm ngơ ngẩn.
"Anh không nhớ rõ lúc em ký thoả thuận đã có mang Đa Đa gần ba tháng sao? Thỏa thuận ly hôn cho phụ nữ trong tời gian mang thai không được tính, mù pháp luật." Nói xong, Cố Nhược Ngu còn hơi tỏ vẻ ghét bỏ lắc đầu, nhấc tay về, nhảy nhót rời khỏi.
Lời cuối sách
"Này, Cố đại tiểu thư, cô rốt cuộc muốn làm gì a? Bắt tôi làm xét nghiệm, lại không cho nói kết quả."
"Tóm lại ngày mai anh chỉ cần làm theo lời tôi nói là được, còn kết quả thật sự ra sao, anh cứ trực tiếp chuyển phát nhanh cho tôi."
"Cô thật khó hầu hạ! Đêm nay tôi còn phải về nhà cùng ăn cơm với vợ a!"
"Bớt một ngày sư tỷ sẽ không trách tội anh, cứ thế đi, chào." Nói xong, Cố Nhược Ngu cúp điện thoại.
Một tuần sau, hoa viên Tưởng trạch.
Cố Nhược Ngu cầm cái phong bì lớn còn chưa mở, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lấy một cái bật lửa ra, châm lửa vào phong thư.
Kỳ thật, có những thứ thật sự không quan trọng đến mức đó.
Hoàn chính văn.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
31 chương
964 chương
153 chương
64 chương