Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Cố Nhược Ngu không nghĩ đến trấn nhỏ không có gì thu hút này phong cảnh cũng rất không tệ, đá lát đường, phong cách kiến trúc như lâm viên Tô Châu, còn có một kênh rạch từ trong xuyên qua sông nhỏ. Khi bọn họ đến từ đường chính, thì có rất nhiều người từ bên trong đi ra nghênh đón, chắc là một số bàng chi thân thích của Tưởng gia còn ở chỗ này, bọn họ cũng biết đây là lệ thường của Tưởng gia, lúc này sẽ trở về tế tổ, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, hương nến tế phẩm cái gì cũng đã dọn xong ở từ đường. Tưởng Trọng Lâm làm chủ trì nghi thức tất nhiên phải đứng ở đằng trước, Cố Nhược Ngu là nữ quyến theo quy củ phải đứng ở phía sau, kết quả cô cũng chỉ có thể đứng ở phía sau toàn bộ đội ngũ với một số phụ nữ không quen biết, nhịn không được oán thầm loại an bài phong kiến này, quả thật chính là kỳ thị phụ nữ được không! Cuối cùng dong dài một đống lớn, sau khi dập đầu bái tế, từ đường hiến tế xem như hoàn thành, Cố Nhược Ngu xoa chân đã đau nhức của mình có chút không kiên nhẫn. May mắn hoạt động nhàm chán này cuối cùng cũng kết thúc, tuy Tưởng Trọng Lâm nhìn bộ dáng của cô thì biết cô không muốn ở lại nữa, đáng tiếc còn có chuyện quan trọng hơn, anh bất đắc dĩ nói với Cố Nhược Ngu: “Lát nữa chúng ta còn phải đi leo núi.” “Leo núi!?” Cố Nhược Ngu trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Vì sao phải leo núi?” Cố Nhược Ngu từ nhỏ đã không thích tham gia vận động, mấy việc hoạt động sẽ khiến cho mình đổ mồ hôi cô gần như cũng không tham gia, đương nhiên, chuyện ở phòng tập thể thao rèn luyện để gầy này cô vẫn vui vẻ làm. “Gần đây có núi Ngọc Mẫn rất tiếng, trước kia nhà chúng ta lập ra quy củ chính là sau khi tế tổ phải leo núi.” Tưởng Trọng Lâm kiên nhẫn giải thích nói. Cố Nhược Ngu thầm nói lại là quy củ Tưởng gia các anh! Sao Tưởng gia các anh nhiều quy củ như vậy? Chuyện lạ nhất là bản thân ba Tưởng xuất thân cũng không có gì tốt, sao còn phải tạo ra cảm giác thế gia, tổ tiên nhà cô là Hàn Lâm, cũng không có nhiều chuyện như vậy! Cố Nhược Ngu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Tôi không đi.” “Cũng không cao lắm, buổi tối tôi dẫn em đi ôn tuyền.” Tưởng Trọng Lâm dỗ cô như là dỗ trẻ con. Cố Nhược Ngu cũng chỉ nói vậy mà thôi, lớn như vậy bị một đám người nhìn, còn có thể không đi sao? Nếu bị ba anh biết không đánh gãy chân mới lạ, Tưởng Trọng Lâm đều đã một bậc như vậy cho cô, cô cũng thuận thế làm: “Vậy, miễn cưỡng đi thôi......” Tưởng Thúc Dương ở một bên nhìn anh hai không biết đang nói cái gì với Cố Nhược Ngu, vẻ mặt của Cố Nhược Ngu không tốt, anh hai lại còn có thể đi lấy lòng cô, đây quả thật không phải là anh hai trước kia hắn biết. Cho tới bây giờ đều là người phục tùng mệnh lệnh của anh, sao lại lúc anh đi dỗ người khác chứ, hắn lại nghĩ đến chuyện trước kia muốn dẫn Nghệ Viện đến bị lời lẽ nghiêm khắc của ba từ chối, không biết chuyện với Nghệ Viện phải đến khi nào thì mới được ba chấp nhận. Nếu nói là hôn nhân thương mại, tuy đối tượng không phải là hắn, nhưng lúc đó chẳng phải anh hai đã hoàn thành nhiệm vụ này sao? Chuyện đã không hề liên quan gì đến hắn, vì sao còn có nhiều ngăn cản chứ? Nghĩ đến đường tình của mình không thuận, rồi nhìn Cố Nhược Ngu bây giờ vẫn như cá gặp nước khi gả vào Tưởng gia, trong lòng không khỏi sinh ra một chút tức giận. Lại nói bên này, Cố Nhược Ngu bị hứa hẹn của Tưởng Trọng Lâm “Nhất định sẽ dẫ em đi ăn cái gì đó, rồi tắm suối nước nóng” đả động đi theo mọi người xuất phát leo núi Ngọc Mẫn. Ngọn núi này không tính là cao, bình thường đàn ông trưởng thành ước chừng nửa tiếng là có thể leo lên đỉnh, bọn họ một đám người trùng điệp, tất nhiên lộ trình sẽ không nhanh như vậy, dây dưa kéo dài. Muốn nói Cố Nhược Ngu là đại tiểu thư da thịt kiều quý thật đúng là không phải lời nói dối, ở trên chuyện chịu khổ này cô đều không bằng người khác, trong chốc lát muốn uống nước, trong chốc lát muốn đi WC, trong chốc lát đi không được muốn nghỉ ngơi, vừa ép buộc Leo lên. Vốn với tính tình của cô, cảm thấy những yêu cầu này đều hợp lý, nhưng nhìn người địa phương theo chân bọn họ cùng đi này, sao ta đâu giống cô chứ, ít nhất một thiếu nữ mười tuổi đều đi nhanh hơn cô, điều này khiến cho lần đầu cô có tâm tình hơi ngượng ngùng. Nhưng Tưởng Trọng Lâm một chữ cũng không nói với cô, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của cô, lúc đi sẽ nắm cô cùng nhau đi, Cố Nhược Ngu quả thật nghi ngờ có phải anh bị cái gì nhập vào người hay không, nếu đây là công ty của anh mà có một nhân viên cản trở như cô chỉ sợ đã sớm bị khai trừ rồi. Huống hồ cô cũng không phải là người mù, vẻ mặt của Tưởng Thúc Dương ở một bên “Cô chính là con sâu làm rầu nồi canh” còn chưa đủ rõ ràng sao? Xây dựng tâm lý tốt, ngay lúc cô chuẩn bị cố gắng đuổi kịp hành trình của mọi người, tình huống ngoài ý muốn lại xảy ra. Cô, trẹo, chân, rồi!      Ở lúc đi qua một đống đá vụn lớn, giẫm lên một tảng đá dài có chút rêu xanh, lòng bàn chân vừa trợt đã vấp ngã, nơi mắt cá chân truyền đến đau nhức, cô đoán là trật cổ chân rồi. Tưởng Trọng Lâm thấy thế hoảng sợ, lập tức dừng lại xem tình huống của cô, may mà không bị ngã ở nơi khác, mắt cá chân chỉ sưng đỏ thôi. Lần này thì tốt rồi, khẳng định là đi không được. Nơi này còn không thể lái xe đi lên, đã nhanh đến đỉnh rồi, chẳng lẽ còn muốn trở về sao? Tưởng Thúc Dương thấy thế, tức giận nói: “Quả nhiên là một thiên kim tiểu thư, đi đường cũng đều có thể trật chân, cũng không biết là trật cho ai xem?” Lời này rõ ràng là đang nói cô cố ý, làm sao Cố Nhược Ngu chịu được loại ức hiếp này, vừa định phản bác, Tưởng Trọng Lâm lại mở miệng trước: “Thúc Dương! Không được nói bậy!” Giọng nói rất nghiêm khắc. Tưởng Thúc Dương sửng sốt, sau khi quan hệ giữa hắn và anh hai dịu đi, đã bao nhiêu lâu rồi hắn chưa nghe thấy anh hai dùng giọng nói này nói chuyện với hắn. Lại ở trước mặt nhiều người như vậy, vì một đàn bà mạc danh kỳ diệu gả vào Tưởng gia bọn họ! “Anh! Anh......” Tưởng Thúc Dương còn muốn nói thêm vài câu nữa, lại bị ánh mắt không tốt của Tưởng Trọng Lâm áp chế xuống, chỉ có thể buồn bực ở trong ngực. Lúc này có người trung thực trong trấn nhìn qua tiến lên: “Đến đỉnh núi rồi, có con đường có thể thông xe, là trấn trên gần đây đang sửa chữa, từ nơi đó có thể đi xuống.” Tưởng Trọng Lâm vừa nghe thấy thế, lập tức gọi điện thoại phân phó lái xe ở chân núi chạy nhanh lên trên, Sau đó ngồi xổm xuống ở trước mặt Cố Nhược Ngu. Đây là... Đây là muốn cõng cô sao? Cố Nhược Ngu nhìn người mặc áo dệt kim màu xám trước mặt này, quần vải màu kem, người đàn ông nhìn qua anh tuấn cao quý không thể khinh nhờn, anh lại cúi xuống trước mặt của cô đến cõng cô, còn chưa bao giờ có người đàn ông nào cõng cô đâu, cho dù là ba của cô. Cố Nhược Ngu thuận theo nằm sấp trên lưng của Tưởng Trọng Lâm, Tưởng Trọng Lâm khẽ nâng cô cõng lên. Cố Nhược Ngu ghé vào bên cổ anh, nghe tiếng hít thở lên xuống của anh, dựa vào lưng rộng lớn của anh, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác an toàn không hiểu, hình như người đàn ông này là đáng tin như vậy, cho dù bạn làm nũng chơi xấu như thế nào, tranh cãi ầm ĩ nhiều lần, cuối cùng anh vẫn ở thời điểm cần nhất cho bạn một tấm lưng rộng lớn, chắn ngươi an toàn ở phía sau, tất cả mưa gió trước mặt, đều có anh. Loại cảm giác còn an tâm hơn ba này là xảy ra chuyện gì chứ? Cố Nhược Ngu khẽ cọ ở cổ của Tưởng Trọng Lâm, tuy Tưởng Trọng Lâm không quay đầu lại, nhưng lại cảm giác được đây là cô đang đến gần, thân cận, anh nghĩ, thật đúng là giống mèo con, ngày thường ra vẻ kiêu ngạo, còn có thể lộ ra móng vuốt nhỏ, nhưng thời điểm thuận theo lại đáng yêu không chịu được, sẽ cọ anh, hôn nhẹ anh, nghĩ đến đây, trên mặt anh còn mỉm cười. Những người khác nhìn ở trong mắt, Tưởng Trọng Lâm thật đúng là một người đàn ông tốt bậc nhất. ... ...      Lúc lên núi đỉnh, lái xe và Alex đã ở đấy chờ, sau khi chạy nhanh tiến lên đỡ Cố Nhược Ngu ngồi, Tưởng Trọng Lâm cũng đi theo ngồi xuống. Tuy tình trạng của Cố Nhược Ngu không phải rất nghiêm trọng, nhưng không dễ di chuyển, bởi vậy tìm người sắp xếp một chỗ không tệ của dân ở lại trước. Đây là một phòng nhỏ gạch xanh ngói xanh lá, trước sân còn có mấy bụi cây trúc, nhìn qua rất thú vị. Khi Cố Nhược Ngu đến phòng kéo ống quần lên, mắt cá chân đã sưng đỏ thành một cái bánh bao, Alex mang đến cho Tưởng Trọng Lâm một ít thuốc bôi và bình xịt, sau đó lại đi liên hệ với bác sĩ trấn trên. Bác sĩ nói trước tiên nên chườm lạnh rồi chườm nóng, sau đó bôi thuốc lần nữa thì sẽ nhanh khỏi. Không nghĩ đến, Tưởng Trọng Lâm không nói hai lời đã nhận công việc chườm lạnh chườm nóng, Alex quả thật là nhìn vào mắt, boss đại nhân cao cao tại thượng lại quỳ gối cầm khăn tử nắm cổ chân của Cố tiểu thư, từ từ xoa chân cho cô. Kết hôn và không kết hôn quả nhiên không giống nhau, trước kia cấp trên như thần mặt đen bây giờ đã nhanh chóng biến hóa thành lão công tốt mới. Thật đúng là người không kể vẻ bề ngoài! Cố Nhược Ngu ở một bên được Tưởng Trọng Lâm hầu hạ ôn nhu như thế hơi chột dạ, ánh mắt nhìn loạn xung quanh không biết nên đặt ánh mắt ở đâu cho thích hợp. Vì giảm bớt mất tự nhiên này, cô cúi đầu hỏi: “Anh làm loại chuyện này sao làm được quen thuộc như vậy?” Tưởng Trọng Lâm không ngẩng đầu lên đáp: “Trước kia xuất ngoại chuyện gì cũng đều tự tôi làm, lâu dần rồi quen.” Việc này Cố Nhược Ngu cũng chưa nghe nói qua: “Anh còn ra nước ngoài sao?” “Năm ấy tốt nghiệp đại học có mâu thuẫn náo loạn với trong nhà, nên đi ra nước ngoài mấy năm.” “Anh xem như là phản nghịch thời kỳ trưởng thành?” Cố Nhược Ngu nén cười hỏi.  “Phản nghịch thời kỳ trưởng thành?” Tưởng Trọng Lâm nghiền ngẫm mấy chữ này một chút, ngược lại cảm thấy có chút ý tứ: “Muốn nói như vậy cũng được.” “Vậy sau đó anh lại vì cái gì mà trở về?” Chẳng lẽ là đại thiếu gia ở bên ngoài không chịu nổi nữa? Tưởng Trọng Lâm nhìn cô một cái, đã đoán được suy nghĩ trong lòng cô là cái gì, giải thích nói: “Thời điểm kia, ba kiểm tra sẽ có nguy cơ bị liệt, mới gọi tôi trở về, sau đó, phải thực hiện chức trách của tôi.” “Anh ở bên ngoài đều trải qua cái gì thế?” Không phải chỉ là cầm tiền của lão ba hưởng thụ và tiêu xài các loại chứ? Nhắc đến điều này, khuôn mặt của Tưởng Trọng Lâm mỉm cười nói: “Làm qua nhiếp ảnh gia, đi Wall Street tìm việc, còn mở một nhà hàng ăn, đã làm rất nhiều chuyện.” Cố Nhược Ngu oa một tiếng, không nghĩ đến Tưởng Trọng Lâm nhìn qua chỉ biết đàm phán công việc lại còn có một đoạn ngang ngạnh như vậy. Tưởng Trọng Lâm xoa chân tâm thần có chút không yên đứng lên, chân trên tay mượt mà đáng yêu, bắp chân trắng noãn tinh tế, đều nói đàn ông đều nghiện chân, Tưởng Trọng Lâm bỗng nhiên cảm thấy đây có thể là sự thật. Một đôi chân nhỏ đặt ở bàn tay lớn của anh như vậy, nhất thời mang theo chút hương thơm, khiến cho Tưởng Trọng Lâm cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.