Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 77 : Lam Chi vào An phủ

Editor: Mèo_Moon Beta: Bộ Yến Tử. _____________ Không biết từ lúc nào, mặt trời đã lên cao, ánh sáng dịu dàng chiếu vào Lam phủ, nắng sớm rất thanh nhã, không có hơi thở của ồn ào, làm người khác cảm thấy tinh thần rất thoải mái, dễ chịu. Lam U Niệm đứng trên lầu nhìn bao quát khung cảnh Lam phủ vào trong mắt. "Lam Khúc." Lam U Niệm nghiêng đầu hỏi nàng: "Kiệu của An phủ đã tới chưa?" "Vẫn chưa đến ạ, chỉ có điều đã rời khỏi An phủ!" Lam Khúc báo lại tin tức mình biết được cho tiểu thư nghe. "Hừ! An phủ kia làm rất tốt, chỉ phái kiệu nhỏ cùng mấy kiệu phu còn có một tên thị vệ đến đón Lam Chi, không biết sau khi An di nương biết được có nổi giận hay không?" Lam Vũ hả hê nói, khi gia đình giàu có cưới tiểu thiếp, nếu như người thiếp đó được sủng ái chắc chắn sẽ phái cỗ kiệu lớn còn có một đội đón dâu hơn nữa còn có bà mối, đó mới là lễ nghi cơ bản khi cưới tiểu thiếp.  "Nếu chỉ mới như thế mà tức giận thì không còn là An di nương rồi." Lam U Niệm thu hồi ánh mắt đang ngắm bình minh, đi vào phòng: "Lòng dạ nữ nhân này độc ác hơn người thường nhiều, huống chi không phải bây giờ bà ta vẫn còn hai đứa con, một nam một nữa sao?" "Ý tiểu thư là..." Lam Khúc vừa bày trí đồ ăn sáng vừa hỏi. "Không vội, từ từ sẽ đến." Trên gương mặt tuyệt mỹ chưa mang mạng che mặt của Lam U Niệm tỏa ra hơi thở vô cùng lạnh lẽo, trước kia An di nương hại tiền thân đau khổ không nói, cũng bởi vì sự độc ác của bà ta khiến cho nàng phải tiếp nhận thân thể suy tàn này, bà ta sẽ chạy không thoát. Lam Chi ngồi ngay ngắn trước gương đồng, tùy ý cho ma ma trong Lam phủ và nha hoàn trang điểm mặc quần áo cho mình, đôi mắt đỏ ửng vì tối hôm qua khóc nhiều cũng đã được son phấn che đi không nhìn ra dấu vết, khoác lên bộ giá y màu mân côi (1) làm cho Lam Chi trở nên hoạt bát hơn hẳn, càng nhìn càng hấp dẫn. Lam Chi nhìn trang phục của mình, bởi vì thiếp hầu không thể mặc đồ đỏ thẫm nên mẫu thân phải suốt đêm chuẩn bị bộ giá y này cho nàng ta. Thật ra thiếp hầu căn bản không cần mặc giá y, nhưng Lam Chi cảm thấy ấm ức nên mới tự mình mặc vào, dù sao thì hôm nay cũng là ngày nàng ta thành thân. "Chi Nhi, sau khi vào An phủ phải hiểu được cách nghe lời đoán ý,, nếu như muốn leo lên vị trí chính thất, con phải bắt được trái tim của phu quân mình." An di nương cầm lược chải tóc cho nữ nhi, giống như những mẫu thân bình thường khác dặn dò nữ nhi mình trước khi xuất giá.  "Mẫu thân, Chi Nhi đã hiểu!" Trải qua một đêm suy nghĩ nàng ta đã biết mình nên làm gì rồi: "Đại tỷ tỷ không tới sao?" "Nhã Nhi hôm nay đột nhiên bị cảm nên không thể tới tiễn con được, không phải mẫu thân đã đến sao?" An di nương vừa chải tóc cho Lam Chi vừa trả lời. Lam Chi không nói gì, quan hệ giữa nàng ta và đại tỷ từ trước đến nay vẫn luôn rất thân thiết, dù sao hai người cũng là tỷ muội ruột thịt, luôn chăm sóc lẫn nhau. Không nghĩ tới bây giờ, đại tỷ tỷ lại vứt bỏ nàng ta, rõ ràng Lam U Niệm vào phòng nàng mới là người gặp không may, nhưng nào ngờ người gặp không may lại là nàng ta, thế mà đại tỷ tỷ chẳng những không an ủi nàng ta, bây giờ còn muốn phân rõ giới hạn, suy cho cùng có một muội muội là thiếp hầu thì đối với một người luôn muốn gả vào hoàng thất như tỷ tỷ có thể nói đó là chuyện cực kỳ mất mặt.  Dù nàng ta không phải chính thê, không phải tiểu thiếp, ngay cả thiếp cũng không phải, chỉ là một thiếp hầu nho nhỏ, nói dễ nghe thiếp hầu chỉ là công cụ làm ấm giường, nói khó nghe đó chỉ là nha hoàn mà thôi. Bây giờ Lam Chi rất hận tỷ tỷ mình, còn mẫu thân nữa, giúp tỷ tỷ nói dối lại quên chính mình có hai nữ nhi, một đứa có tình cảnh rất giống bà – thiếp hầu, điều này cũng làm cho lòng Lam Chi trở nên lạnh lẽo. Thu Nhi đỡ Lam Chi ra cửa lớn Lam phủ, phụ thân không quan tâm cũng không có tỷ muội chúc phúc, Lam Chi lẻ loi đứng trước cửa lớn, chỉ có một tỳ nữ là Thu Nhi đỡ nàng ta, không có đoàn ngựa cao lớn chỉ có kiệu nhỏ nghênh đón. Đáng lẽ thời gian này thì An phủ đã tới đón dâu, nhưng khi Lam Chi trang điểm xong tới lúc ra đứng đợi ở cửa vẫn không có nhìn thấy bóng dáng của cỗ kiệu nào. Mặc dù cảm thấy uất ức nhưng Lam Chi vẫn yên tĩnh đứng ở cửa chờ đợi, còn An di nương cũng đã trở lại tiểu viện của mình từ sớm. "Đây không phải là nhị tiểu thư của Lam phủ sao? Sao lại mặc giá y đứng ở cửa?" Sáng sớm mọi người đi ngang qua Lam phủ không ngừng bình phẩm.  "Ngươi không biết sao, hôm nay nhị tiểu thư Lam phủ gả đến An phủ làm thiếp hầu!" Thiếp hầu, cho nên không có cha mẹ đưa tiễn, cũng không có tư cách ở trong phủ chờ xuất giá, chỉ có thể đứng chờ ngoài phủ đợi kiệu nhỏ đến đón. "Chậc chậc, sao có thể là thiếp hầu, nhị tiểu thư Lam phủ mọi khi không phải rất tôn quý sao?" Trong thời gian khi Lam Kiến Quân không có ở trong phủ, Lam U Niệm biến mất, An di nương dẫn theo con của mình gây náo động lớn trong kinh thành, khiến tất cả mọi người đều cho rằng bà ta đã là chính thê Lam phủ, còn hài tử của bà ta chính là con dòng chính. "Tôn quý? Ngươi không biết sao, dòng chính nữ chân chính là Lam tam tiểu thư!" Mọi người đứng lại bàn tán. "Đúng vậy, hơn nữa nghe nói nhị tiểu thư này trước khi cưới đã mất trinh tiết, lại còn công khai tằng tịu với An đại thiếu gia của An phủ.”  "Không thể nào, hư hỏng tới vậy sao? Đúng là làm mất hết tôn nghiêm của Lam đại tướng quân. Cảnh tượng Lam Chi mặc giá y đứng ở cửa vô cùng náo nhiệt, dân chúng xung quanh mỗi người một câu phỉ bán và quở trách, nàng ta không chịu nổi nữa, ngày xưa nàng ta được mọi người hoan nghênh và khen ngợi bây giờ nàng ta trở thành người mà ai thấy cũng trốn tránh còn gặp mặt thì xem thường, ngay lúc Lam Chi muốn khóc chạy vào phủ, kiệu của An phủ đã tới trước cửa Lam phủ. Kiệu đã nhỏ còn có chút rách nát, còn sơ sài hơn cả kiệu nhỏ bình thường nàng ta dùng để đi ra ngoài nữa, xung quanh chỉ có bốn kiệu phu còn có một thị vệ không biết tên, Lam Chi cảm thấy tương lai của mình là một màu đen tối, cái này mà gọi là cưới nàng ta vào An phủ à, đây rõ ràng là muốn nhục nhã nàng ta trước mặt mọi người. Lam Chi đứng đó không nhúc nhích, nước mắt lại chảy xuống gương mặt vừa được trang điểm xong, nhưng lúc này cũng không có ai đồng tình, trái lại chỉ nhận được lời nói không chút lưu tình của thị vệ: "Lam thiếp hầu, xin mời nhanh chóng lên kiệu, thuộc hạ còn phải trở về bẩm báo với đại thiếu gia!" Lam Chi quay đầu lại nhìn Lam phủ, nhưng không thấy phụ thân và mẫu thân đến ra mặt giúp nàng ta, mà chỉ thấy vẻ mặt không chút cảm thông của hai thị vệ trước cửa Lam phủ, cho dù lúc này Lam Chi rất muốn trở về, nhưng nàng ta biết mình không chỉ không thể quay về còn không có lối thoát, có lẽ hôm nay nàng ta gả vào An phủ chính là lối thoát, chỉ là Lam Chi không thể nào ngờ được nàng ta không phải bước vào An phủ mà là bước vào Địa Ngục.  Người xung quanh chán ghét nhìn Lam Chi ngồi lên kiệu nhỏ, đến An phủ làm thiếp hầu cho An đại thiếu gia An Bình. An phủ cũng không có tổ chức tiệc mừng như Lam phủ, Lam Chi ngồi kiệu nhỏ vào An phủ từ cửa hông, sau đó được nha hoàn đỡ vào phòng của hạ nhân, nàng ta không có nổi giận, khi nha hoàn rời đi chỉ còn lại một mình Lam Chi ngồi chết lặng trong căn phòng đơn sơ, lạnh lẽo dành cho hạ nhân. Lam Chi chờ một mực đến tối, chỉ cần gặp biểu ca nàng nhất định lấy lòng hắn, chỉ có làm vậy nàng ta mới có thể rời khỏi nơi này, sau đó sống một cuộc sống thoải mái, hơn nữa sẽ không ai dám khinh thường nàng ta, nàng ta muốn cho mẫu thân và tỷ tỷ thấy nàng ta trở thành nữ chủ nhân của An phủ. Lam Chi ngồi đợi suốt một ngày cuối cùng màn đêm cũng buông xuống, cả ngày nay  không có ai tới đưa nước và đồ ăn, Lam Chi giống như một người bị lãng quên, nhớ lại những lúc khi nàng ta đến An phủ có người nào nhìn thấy nàng ta mà không gọi một tiếng nhị tiểu thư, chỉ mới chớp mắt người đời đã thay đổi sắc mặt. "Két!" Cửa bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, biểu ca mà nàng ta ngóng trông cả ngày cuối cùng cũng đã tới, sau này hắn sẽ làm phu quân của nàng. "Biểu ca phu quân!" Lam Chi đứng dậy ngọt ngào gọi, sau đó đi đến bên cạnh An Bình, dù sao đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc, nàng ta nhất định phải làm cho biểu ca sủng ái mình, tốt nhất là có thể mang thai. "Tiện nhân!" Lam Chi vừa mới chuẩn bị cởi y phục của An Bình, đã bị hắn ta đá một cước văng ra, té mạnh lên đầu giường. "Biểu ca?" Lam Chi khó hiểu, biểu ca làm sao vậy, cho tới nay biểu ca đối xử với nàng ta cũng không tệ lắm, hơn nữa biểu ca chiếm lần đầu tiên của nàng ta còn từng nói rằng sẽ đối xử tốt với nàng ta, vậy tại sao bây giờ biểu ca như muốn giết nàng ta thế? Lam Chi cảm thấy cực kỳ sợ hãi. An Bình cầm đồ vật trên bàn đánh lên người Lam Chi, miệng thì liên tục chửi rủa, tay lại chưa bao giờ dừng, chỉ trong chốc lát Lam Chi đã bị đánh nhừ tử, sợ hãi quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ. "Biểu ca, đừng đánh mà, xin huynh đừng đánh, Chi Nhi đã làm gì sai mà biểu ca đối xử với Chi Nhi như vậy?" Đến bây giờ Lam Chi vẫn không hiểu tại sao mình lại bị An Bình đánh. "Không biết? Con mẹ nó, còn dám nói không biết? Ngươi là tiện nhân!" An Bình nhổ nước miếng, sau đó kéo y phục của mình ra, để lộ bọng nước loang lổ cùng những vết tích xanh tím bên trong, nói: "Ngươi không biết tại sao à? Vốn tưởng ngươi là chim non, không nghĩ tới lại là thứ đê tiện còn là thứ đê tiện có bệnh hoa liễu, nếu không phải tại ngươi thì sao ta có thể mắc bệnh này?" Lam Chi vốn bị những vết thương trên người An Bình làm cho hoảng sợ, nghe hắn ta nói vậy càng hốt hoảng: "Biểu ca, đó thật sự là lần đầu tiên của ta, biểu ca, huynh phải tin tưởng ta!" Chỉ là Lam Chi vừa trả lời xong lại bị An Bình tàn nhẫn đánh tiếp, An Bình tay đấm chân đá quát: "Tin ngươi? Tin ngươi ta mới mắc loại bệnh hèn hạ này, Lam Chi, ta nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi sẽ bị ta hành hạ!" "Không, không cần, biểu ca, cầu xin huynh, biểu ca, chuyện này thật sự không liên quan tới ta!" Lam Chi giải thích, nhưng An Bình lại không nghe lọt tai câu nào, hắn vẫn đánh Lam Chi, tận hưởng sung sướng từ việc đánh đập nàng ta, hắn ta đổ hết tội lỗi về bệnh tình của mình lên người Lam Chi. "Biểu ca... ta... có biện pháp... cứu huynh!" Lam Chi bị đánh gần như sắp không thở nổi yếu ớt nói, khi nàng ta nói xong câu đó, quả nhiên An Bình ngừng tay. " Thật không? Ngươi có biện pháp?" An Bình vui vẻ hỏi, hiện giờ phiền não lớn nhất của hắn ta là mắc bệnh hoa liễu, chỉ cần chữa khỏi bệnh này hắn ta có thể đánh đổi mọi thứ.  Đúng lúc này Lam Chi hôn mê bất tỉnh, An Bình nhìn thấy lập tức hoảng sợ, vội vàng gọi vọng ra ngoài: "Người đâu, cứu sống nàng cho ta, nhanh lên!"