Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 63 : Hoa Mộc Khuynh
Editor: BảoNhi
--- ---
Từ trong yến hội một vị mặc một thân y phục màu vàng trên áo thiêu phượng hoàng đi ra, váy màu vàng với họa tiết uốn lượn nhẹ nhàng như nước, tay áo là hình hoa mẫu đơn trong sương mù. Tóc búi vân kế, cài một cây tram ngũ phượng triều châu, khuôn mặt kiều mỵ như trắng, ánh mắt long lanh, làm người thương nhớ, là một cô nương có khí chất khoan thai quý khí lại mang một ít yếu ớt của nữ tử.
Nữ tử này đến đến bên cạnh Lam U Niệm kéo cánh tay Lam U Niệm, giọng nói kiêu căng nói: “Một cái thứ nữ cũng có thể châm chọc đích nữ, thật sự là buồn cười!” Sau đó quay đầu lại bộ dáng tươi cười ấm áp nói với Lam U Niệm "Lam muội muội, tính tình ngươi thật là tốt, nữ tử như vậy ngươi cũng có thể nhẫn!"
Lam U Niệm không nói, nàng cũng không nhận ra vị nữ tử này, nhưng đối với vị nữ tử giải vây cho mình này vẫn duy trì thái độ quan sát.
"Ngươi..." Lam Chi muốn phản bác thế nhưng nghĩ đến thân phận của người trước mặt, chỉ có thể nổi giận đùng đùng rời đi. Quả nhiên đều là người không có giáo dưỡng, hừ! Lam U Niệm, ta xem ngươi còn có thể càn rỡ bao lâu!
"Ngươi chính là Lam U Niệm sao?" Nữ tử trước mặt trợn tròn mắt tò mò nhìn Lam U Niệm, Tuổi của nàng lớn hơn vài tuổi so với Lam U Niệm, đại khái mười sáu mười bảy tuổi, nhưng quanh thân nồng đậm hơi thở thanh xuân.
"Đúng vậy, đa tạ tiểu thư đãgiải vây!" Lam U Niệm rút cánh tay của nàng về, nàng vẫn không thích người lạ tới gần, không phải nàng tự nhiên đề phòng, mà do thân phận của nàng vốn đặc thù, nếu như không đề phòng chỉ sợ sớm đã đi đi gặp Diêm vương, không biết có còn may mắn xuyên qua một lần nữa hay không.
"Đúng vậy, đa tạ Mộc Khuynh Quận chúa" Lam Mặc Huyền cười ánh mặt trời với nữ tử, có thể thấy được ấn tượng của Lam Mặc Huyền với nữ tử này không tệ, Lam U Niệm lần đầu tiên thấy Lam Mặc Huyền ôn hòa với người khác ngoại trừ nàng.
"Niệm Nhi, vị này con của Thái úy tiểu thư Hoa Mộc Khuynh, Quận chúa, đây là xá muội, đa tạ Quận chúa ra tay giúp đỡ!" Lam Mặc Huyền chắp tay cảm tạ.
"Khách khí cái gì, Lam muội muội chỉ sợ ngươi không biết ta, lúc nhỏ ngươi ta thường xuyên đi tìm ngươi chơi đấy, hì hì, nhưng khi đó không ăn mặc đáng sợ như hôm nay!" Hoa Mộc Khuynh nhìn nhìn y phục nặng nề trên người mình nhíu mày nói.
Lam U Niệm suy nghĩ một chút cuối cùng nhớ ra nữ tử trước mặt là ai, Hoa Mộc Khuynh, con gái của Cổ thái úy, nói đến vị Hoa Mộc Khuynh này cũng là người đáng thương, mẫu thân chính là Quận chúa Hoa Quốc được gả cho Cổ thái úy Phong Quốc để hòa thân, hai người tuy là phụng chỉ thành hôn nhưng rất ân ái, hơn thế ái nữ duy nhất cũng mang họ phu nhân - họ Hoa. Tuy nhiên không may bởi vì thân thể Cổ thái úy không tốt nên đã qua đời, hoa Quận chúa nhớ phu quân thành bệnh không lâu sau cũng buông tay nhân gian, chỉ để lại Hoa Mộc Khuynh khi đó còn là hài tử.
Hoàng thượng thương cảm Hoa Mộc Khuynh còn nhỏ tuổi đã mất đi song thân, đặc biệt phong làm Quận chúa, cho nên Hoa Mộc Khuynh vẫn không có ai dám trêu, hơn nữa Hoa Mộc Khuynh còn học võ, cho nên hơn phân nửa nữ tử trong kinh thành không muốn kết bạn với nàng. Mà trước đây Hoa Mộc Khuynh bởi vì cha mẹ mất sớm thập phần cô đơn cho nên lúc gặp được Lam U Niệm cùng cảnh ngộ, lúc nào cũng như đại tỷ tỷ khoan dung cùng bảo vệ, trước kia luôn trèo tường vào bên trong U Niệm Các tìm Lam U Niệm chơi đùa, nhưng những thứ kia chỉ là ký ức đã rất lâu, Lam U Niệm đều đã quên.
"Mộc Khuynh tỷ tỷ" Lam U Niệm theo trong trí nhớ nhẹ nhàng gọi một tiếng, có lẽ là bởi vì trí nhớ của chủ thân thể này, nên nàng có chút cảm giác thân thiết với nữ tử này, hơn nữa tính cách của nữ tử này rất đáng yêu, làm việc hào sảng không điệu bộ, ở trong kinh thành này rất khó có thể gặp được một nữ tử như vậy.
"Ha ha, chưa từng quên thì tốt, bản Quận chúa có thể cũng chỉ có ngươi như vậy một người bạn chỉ có một người bạn là ngươi, ngươi không thể nào quên tỷ tỷ!" Hoa Mộc Khuynh lại Lam U Niệm kéo cánh tay Lam U Niệm, nhìn các công tử và nữ tử đang vây xung quanh Lam Chi và Lam Nhã nàng bất mãn nói "Hai người các nàng có phải còn bắt nạt ngươi không? tính tình của ngươi cũng thật quá tốt đi!"
Hoa Mộc Khuynh nói xong nhìn Lam U Niệm một cái, có vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép "Bất quá sau này ngươi có Mộc Khuynh tỷ tỷ ở chỗ đây, ai dám khi dễ ngươi ngươi liền nói cho bản Quận chúa, xem bản Quận chúa có đánh nàng tè ra quần hay không!"
Lam U Niệm mỉm cười không nói, mặc dù Hoa Mộc Khuynh có phong hào Quận chúa, nhưng trãi qua cũng không được tốt, dù sao phía sau nàng đã không người ủng hộ, Thái úy phủ to như vậy sớm đã suy bại, nhưng thật tốt tính cách sáng sủa của nữ tử này lúc nào cũng làm cho một ngày trở nên phấn khích.
"Quận chúa nói chuyện nên nhã nhặn một chút mới tốt, nếu không Niệm Nhi muội muội bị ngươi dạy hư cũng không biết!" Lam Mặc Huyền nhìn Hoa Mộc Khuynh nói thô lỗ như thế trêu ghẹo, nhưng trong lời nói lại không có bất kỳ ý tứ trào phúng nào, xem ra hai người cũng là bạn tốt.
"Hừ! Lam Mặc Huyền đừng giả bộ như văn nhân, nhã nhặn của ngươi cũng đã đi nơi nào! Hơn nữa, Niệm Nhi muội muội nhu thuận như thế, ngươi cũng không thể bắt nạt Niệm Nhi muội muội" Hoa Mộc Khuynh bị Lam Mặc Huyền trêu ghẹo cũng không cam chịu yếu thế đánh trả lại, bộ dáng giương nanh múa vuốt có chút đáng yêu.
"Lam Mặc Huyền, ta nói ngươi đã chạy đi đâu, thì ra ở chỗ này a!" Kinh Vô An đi qua vỗ vỗ vai Lam Mặc Huyền, ở trong quân nhiều năm như vậy, hai người sớm đã là bạn tốt.
"Lam tiểu thư, Quận chúa!" Kinh Vô An khẽ gật đầu xem như chào hỏi, nhưng ánh mắt lại nhìn nhìn Lam U Niệm, khóe miệng khẽ mỉm cười, đối với cô gái tài hoa và kiên cường này hắn hết sức kính nể, sau khi trở về cùng Vũ Lưu Ly nghe ngóng mới một chút mới biết được cô bé này đã từng trãi qua một cuộc sống quá mức bần hàn, hại Vũ Lưu Ly thương tâm thật lâu, nữ thần thật đáng thương.
Lam U Niệm cùng Hoa Mộc Khuynh thi lễ, Lam U Niệm nhìn Kinh Vô An nghĩ đến chuyện chính mình điều tra. Kinh Vô An, là thế tử của Hầu phủ, cũng là biểu ca của Phong Dực Hiên. Hoàng hậu trước cũng từ Hầu phủ, bây giờ mặc dù hoàng hậu trước đã qua đời, nhưng quan hệ cảu Hầu phủ và Phong Hạ Kỳ, Phong Dực Hiên vẫn bền chắc như cũ, nhìn Kinh Vô An đi theo Phong Dực Hiên đi ra chiến trường làm chức quân sư cũng có thể thấy được quan hệ của mấy người này rất tốt, có thể nói hoajn nạn có nhau.
"Ai, Kinh Vô An ngươi vừa mới chạy đi đâu, ta tìm mãi vẫn không tìm được ngươi!" Hoa Mộc Khuynh la ầm lên, tính tình nàng giống như nam tử vậy nhanh nhẹn, cùng đám người Lam Mặc Huyền, Kinh Vô An cũng có giao tình, mấy người này cũng thích tính cách Hoa Mộc Khuynh, thường xuyên qua lại liền trở thành bằng hữu.
"Đương nhiên là xem Quận chúa anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc, Quận chúa cũng không cho ta cơ hội đâu? Vốn là ta còn muốn ra giúp trước, lưu lại ấn tượng tốt với Lam cô nương đấy." Kinh Vô An lúc nói chuyện lúc nào cũng là mang theo một tia ý vị đặc thù của quân sư, để người ta không tự chủ lắng nghe âm thanh của hắn.
"Ai? Ngươi biết Niệm Nhi muội muội?" Hoa Mộc Khuynh giật mình hỏi, dù sao Lam U Niệm vừa mới trở lại kinh thành, nàng còn chuẩn bị giới thiệu mấy vị bằng hữu này cho Lam U Niệm biết.
"Niệm Nhi muội muội? Ân, sau này ta cũng vậy gọi như vậy đi, không biết Niệm Nhi muội muội có để ý hay không?" Kinh Vô An tự nhận là Đại ca ca vậy mỉm cười, thế nhưng mỉm cười kia nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị, khiến cho Hoa Mộc Khuynh đánh qau một quyền.
"Kinh Vô An ngươi đừng quá đáng, Niệm Nhi muội muội chỉ có thể có một mình ta là ca ca, ngươi đừng tranh giành với ta, muốn muội muội thì tự ngươi tìm đi!" Lam Mặc Huyền bất mãn, hắn thật vất vả lớn lên để có thể bảo vệ muội muội, lại xuất hiện người muốn đoạt muội muội của mình là thế nào?
"Tại sao chỉ có ngươi là ca ca duy nhất, sau này Niệm Nhi có nhiều hơn một ca ca tỷ tỷ, không phải là sẽ có nhiều người đối tốt với Niệm Nhi muội muội hơn sao? Ngươi sao có thể hẹp hòi như vậy?" Hoa Mộc Khuynh vốn đang không muốn để Kinh Vô An nhận Niệm Nhi làm muội muội, nhưng nghe đến lời nói của Lam Mặc Huyền thì trong nháy mắt cùng một phe với Kinh Vô An.
"Lam Mặc Huyền, ngươi cũng đừng quá keo kiệt, sau này ở kinh thành cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, không phải là chúng ta quan tâm Niệm Nhi muội muội sao?" Kinh Vô An nói là sự thật, nữ hài này có ma lực làm người khác thích, hơn nữa nghĩ đến cuối cùng nếu Vũ Lưu Ly biết được mình nhanh trước một bước tới gần nữ thần của hắn, không biết đến lúc đó hắn sẽ ân hận đến mức nào?
Lam Mặc Huyền mặc dù bất mãn Niệm Nhi sẽ có ca ca tỷ tỷ khác, nhưng mà biết rõ lời Kinh Vô An nói là sự thật, ở trong kinh thành này Niệm Nhi muội muội cũng không có người quen biết, như lúc nãy bị khi dễ cũng không ai đứng ra nói giúp nàng một câu, mà Kinh Vô An, Hoa Mộc Khuynh những người bọn họ cũng không có ý đồ gì với Niệm Nhi, có bọn họ che chở sau này tính cách Niệm Nhi sẽ sáng sủa hơn, không lại giống như bây giờ luôn yên tĩnh đến thê lương, nhiều người bằng hữu sau này Niệm Nhi cũng có nhiều con đường, có đôi mọi chuyện sẽ tốt hơn.
"Đa tạ, Niệm Nhi có thể được mọi người chiếu cố thì hết sức cảm kích!" Lam U Niệm khẽ mỉm cười, những người này kỳ thật cũng không phải là người tốt gì, nhưng họ không có ác ý với nàng, hơn nữa còn xem nàng như muội muội, xem ra tuổi còn nhỏ cũng có chỗ tốt.
"Được, sau này nếu như có thời gian Niệm Nhi muội muội có thể phải mời chúng ta đến Trân Vị Các ngồi một chút không, dù sao nghe Niệm Nhi muội muội đàn một khúc là rất khó" Kinh Vô An hạ thấp giọng nói ra, không phải là cố ý giấu giếm, mà chuyện này là quyền của Lam U Niệm, nàng muốn đàn cho ai là tự do của nàng, bọn họ không có quyền can thiệp.
Lam U Niệm không khỏi buồn cười, Kinh Vô An này là tài tử nổi danh trong kinh thành, nếu không quen biết còn tưởng rằng người này hết sức kiêu ngạo, nhưng quen rồi mới biết được người này chỉ có chút kiêu ngạo, từ lần trước nghe nàng hát “Mênh mông”, luôn trông mong nàng hát một bài, đáng tiếc từ khi đó nàng chưa đến Trân Vị Các.
"Được, đến lúc còn thỉnh thế tử chỉ giáo nhiều hơn!" Lam U Niệm cũng không ngại chuyện ca hát nà, những khúc hát này vốn là văn hóa lắng đọng của Trung quốc, bởi vì vận mệnh nên nàng đi đến nơi này, để nhiều người nghe được ca khúc tốt đẹp nhưu thế này hơn cũng là một chuyện tốt.
"Ta cũng đã gọi ngươi là muội muội, sao lại còn xa lạ như thế, không bằng hãy gọi ta là Kinh đại ca đi!" Kinh Vô An nói.
Lam U Niệm sững sờ, cẩn thận tính tính nàng có bao nhiêu người ca ca, thật sự là quá nhiều, nhưng lại không tiện cự tuyệt, không biết rõ vài vị sư huynh sau khi biết có thể ghen hay không.
"Kinh đại ca" Lam U Niệm nhu thuận gọi một tiếng, Kinh Vô An gật gật đầu ra dáng đại ca mười phần, nhưng trong lòng đang hâm mộ Lam Mặc Huyền có một người muội muội như vậy thật là may mắn.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
41 chương
25 chương
44 chương
7 chương