Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 36 : Vô Tình Tiêu Kim các
Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
____________
Hương thơm nhẹ nhàng thổi tứ bề trong các, bảng hiệu "Vô Tình Tiêu Kim các" được kết bằng hoa treo trên cao, vừa vào cửa liền nhìn thấy tấm thảm trắng tinh trải ở đại sảnh, kéo dài đến mỗi góc. Chính giữa đại sảnh có một đài cao, đài cao này được kết đầy các loại hoa.
Bởi vì là ban ngày, cho nên cũng không có nhiều người tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành ở trong thanh lâu, tú bà nhìn thấy Nam U Niệm mặc một bộ nam trang, mang mặt nạ đi vào, vội vàng tới đón.
"Chủ tử!" Tú bà lập tức thu lại vẻ mặt tùy tiện, gương mặt tô đầy son bột nhanh chóng biến thành cung kính.
"Ừ, Tam công tử có ở đây không?" Ánh mắt Lam U Niệm dò xét toàn bộ thanh lâu, có thể thấy Tam ca quản lý thanh lâu rất tốt.
"Tam công tử đang nghỉ ngơi ở lầu ba, có cần thuộc hạ đi đánh thức Tam công tử không ạ?" Tú bà sai người đóng cửa thanh lâu, dù sao chuyện của chủ tử cũng cực kì thần bí, vẫn nên phòng ngừa có người không cần thiết biết hành tung chủ tử, cho nên các vị công tử đã sớm căn dặn, phải ẩn giấu hành tung của chủ tử.
"Không cần, ngươi đi xuống đi." Lam U Niệm đi thẳng tới lầu ba. Tú bà vô cùng tôn kính nhìn theo bóng dáng chủ tử, Vô Tình các có rất nhiều sản nghiệp, mà chủ tử của bọn họ chính là vị tiểu công tử này. Dưới trướng chủ tử có năm vị công tử quản lý tất cả buôn bán, còn tiểu chủ tử lại có sự thông minh và mạnh mẽ mà người khác không có.
Lam U Niệm chậm rãi đi lên lầu ba. Thanh lâu này mới mở ba năm trước, không hề xa hoa lãng phí giống như các thanh lâu khác, mà mang theo vài phần tao nhã, bố trí như thế sẽ làm cho nam nhân chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới yêu thích. Bản thân ở trong thanh lâu, khách có thể chọn kỹ nữ hầu hạ, nhưng kỹ nữ cũng có quyền từ chối, quy củ như vậy không chỉ không có hù dọa những nam nhân kia, ngược lại càng thêm hấp dẫn, nữ tử nhẫn nhục chịu đựng đã khiến người ta chán ngán.
Tác dụng lớn nhất của thanh lâu này chính là thăm dò tình báo, thu thập đủ loại tin tức. Các cô nương trong thanh lâu cũng không phải đều là người của Vô Tình các, chỉ có thật thật giả giả, giả giả thật thật mới có thể không để người ta phát hiện ra công dụng thật sự của Vô Tình Tiêu Kim các.
Đẩy cửa phòng lầu ba ra, Lam U Niệm nhìn thấy Quỷ Tam vẫn còn ngủ say, quạt giấy không rời khỏi người đặt ở đầu giường, lần nào Lam U Niệm cũng sẽ trợn trắng mắt nhìn tên hồ ly này dùng cái chăn màu hồng phấn bọc lấy cơ thể, hồng phấp nha, quá khảo nghiệm năng lực tiếp nhận của nàng.
"Được rồi, đừng giả bộ ngủ nữa." Lam U Niệm cầm lấy chén trà rót cho mình một chén rồi thưởng thức, phát hiện Quỷ Tam vẫn còn giả bộ nằm ngủ trên giường, không khách khí bật cười.
"Vậy huynh ngủ tiếp đi, muội đi đây." Lam U Niệm đặt chén trà xuống, đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Bây giờ tiểu sư muội càng ngày càng bận rộn, làm sao có thời gian đến thăm Tam ca." Quỷ Tam cầm lấy quạt giấy trên giường bắt đầu phe phẩy, vẽ nên bức tranh quỷ dị có chút vui vẻ.
Ngay tức khắc Lam U Niệm đã hiểu, tin tức của Tam ca là nhanh nhất, e là đã sớm biết nàng trở lại kinh thành, nhưng mà đợi hồi lâu vẫn không thấy nàng đến thăm hắn, cho nên tức giận mà thôi. Kỳ thật lúc nàng về kinh đúng là chuẩn bị đến Vô Tình Tiêu Kim các thăm Tam ca trước, cho Tam ca một bất ngờ, có điều là thời gian bị muộn nên trực tiếp tiến cung.
"Sao càng ngày Tam ca lại càng giống trẻ con thế, càng lúc càng giống sư phụ." Lam U Niệm không giận, đã tập mãi thành quen vì hành vi thỉnh thoảng động kinh của Quỷ Tam.
"Hừ, muội không khiến chúng ta bớt lo được mà, nước ở kinh thành quá sâu, muội chưa có sắp xếp gì đã trực tiếp tới, cũng không chịu báo một tiếng với cả sư phụ." Quỷ Tam khoác ngoại bào, trách cứ tiểu sư muội không chút ý thức có nguy hiểm.
"Cũng có lúc phải về, đúng lúc có cơ hội đương nhiên phải quay về." Lam U Niệm ý tứ sâu xa nói.
"Mà thôi, chuyện muội muốn làm chúng ta cũng cản không được, mọi việc phải cẩn thận." Quỷ Tam thở dài, đừng nhìn tiểu sư muội của hắn lớn lên quốc sắc thiên hương, mềm yếu thương người, nhưng trong xương lại cố chấp hơn bất cứ kẻ nào, còn mang theo dự kiến bá đạo không thể đoán được.
"Giúp muội điều tra Minh Vương Phong Dực Hiên." Mục đích chủ yếu hôm nay Lam U Niệm đến đây là vì chuyện này.
"Sao vậy? Hắn trêu chọc tiểu sư muội à?" Quỷ Tam vội vàng hỏi.
"Không có, chỉ là người này cho muội cảm giác quá nguy hiểm, người nguy hiểm đương nhiên muội phải hiểu rõ ràng." Lam U Niệm nhớ tới Phong Dực Hiên, không khỏi mang theo vài phần bất đắc dĩ, võ công không bằng hắn, thân phận cũng áp đảo không được, quả thực rất phiền phức.
"Tình báo về Minh Vương cũng không nhiều, trừ những tin đồn bên ngoài thì có rất ít tình báo về hắn." Quỷ Tam cau mày hồi tưởng lại tất cả những chuyện có liên quan tới Minh Vương.
"Mà thôi, chuyện này cũng không cần phải làm ngay nhất thời, lát nữa muội sẽ tới Vô Tình Trân Vị các, Tam ca có đi không?" Lam U Niệm hỏi.
"Hôm nay muội sẽ đi đánh đàn ca hát sao?" Đôi mắt Quỷ Tam sáng lên, hỏi.
Lam U Niệm gật đầu.
"Lần này khẳng định Trân Vị các lại kiếm được không ít lợi nhuận. Muội không biết đâu, hiện tại một thủ khúc của muội có bao nhiêu chấn động, có biết bao quan to quý nhân tới Trân Vị các chính là vì có thể nghe một khúc của muội. Chỉ là, muội đó, có lúc nữa năm cũng không xuất hiện một lần." Quỷ Tam nhìn Lam U Niệm giống như nhìn thấy vàng ròng bạc trắng chạy vào túi của mình.
"Tam ca, huynh rõ ràng là một tên gian thương, xem dáng dấp này của huynh rất giống muốn bán Niệm Nhi." Lam U Niệm trêu ghẹo.
"Ôi, tiểu sư muội đang vu oan cho ta đấy! Tam ca của muội là gian thương không sai, nhưng như thế cũng sẽ không bán tiểu sư muội, muội là bảo bối của sư phụ cùng các sư huynh." Quỷ Tam dùng quạt giấy gõ gõ vào lòng bàn tay, đoan chính nhìn Lam U Niệm.
"Thân thể thế nào? Sau khi dùng Hương Liên có thể ức chế độc?" Quỷ Tam chuyển đề tài quá nhanh, nhưng rõ ràng là lo lắng chân thật.
"Ừm, rất tốt, tạm thời sẽ không nguy hiểm tới tính mạng." Tuy Lam U Niệm cố gắng cứu vãn thân thể chính mình, nhưng cũng sẽ không vì kịch độc mà cả ngày lo lắng.
Đột nhiên Quỷ Tam không biết nói gì để an ủi tiểu sư muội, chẳng lẽ nói nhất định có thể giải được độc trong cơ thể muội? Nhưng đã qua nhiều năm, độc vẫn còn giày vò tiểu sư muội. Từ lúc tiểu sư muội còn nhỏ đã bắt đầu cho tới bây giờ, khi độc phát có bao nhiêu đau đớn bọn họ đều rõ ràng, nhưng cho tới bây giờ tiểu sư muội không kêu một tiếng cũng không khóc một lần, muội có biết, muội như vậy làm người khác đau lòng biết bao.
"Nghe nói, gần đây Bạch Liên rất được chào đón?" Lam U Niệm nhớ tới nữ tử tên là Bạch Liên trong thanh lâu rất được người hoan nghênh.
"Đương nhiên, dựa theo phương pháp tiểu sư muội huấn luyện, có nữ tử nào không biết cách khiến người yêu mến? Có bao nhiêu người vì gặp mặt Bạch Liên một lần, có thể nói là táng gia bại sản? Chẳng qua..." Quỷ Tam ngắt lời, chỉ nói một nửa.
"Hửm?"
"Nhưng trong lòng Bạch Liên đã có ý trung nhân rồi. Muội đoán xem là ai?" Quỷ Tam hỏi.
"Không phải là huynh chứ? Huynh đừng có động tới nữ nhân trong thanh lâu này, đó đều là cây rụng tiền của huynh." Lam U Niệm cảnh cáo, thật sự thì Quỷ Tam rất thích chưng diện.
"Lần này muội oan uổng ta đấy nhé, người nàng vừa ý là sư muội."
"Phụt - - "
Truyện khác cùng thể loại
204 chương
4 chương
28 chương
10 chương
91 chương
131 chương
7 chương