Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 166 : Phong Quan Liên Trong Ngoài Bất Nhất
Màn đêm buông xuống, sau khi dùng xong bữa tối hai người liền đến hành cung.
Vì là đi thám thính sự tình nên Lam U Niệm phá lệ đổi một bộ váy dài giao lĩnh màu đen, vạt áo ngắn phối vàng nhạt, ở giữa buộc đai lưng thêu hoa thuỷ tiên, cao quý ưu nhã, trong thanh lệ không mất uyển chuyển hàm xúc, khiến người ta hai mắt toả sáng.
Từ lúc biết nàng hắn đều thấy nàng mặc bạch y, hôm nay là lần đầu tiên nàng mặc y phục khác màu, nếu nói bạch y khiến nàng tràn ngập tiên khí, khi khoác hắc y lập tức trở nên thần bí, đẹp đến kinh người.
Phong Dực Hiên cũng đã đổi y phục, hiện tại ở U Niệm các treo không ít y phục của hắn, may mắn người ở đây đều có thể tin được, nếu không để người ta biết hai người hàng đêm ở cùng một phòng, dù không xảy ra chuyện gì Lam U Niệm cũng sẽ bị người ta trách mắng.
Nàng từ sau tấm bình phong đi ra hai mắt sáng lên nhìn Phong Dực Hiên, tóc hắn buộc cao, một thân y phục đen phác hoạ dáng người cao lớn, đồng thời cũng phụ trợ cho làn da bạch ngọc, đôi mắt bắn ra hào quang, phảng phất như biến thành một người khác, khí chất hoàn toàn khác biệt lộ ra chút lười biếng, nhưng lại nhanh nhẹn như báo.
"Niệm Niệm, sau này ta sẽ chuẩn bị cho nàng thật nhiều y phục sặc sỡ có được không?" Phong Dực Hiên kéo Lam U Niệm đến bên cạnh, vuốt ve má nàng.
Nhất thời, nàng cũng hiểu ý hắn.
Quả thật từ khi đến dị thế nàng chỉ mặc bạch y, đã tạo thành thói quen, kỳ thật cũng không phải cố ý mà là nàng từng cho rằng màu trắng sạch sẽ có thể che giấu nội tâm đẫm máu, hiện tại có hắn bên cạnh trái tim đẫm máu kia đã được chữa trị, không cần che lấp.
"Chẳng lẽ ta mặc bạch y không đẹp sao?" Nàng trừng hắn một cái, rất có ý tứ nếu như hắn dám trả lời đúng nàng liền trở mặt.
"Không phải, Niệm Niệm mặc cái gì cũng đẹp!" Hắn đáp rất nhanh, sợ mình trả lời chậm sẽ chọc giận nàng, sau đó vành tai đỏ lên: “Ta rất muốn ngắm nàng mặc y phục tất cả các màu, khẳng định rất đẹp!”
Hắn sẽ không nói cho nàng biết hắn đã từng tưởng tượng qua cảnh nàng mặc y phục khác màu đứng cạnh mình, thời gian trước còn nằm mơ, trong mơ Niệm Niệm mặc đồ cưới gả cho hắn, hôm sau tỉnh dậy cả ngày hắn đều chìm trong vui vẻ.
Dưới ánh mắt khát vọng của Phong Dực Hiên nàng không có cốt khí gật đầu đáp ứng, hắn lại tiếp tục tưởng tượng dáng vẻ nàng mặc y phục khác màu, nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên nhớ tới dáng vẻ ngày đó nàng tắm rửa, lập tức chặt đứt suy nghĩ sợ mình lại chảy máu mũi, hắn không muốn lại mất mặt trước mặt Niệm Niệm.
Lam U Niệm còn chưa kịp có phản ứng liền bị Phong Dực Hiên ôm lấy bay khỏi U Niệm các, thậm chí nàng còn có thể cảm giác được dáng vẻ luống cuống cùng tiếng tim đập loạn của hắn, càng khiến nàng ngoài ý muốn là không chỉ vành tai mà cả lỗ tai hắn đều đỏ.
"Hiên, ngươi làm sao vậy?" Mặc dù nàng rất muốn đi xem rốt cuộc Phong Quan Liên đang làm cái gì, nhưng so với những chuyện đó nàng lo lắng cho hắn hơn, rất sợ hắn có chỗ nào không thoải mái.
Lam U Niệm vừa hỏi Phong Dực Hiên càng thêm ngượng ngùng, Niệm Niệm còn nhỏ như vậy, sao hắn có thể có ý nghĩ tà ác như thế? Hắn vừa âm thầm phỉ nhổ mình háo sắc, vừa ngăn mình tưởng tượng, đúng là tự làm tự chịu.
"Không có, chúng ta nhanh đến hành cung đi!" Phong Dực Hiên có chút lúng túng, sợ nàng phát giác tâm tư của mình.
Thời điểm hai người tới hành cung, phát hiện Phong Quan Liên vẫn chưa xuất hiện, vì vậy liền tìm một nơi bí mật trên nóc nhà cùng nhau sóng vai ngồi ngắm không trung.
Màn đêm giống như một tấm thảm vô cùng rộng lớn, bầu trời đầy sao như được khảm từng viên bảo thạch lấp lánh.
Mặt trăng từ lá liễu biến thành hình lưỡi liềm, tiếp đó biến ảo thành một con thuyền nhỏ lẳng lặng chạy trong biển rộng mênh mông.
Thời gian dần trôi, vầng trăng như bạch ngọc sáng ngời cuối cùng cũng hiện ra trước mắt hai người.
Lúc hai người còn đắm chìm trong màn đêm xinh đẹp, một bóng dáng lén lén lút lút đi vào hành cung, liếc mắt nhìn nhau, người mà bọn họ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
Phong Quan Liên che kín từ đầu đến chân, chỉ lộ ra đôi mắt, nếu như không nhìn kỹ ai có thể nghĩ tới đây là Tam công chúa thiên chân khả ái của Phong Quốc? Phong Quan Liên lấy ra một tấm lệnh bài sau đó được thị vệ dẫn vào hành cung của quan viên Nguyệt Quốc.
Hai người lặng lẽ đuổi theo, sau đó nhìn thấy Phong Quan Liên đi vào một gian phòng, hai người tới trên nóc nhà gian phòng, vụng trộm vén một mảnh ngói, có thể thấy rõ tình huống bên trong.
"Lâm đại nhân!" Phong Quan Liên bước vào phòng thi lễ với nam nhân đang ngồi trước bàn, Lam U Niệm híp mắt thấy tướng mạo nam tử, vị Lâm đại nhân này ở Nguyệt Quốc cũng là một Hầu gia, quyền lực trong tay không nhỏ, rất được hoàng đế coi trọng.
Lâm đại nhân này là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, tướng mạo cũng coi như khá, chỉ là trong mắt Phong Quan Liên lại hiện ra sự chán ghét, hơn nữa vừa nhìn mi mắt thâm đen của hắn liền biết là một người túng dục quá độ.
"Tam công chúa đêm nay đến muộn rồi." Lâm đại nhân đứng dậy kéo Phong Quan Liên vào trong ngực, nàng ta liền cười duyên ỡm ờ ngồi trong lòng Lâm đại nhân, hắn ta nhanh chóng kéo áo bào đen trên người Phong Quan Liên xuống.
Hay thật, lúc này Lam U Niệm mới nhìn rõ thứ Phong Quan Liên mặc bên trong là cái gì, một bộ y phục gần như trong suốt nửa che nửa đậy, mặc so với không mặc còn muốn mê hoặc hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn cùng cái yếm hồng phấn bên trong, Lâm đại nhân vừa nhìn lập tức máu dồn lên não.
Lam U Niệm vừa thấy Phong Quan Liên mặc thành như vậy, vội vàng che mắt Phong Dực Hiên lại, dù người phía dưới là muội muội cùng cha khác mẹ với Phong Dực Hiên, nàng không muốn hắn nhìn thấy thân thể nữ nhân khác, không thể không thừa nhận có đôi khi nàng cũng rất bá đạo.
Đối với hành động của Lam U Niệm Phong Dực Hiên liền cười toét miệng, hắn thích dáng vẻ ghen tuông của Niệm Niệm, bởi vì Niệm Niệm làm vậy chứng tỏ trong lòng có hắn, còn rất để ý.
Bên dưới Lâm đại nhân duỗi tay vuốt ve làn da của Phong Quan Liên, nàng ta đè tay Lâm đại nhân xuống, ỏn ẻn nói: "Ai nha, Lâm đại nhân đừng nóng vội! Hôm nay Liên Nhi đến chỗ đại nhân, là Nhị hoàng huynh có chuyện muốn phân phó."
Nghe đến đó Phong Dực Hiên cùng Lam U Niệm mới biết hóa ra Phong Quan Liên là người của hoàng hậu, ẩn giấu thật là kỹ, nàng vẫn luôn cho rằng chỗ dựa của Phong Quan Liên là Lâm Quý phi, không ngờ mặt ngoài nàng ta là người của Lâm quý phi bên trong lại là người của hoàng hậu, chẳng trách nhiều năm qua Lâm quý phi không thể đấu thắng hoàng hậu, bên cạnh có một con cờ như vậy bà ta cũng không phát hiện, chết không oan uổng.
"Trước hết để bổn đại nhân thơm một cái, chuyện khác nói sau!" Lâm đại nhân mặc kệ lời Phong Quan Liên trực tiếp đặt nàng ta lên trên mặt bàn lạnh băng bắt đầu cởi y phục, sau đó nôn nóng khó nén cởi y phục của mình.
Lam U Niệm chuẩn bị tiếp tục nhìn xuống, đôi mắt cũng bị che lại, bên tai còn nghe được giọng nói trầm thấp của hắn: "Đừng nhìn, không có đẹp mắt như ta!"
Đương nhiên nàng biết rõ lão nam nhân kia không dễ nhìn như hắn, đừng nói là Lâm đại nhân mà dù tất cả nam nhân trên thế gian cũng không đẹp như hắn, chỉ là nàng không nghĩ tới hắn cũng có lúc tự kỷ như vậy.
Thấy nữ tử bên cạnh không trả lời, Phong Dực Hiên cảm thấy rất bất mãn, cũng biết hiện tại không phải lúc nói chuyện, trong lòng đã dự định, mà dự định này là để Lam U Niệm…
Hai người che mắt lẫn nhau, bên dưới truyền ra tiếng nữ tử yêu kiều cùng nam nhân gầm nhẹ, người nghe đỏ mặt tía tai, thậm chí nàng có thể cảm giác được bàn tay hắn đã bắt đầu toát mồ hôi.
Đúng như Lam U Niệm suy đoán, Phong Dực Hiên cảm thấy bản thân hiện tại rất không tốt, hắn đã từng nghe cũng từng nhìn nó diễn ra trước mắt nhưng lại không có bất cứ ba động nào, trước kia hắn cũng từng nghĩ có phải mình có bệnh gì không tiện nói ra hay không, dù sao thì hắn cũng chưa từng có xúc động với nữ tử.
Từ khi gặp Niệm Niệm, hắn biết mình cũng có ham muốn, khác với những người khác hắn chỉ có ham muốn với Niệm Niệm.
Bây giờ nghe âm thanh bên dưới, cảm thụ được hơi thở của nàng bên cạnh hắn cảm giác hô hấp mình có chút nặng nề, có xúc động muốn hôn lên môi nàng.
Hô hấp nóng rực của nam nhân phun trên má, nàng cảm giác gò má nhanh chóng nóng lên, không phải nàng không biết hắn khát vọng mình, hai người cùng giường chung gối đã lâu nàng có thể cảm nhận được thay đổi trên thân thể hắn, nhưng nàng chỉ có thể cười cho qua chuyện.
Tuổi tác hiện tại của nàng quá nhỏ, hơn nữa cũng có phần e ngại, dù là kiếp trước hay kiếp này đều chưa từng làm qua chuyện đó, nàng sợ hắn nghẹn đã lâu đến lúc hai người động phòng hoa chúc mình sẽ bị hắn muốn chết, không thể không nói chân tướng!
Lúc nàng đang nghĩ có nên đi xuống giết người hay không, cuối cùng hai người kia đã chịu ngừng lại, Phong Dực Hiên buông tay ra, bởi vì hắn cũng có xúc động giết người! Hơn nữa hắn không hy vọng Niệm Niệm nghe mấy cái này, ở trong mắt hắn Niệm Niệm vừa là nữ nhân của hắn, vừa là hài tử hắn muốn sủng ái.
"Lâm đại nhân, Liên Nhi hầu hạ tốt không?" Phong Quan Liên mặc quần áo tử tế vào kiều mỵ nói, làm gì có dáng vẻ của công chúa một nước.
Bộ dạng hiện tại của nàng ta khác gì kỹ nữ thanh lâu? Ít nhất kỹ nữ cũng không làm ra vẻ dối trá như Phong Quan Liên!
"Công chúa là nữ tử đẹp nhất bổn quan từng gặp!" Lâm đại nhân dối trá nói, nam nhân như vậy ở trên giường cùng dưới giường khác biệt rất lớn, cởi quần áo ra chính là cầm thú, mặc quần áo vào chính là không bằng cầm thú.
Phong Dực Hiên không chút tình cảm nhìn Phong Quan Liên, trong số các hoàng tử công chúa cũng chỉ có Phong Hạ Kỳ là người nhà, những người khác đều là người lạ hoặc là kẻ địch, cho nên đối với cách làm của Phong Quan Liên hắn trừ ghét bỏ thì không hề tức giận.
"Lâm đại nhân, Nhị hoàng huynh muốn Lâm đại nhân tại tiệc tiễn biệt làm chút việc?"
Tiệc tiễn biệt là tiệc đưa tiễn lai sứ các nước về nước, xem ra Phong Thiếu Sở muốn động tay trong bữa tiệc.
"Không biết Nhị vương gia quý quốc muốn bổn quan làm cái gì?" Lâm đại nhân vừa cười vừa nói, từ lâu hắn ta đã có liên lạc cùng Phong Thiếu Sở, bất quá là theo nhu cầu mà thôi, vì một ít thời điểm hắn ta vẫn phải dựa vào Phong Thiếu Sở, dù sao thì Phong Thiếu Sở cũng cho hắn ta không ít chỗ tốt.
"Nhị hoàng huynh biết lần này Nguyệt Quốc đến kinh thành là vì muốn Bạch Liên công chúa hòa thân? Nhị hoàng huynh rất thích nàng, cho nên…" Phong Quan Liên đứng dậy nói, thời gian đã không còn sớm nàng ta cần phải trở về, nếu không khi bị người ta phát hiện nàng sẽ xong đời.
"Yên tâm, chuyện Nhị vương gia nhờ bổn quan nhất định sẽ làm thỏa đáng! Đến lúc đó sẽ nhường Nhị vương gia ôm được mỹ nhân về nhà!" Lâm đại nhân nói thẳng, chuyện này không khó, mục đích đến Phong Quốc lần này chính là hoà thân, mặc dù còn chưa xác định nhân tuyển nhưng chỉ cần gạo nấu thành cơm, Bạch Liên công chúa không muốn gả cũng phải gả.
"Vậy là tốt rồi, Liên Nhi về đây, lẳng lặng chờ tin vui của Lâm đại nhân!" Phong Quan Liên nói xong liền bọc kín cơ thể, rời khỏi hành cung.
Phong Dực Hiên cũng đưa Lam U Niệm trở lại U Niệm các, nhưng mà....
Truyện khác cùng thể loại
204 chương
4 chương
28 chương
10 chương
91 chương
131 chương
7 chương