Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 157 : Hôn Sự Của Đại Công Chúa

"Là ai làm?" Lam U niệm hỏi, nàng thấy Lam Vũ trở về hơn nữa còn dọn sạch lều vải của Hoa Mộc Khuynh, khẳng định đã tra ra là ai làm. "Tiểu thư, người thả rắn độc vào lều của quận chúa là Nguyệt Thiên Linh!" Lam Vũ bẩm báo, chuyện lần này do Ám Nhất tra được, nàng cũng nhìn ra thế lực trong cung của Minh Vương không thể khinh thường. Lam U Niệm yên lặng một hồi, kỳ thật ngay từ đầu nàng cũng có chút hoài nghi chuyện này do Nguyệt Thiên Linh làm, hôm nay Hoa Mộc Khuynh trực diện xảy ra mâu thuẫn với Nguyệt Thiên Linh, mà Nguyệt Thiên Linh ở Nguyệt Quốc vốn đã quen ngang ngược càn rỡ, dù bước vào địa phận Phong Quốc cũng chưa từng thu liễm. "Số rắn độc kia sao rồi?" Lam U niệm nằm trên giường lớn mềm mại, khẽ nhếch môi cười khẽ. "Toàn bộ đã bị Ám Nhất bắt đi, hẳn là đang ở chỗ Ám Nhất." Lam Vũ nhớ tới đám rắn độc trong lều khiến da đầu nàng phát run, may là người thả rắn thả bên ngoài lều Hoa Mộc Khuynh, nếu không số độc xà này chạy ra ngoài, sợ là đêm nay toàn bộ bãi săn sẽ bị xáo trộn. "Tiểu thư, người không biết đâu, số rắn độc kia nhìn thật khủng khiếp, Nguyệt Thiên Linh kia thật là độc ác, phải hảo hảo trừng trị nàng mới phải!" Quan hệ của Lam Vũ cùng Hoa Mộc Khuynh không tệ, đương nhiên trong lòng rất là tức giận. "Nếu như Nguyệt Thiên Linh thảnh thơi như vậy. . ." Lam U niệm nhích lại bên tai Lam Vũ thì thầm, nghe xong hai mắt Lam Vũ tỏa sáng. Lam Vũ vui vẻ rời khỏi lều vải sau đó Lam khúc đi tới: "Tiểu thư nghĩ ra ý gì hay thế, khiến Lam Vũ vừa đi vừa cười vui vẻ, người khác nhìn thấy không biết sẽ bẫy tiểu thư thế nào đâu?" Lam U Niệm không quan tâm nói: "Lam Vũ tính tình rất tốt, các ngươi muốn làm thế nào thì làm thế đó, không cần quá cố kỵ ta!" Lam U Niệm biết bởi vì đang ở kinh thành nên Lam Vũ và Lam Khúc phải thu liễm tính tình, sợ gây phiền phức cho nàng, nhưng nàng có năng lực tự bảo vệ mình. "Tiểu thư luôn nuông chiều chúng ta, không biết chúng ta đã tu mấy đời mới có phúc phận gặp được tiểu thư!" Lam Khúc ở bên cạnh vừa cảm khái vừa sắp xếp quần áo để Lam U Niệm tham gia tiệc tối, các nàng đã từng sống khốn khổ như Địa Ngục, bây giờ các nàng cảm thấy cực kì hạnh phúc. Lam Khúc giúp tiểu thư nhà mình chải đầu thay quần áo, không khỏi tán thưởng: “Tiểu thư xinh đẹp như thế, không biết sau khi thành niên còn khuynh quốc khuynh thành cỡ nào, thật sự là tiện nghi cho Minh Vương!” "Hahaha ——" Lam U niệm cười thành tiếng, không khỏi cảm thấy không công bằng cho Phong Dực Hiên, rõ ràng hắn có dung mạo tuyệt thế vô song nhưng bởi vì khí tràng quá mức lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn tới, điều đó Lam U Niệm rất hài lòng vì không ai dám dòm ngó Phong Dực Hiên, nếu không không biết nàng sẽ tức giận thế nào. "Tốt, nên đi tham gia dạ tiệc!" Lam U Niệm bước ra khỏi lều, đi về phía đền đuốc sáng trưng ở trung tâm bãi săn… Nhìn quãng đất trống rộng lớn tổ chức dạ tiệc, phía trên dựng đài cao, mọi người đều đang ngồi dưới trăng đàm luận, không khí có chút đặc biệt. Hôm nay nàng mặc váy dài màu trắng, khoác thêm bên ngoài áo choàng dài mềm mại, đai lưng xanh nhạt, xinh đẹp như tiên tử không nhuốm bụi trần, cao quý trang nhã, khiến người ta vừa nhìn đã thích. Sau khi ngồi xuống liền có cung nữ dâng thức ăn lên, đồ ăn hôm nay phần lớn đều chế biến từ thú săn hôm nay, hôm nay là một ngày bận rộn và cũng là thú săn mình đi săn, cho nên có rất nhiều ngươi không tự chủ được đã bắt đầu nếm thức ăn thơm ngào ngạt trước mắt. Đang dùng được một nửa, thừa tướng Tuyết Quốc bỗng dưng đúng lên, hành lễ với hoàng đế: “Phong Quốc bệ hạ, thần phụng chỉ đến đây liên hôn muốn cưới Đại công chúa Phong Quốc, hai nước kết thành Tần Tấn!” Lam U Niệm cảm thấy cực kì hứng thú, xem ra trò hay đêm nay đã bắt đầu. Từ lúc nàng biết Phong Dực Hiên hạ lệnh giải độc cho Phong Tiểu Lạc liền hoài nghi hắn đang tính kế, bây giờ xem ra hắn muốn Phong Tiểu Lạc đi hoà thân, chỉ là nàng không ngờ Phong Dực Hiên lại duỗi tay tới tận Tuyết Quốc. “Hả? Đây là chuyện tốt!” Hoàng đế Phong Huyền cười đáp, quần thần nghe xong liền biết chuyện này đã định. Phong Tiểu Lạc ngồi phía dưới hoàng hậu, bởi vì đang đêm nên nàng ta cũng không dùng bình chướng mà chỉ mang mạng che mặt, kỳ thật nàng ta cũng rất không muốn che mặt, chẳng qua từ khi dung mạo bị huỷ nàng ta tìm rất nhiều ngự y xem thử đều không có kết quả, về sau mẫu hậu tìm được một đại phu dân gian mới chữa khỏi, nhưng đại phu lại nói mặt nàng ta hiện tại không thể gặp gió, nếu không sẽ biến trở lại bộ dạng già nua xấu xí đó. Bây giờ phong tiểu lạc nghe Bùi Phó đại diện Tuyết Quốc bệ hạ đến đây cầu thân, thấy Bùi Phó cũng là nam tử thanh tú dáng người rắn rỏi, nàng ta cảm thấy mặc dù Bùi Phó đã ba mươi nhưng lớn lên dễ nhìn, trong lòng cũng có chút chờ mong không biết người mình hoà thân sẽ là vị nào? Coi như không phải Bùi Phó hẳn cũng là hoàng tử Tuyết Quốc, Phong Tiểu Lạc thân là công chúa khẳng định phải nhận sứ mệnh của công chúa, nhưng nếu như có thể gả cho một người quyền cao chức trọng nàng ta vô cùng nguyện ý. “Không biết Bùi thừa tướng cầu thân Đại nữ nhi của trẫm cho vị công tử nào của quý quốc?” Phong Huyền hỏi, kỳ thật trong lòng lại rất rõ ràng. Có thể không rõ được sao? Bởi vì trước đó lão Lục đã đến tìm ông muốn ông đáp ứng việc cầu thân lần này, nếu không đáp ứng sau này chuyện ở Phong Quốc hắn sẽ không hỏi tới, lúc ấy Phong Huyền bị con trai mình chọc tức gần chết, thứ nhất lão Tứ và lão Lục là nhi tử mà ông thương nhất, thứ hai Phong Quốc hoàn toàn không thể thiếu Phong Dực Hiên. “Lần này thần thay mặt Thập Tam thân vương cầu thú Đại công chúa Phong Quốc!” Bùi Phó cung kính đáp. Vừa dứt lời mọi người đều sửng sốt, Thập Tam thân vương Tuyết Quốc là thân đệ đệ của hoàng đế đương triều, hoàng đế cũng biết đệ đệ là người phóng túng, không chỉ ban xưng hào thân vương còn cực kì bảo vệ hắn. Vị thân vương này năm nay đã năm mươi tuổi không nói, còn là một tên dâm côn háo sắc, bởi vì Thập Tam thân vương không chỉ thích nữ sắc mà ngay cả công tử tuấn tú hắn cũng không buông tha, nữ quyến và nam tử bị giam cầm tại hậu viện phủ thân vương nhiều không kể xiết, tại mấy quốc gia khác đã sớm không phải chuyện mới mẻ. “Ừm, hai nước kết thông gia quả thật rất tốt, người tới, mô phỏng ý chỉ!” Hoàng đế Phong Huyền hạ lệnh với công công bên cạnh, ông cảm thấy lão Lục nhà mình quả nhiên không dễ chọc, cũng không biết Đại nữ nhi này rốt cuộc đã làm gì chọc giận hắn khiến hắn phải nghĩ ra biện pháp như vậy, Phong Huyền vốn là người vô tình, dù Phong Tiểu Lạc có là nữ nhi của mình nhưng nàng ta chỉ là công chúa, vì vậy Phong Huyền căn bản không hề cảm thấy áy náy. "Hoàng Thượng!" Hoàng hậu trực tiếp đứng lên, bà ta vất vả lắm mới tìm được người chữa khỏi mặt cho nữ nhi, bây giờ nữ nhi còn chưa hưởng thụ được mấy ngày tốt lành đã phải lập gia đình, lấy chồng thì cũng thôi đi cớ sao lại gả cho Thập Tam thân vương Tuyết Quốc, ông ta là dạng người gì ai ai cũng rõ, nữ nhi gả tới đó không phải trở thành trò cười sao? Nữ nhi chỉ mới mười mấy tuổi phải gả cho một lão nhân, uất ức này cực kì lớn! Phong Huyền lạnh lùng nhìn hoàng hậu, ánh mắt kia rõ ràng là cảnh cáo. Phong Huyền vốn không có tình cảm với hoàng hậu, không, phải nói là Phong Huyền không có bất cứ tình cảm nào với chúng phi tần hậu cung, những nữ nhân kia đều là thứ để cân bằng thế lực, hài tử của các nàng trong mắt Phong Huyền cũng chỉ là phụ phẩm mà thôi. Hoàng hậu biết Phong Huyền nhìn như vậy đại biểu cho cái gì, thời gian trước bà ta vừa phạm phải sai lầm, nếu bây giờ tiếp tục ngỗ nghịch hoàng thượng e là hậu vị sẽ gặp nguy hiểm, hoàng hậu lo lắng nhìn nữ nhi, sau đó im lặng không nói gì nữa! Đại công chúa Phong Tiểu Lạc lại nhịn không được, nàng còn tưởng rằng sau khi mình khôi phục dung mạo có thể gả cho nam tử mình ngưỡng mộ, không ngờ phụ hoàng lại gả mình cho một nam nhân còn già hơn cả phụ hoàng, Phong Tiểu Lạc nàng vốn là người thanh cao sao có thể chịu được chuyện này, nàng rất muốn làm ầm lên nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ lời mẫu hậu dạy, thân là công chúa phải có dáng vẻ của công chúa. “Phụ hoàng!” Phong Tiểu Lạc thống khổ nhìn Phong Huyền, người đó trước giờ đều chưa từng quan tâm nàng: “Phụ hoàng, nhi thần không gả.” “Làm càn!” Phong Huyền quát lớn, nhìn dáng vẻ Phong Tiểu Lạc bây giờ không khác gì hoàng hậu, nếu không phải tại nữ nhân này sao nàng ấy lại chết? cho nên khi thấy Phong Tiểu Lạc khổ sở cầu xin ông không hề có chút đồng tình. Phong Tiểu Lạc vẫn rất sợ Phong Huyền, dù sao thì nam nhân đó không chỉ là phụ hoàng của nàng còn là nhất quốc chi quân, chỉ là nàng ta rất không cam lòng bị gả đi như vậy: “Phụ hoàng, dung mạo của nhi thần đã bị tổn hại, không thể gả đến Tuyết Quốc.” Nữ tử hoà thân không được phép có bệnh tật hay dung nhan khiếm khuyết, cho nên nếu như Phong Tiểu Lạc bị huỷ dung chắc chắn sẽ không thể hoà thân, tiếc là hiện tại dung mạo nàng ta đã khôi phục. Người có mặt ở đây cũng rất nghi hoặc, Đại công chúa đã không xuất hiện nhiều ngày, bây giờ lại che mặt, vì vậy có chút tin tưởng. Lam U Niệm thấy Phong Tiểu Lạc ngu xuẩn như vậy không biết nói cái gì cho phải, nàng ta nghĩ dựa vào cớ này để giải trừ hôn sự nhưng dung mạo nàng ta vốn không bị tổn hại, vậy chính là đối gạt quân vương, khi quân phạm thượng. Hoàng hậu không nói gì, hiển nhiên cũng hết cách với nữ nhi ngu xuẩn này, Phong Thiếu Sở cũng im lặng, hiện tại là thời điểm nguy hiểm, hắn không thể vì hoàng tỷ mà lôi bản thân xuống nước được! “Trưởng công chúa nói dung nhan có tổn hại vậy việc hoà thân này coi như xong, nhưng nói miệng không bằng chứng, vẫn xin Trưởng công chúa tháo mạng che mặt để mọi người nhìn rõ!” Bùi Phó không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, không có giận dữ cũng không gấp gáp, tựa như Phong Tiểu Lạc có thế nào hắn cũng không để bụng. Phong Tiểu Lạc nghe xong liền luống cuống, dưới tình huống cấp bách nàng ta đã nói dối, nếu tháo mạng che mặt chẳng phải sẽ bại lộ, khẳng định sau đó nàng vẫn phải gả đến Tuyết Quốc, nàng ta giữ chặt mạng che, càng che càng lộ nói: “Dung nhan của bản công chúa muốn nhìn là nhìn được sao, bản công chúa nói dung mạo tổn hại thì là tổn hại, không cần nhìn!” Phong Huyền thấy Phong Tiểu Lạc không biết lễ nghĩa đại cục như thế càng thêm bất mãn: “Lạc Nhi, mau tháo mạng che xuống, nếu dung mạo ngươi thật sự có tổn hại, phụ hoàng sẽ không gả ngươi đến Tuyết Quốc.” Hoàng đế đã nói như thế, dù Phong Tiểu Lạc vô vàng không muốn cũng phải run rẩy tháo mạng che, dung nhan hoàn hảo lập tức hiển rõ trước mắt mọi người. Hôm nay Phong Tiểu Lạc mặc váy lụa dài đỏ tía, vạt áo dùng ngân tuyến thêu hoa tường vi xinh đẹp, trên ống tay áo in hoa văn, thân váy buộc đai lưng vẽ hoa, tóc dùng mặc tử bảo thạch búi lên cài trâm vàng nụ hoa, và một cây trâm khảm bảo thạch tím, làn da vì mới được giải độc trắng nõn như sứ, mi cong lá liễu, hai mắt sáng ngời. Dáng vẻ của Phong Tiểu Lạc hiện tại vô cùng thanh lệ, có thể hoà thân. "Lạc Nhi!" Phong Huyền bất mãn nhìn Phong Tiểu Lạc, ông không thích nữ nhi này là một chuyện, thân là hoàng đế cực kỳ căm ghét mình bị lừa gạt, chuyện lần này Phong Tiểu Lạc càng khiến ông thêm chán ghét, sợ là sau này dù thế nào ông cũng sẽ không hỏi tới. "Phụ hoàng! Nhi thần. . ." Phong Tiểu Lạc biết chuyện xấu đã vỡ lẽ, muốn tiến lên cầu tình lại bị Phong Huyền gạt bỏ. "Lộ công công mô phỏng chỉ đi, Đại công chúa Phong Tiểu Lạc đức hạnh vẹn toàn, đặc biệt phong làm Thiện Đức công chủ gả đến Tuyết Quốc, kết thân cùng Thập Tam thân vương!” Phong Huyền trực tiếp định đoạt, đại biểu việc hoà thân của Phong Tiểu Lạc đã là ván đóng thuyền. "Tạ Phong Quốc bệ hạ!" Bùi Phó thi lễ ngồi xuống, Phong Tiểu Lạc sững sờ không biết làm thế nào cho phải, mọi người không phải chế giễu nàng mà là đồng tình, lòng người lạnh bạc, không liên quan đến lợi ích người khác sẽ không giúp đỡ. "Ha ha ha, Phong Quốc bệ hạ, bản thái tử cũng muốn cầu thân! Bản thái tử muốn cưới một vị thái tử phi trở về!" Hoa Hưu Nghi đứng dậy, cười nói. Đông đảo nữ tử đều tỏ vẻ thẹn thùng, cố ý kiểm tra trang dung của mình, cảm thấy bản thân sẽ được Hoa Quốc thái tử coi trọng, Lam Nhã càng không thể tin được nhìn Hoa Hưu Nghi, chẳng lẽ hắn muốn cưới mình sao? Rõ ràng, Lam Nhã vừa sợ hãi vừa khát vọng có được Hoa Hưu Nghi. "Ồ?" Hoàng đế Phong Huyền có chút ngoài ý muốn, dù sao thì thái tử phi cũng không phải trò đùa, sau này có lẽ sẽ là nhất quốc chi mẫu, Hoa Hưu Nghi lại muốn cưới nữ tử nước khác làm quốc mẫu tương lai, Phong Huyền cảm thấy Hoa Hưu Nghi cực kỳ có đảm lược. "Không biết Hoa thái tử thích thiên kim nhà ai?".