Vũ Lưu Ly phi thân tiến vào Hầu phủ không hề làm kinh động đến thị vệ trong phủ, ngựa quen đường cũ bước vào phòng Kinh Vô An. Kinh Vô An yên tĩnh nằm trên giường, Vũ Lưu Ly có thể nhìn rõ từng vết roi bầm tím trên lưng hắn, phần chân bị côn bổng đánh đến sưng vù ứ máu, từ một người ngày thường khôn khéo như hồ nay lại mê man nằm đó, ngay cả việc có người vào phòng hắn cũng không biết. Không phải hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng lúc bị thương của Kinh Vô An, bao nhiêu năm qua bọn hắn theo Phong Dực Hiên xông pha chiến trường rất hay bị thương, lần này là bất đắc dĩ, hắn có thể nhìn ra thương thế này là Kinh Vô An tự nguyện. “Vô An. ” Vũ Lưu Ly đau lòng nhìn Kinh Vô An, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Kinh Vô An lại bị thương. Hiện tại Kinh Vô An cảm thấy thân thể vô cùng đau đớn, thật ra võ công của hắn không phải quá tốt cho nên khi bị phụ thân đánh một trận tơi bời hắn liền hôn mê bất tỉnh, bây giờ nhìn thấy người mình thích đã tới kinh thành, hắn yếu ớt nở nụ cười khiến cho Vũ Lưu Ly càng thêm tự trách. “Là ta không tốt, nếu như ta không rời khỏi đây sao ngươi có thể bị thương. ” Vũ Lưu Ly khổ sở nói, hai người bọn họ ở cạnh nhau người đưa ra kế sách người còn lại thì ra sức, hắn đột ngột bỏ đi khiến an toàn của Kinh Vô An không được đảm bảo, hắn cảm thấy bản thân là một đại nam nhân lại quá làm kiêu, nếu chiếu theo Niệm Nhi muội muội nói nhân sinh vốn rất ngắn, cần gì phải suy tính thiệt hơn? Kinh Vô An khẽ mấp máy đôi môi khô nứt, không chút trách cứ hay oán giận Vũ Lưu Ly, hắn chỉ nói: "Chuyện này không liên quan tới ngươi, là ta tự nguyện!" Vừa nhắc tới chuyện này Vũ Lưu Ly liền tức giận, hắn cẩn thận đỡ Kinh Vô An dậy rồi rót một chén nước, sau đó kỳ quái hỏi: “Sao ngươi lại bị thương?” Kinh Vô An vẫn không trả lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng rống giận của lão hầu gia, bên cạnh lão hầu gia còn có Phong Hạ Kỳ. Vũ Lưu Ly vội vàng đứng lên thi lễ "Hầu gia!", đối với phụ thân của Kinh Vô An hắn vẫn luôn cảm thấy có chút áy náy, dù sao thì chuyện của hắn và Kinh Vô An chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới thanh danh cả đời của hầu gia. Phong Hạ Kỳ cho Kinh Vô An một ánh mắt an tâm, hắn đến Hầu phủ là do Lam U Niệm an bài, dù sao thì khi Kinh Vô An nói ra tình cảm của mình khẳng định sẽ bị phạt nhưng cũng phải có người đứng ra nói đỡ, lúc đầu Lam U Niệm muốn Phong Dực Hiên tới hoà giải nhưng nghĩ đi nghĩ lại với nét mặt cứng đơ của hắn thật sự rất khó coi, đến lúc đó vị gia này vốn đến hoà giải lại bị quấy nhiễu mà hạ thủ đánh chết người thì lại không hay. “Ta đã biết chuyện của các ngươi!” Hầu gia nhìn Vũ Lưu Ly nói, ông vẫn luôn nghĩ, nhi tử đã lớn cũng nên an bày chuyện thành gia lập thất nhưng nào ngờ nhi tử lại nói mình đã có người trong lòng, vừa nghe xong ông vô cùng cao hứng, bởi vì trước giờ nhi tử không có hứng thú với bất cứ vị cô nương nào, chỉ có điều khi nghe nhi tử nói người hắn thích là nam tử, lúc ấy lão hầu gia tức đến nỗi suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Trang chủ thiên hạ đệ nhất trang phong lưu phóng khoáng bị lời lẽ của lão hầu gia doạ sợ, hắn cẩn thận nhìn lão hầu gia đang rất tức giận, nhớ tới lời nói của Niệm Nhi muội muội, Vũ Lưu Ly nhắm mắt quỳ xuống trước mặt lão hầu gia. Kinh Vô An cũng bị động tác của Vũ Lưu Ly làm cho kinh ngạc, hắn biết Lưu Ly là người kiêu ngạo, hắn chịu làm như vậy e là vì thật lòng quan tâm mình. “Ta rất yêu Vô An, ta cũng biết tình cảm này không được phép tồn tại trên đời, nhưng ta không có cách nào buông bỏ, khẩn xin hầu gia thành toàn!” Vũ Lưu Ly chân thành nhìn lão hầu gia, tình cảm bên trong vô cùng kiên định. Lão hầu gia không nói gì cũng không có ý để Vũ Lưu Ly đứng dậy, Kinh Vô An đau lòng muốn đứng dậy quỳ cùng lại bị lão hầu gia trừng mắt ngăn lại. “Phụ thân!” Kinh Vô An buồn bã gọi, hắn biết phụ thân cực kì giận dữ nhưng cũng không muốn thấy phụ thân khó xử Lưu Ly. Phong Hạ Kỳ nghĩ chắc hẳn Niệm Nhi muội muội đã dự tính được tình huống lúng túng này nên mới gọi mình tới, lại nghĩ đến chuyện nàng đã đồng ý lấy rượu nàng tự ủ ra cho mọi người nếm thử, hắn từ chỗ Quỷ Tam biết được rượu mà Niệm Nhi muội muội ủ chính là cực phẩm nhân gian, cho nên vì chỗ rượu kia nên hắn phải đến đây giải quyết vấn đề. “Cửu cửu, tình cảm của Vô An và Lưu Ly ngài cũng thấy đó, thế gian này cái gì cũng có thể khống chế còn tình cảm thì không!” Phong Hạ Kỳ lên tiếng giải vây. Lão hầu gia là thân ca ca của tiền hoàng hậu, cũng là cậu ruột của Phong Hạ Kỳ và Phong Dực Hiên, từ nhỏ hai người bọn họ đã được lão hầu gia yêu quý hết mực cho nên bây giờ Phong Hạ Kỳ vừa mới mở lời lão hầu gia đã chịu nghe, ông chỉ là tạm thời không thể tiếp thụ, kỳ thật cũng không phải người nhẫn tâm. Lão hầu gia nhìn Vũ Lưu Ly quỳ dưới đất, người nọ là người ông rất thân quen còn thường xuyên đến phủ tìm nhi tử, ông cũng rất thích nam tử tiêu sái này, có trách thì trách bọn hắn đều là nam nhi, bây giờ chuyện đã vỡ lỡ ông phải làm thế nào đây? Hầu gia nhìn Vũ Lưu Ly nói: “Đứng lên đi!” Vũ Lưu Ly quay sang nhìn Kinh Vô An một cái sau đó ngoan ngoãn đứng dậy đi đến trước mặt lão hầu gia, khép nép như một cô vợ nhỏ. “Ngươi có dũng khí thừa nhận chuyện này cũng không uổng công con trai ta vì ngươi mà chống đối bản hầu, thậm chí còn nói nếu kiếp này không thể ở cùng ngươi sẽ như cái xác không hồn, đánh cũng đã đánh rồi, mắng cũng đã mắng, con trai ta là thật tâm thích ngươi!” Lão hầu gia bình ổn lại tâm tình của mình nói, mấy ngày trước khi ông nghe con trai nhắc đến chuyện hắn thích nam tử đã nổi cơn thịnh nộ dùng gia pháp, nhưng cho dù ông đánh hắn da tróc thịt bong hắn cũng không chịu lui bước. Lão hầu gia còn nhớ như in lời Kinh Vô An nói lúc ấy: “Phụ thân, con yêu hắn, nếu kiếp này không thể ở cùng hắn, e là con sẽ không sống nổi, con biết ánh mắt thế tục nhưng chỉ cần có thể ở cùng Lưu Ly, con có thể đối mặt với mọi thứ!” Khi nghe được lời này lão hầu gia vô cùng khiếp sợ, tính tình con ông ra sao ông biết rõ, nếu như hắn thật sự không thể ở cùng Vũ Lưu Ly, sợ là cả đợi này sẽ sống trong ân hận. Vũ Lưu Ly vô cùng cảm động nhìn Kinh Vô An đang suy yếu nằm trên giường, hắn không ngờ trong lúc mình vẫn đang do dự né tránh, nam nhân này lại dám công khai tình cảm của bọn họ, vì muốn người nhà đồng ý hắn đã tình nguyện bị thương cũng không chịu thoả hiệp, Vũ Lưu Ly cảm thấy bấy nhiêu đó là quá đủ, thật sự quá đủ rồi, có một người như vậy ở bên cạnh hắn còn có gì phải e ngại? “Hầu gia, xin lỗi ngài!” Vũ Lưu Ly biết, lão hầu gia nói như vậy tức là đã đồng ý chuyện của bọn họ, đứng trước mặt vị trưởng bối này hắn cảm thấy có chút thua thiệt cho ông ấy, dù sao thì sau hôm nay tình cảm của hắn và Kinh Vô An sẽ có rất nhiều người biết, e là sẽ liên luỵ đến thanh danh của lão hầu gia. Lão hầu gia thở dài, nói: “Bỏ đi, ta đã sống hơn nửa đời người, có chuyện gì mà chưa từng trải qua, có lời đàm tiếu nào chưa từng nghe, nếu hôm nay ta tiếp tục chia rẽ các ngươi, chắc chắn phần tình cảm cha con này cũng sẽ biến mất!” Lão hầu gia là người từng trải lại là con nhà tướng nên cách nhìn nhận sự tình vô cùng dứt khoát, người già chỉ cần con cái bình yên khoẻ mạnh là tốt, bây giờ ông cũng không cầu gì hơn, hết thảy sẽ do bọn nhỏ quyết định. Vũ Lưu Ly đỡ Kinh Vô An xuống giường, hai người quỳ trước mặt lão hầu gia dập đầu, cảm kích không nói nên lời. Phong Hạ Kỳ tiến lên đỡ hai người dậy, khẽ cười nói: “Cữu cữu nhìn đi, nhà ai có được con dâu vừa bản lĩnh vừa có diện mạo lẫn thế lực như Lưu Ly nhà ta đâu, lại nói, sống một cuộc sống thoải mái không ràng buộc mới không uổng phí kiếp này. ” Phong Hạ Kỳ rót cho lão hầu gia ly trà, cười tiếp lời: “Vả lại, sau này người lại có thêm đứa con dâu thật uy phong, ai có thể sánh được?” Hầu gia bị lời lẽ nguỵ biện của Phong Hạ Kỳ dỗ vui vẻ, ông quay sang nhìn Vũ Lưu Ly một cái quả thật là một đứa trẻ hiếm thấy, trong lòng cũng cảm thấy an ủi phần nào. “Xem ra chuyện lần này các ngươi còn có điều giấu diếm bản hầu. ” Hầu gia nhìn con trai mình, sau đó lại nhìn Phong Hạ Kỳ. Vũ Lưu Ly có chút không hiểu nhìn Kinh Vô An. “Khụ khụ… Cữu cữu, làm sao người biết?” Phong Hạ Kỳ hỏi, hắn cảm thấy bản thân đã làm rất tốt mà. Hầu gia trừng mắt nhìn cháu trai, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tính tình ngươi và Kinh Vô An ta còn không rõ hay sao? Có thể nói ra mấy lời cảm động lòng người như vậy không phải cách hành sự của các ngươi, người này cố ý để Vô An đến chọc giận ta, sau đó sẽ bị ta dùng gia pháp dạy dỗ, đến lúc đó nhìn thấy hắn bị ta đánh thảm hại như vậy sao có thể không đau lòng, sau đó ngươi lại đến khuyên giải ta, bây giờ ngay cả đứa bé Lưu Ly này đều bị nó tính kế, vừa vặn có thể để ta nhìn thấy tình cảm của hai đứa nó, bản hầu còn có thể không đáp ứng sao?” Phong Hạ Kỳ ngượng ngùng nhìn cữu cữu nhà mình, Vũ Lưu Ly cũng không vì bản thân bị người ta tính kế mà khổ sở, dù sao thì nếu như không có chuyện này chắc chắn hắn và Vô An sẽ bỏ lỡ nhau, vậy cả đời này… “Nói đi, rốt cuộc là vị cao nhân nào đang giúp các ngươi?” Hầu gia hiếu kì hỏi. “Phụ thân, người giúp con là đích nữ Lam phủ Lam U Niệm, Niệm Nhi muội muội!” Kinh Vô An biết không thể giấu diếm được nữa trực tiếp nói ra, dù sao thì hiện tại phụ thân cũng đã chấp nhận tình cảm của bọn họ. Hầu gia có chút suy tư nói: “Hoá ra là nữ nhi của Lam tướng quân, quả nhiên là người tâm tư nhanh nhẹn, chẳng trách ngươi lại háo hức nhận người ta làm muội muội. ” “Cữu cữu, Niệm Nhi muội muội biết người rất thích uống rượu, cho nên cố ý ủ chút rượu trái cây, vừa dưỡng sinh lại còn ngon miệng!” Phong Hạ Kỳ cảm thấy Niệm Nhi muội muội quả thật rất thông minh, thậm chí còn đoán được cữu cữu sẽ biết có người âm thầm giúp đỡ bọn họ, hơn nữa sau khi biết cữu cữu cực kì thích rượu nhưng thân thể không được phép uống liền lặng lẽ đưa cho hắn một vò rượu mang tới. Lúc này trong lòng hầu gia cũng rất tò mò, dù sao thì cũng đã nghe rất nhiều lời đồn về nàng, mỹ danh của Diệu Âm cô nương không ai không biết, e là tiểu cô nương này còn thông hơn hơn tên tiểu tử nhà mình nhiều. “Vậy còn không mau lấy ra!” Hầu gia xụ mặt nói, kỳ thật trong lòng đã rất nôn nao. Phong Hạ Kỳ vỗ vỗ tay, Ám Nhất liền đem một vò rượu đến rồi biến mất, hầu gia không thể chờ được nữa nhanh chóng khui rượu, hương thơm lập tức tràn ngập cả phòng, mùi vị còn tốt hơn ngự tửu không biết bao nhiêu lần, hầu gia lập tức che vò rượu lại. “Đã nhận muội muội thì đưa người ta đến phủ, không thể để tiểu nha đầu đó bị uỷ khuất được!” Hầu gia nói xong liền ôm vò rượu rời đi. “Cái gì nhận muội muội, rõ ràng là phụ thân hy vọng muội muội sau này có thể ủ thêm vài vò rượu thì có!” Kinh Vô An vỗ vỗ lên tay Vũ Lưu Ly: “Quả nhiên vẫn là Niệm Nhi muội muội thông minh!” “Thật tốt!” Vũ Lưu Ly vui vẻ nói, cuối cùng bọn họ cũng có thể ở bên nhau. “Ừ, thật tốt!”.