Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 127 : vây giết ở mã tràng

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn - -- ---- Gần đây kinh thành vô cùng náo nhiệt, bởi vì năm nay đại hội giao lưu các nước sẽ cử hành tại kinh thành. Hiện tại trong thành có rất nhiều người ngoại quốc, dân phong bất đồng nhường các lão bản trong thành mỗi ngày đều thu bạc như nước. “Tiểu thư, Bạch Liên vừa truyền tin đến!” Vừa nhận được tin Lam Khúc nhanh chóng đi tới báo cáo, từ hôm Bạch Liên rời đi chưa từng có tin tức, tiểu thư cũng chưa từng hỏi qua, thật không ngờ hôm nay nàng ta đã liên lạc trở lại. “Nói nghe thử xem!” Lam U Niệm nghĩ tới nữ tử tướng mạo tuyệt mỹ tính tình thanh cao kia thì vô cùng thổn thức, nếu nàng là nam tử chắc hẳn sẽ thích nàng ta, đáng tiếc nàng là nữ, không làm được tình nhân vẫn có thể làm bạn mà, nữ tử như vậy nếu bỏ qua sẽ rất nuối tiếc. “Lần này đại hội giao lưu các quốc gia tổ chức ở kinh thành, trùng hợp là trong đoàn người Nguyệt quốc phái tới có mặt Bạch Liên!” Lam Khúc có chút khó xử nhìn tiểu thư nhà mình, mặc dù bề ngoài tiểu thư tỏ ra bình thường nhưng bọn họ có thể nhìn ra nàng thật sự thích nữ tử này. “Có gì cứ nói thẳng. Việc này có liên quan gì tới Bạch Liên?” Lam U Niệm hỏi. Lam Khúc thành thật đáp: “Bạch Liên lấy thân phận công chúa đến đây muốn làm đám hỏi với Phong quốc, dường như nàng cũng đã đồng ý, chắc hẳn sẽ gả vào hoàng thất nhanh thôi!” Nụ cười trên môi Lam U Niệm vẫn sáng lạn như cũ, mang theo chút nguy hiểm, vòng xoáy hắc ám trong mắt bắt đầu sâu hơn, nói: “Nguyệt quốc đánh chủ ý rất hay, Bạch Liên đồng ý sao?” Bạch Liên là người thà gãy chứ không chịu cong, bây giờ bị người ta bài bố e là bản thân không tình nguyện. “Kỳ quái chính là chỗ này, dường như Bạch Liên tự nguyện, tiểu thư, chúng ta có cần nhúng tay vào không?” Lam Khúc lo lắng hỏi, một nữ tử trí tuệ vô song như vậy nếu phải biến mình thành quân cờ tiến cung thật sự rất đáng tiếc. “Không cần, nếu nàng làm vậy chắc hẳn có dụng ý, đợi nàng đến kinh thành rồi quyết định cũng không muộn!” Nàng lạnh mặt nói tiếp: “Hơn nữa nếu như nàng cần danh phận công chúa nhất định phải tận nghĩa vụ công chúa, đây không phải việc chúng ta có thể ngăn cản!” Mặc dù thế lực Vô Tình các không nhỏ nhưng căn bản không thể chống lại một quốc gia, nàng tin Bạch Liên làm vậy nhất định có dụng ý, chỉ có điều nàng không ngờ nguyên nhân khiến Bạch Liên làm như vậy chính là vì nàng. “Trước đó không lâu sủng phi Tô quý phi của hoàng đế Nguyệt quốc chết một cách ly kì, xem ra là do Bạch Liên làm!" Lam Khúc nói, Bạch Liên hồi cung giải quyết thù hận xưa, nhưng nàng không ngờ một Bạch Liên dịu dàng như thế lại có thể làm được đến mức này. Lam U Niệm mỉm cười, Bạch Liên thật không khiến nàng thất vọng, tự mình quay về báo thù! *** “Tiểu thư! Hôm nay, người có hẹn với quận chúa cưỡi ngựa đấy!” Lam Khúc thấy dáng vẻ không chút nôn nóng của nàng, hảo tâm nhắc nhở. Lam U Niệm đột nhiên ngồi bật dậy, nói: “Đúng rồi ha, ta quên mất, nhanh đi lấy quần áo cưỡi ngựa đến đây!” Mấy ngày trước Hoa Mộc Khuynh có đến mời nàng chiều hôm nay đi Tây Sơn cưỡi ngựa, hẹn gặp ở Tây Sơn, hiện tại chắc là nàng ta đã đến rồi. Nàng thay một bộ y phục nhẹ nhàng, vẫn là màu trắng với vạt áo thêu Mạn Châu Sa Hoa, đeo mạng che mặt rồi cưỡi ngựa đi từ cửa sau. Bây giờ quan hệ giữa nàng và Lam Kiến Quân đã khá hơn nhiều, cho nên ông đặc biệt quan tâm nữ nhi. Lúc Lam U Niệm đến trường đua Tây Sơn, trước mắt chính là thảo nguyên mênh mông, Hoa Mộc Khuynh mặc y phục màu lam, đã đứng đó chờ rất lâu, khi thấy nàng đến thì hưng phấn khoát tay, gọi: “Niệm Nhi muội muội, ở bên này!” Lam U Niệm giục ngựa đến trước mặt Hoa Mộc Khuynh, không khỏi có chút đau lòng nói: “Mộc Khuynh tỷ đợi lâu chưa?” Hoa Mộc Khuynh vui vẻ đáp: “Cũng chỉ mới một lát thôi, dù sao thì ở trong phủ cũng không làm gì nên ta đến đây ngắm phong cảnh cũng không tệ!” Lam U Niệm biết dạo gần đây vây cánh của hoàng hậu rung chuyển dữ dội, trên triều Phong Hạ Kỳ cũng gặp rất nhiều trở ngại ngay cả trong quân cũng rất quỷ dị, Lam Mặc Huyền thân là người dưới trướng của Phong Dực Hiên tất nhiên vội đến mức chân không chạm đất, e là sẽ không có thời gian bên cạnh Hoa Mộc Khuynh. “Hôm nay cưỡi ngựa xong chúng ta ngủ lại mã tràng sao?” Nàng biết tính tình Hoa Mộc Khuynh không giống những cô nương khuê các khác, nên mới hỏi thế. Hoa Mộc Khuynh đột nhiên đánh ngựa rời đi, quay đầu lại gọi Lam U Niệm: "Hôm nay ta muốn so tài với muội, xem xem ai tới đích trước.” Mấy hôm trước nàng nghe Lam Mặc Huyền nói kĩ thuật cưỡi ngựa của Niệm Nhi rất giỏi, nàng vẫn luôn cho rằng trong các nữ tử thuật cưỡi ngựa của nàng khá tốt, vì vậy khi nghe Lam Mặc Huyền nói khó tránh khỏi có chút động tâm, muốn tỉ thí một phen. Đúng là đã lâu rồi Lam U Niệm không có cưỡi ngựa, lần trước cưỡi ngựa là tỷ thí với Tứ ca là ở mã tràng trong một trấn nhỏ, hiện tại nghĩ tới thật là hoài niệm. “Được! Nhưng không biết nếu thắng sẽ được tặng vật gì?” Lam U Niệm cười vui vẻ, nàng nói như vậy bất quá là muốn không khí thêm phần sôi nổi mà thôi! Hoa Mộc Khuynh suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, nàng biết Phong Dực Hiên cực kỳ sủng ái Lam U Niệm, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, ngay cả quận chúa là nàng đây còn phải kém vài phần, nên lấy cái gì để tặng đây? Lam U Niệm thấy Hoa Mộc Khuynh thật tình suy nghĩ, không nhịn được nói: “Chi bằng như vậy đi, nếu Mộc Khuynh tỷ thắng ta sẽ tự mình ủ rượu cho tỷ, nếu như ta thắng Mộc Khuynh tỷ phải tự mình nấu cơm cho ta nếm thử?” "Được!" Hoa Mộc Khuynh cũng cảm thấy tặng đồ không thú vị, so với mấy thứ đó cách vừa rồi càng khiến người ta vui vẻ! Hai người đều nhìn đối phương một cái sau đó phóng ngựa chạy như bay, Lam U Niệm ngồi trên lưng ngựa cảm nhận từng cơn gió ấm áp thổi qua gò má, tâm tình vô cùng sung sướng, có lẽ bình thường có rất nhiều chuyện đè nén nên hiện tại nàng chỉ muốn phóng túng một hồi. Hoa Mộc Khuynh thấy Lam U Niệm cưỡi ngựa vượt qua mình, trong lòng đột nhiên cực kì hâm mộ, nàng không ngờ thuật cưỡi ngựa của tiểu muội muội trước mặt lại cao siêu như vậy, kĩ thuật của nàng chỉ được coi là đẹp mắt chứ không hề oai vệ thế này, Niệm Nhi muội muội thì khác, sợ là thuật cưỡi ngựa còn giỏi hơn cả Lam Mặc Huyền. Lam U Niệm tùy ý phóng ngựa chạy như bay, mặc dù Hoa Mộc Khuynh bị nàng bỏ một khoảng xa vẫn vui sướng cố hết sức đuổi theo, lúc ở kinh thành dù nàng có bướng bỉnh thế nào vẫn cần phải có tư thái của quận chúa, hiện tại có thể thoải mái chơi đùa thỏa thích. Lam U Niệm thấy mặt trời sặp lặn, phía trước là chuồng ngựa nằm trong rừng xây xanh um tươi tốt, đột nhiên nàng cười lạnh, ghìm ngựa đứng lại. Phía xa Hoa Mộc Khuynh cũng thấy Lam U Niệm ngừng ngựa, lập tức phóng ngựa đến hỏi thăm: “Niệm nhi muội muội, sao vậy?” “Trời không còn sớm nữa, Mộc Khuynh tỷ nên về rồi!” Lam U Niệm dựa vào gần Hoa Mộc Khuynh nói. Thần sắc Hoa Mộc Khuynh trở nên có chút căng thẳng nhưng không dám biểu hiện ra, thấp giọng hỏi: “Bây giờ có chuyện ta có thể đi đâu được chứ? Không phải là muội đang xem thường ta đấy chứ?” Nàng biết Hoa Mộc Khuynh là người trượng nghĩa, dù nàng có khuyên nữa cũng sẽ không thể suy chuyển được, hơi thở của những người ẩn nấp xung quanh không phải thị vệ mà là sát thủ, bản thân nàng vừa mới độc phát không lâu nên võ công chưa thể khôi phục hoàn toàn, còn Hoa Mộc Khuynh dù biết võ công nhưng cũng chỉ là chút công phu quyền cước phòng thân, xem ra hôm nay nhất định phải thấy máu. Kẻ địch vừa động, Lam U Niệm đã nhanh hơn một bước, tay cầm dao găm nhanh như tia chớp xâm nhập vào nơi hắc y nhân đang ẩn nấp hạ một nhát, bọn họ không ngờ thân thủ của nàng lại khá như vậy, ít nhiều gì cũng có chút khiếp sợ, dù sợ nhưng vẫn phải ra tay vây giết. Lam U Niệm chặt chẽ bảo vệ Hoa Mộc Khuynh ở sau lưng, chủy thủ trong tay tung bay như bướm, hắc y nhân xung phong liều chết chạy về phía nàng đều ngã rạp, máu từ trái tim chảy ra không ngừng, một nhát lấy mạng. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hắc y nhân đều nằm ngổn ngang dưới đất. Hoa Mộc Khuynh chưa từng nhìn thấy tình cảnh hung tàn như thế, sắc mặt trắng bệch nhưng vẻ mặt lại không hề phản cảm, nàng biết nếu không giết họ thì họ sẽ giết mình, từ trước đến giờ nàng không phải là nữ tử không hiểu chuyện đời, vì vậy trong lòng có cân nhắc. Lam U Niệm thấy lại có thêm một nhóm hắc y nhân, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười tàn nhẫn, âm thanh êm ái mang theo lãnh ý: “Thật khiến người ta không vui! Cả gan quấy rầy nhã hứng của ta, phải chết!” Nói xong nắm chặt dao găm chuẩn bị tiếp tục chém giết, nhưng vào lúc này nàng lại bị người ta ôm lấy, sau khi Phong Dực Hiên nhận được tin nàng bị vây công lập tức không ngừng nghỉ chạy tới, mặt mũi âm trầm lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén như đao hung hăng nhìn đám hắc y nhân phía trước. Đám người Lam Mặc Huyền cũng chạy tới, Hoa Mộc Khuynh gắng gượng chống đỡ đến lúc này khi thấy hắn đến lập tức buông lỏng tinh thần hôn mê bất tỉnh. Lam Mặc Huyền ôm lấy Hoa Mộc Khuynh nhìn tình cảnh máu chảy thây rơi đầy đất trước mắt cũng biết thủ đoạn của muội muội tàn nhẫn bao nhiêu, dù hiện tại Phong Dực Hiên đã đến nhưng sát khí trên người muội muội vẫn còn rất dày, tình cảnh vừa rồi sợ là Hoa Mộc Khuynh đã bị dọa không nhẹ. “Ca ca đưa Mộc Khuynh tỷ về trước đi!” Lam U Niệm nhìn Lam Mặc Huyền nói. Lam Mặc Huyền nhìn hắc y nhân xung quanh rồi lắc đầu, mặc dù hắn đau lòng cho Hoa Mộc Khuynh nhưng hắn biết trách nhiệm của mình là gì. “Về đi, nếu không ta và Hiên còn phải phân tâm chiếu cố hai người e là càng thêm khó!” Nàng biết võ công của Phong Dực Hiên rất cao, hai người bọn họ có thể giải quyết đám người này. Lam Mặc Huyền nhìn Phong Dực Hiên, thấy hắn lạnh mặt gật đầu xem như thừa nhận, liền ôm lấy Hoa Mộc Khuynh vận khinh công trở về. “Nàng có bị thương không?” Phong Dực Hiên cẩn thận quan sát, rất sợ nàng sẽ xảy ra sơ xuất gì. Lam U Niệm lắc đầu, lãnh ý trong mắt vẫn chưa tản đi, nói: "Hôm nay không cần để Ám Nhất ra tay, ta muốn tự mình đánh!" Lam U Niệm thấy hắn dùng ánh mắt nhường Ám Nhất thu thập đám người này, nàng cảm thấy hiếm khi tâm tình mới tốt lên được lại bị quấy rầy, trong lòng vô cùng buồn bực cần phải phát tiết. Mặc dù hắn đau lòng nhưng lại biết, nếu không cho nàng phát tiết giận dữ trong lòng sẽ càng thêm khó chịu, thế là ôm nàng thật chặt nói: “Ta cùng đánh với nàng, có được không?” Nàng chưa bao giờ thấy tận mắt lúc hắn giết người, mặc dù bên ngoài đồn đãi hắn thích giết chóc, vì vậy khó tránh khỏi có chút mong chờ: “Tốt!”