Trên đường, Sở Thiên Dương vừa lái xe vừa trò truyện đôi câu với Tô Thần, Tô Thần lại cứ mặc xác anh ta, tính toán thực thi ‘im lặng là vàng’. Về phần Sở Thiên Dương định đưa cậu tới nhà hàng nào, Tô Thần cho rằng mình không cần hỏi. Quen biết Sở Thiên Dương lâu như vậy, Tô Thần chưa bao giờ cho rằng Sở Thiên Dương là một người có thể dễ dàng thay đổi quyết định của bản thân. Song, khi Sở Thiên Dương dừng xe trước cửa một nhà hàng Nhật Bản, Tô Thần trợn tròn mắt.
“Sở tổng, chúng ta nhất định phải ăn ở đây à?”
“Sao thế, cậu không thích đồ ăn Nhật Bản?”
Tô Thần nuốt nuốt nước bọt, sushi là đồ ăn sống duy nhất cậu có thể ăn, đời trước lần đầu đưa khách tới nhà hàng Nhật Bản, mình cậu ăn hết 2/3 bàn cơm, lúc đó mặt của nghiệp vụ viên hướng dẫn cậu đen như đáy nồi, nếu không phải vì ngại khách còn ở đó thì anh ta đã giải quyết cậu tại chỗ luôn rồi. Tô Thần ăn đã nghiền, về nhà bắt đầu thượng thổ hạ tả, ôm lấy WC hơn 3 tiếng liền, Trương Thư Bình khi đó ở cùng cậu đã gọi không biết bao nhiêu cuộc 120 (số điện thoại cấp cứu của Trung Quốc), đến lúc Tô Thần ra khỏi WC đã thấy dưới nhà có đến 5, 6 xe cứu thương hụ còi ầm ĩ. Cảnh tượng đó làm cậu triệt để cảm động, bị đưa lên xe cứu thương vẫn còn tính toán lúc về làm một bàn tiệc thật ngon đãi anh ta. Kết quả Tô Thần xuất viện chưa được bao lâu, Trương Thư Bình đã tìm được giai nhân trẻ trung đảm đang, hai người lăn lộn trên giường với nhau ở nhà bị Tô Thần bắt được tại trận, cậu không nói thêm gì, chỉ tóm cả hai ném ra cửa. Đôi khi nghĩ lại, Tô Thần thấy Trương Thư Bình hẳn nên cảm ơn mình vì đã “nhân từ” mà quẳng cả quần áo của bọn họ theo. Cũng từ đó, Tô Thần chưa từng tới nhà hàng Nhật Bản thêm một lần.
Sở Thiên Dương thấy Tô Thần thẫn thờ đứng bên ngoài cửa không biết nghĩ gì bèn tiến tới vỗ vỗ vai cậu, “Cậu thực sự không thích đồ ăn Nhật?”
Lúc này Tô Thần mới lấy lại tinh thần, “Xin lỗi Sở tổng, có thể đổi địa điểm khác không?”
Sở Thiên Dương nhìn Tô Thần, mắt kính màu lam ánh lên rõ ràng thần tình cậu lúc này, không nói gì thêm, chỉ gọi điện cho nhà hàng hủy đặt chỗ, sau đó mở cửa xe cho Tô Thần.
Tô Thần tựa người bên cửa sổ xe, cảm thấy sức lực trong người như bị rút hết. Từ khi gặp lại Trương Thư Bình, từng giọt từng giọt kí ức kiếp trước như nhỏ vào lòng cậu, rõ nét đến mức khiến cậu cảm thấy khó tin. Có đôi khi, Tô Thần có cảm giác cuộc sống hiện tại giống như một giấc mộng, mộng ảo mà chân thực, nhưng nếu có một ngày tỉnh giấc, cậu biết làm sao?
“Cậu không sao chứ?”
Tô Thần đang đắm chìm trong suy tư của mình, bên tai bỗng vang lên âm thanh trầm thấp của Sở Thiên Dương, quay đầu, nhìn sườn mặt anh, tuy vẫn đang chuyên tâm lái xe nhưng anh vẫn quan sát được sự biến hóa của cậu, dừng xe ở đèn đỏ, anh quay sang nhìn Tô Thần, “Trong người khó chịu à? Tôi đưa cậu về nhé, để hôm khác lại ăn cơm cũng được.”
Nói xong, đèn xanh vừa sáng, Sở Thiên Dương nhấn chân ga, xe phóng vút đi.
Tô Thần lắc đầu, “Sở tổng, tôi không sao, anh bỏ thời gian tới tìm tôi, không thể để anh mất công. Nếu anh không ngại, gần đây có một nhà hàng của Tô ký, tới đó cũng được.”
Sở Thiên Dương nghe cậu nói xong, nở nụ cười, “Xem ra cậu nhóc này thù dai đây, lấy lời tôi nói trước đây ra trêu chọc tôi?”
“Đâu dám.” Tô Thần vội vã lắc đầu, “Hơn nữa tôi cũng không còn là trẻ con.”
Sở Thiên Dương không để ý, vừa lái xe vừa nói tiếp, “Còn chuyện gì cậu chủ Tô không dám đây? Năm nay cậu mới 18 đi? Tôi thấy cậu bình thường hay suy nghĩ nhiều quá, chẳng phải cậu còn chưa tốt nghiệp đại học sao, trong mắt người thường không phải mới là một cậu choai choai thôi à.”
Nói xong, một tay cầm lái, một tay vươn tới xoa đầu Tô Thần.
Tô Thần dù sao cũng là người trưởng thành đã sống hai đời, nếu bị người khác đối xử như thế, chí ít cũng sẽ tức giận. Nhưng hôm nay vừa nhớ tới Trương Thư Bình, Sở Thiên Dương đối xử với cậu như thế này, cậu lại không hề thấy tức giận. Sở Thiên Dương cho cậu cảm giác anh như một bậc cha chú trong nhà, mà lúc này Tô Thần cũng vui vẻ hưởng thụ trong giây lát cảm giác được người yêu thương che chở, tuy tính theo thực tế, Tô Thần còn lớn hơn anh vài tuổi.
Tới Tô ký, nhân viên tiếp tân vô cùng kinh ngạc khi thấy cậu chủ Tô lại tới lúc này, còn mang theo Sở tổng, chẳng lẽ chi nhánh có chuyện gì?
Tô Thần không để tâm đến suy nghĩ của nhân viên nọ, cùng Sở Thiên Dương vào nhà hàng, yêu cầu một lô ghế riêng, gọi mấy món Sở Thiên Dương thích ăn. Lúc này, quản lí chi nhánh cũng chạy lại, thấy hai sếp lớn cùng tới, quản lí cũng lo có chuyện gì xảy ra. Tuy Tô Thần có lịch định kì đến các chi nhánh thị sát nhưng đột ngột tới mà không hề có dự liệu như hôm nay là lần đầu tiên … Phải biết rằng, tuy ở Tô ký quản lí rất nghiêm ngặt nhưng đãi ngộ vẫn là đứng đầu trong giới, một quản lí như ông, lương tháng có thể gấp đôi so với vị trí quản lí ở nơi khác, ai làm ở Tô ký đều không muốn mất đi công việc của mình, cho nên, đối với chuyện Tô Thần đột nhiên tới, từ quản lí đến nhân viên đều toát mồ hôi hột.
Đợi cho quản lí chi nhánh đi ra ngoài, Sở Thiên Dương nhìn thực đơn đã gọi, “Sao toàn là món tôi thích ăn? Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu thích ăn cay thì phải. Phục vụ, làm ơn thêm một phần đậu phụ ma bà, một phần gà viên xào ớt, một phần canh trứng tảo tía.”
“Sở tổng, nhiều như vậy, hai chúng ta ăn không hết, tôi không kén ăn, thế này là đủ rồi.”
Sở Thiên Dương không để ý tới lời Tô Thần, chỉ bảo phục vụ nhanh chóng đi đặt món như đã gọi. Chờ phục vụ ra ngoài, anh mới quay lại cười với cậu, “Cậu chính là ông chủ của Tô ký, hôm nay tôi đến đây tiêu tiền, hẳn là thấy tôi gọi càng nhiều càng cao hứng mới phải chứ, sao lại có chuyện tiết kiệm tiền cho khách? Hơn nữa, ăn không hết có thể gói mang về mà.”
Sở Thiên Dương nói xong, véo véo mặt Tô Thần, ừm, xúc cảm quả nhiên vẫn như trong trí nhớ, trơn mịn tựa như đậu phụ non vậy.
Tô Thần nghe Sở Thiên Dương nói, dở khóc dở cười, ông chủ tập đoàn Hoàn Vũ quốc tế, giá trị con người lên đến hàng triệu, đến ăn cơm ở một nhà hàng nhỏ, ăn không hết còn muốn gói mang về? Nếu cậu bán tin này cho báo chí, không biết được bao nhiêu tiền nhỉ? Tô Thần vừa hắc tuyến đầy trán vừa cảm thán, hoàn toàn quên mất bàn tay mất nết đang véo mặt cậu. Chờ đến lúc cậu phản ứng lại, Sở đại tổng giám đốc đã thản nhiên thu tay, bắt đầu nhàn nhã uống trà.
Sở Thiên Dương thấy Tô Thần trừng mắt với mình, cười cười rót cho cậu một tách, “Cậu cũng uống một chút xem, trà của Tô ký khá ngon nhỉ.”
Một lát sau, các món ăn đều được đưa lên, Tô Thần hỏi Sở Thiên Dương có muốn uống thêm rượu không, Sở Thiên Dương lắc đầu, Tô Thần bèn bảo phục vụ xới hai bát cơm, hai người đều có thói quen không nói chuyện khi ăn, vì vậy, lô ghế nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng đũa chạm vào bát đĩa khe khẽ.
Tô Thần vừa ăn vừa nhìn Sở Thiên Dương ngồi bên cạnh, nghĩ nghĩ, có nên tìm cơ hội nghiệm chứng lời Amanda nói lần trước? Sở Thiên Dương có phải uống rượu đỏ với bia sẽ say ngay?
Sở Thiên Dương đang say sưa gặm miếng sườn, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lành lạnh, ngẩng đầu liền thấy Tô Thần đang híp mắt nhìn mình, anh không tự chủ được thầm nghĩ, vẻ mặt này sao mà quen quá? Nếu Sheena hay Amanda có ở đây sẽ giật mình kinh hô, vẻ mặt của cậu Tô lúc này trông giống hệt vẻ mặt ông chủ Sở Thiên Dương của các cô khi đang âm mưu hãm hại người khác!
Hai người ăn xong, Sở Thiên Dương vén mành ra khỏi Tô ký. Trời đã chập choạng, sắp vào thu, chạng vạng đã hơi lạnh, trên đường người qua lại đông đúc hơn ban ngày nhiều. So với thời tiết nóng nực ban ngày, trời chiều se lạnh, ăn cơm xong ra ngoài tản bộ rất thích hợp.
Sở Thiên Dương mở cửa xe nhưng không ngồi vào ngay mà hơi tựa vào cạnh xe, chống cằm nhìn Tô Thần đang chuẩn bị lách người vào, mở miệng, “Tô Thần, cậu biết không, theo như những đánh giá nghiêm ngặt mà nói, tôi được coi là một người tốt.”
Tô Thần bị một câu không đầu không cuối của Sở Thiên Dương làm cho sửng sốt, Sở Thiên Dương có phải là người tốt hay không thì có quan hệ gì với cậu?
Sở Thiên Dương nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tô Thần, cười cười, “Quên đi, tôi chỉ hi vọng sau này khi tôi đến tìm cậu, cậu không cần e ngại tôi là được rồi.” Nói xong, anh cũng ngồi vào trong xe.
Dọc đường, Tô Thần đăm chiêu suy nghĩ, cho đến lúc Sở Thiên Dương đưa cậu về tới nhà vẫn chưa nghĩ ra câu đó của anh có dụng ý gì. Nghĩ không ra thì thôi, cậu không định để mấy lời vu vơ làm cho phiền não. Vốn không phải người đa sầu đa cảm, Tô Thần cho rằng hôm nay mình đã suy nghĩ nhiều lắm.
Thông suốt rồi, Tô Thần quyết định vào nhà tắm một cái, làm một giấc ngon, mai còn phải đi học.
Vừa về tới cửa, cậu đa thấy một chiếc Volkswagen quen quen đỗ ở đó, một người tựa bên cạnh xe, dưới chân đầy tàn thuốc.
“Trương đại ca?” Tô Thần đến gần, nhận ra người trước mặt.
Trương Tấn Bình nghe được tiếng Tô Thần, ném điếu thuốc xuống đất, dập tắt.
“Tô Thần, cậu về rồi à.”
“Vâng” Tô Thần gật đầu, “Anh tới nhà sao không vào trong. Cha tôi chắc vẫn ở nhà đó.”
Trương Tấn Bình lắc đầu, “Tôi là tới tìm cậu.”
“Tìm tôi?”
“Ừ” Trương Tấn Bình gật đầu, “Gần đây cậu có gặp Trọng Bình không?”
“Trương nhị ca? Có đấy ạ, lần trước anh ấy đến vì chuyện nhà cũ của chúng tôi. Lần này anh tới cũng vì chuyện đó?”
Trương Tấn Bình nghe vậy thì biết Trương Trọng Bình chưa từng thổ lộ, sao lần này Trọng Bình lại lỗ mãng như vậy? Chưa từng hỏi qua ý Tô Thần đã nhận định là nguời ta, lại còn bỏ việc luôn, nếu như Tô Thần không thích Trọng Bình, vậy thì đứa em này của anh chẳng phải giống như một câu tục ngữ, “tiền và người đều không có” hay sao? Nghĩ tới đây, Trương Tấn Bình cảm thấy hơi vui vui, vội vỗ vỗ đầu, không hiểu mình nghĩ cái gì nữa.
“Tô Thần, cậu biết chuyện Trọng Bình thôi việc rồi không?”
Tô Thần lắc đầu, chuyện đó có quan hệ gì với cậu sao?
“Ừm” Trương Tấn Bình trầm ngâm một chút, “Có vài chuyện thôi để Trọng Bình tự nói với cậu đi, Tô Thần à, kì thực thằng em này của tôi tuy rằng tính tình hơi khô khan một chút nhưng thực sự là một người tốt lắm, cậu thân cận với nó hơn một chút sẽ biết.”
Trương Tấn Bình nói xong liền tạm biệt Tô Thần, lên xe ra về.
Tô Thần đứng ở cửa ngẩn người, không hiểu ra sao, hôm nay sao luôn có người nói với cậu những điều kì cục? Song cúi đầu nhìn tàn thuốc vương đầy trên đất, Tô Thần quyết định làm công dân tốt lấy việc giúp người khác là niềm vui cho mình một lần, về nhà cầm chổi và hót rác ra quét sạch tàn thuốc trước ngõ. Bác gái sát vách thấy Tô Thần đang quét dọn, vui vẻ gõ đầu cháu mình, “Tiểu Hổ tử, thấy không, sau này phải thành bé ngoan như anh Tô vậy nhé.”
“Vânggggg!”
Tô Thần nghe thấy, cười cười, đổ tàn thuốc đi, sau đó về nhà cắt nửa quả dưa hấu mang sang tặng hai bà cháu.
Tạm biệt bác gái Tôn, Tô Thần về nhà, Tô Kiến Quân đang ngồi dưới tàng cây hóng mát, vừa phe phẩy quạt vừa nghe bình thư, Tô Thần khóa cổng xong thì chương trình bình thư cũng kết thúc.
“Xong rồi hả con?”
“Vâng.”
Tô Kiến Quân tắt radio đứng lên, “Không biết cậu Tấn Bình này làm sao, tới đây từ sớm, cha bảo cậu ấy vào nhà chơi lại cứ muốn đứng ngoài đó chờ con về. Hôm nay con không về ăn tối, cậu ta đứng bên ngoài đợi con hơn một tiếng đồng hồ, thế mà sao con vừa về, chưa nói được mấy câu đã đi luôn rồi? Con à, lần này Tấn Bình tới có chuyện gì thế?”
“Không có gì đâu ạ.” Tô Thần qua loa, “Cha à, con hơi mệt, đi tắm rồi đi ngủ luôn cha nhé, cha cũng đi ngủ sớm đi.”
“Haizzz”
Tô Kiến Quân nhìn theo Tô Thần đi vào nhà, không biết có phải vì gần đây mệt mỏi quá không, Tô Kiến Quân luôn cảm thấy đứa nhỏ này dường như có tâm sự gì.
Tô Thần nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu vọng ra âm thanh của Sở Thiên Dương, trên môi dường như còn lưu lại xúc cảm nóng rực đêm đó. Từ khi sống lại, cậu vẫn lảng tránh không để đụng tới điểm cấm kị nọ, thế nhưng đêm ấy Sở Thiên Dương vô tình đẩy ra cánh cửa vẫn đóng chặt trong lòng cậu, thân thể Tô Thần theo bản năng nhớ lại ngọn lửa nhiệt tình kia, cậu vốn không phải người chưa từng trải, chỉ là từ khi sống lại vẫn cố quên điểm này, thế nhưng hiện tại Tô Thần không thể không nhìn thẳng vào nó. Tô Thần nghĩ, mình thật không hiểu ám chỉ của Sở Thiên Dương sao? Đáp án đương nhiên là không thể. Nhưng tưởng tượng đến cảnh nói cho cha chuyện này, xung động trong lòng cậu phút chốc bị đè ép xuống. Tô Thần biết cha cậu không thể dễ dàng tiếp thu chuyện cậu là đồng tính, nhưng cậu cũng không thể vì hiếu thuận mà tìm một ai đó cưới vợ sinh con.
Rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ, Tô Thần nghĩ đến nhức óc vẫn không thể cho ra một phương pháp giải quyết êm đẹp.
Cùng lúc ấy, Sở Thiên Dương về đến nhà, rửa mặt thay đồ, mặc áo ngủ ngồi ở phòng khách, anh thích hưởng thụ khoảnh khắc tĩnh lặng lúc này. Nhìn lên lịch, nhớ tới chuyện gì đó, Sở Thiên Dương đứng lên, đi tới bên điện thoại bàn bật ghi âm, quả nhiên máy liền truyền tới một giọng nói quen thuộc, đó là âm thanh của một ông lão đã quen ra lệnh, mang theo cảm giác tự tin vượt trội của người đứng trên kẻ khác.
“Thiên Dương, cuối tuần sau ta tới Trung Quốc, con phái người tới đón ta.”
Sở Thiên Dương nghe xong, lắc lắc cái ly chân dài trong tay, sau đó rót thứ nước đỏ tươi trong đó vào họng.
Xoay người đến bên cửa sổ lớn, mặt thủy tinh chiếu ra dáng cười quen thuộc của anh, màn đêm hôm nay, thật đẹp!
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
13 chương
66 chương
99 chương
24 chương
134 chương
363 chương