Hoàn Vũ quốc tế.
Từ Thành đang báo cáo với Sở Thiên Dương về kế hoạch của tập đoàn trong quí tới. Hoàn Vũ quốc tế đang tính toán mở thêm một tòa nhà thương vụ tại Bắc Kinh, tài chính huy động tới gần một trăm vạn, Từ Thành là người phụ trách kế hoạch này.
Sở Thiên Dương nghe xong báo cáo, gật đầu, Từ Thành thở phào một hơi, đây là lần đầu anh độc lập làm việc trên một hạng mục lớn như vậy, từ bắt đầu thảo ra kế hoạch cho tới quy hoạch từng hạng mục bên trong, gần một tháng nay tổ công tác của anh không được nghỉ ngơi ngày nào. Nếu kế hoạch không được thông qua, phỏng chừng các cấp dưới kia của anh sẽ bị kích động mà muốn nhảy lầu mất.
“A Thành, bút tiền (ý giống như chỉ cái nick sử dụng trong giao dịch tài chính, chả biết gọi là gì nữa) tôi nhờ anh lưu ý, gần đây có động tĩnh gì không?”
Từ Thành sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng, “Àh, ngài nói cái bút tiền kia?”
“Đúng”
Từ Thành suy nghĩ một chút, “Từ thời gian đó tới nay, bút tiền này làm 5 lần đầu cơ. Người này không chỉ dự đoán chuẩn xác hướng đi của những cổ lớn, hơn thế nữa mỗi cổ cậu ta mua chỉ đến hôm sau là có dấu hiệu tăng, người làm thao tác (nguyên văn: thao bàn, đây là từ chuyên môn, có cả quyển sách nói về nó luôn, ở đây lược nghĩa thôi) này nếu không phải có vận khí vô cùng tốt thì chính là ánh mắt cực độc. Thế nhưng kì quái là tài chính mỗi lần đầu nhập của hắn không nhiều, cho nên trên cơ bản không khiến người ta chú ý. Theo như tôi thấy, người này phải có ít nhất mười năm kinh nghiệm. Ông chủ, sao lại lưu ý người này?”
Sở Thiên Dương không trả lời Từ Thành mà dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, ngón trỏ thon dài gõ nhịp trên mặt bàn, “A Thành, hôm qua tôi nhìn thấy người này, cậu ta rất trẻ, chưa qua 20.” Sở Thiên Dương mở mắt, bình tĩnh nhìn Từ Thành, “Anh nói xem liệu cậu ta có thể có hơn mười năm kinh nghiệm không?”
Lần này Từ Thành thực sự ngây người.
Sở Thiên Dương lần đầu lưu ý tới Tô Thần là ở phòng giao dịch cổ phiếu Bắc Kinh, lúc đó, Tô Thần vừa mua chính cổ phiếu anh đang mua, khi đó anh còn tưởng người này có thể kiếm được tiền từ tay mình, ngoại trừ vận khí, khẳng định là có chút thiên phú chơi cổ, cho nên anh mới dặn dò Từ Thành lưu ý một chút, nếu thực có tài, vậy xách cậu ta về Hoàn Vũ quốc tế. Thế nhưng không nhĩ tới, sau lần đó một thời gian dài mà người kia không có động tác gì, Sở Thiên Dương cũng từ từ quên chuyện này. Cho đến tận ngày hôm qua gặp Tô Thần, cậu nhóc tên Tô Thần trước mặt anh, từ ngôn ngữ tới khí chất đều không phải của một người chưa tới 20. Cho nên, hôm nay mới hỏi Từ Thành, không ngờ nhận được đáp án ngoài ý muốn.
“A Thành, anh cứ tiếp tục theo dõi hướng đi của bút tiền đó, tôi nghĩ, chẳng bao lâu chúng ta sẽ biết người làm thao tác này thực ra là vận khí tốt hay là một thiên tài.”
“Được, ông chủ”
Lúc này, Tô Thần còn chưa biết cậu bị một con cá sấu của tài chính theo dõi. Từ khi kiếm được một món tiền đủ để mở cửa hàng từ thị trường chứng khoán, cậu không có động tác lớn nào tại đó nữa. Cho dù có vài bút đầu nhập cũng chỉ có tính chất chơi chơi, dù sao thu nhập của cậu cũng không cần dựa vào cổ phiếu, thu nhập từ Tô ký hoàn toàn đủ để giải quyết nhu cầu trong sinh hoạt cho hai cha con cậu. Kinh nghiệm của kiếp trước nói cho cậu, thị trường thay đổi khó lường, một lần không cẩn thận, khả năng thi cốt vô tồn. Bởi vậy, món tiền đầu tư ở thị trường chứng khoán của cậu đến Tô Kiến Quân cũng không biết, nói cách khác, đó hoàn toàn là tiền riêng của cậu. tuy chỉ là đầu tư chơi thôi nhưng mỗi lần cậu mua cổ phiếu đều là biết đại thể xu thế, sau một thời gian, món tiền này chỉ tăng không giảm. Ngày nào kiểm tra tài khoản mà phát hiện thêm một số 0 cậu đều thực vui vẻ, hôm đó toàn thể nhân viên của Tô ký sẽ được thưởng thức một bàn đồ ăn phong phú, mấy cậu đưa cơm bên ngoài ăn tới miệng bóng nhẫy, thi nhau đoán xem có phải ông chủ nhỏ bình thường không rộng tay này lại nhặt được cục vàng rồi không?
Có bút tiền này rồi, Tô Thần lại nổi lên suy nghĩ kiếm tiền. Hai thế của cậu đều học thương mại quốc tế, đời trước cũng là làm cho công ti xuất khẩu của nước ngoài, cậu biết không bao lâu nữa, hàng hóa sản xuất ở Trung Quốc bắt đầu ồ ạt xuất khẩu, thời gian này những xí nghiệp tự mình xin quyền xuất nhập khẩu còn rất khó khăn, không có nhân viên chuyên nghiệp cho khâu ngoại thương, những sản phẩm muốn xuất ngoại cơ bản đều phải qua các công ti ngoại thương và công ti xuất nhập khẩu, đây là lúc các công ti này kiếm tiền. Sau đó một thời gian, đa số các xí nghiệp quốc nội sẽ tiến hành tự bồi dưỡng nhân viên ngoại thương cho mình, các công ti thương mại kiếm tiền so với trước đó khó khăn hơn nhiều. Mà lúc này Tô Thần chính là đang trong giai đoạn hoàng kim, cậu lại quen thuộc các bước trung gian, cũng biết vài loại hàng hóa đắt hàng nhất, nếu không nhân cơ hội kiếm một món, cậu sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân.
Tưởng thì tưởng nhưng Tô Thần vẫn không sốt sắng cho rằng bằng vào chút tri thức của hậu thế cùng với một ít tài chính hiện nay mà mở công ti. Đầu tiên, xin quyền tự xuất khẩu là một vấn đề. Tô Thần đem ý tưởng thành lập công ti thương mại nói với Tô Kiến Quân, còn tưởng mất một phen nước miếng thuyết phục cha, không ngờ Tô Kiến Quân nghe xong liền đồng ý ngay. Hơn nữa ông còn đưa cho Tô Thần sổ tiết kiệm ở ngân hàng, trong đó là lợi nhuận của Tô ký từ trước tới nay.
“Con à, cha biết con là người muốn làm việc lớn! Con muốn làm gì, cứ thả tay mà làm, vấp váp cũng không sao, cho dù ngã, cha cũng có thể đỡ con!”
Đỗ Thăng biết chuyện Tô Thần muốn lập công ti thương mại liền kéo việc xin quyền xuất khẩu về mình, dù sao thì gia cảnh của hắn có liên quan tới nơi đó, chuyện Tô Thần có đi cầu ông xin bà cũng không làm được, Đỗ Thăng hắn chỉ cần một câu là xong. Tô Thần cũng không khách khí với Đỗ Thăng, bất quá, Đỗ Thăng cũng đưa ra điều kiện của hắn, hắn có thể xin quyền xuất khẩu cho công ti, bù lại, hắn sẽ có một phần nhất định trong cổ phần của công ti, tất nhiên là hắn sẽ bỏ vốn theo tỉ lệ, không phải lấy không. Tô Thần nghĩ nghĩ, theo như quan hệ của Đỗ Thăng, con đường xuất khẩu sau này và nhà xưởng quốc nội hắn đều có thể giúp không nhỏ, cho nên liền thương lượng chi tiết với Đỗ Thăng về tỉ lệ bỏ vốn của song phương lẫn sách lược kinh doanh và điều lệ của công ti. Hai người nói chuyện một buổi chiều, cho tới tận lúc Tô Kiến Quân gọi ra ăn.
Hôm đó Đỗ Thăng về nhà liền đem chuyện hắn muốn hùn vốn mở công ti với người khác nói cho người nhà. Cha hắn, Đỗ Hành, nghe xong rất cao hứng, ông vẫn còn tưởng đứa con này không có hứng thú kinh doanh, vì ông ngoại hắn nên cũng không quá ép hắn. Không ngờ Đỗ Thăng không nói không rằng liền cùng bạn mở công ti thương mại, mà lại chính là lúc việc xuất khẩu đang náo nhiệt thế này, cho thấy ánh mắt thằng nhóc này rất ổn a. Đỗ Hành nói chuyện này với Đỗ gia gia, Đỗ lão gia tử cũng vô cùng vui vẻ, tổ tiên Đỗ thị là huy thương Thanh triều, qua nhiều đời nay đã có qui mô hiện đại, mà Đỗ Hành lại kết hôn với con gái một vị quan to trong quân ủy, có thể nói, chờ lúc Đỗ Thăng tiếp nhận Đỗ thị, toàn bộ xí nghiệp sẽ được nâng lên một bước mới. Đỗ lão gia tử lúc này cũng đánh nhịp, Đỗ thị ra 200 vạn cho Đỗ Thăng làm cơ sở tài chính, giấy phép kinh doanh và quyền tự xuất khẩu của công ti không thành vấn đề. Đỗ Thăng muốn nói, chỉ cần hai cái sau là được, về phần tài chính, hắn và Tô Thần đã góp đủ.
Kết quả Đỗ lão gia tử trừng mắt, có phải trò trẻ con đâu, trong tay mấy đứa có được mấy mẩu? Hơn nữa, bảo Đỗ Thăng lúc nào đó đưa Tô Thần về nhà gặp mặt, ông rất hứng thú với cậu bé có ánh mắt độc đáo này. Nếu có khả năng, chờ tương lai Đỗ Thăng tiếp nhận Đỗ thị thì tuyển cậu bé này tới giúp Đỗ Thăng.
Đối với chuyện Đỗ lão gia tử muốn gặp Tô Thần, Đỗ Thăng có hơi giật mình, ông nội hắn trước nay vẫn mắt cao hơn đỉnh, Đỗ thị ngoại trừ cha hắn và hai chú, không ai khiến ông nội để mắt. Hôm nay ông lại chủ động muốn gặp Tô Thần, với Tô Thần mà nói, đây là một cơ hội vô cùng tốt.
Kết quả lúc Tô Thần nghe tin này liền há miệng nửa ngày không khép được. Cậu chỉ nghĩ mở một công ti thương mại nho nhỏ, đồng ý cho Đỗ Thăng gia nhập cổ đông cũng là để làm việc thêm thuận lợi, không nghĩ tới lại dính líu đến Đỗ thị. Nếu để Đỗ thị thò tay vào như vậy, Tô Thần hầu như khẳng định, tám chín phần mười trong tương lai công ti thương mại này phải treo biển Đỗ gia!
Nghĩ thế, ánh mắt Tô Thần nhìn Đỗ Thăng không khỏi thêm sắc bén vài phần, gian thương!
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
13 chương
66 chương
99 chương
24 chương
134 chương
363 chương