Diễn kỹ của Nhâm Vân Dao so với dàn tiểu hoa đán tuyến một hiện nay tuyệt đối là số một, số hai, bằng không cô cũng sẽ không được Quách lão coi trọng, trực tiếp nội định làm nữ chính 《 Thịnh Thế 》. Hơn nữa có một vài chuyện chỉ có Nhâm Vân Dao cùng người quản lý của cô mới biết, lần này phòng làm việc của An Thiều Dương đối với 《 Thịnh Thế 》cũng đặc biệt coi trọng, cho rằng đây là một cơ hội tốt để củng cố thêm địa vị của Nhâm Vân Dao trong giới giải trí, cho nên ngoài việc hao tốn tâm lực chế tác một kịch bản AI xuất sắc cho cô, An Thiều Dương còn đích thân cùng Nhâm Vân Dao thảo luận kịch bản, đối diễn mấy lần. Phân cảnh lần đầu tiên gặp gỡ Ti Tích này tuy Nhâm Vân Dao không cùng An Thiều Dương đối diễn, thế nhưng An Thiều Dương cũng vì cô mà biểu diễn qua Ti Tích mấy lần, cho nên Nhâm Vân Dao có thể cảm nhận được rõ ràng thiếu niên đang cùng cô đối diễn này diễn xuất một chút cũng không kém An Thiều Dương. Hơn nữa không biết có phải vì xuất phát từ giới tính khác biệt hay không, Nhâm Vân Dao thậm chí còn cảm thấy Ti Tích dưới sự diễn dịch của Sở Ngôn càng trở nên sinh động hơn. Giống như phân cảnh lần đầu tiên gặp gỡ khi nãy, thời điểm Sở Ngôn... Không! Thời điểm Ti Tích bước từng bước một về phía cô, cô bỗng nhiên có cảm giác hô hấp không thông. Nếu là bản thân Trang Nhược, với một thân kinh nghiệm ám vệ nhiều năm khẳng định có thể ứng phó được, nhưng Nhâm Vân Dao suy cho cùng cũng không phải Trang Nhược, cho nên thời điểm đối mặt với Ti Tích vô cùng chân thực kia, cô lập tức luống cuống, mất bình tĩnh, dẫn đến NG một phân cảnh vừa rồi. Có điều Nhâm Vân Dao cũng không hổ danh là Nhâm Vân Dao, sau hai lần NG phân cảnh này liền phi thường hoàn mỹ mà được thông qua. Thời điểm Quách lão xem lại video còn vô cùng cao hứng tán thưởng Sở Ngôn cùng Nhâm Vân Dao, mặc dù y đối với hai người bọn họ đều khen ngợi qua một lượt, thế nhưng Nhâm Vân Dao biết, Quách lão đối với biểu hiện của Sở Ngôn lại càng thỏa mãn hơn. Nhất thời, Nhâm Vân Dao đối với thiếu niên này càng coi trọng hơn vài phần. Xế chiều hôm đó, Sở Ngôn liền gặp được nam chính Diệp Lăng mới trở về từ nước ngoài. Nhâm Vân Dao vô cùng vui vẻ mà giới thiệu Sở Ngôn với y: “Lão Diệp, đây là tiểu Ngôn, hôm nay mới tiến vào đoàn phim. Mấy ngày trước trước khi xuất ngoại anh không phải nói muốn nhìn xem đối thủ một mất một còn của mình sao, cuối cùng cũng có cơ hội rồi nhé. Có điều lát nữa anh cùng cậu ấy đối diễn cũng đừng quá kinh ngạc, người ta diễn xuất rất tốt đấy.” Diệp Lăng nhìn Nhâm Vân Dao một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Sở Ngôn. Ngoại hình anh tuấn cường tráng cùng khí chất thong dong rộng lượng của Diệp Lăng khiến cho Sở Ngôn đối với y rất có hảo cảm. Có thể nói đây là hình mẫu đàn ông Sở Ngôn yêu thích thứ hai. Mà hình mẫu cậu yêu thích nhất... Không nói nữa. Nghe Nhâm Vân Dao ra vẻ ý tứ sâu xa, Diệp Lăng không chút hứng thú, y đưa tay ra, nhìn Sở Ngôn: “Nghe nói cậu năm nay mới 18 tuổi, thật là tuổi trẻ a. Nhớ năm xưa khi ở độ tuổi này tôi vẫn còn là một tên tiểu tử đần độn, mà cậu đã có thể là cho Nhâm Đại Dao tán thưởng như vậy rồi. Làm quen một chút, tôi là Diệp Lăng.” Nhâm Vân Dao lập tức mắng: “Ai là Nhâm Đại Dao hả? Anh mau nói rõ cho tôi!” Diệp Lăng cười nhưng không nói. Sở Ngôn lễ phép gật đầu, nghiêm túc cầm tay Diệp Lăng, cười nói: “Diệp ca, quá khen, rất vui được quen biết ngài.” Diệp Lăng nói: “Đừng nói cái gì “ngài” hay không “ngài”, gọi tôi một tiếng “anh” là được rồi.” Sở Ngôn mỉm cười, tiếp nhận ý kiến của đối phương. Ở trong đoàn phim, ngoại trừ nam chính Diệp Lăng cùng nữ chính Nhâm Vân Dao thì Sở Ngôn đúng là diễn viên có nhân khí cao nhất rồi. Diễn viên nam thứ hai Triệu Phong mặc dù là một ngôi sao tuyến một thế nhưng nhân khí cũng không cao, bù lại được một thân diễn kỹ phi thường xuất sắc mới được Quách lão coi trọng. Mà so với đám ngôi sao tuyến hai hiện nay, Sở Ngôn đã xếp đến hạng 215 trên bảng xếp hạng Hoa Tinh, ở trong đoàn phim chỉ đứng sau Diệp Lăng, Nhâm Vân Dao cùng Triệu Phong. Bởi vì mọi người trong đoàn phim đều không hiểu tại sao một tiểu thịt tươi đang hot nhất gần đây lại chạy đi diễn một nam số bốn, cho nên bọn họ đối với Sở Ngôn đều ôm ấp một thái độ khảo lượng nhất định, thế nhưng dần dần ở chung, tất cả mọi người đối với tiểu thịt tươi trẻ tuổi này đều sửa lại quan điểm, đối với cậu cũng tăng thêm mấy phần hảo cảm. Sở Ngôn sẽ không hoàn toàn hạ thấp giá trị của bản thân, cùng bạn xưng huynh gọi đệ thật thân thiết, thế nhưng thời điểm có chuyện tìm cậu ấy, cậu ấy sẽ không bày ra một bộ dáng ngạo mạn hơn người, mà sẽ khách khí nói chuyện với bạn, cũng sẽ phối hợp với công tác của bạn. Loại thái độ không chút dối trá này khiến cho nhân viên bên trong đoàn phim khá dễ chịu, bởi vì nếu như một ngôi sao nhân khí rất cao không chút làm giá với bọn họ mà còn đối xử vô cùng thân mật, ngược lại sẽ khiến bọn họ trong lòng loạn tưởng: Đây nhất định là giả bộ! Đương nhiên cũng không thể phủ nhận thật sự có người như vậy, thế nhưng kiểu người có thái độ thân sơ thỏa đáng như Sở Ngôn lại càng dễ tạo thiện cảm với người khác. Sau khi phó đạo diễn đoàn phim không tự chủ được mà ở trước mặt Quách lão tán dương Sở Ngôn một hồi, Quách lão liền trừng mắt, liếc phó đạo diễn nhà mình một cái, nói: “Bây giờ còn khen ngợi người ta cả nửa ngày, cậu không phải bị mua chuộc rồi đấy chứ?” Phó đạo diễn này cười híp mắt nói: “Quách lão, ngài không phải cũng nói Sở Ngôn diễn xuất rất tốt sao?” Quách lão khẽ hừ một tiếng gật gù, không nói thêm gì nữa, tầm mắt lặng lẽ nhìn về phía thiếu niên đứng cách đó không xa. Lúc này Sở Ngôn đang đối diễn với Diệp Lăng. Diệp Lăng không phải là một người tự phụ, nếu Nhâm Vân Dao đã nói Sở Ngôn diễn xuất tốt vậy thì y đương nhiên sẽ không thể xem thường. Sau khi đối diễn với nhau, Diệp Lăng vô cùng kinh ngạc mà phát hiện diễn kỹ của Sở Ngôn quả thực không tệ. Loại không tệ này đặc biệt khó hình dung, là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, phảng phất như dùng cả linh hồn để diễn xuất, rõ ràng không có quá nhiều động tác đặc thù, lại khiến cho người khác cảm thấy nhân vật thật sự đã tạo nên một nhân cách đặc biệt. Sau khi thông qua hai phân cảnh, Diệp Lăng suy tư trong chốc lát rồi cười nói: “Xem ra Nhâm Đại Dao nói không sai, Tiểu Ngôn diễn xuất rất được, có cơ hội tôi phải tìm xem 《 Huyết Chiến 》một chút mới được.” Hiếm khi gặp được một nam diễn viên có diễn kỹ xuất sắc như vậy, Sở ngôn cũng vô cùng cao hứng. Diễn xuất của Diệp Lăng so với Nhâm Vân Dao không hề thua kém, thậm chí còn tốt hơn cô ấy mấy phần. Chí ít thời điểm đối diễn phân cảnh vừa nãy, Sở Ngôn cũng phát giác ra được một tia ý tứ thực lực ngang nhau, có điều Diệp Lăng vẫn có một ít nhược điểm, bị kịch bản AI ảnh hưởng khá nhiều, đặt y ở đời trước, cũng chỉ có thể coi là một tiểu sinh tuyến một diễn xuất tốt. Nghĩ tới đây, Sở Ngôn khẽ nhếch môi cười: “Anh Diệp có thích xem kịch bản chữ không? Tôi nhớ Đàm lão tiên sinh biên tập 《 Thịnh Thế 》khi còn trẻ cũng là một tác giả nổi danh, ông ấy viết tiểu thuyết rất tốt, nói như vậy chắc chắn kịch bản cũng sẽ viết vô cùng tốt.” Diệp Lăng nghe vậy nói: “Thật vậy sao? Vậy có cơ hội tôi cũng phải nhìn qua một chút.” Hai người nói chuyện một lát, bên kia Quách lão đã bắt đầu thúc* người, phân cảnh lần đầu gặp gỡ giữa nam chính Cơ Nguyên Thanh cùng Ti Tích cũng bị Quách lão điểm danh, chính thức ghi hình. *Thúc: rục, hối thúc. Viên tinh cầu truyền hình này, máy lạnh từ sớm đã bị điều chỉnh xuống mấy độ, lông vũ giống như tuyết chậm rãi rơi xuống kinh đô Lương Quốc, rất nhanh trên mặt đất liền tích thành một đám tuyết trắng, đạp ở dưới chân phát sinh vài tiếng “Xoàn xoạt”. Sau khi Ti Tích để cho Trang Nhược trốn thoát, bởi vì bị trọng thương nàng cũng không lập tức trở lại Tấn quốc. Thời điểm Trang Nhược còn đang hôn mê bất tỉnh, Cơ Nguyên Thanh lòng như lửa đối ở Tấn quốc, liền mặc kệ lời can ngăn của thuộc hạ mà dẫn theo một ít binh lính tâm phúc lén lút đi tới kinh đô Lương quốc, quyết tâm tìm được Trang Nhược. Mà ở kinh đô Lương Quốc, tại một con phố phồn vinh khác, bởi vì tuyết rơi đột ngột, người dân bán hàng cũng mau chóng đóng cửa hàng, thu dọn đồ đạc về nhà. Xế chiều sắc trời trở tối, Cơ Nguyên Thanh thu được một ít tin tức, đang bí mật rời đi liền đụng phải Ti Tích. Nhân vật Ti Tích này ở trong kịch bản có thể nói là một nam nhân hoàn toàn không có thuộc tính nhất định, y thân là thái tử nhất quang vinh sủng của Lương quốc, trong cung điện cũng không cho phép bất kỳ cung nữ nào hầu hạ. Y yêu thích thu thập đồ sứ, thế nhưng rõ ràng một giây trước còn vô cùng cao hứng mà thưởng thức đồ sứ vậy mà một giây sau đã ném nó xuống đất vỡ thành mấy chục mảnh. Nếu như bạn nói Ti Tích làm người thô bạo, vậy cũng không hẳn là tuyệt đối. Đã từng có vị cung nữ không cẩn thận làm đổ ly trà nóng lên tay y, khiến cả tay đỏ bừng phồng rộp, y cũng rất bình tĩnh mà cho vị cung nữ kia ly khai, không chút để ý, thế nhưng cũng từng có một vị thị vệ rất bình thường đi lại ở trong cung tuần tra, Ti Tích liếc mắt một cái nhìn thấy gã, tùy tiện nói: “Kéo xuống chém.” Không có bất cứ lý do gì, lúc y cao hứng hay tức giận, bạn đều không thể nhìn thấu. Thế nhưng lại cố ý để vị thái tử trẻ tuổi như vậy đem cả Lương quốc đều khống chế ở trong lòng bàn tay, phụ hoàng y từ lâu đã trở thành một con rối, y mới chính là người nắm quyền hành chân chính của Lương quốc. Mà lần này, Ti Tích quái dị cố ý một thân một mình che ô, đi trên con đường Thanh Thạch vắng tanh vắng ngắt. Cơ Nguyên Thanh từ một hướng khác đi tới, Ti Tích liền đi ngược chiều với hắn. Tuyết lớn đem toàn bộ thế giới bao phủ thành một mảnh trắng xóa, vị thái tử Lương quốc vẫn cứ bình tĩnh che ô chậm rãi bước từng bước đi. Y mặc một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng, lông mao trắng noãn càng làm nổi bật lên da dẻ trong suốt yếu ớt, sắc mặt y rất trắng, không có nụ cười chỉ có yên tĩnh mà đi tới, tựa như y không hề chú ý đến Cơ Nguyên Thanh từ phía đối diện đang đi đến gần. Khi Cơ Nguyên Thanh nhìn thấy Ti Tích, trong lòng liền dấy lên một cỗ căng thằng không ngớt. Trái ngược với Diệp Lăng biểu hiện vô cùng sinh động, ở trong màn ảnh nhỏ, thần sắc hắn chợt biến, nhưng rất nhanh lại che giấu đi, hắn cúi thấp đầu, tiếp tục đi qua, Ti Tích dường như không phát hiện ra điều gì bất thường, vẫn cứ chầm chậm bước từng bước một. Bên trong tuyết lớn, thiếu niên mặc trường bào màu trắng giống như một vị tiên nhân nho nhã xuất trần, cầm ô bước đi, ung dung không vội. Tại thời điểm Cơ Nguyên Thanh sắp đi qua Ti Tích, bỗng nhiên có một đứa nhỏ mặc chiếc áo vải mỏng manh chạy qua đụng phải chân Ti Tích, chiếc ô trong tay y vẽ một đường uyển chuyển trong không trung rơi xuống trước mặt Cơ Nguyên Thanh. Thân thể Cơ Nguyên Thanh bỗng chốc cứng đờ. —— Nơi này là Đại Bản Doanh Lương Quốc, nơi này là địa phận của thái tử Lương Quốc, Ti Tích. Cơ Nguyên Thanh cố tình làm một bộ dáng không chú ý đến, hắn nâng bước chân muốn đi vòng qua bên cạnh, không ngờ phía sau lại vang lên một mạt thanh âm lành lạnh dễ nghe: “Vị công tử này, thực xin lỗi đã chặn đường của ngươi. Dứt tiếng, một đạo thân ảnh màu trắng xẹt qua bên người Cơ Thanh Nguyên. Thiếu niên tuấn mỹ cúi người xuống, đem chiếc ô cầm lên, y vô cùng kiên nhẫn, vuốt hoa tuyết trên mặt ô, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống đứa nhỏ không ngừng khóc lóc dưới chân. Đứa nhỏ kia cũng không nghĩ đến sẽ đụng phải người khác, nó gào khóc thật lớn, rõ ràng là bản thân làm sai nhưng lại khóc đến kinh thiên động địa, khóc đặc biệt đáng thương. Ở trong mắt Cơ Nguyên Thanh, hắn nhìn thấy vị thái tử Lương Quốc đã có duyên gặp gỡ một lần trước kia này ôn nhu vuốt ve mái tóc đứa nhỏ, cười nói: “Ta không đau, ngươi cũng không đau, đi thôi.” Dung mạo thiếu niên quá mức tuấn mỹ, nụ cười trên môi cũng thập phần ấm áp, đứa nhỏ kia ngẩn người, bỗng chốc nín khóc, sau đó liền đứng dậy bỏ chạy thật nhanh. Ti Tích đem chiếc ô gấm lau sạch, lần thứ hai đội lên trên đầu, nét cười bên môi y vẫn như cũ chưa có tản đi, ánh mắt trong suốt mà nhìn nam nhân trước mặt, cười nói: “Trời sắp tối rồi, vị công tử này, xin chú ý khởi hành, mùa đông ở Lương Quốc luôn rất lạnh.” Một câu nói này buông xuống, tựa như một loại biến hóa quỷ quái, Ti Tích cầm thanh ô gấm màu trắng chậm rãi biến mất bên trong mênh mông tuyết lớn. Mà ở bên trong trường quay phim, Diệp Lăng lại đưa mắt nhìn theo bóng dáng Sở Ngôn đã đi xa một lúc lâu, y hơi nheo mắt, không nói gì. Cho dù đã đi xa, thiếu niên này vẫn như cũ không có một tia thả lỏng, bóng lưng của y mang theo một loại cảm giác độc hữu hiu quạnh, thân hình tiêu điều. Vào lúc này, y không phải Sở Ngôn, y chính là Ti Tích, không khí căng thẳng trong trường quay phim cũng dần tiêu tan, đến cuối cùng, cũng không biết vì sao Diệp Lăng lại nở nụ cười, tăng thêm một câu lời thoại —— “Mùa đông Lương Quốc rất lạnh, thế nhưng Tấn Quốc từ xưa đến nay cũng chưa từng nhập đông.” Phân cảnh này, hoàn hảo kết thúc. Từ lâu Quách lão đã phát hiện ra, thời điểm đối diễn với người có diễn xuất càng tốt bao nhiêu, hiệu quả lời thoại cùng biểu hiện của Sở Ngôn sẽ càng tốt bấy nhiêu. Giống như vừa nãy, cậu thế nhưng lại có thể đưa được Diệp Lăng hoàn toàn nhập diễn, tăng thêm một câu thoại vô cùng thâm ý, hơn thế, Diệp Lăng diễn xuất so với trước đây càng trở nên xuất sắc. Nếu như nói trước đây Diệp Lăng có năm phần trở thành Cơ Nguyên Thanh, như vậy hiện tại, y chí ít đã có tám phần rồi. Diễn xuất như vậy đều khiến cho rất nhiều người kinh diễm, ngay đến cả Quách lão cũng không nhịn được mà than thở vài câu. Mãi cho đến khi kết thúc buổi ghi hình, Quách lão luôn luôn nghiêm cẩn cứng nhắc vô cùng tiếc nuối mà nói rằng: “Thật đáng tiếc, phân cảnh của Ti Tích trong một tuần này có thể quay xong rồi, nếu có thể cho cậu thêm chút phân cảnh, vậy cũng không tệ.” Ngược lại, Sở Ngôn vẫn chỉ cười nói: “Cháu sẽ chăm chỉ diễn tốt, Quách đạo.” Ngày thứ nhất quay chụp hoàn toàn kết thúc, Sở Ngôn thay quần áo đồng thời cùng Chu Hòa Huy trở về biệt thự. Vì cả viên tinh cầu truyền hình này đều được đoàn phim 《 Thịnh Thế 》thuê lại, cho nên Sở Ngôn cũng có thể đơn độc một mình ở lại một cái biệt thự vô cùng xa hoa, vừa làm việc vừa nghỉ ngơi. Có điều lần này, Sở Ngôn vừa đi đến trước cửa biệt thự được đoàn phim bố trí cho mình, liền thấy một thân ảnh thon dài cao ngất đang đứng một bên, hơi hơi ngẩng đầu không biết là đang nhìn cái gì. Sở Ngôn phút chốc ngẩn ra, đối phương cũng đã phát hiện ra thân ảnh của cậu. Người đàn ông lạnh lùng, tao nhã cất bước đi tới, khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, hắn mặc một chiếc áo bành tô màu đen, khí chất ung dung, nét mặt trầm tĩnh. Hắn cúi đầu nhìn thiếu niên trước mắt, còn chưa mở miệng lại nghe Sở Ngôn cười nói: “Tôi ngược lại thật không biết vậy mà còn có thể gặp được Hạ tiên sinh trên một tinh cầu truyền hình đã được bao thầu.” Ý tứ là: Nơi này là địa phương đã được đoàn phim 《 Thịnh Thế 》bao thầu, ngài cứ vậy xuất hiện có phải hay không rất không có quy củ? Thế nhưng một giây sau, đã thấy được Hạ Bách Thâm hiếm khi nở nụ cười, cười nói: “Tôi nghĩ, xuất hiện ở một viên tinh cầu thuộc quyền sở hữu của chính mình hẳn là sẽ không có bất cứ vấn đề gì cả.” --- Sở Ngôn tiếp tục sự nghiệp tẩy não cho bạn diễn:))