Lúc này, những người có mặt còn đông hơn tưởng tượng của Sở Ngôn rất nhiều, rõ ràng là dùng danh nghĩa đoàn phim 《Giải trí bùng nổ》 họp mặt, thế nhưng lại có rất nhiều người không trong đoàn phim xuất hiện. Cố Trầm Trạch, Thích Diệu Văn, Hạ Minh Ngọc, Bạch Kỳ Nhiên… một đám minh tinh hàng đầu Hoa quốc, nhóm siêu sao Âu Mỹ cũng đến không ít, chỉ tính riêng top 10 của bảng xếp hạng ngôi sao thế giới đã có bảy người có mặt, ngay cả Oliver cũng khiêm tốn chung vui! Tuy rằng không phải mỗi người đều quen biết, thế nhưng ai nấy đều là nhân vật chóp bu của giới giải trí, cho dù giữa bọn họ cũng có không ít chán ghét phản cảm, thế nhưng nếu đã đến nơi này cũng không để cảm xúc biểu hiện quá rõ. Một bữa cơm ăn được cực kỳ hòa khí, kết thúc vô cùng viên mãn, ngay cả An Thiều Dương cũng cảm khái tỏ vẻ: “Đợi có cơ hội chúng ta lại họp mặt lần nữa!” Mọi người đều gật đầu hưởng ứng. Mà cái ‘tiếp theo này’, chỉ sợ ít nhất trong vòng nửa năm là không tới được. Cũng không phải mỗi người đều có thể vừa vặn chừa ra thời gian rảnh, người trong giới giải trí thường xuyên phải chạy đi khắp nơi công tác, có thể tìm được một cơ hội mọi người đều vừa vặn rảnh rỗi thật sự rất khó. Mùa hè năm 3022 trôi qua cực nhanh, trong cơn gió thu hiu quanh ấy Bạch Kỳ Nhiên và Cố Trầm Trạch công khai quan hệ. Bọn họ vừa công khai đã được fans ủng hộ nhiệt liệt. Hai người này vốn đã hợp tác quay một bộ phim đồng tính giới hạn cao, ở trên weibo cũng không ngừng tương tác thân mật, đã sớm tích cóp lượng fans CP khổng lồ. Hiện tại công khai quan hệ cũng coi như nước chảy thành sông, không có chút ảnh hưởng nào với sự nghiệp của bọn họ, thậm chí còn đem tên tuổi cả hai đẩy lên một đỉnh cao mới. Đối với việc này, Sở Ngôn thật sự là không thể nhịn được. Rõ ràng y mới là người đầu tiên yêu đương, thậm chí còn trực tiếp kết hôn, thế nhưng trên bề nổi mọi việc đều chậm hơn Bạch Kỳ Nhiên một chút. Nguyên bản Sở Ngôn cũng không định nói cho Bạch Kỳ Nhiên biết mình đã kết hôn, nào ngờ tên Tiểu Bạch kia lại dám chạy đến trước mặt y khoe ân ái khiến khóe miệng Sở Ngôn không ngừng co giật, trực tiếp quyết định chuyện này trước hết không nói, chỉ chờ một ngày triệt để công khai chói mù mắt đôi cẩu nam nam kia! Vậy nên cảnh tượng hôm nay liên trở thành như vậy. “Tiểu Ngôn, anh thật sự không ngờ có thể công khai thuận lợi như vậy, lượng fans trên weibo của anh đã thăng thêm gần hai trăm nghìn người, tất cả đều là fans của Lão Cố chạy qua. Bọn họ còn chúc anh và Lão Cố hạnh phúc mỹ mãn, chế tác không ít tác phẩm đồng nghiệp ủng hộ bọn anh đấy!” Bạch Kỳ Nhiên trong màn hình điện thoại bắn như súng liên thanh, đem thuộc tính lải nhải của mình phát huy cực kỳ nhuần nhuyễn. Sở Ngôn thong dong tự rót trà cho chính mình, khóe miệng co giật lắng nghe, căn bản không muốn để ý hành vi khoe ân ái vô sỉ của đối phương. Y tùy tiện ‘Ừ’ một tiếng, nói: “Tôi cũng chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn.” Giọng điệu này có lệ đến cực điểm, tuyệt đối là không muốn bàn thêm nửa lời về đề tài này. Nào ngờ Bạch Kỳ Nhiên lại giống như hoàn toàn không nhận thấy được, tiếp tục khoe khoang từ việc các fans ủng hộ đến lời chúc mừng của truyền thông gửi đến bọn họ, cuối cùng còn nói sắp tới dự định cùng Cố Trầm Trạch nhận một bộ phim, đúng lúc cũng là phim tình cảm. Sở Ngôn buồn bực nghe xong cả một buổi chiều, đợi khi Bạch Kỳ Nhiên tỏ vẻ muốn hẹn mình ra ăn bữa cơm để ‘chậm rãi tâm sự’, Sở Ngôn lập tức rùng mình, vội vàng nói: “Tối nay tôi và Hạ Bách Thâm đã có kế hoạch.” Bạch Kỳ Nhiên hiểu rõ gật đầu: “Ồ, là Hạ tiên sinh sao, vậy anh không quấy rầy cậu. Bất quá Tiểu Ngôn, hai người định khi nào mới công khai? Dù sao đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, hiện tại có công khai hẳn là cũng không ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của cậu.” Lời này khiến biểu tình Sở Ngôn hơi dao động, y yếu ớt gật đầu nói: “Ừ, tôi biết rồi.” Hai người lại trao đổi mấy câu rồi mới tắt điện thoại. Đến tối khi Hạ Bách Thâm về nhà liền thấy tình cảnh ấm áp ngọt ngào như vậy, thanh niên tuấn tú cao ráo mặc một chiếc tạp dề màu trắng, bưng đĩa thức ăn từ phòng bếp ra bàn. Mùi thức ăn thơm ngát tràn ngập khắp căn nhà khiến anh bụng kêu rột toẹt, nhịn không được bước lên mấy bước ôm chầm lấy vợ yêu nhà mình. Hạ Bách Thâm cúi đầu áp vào bên tai Sở Ngôn thổi một làn hơi nóng: “Em sao lại nấu nhiều món như vậy?” Sở Ngôn đẩy người đàn ông không biết xấu hổ kia ra, dùng một tay tháo tạp dề xuống. Trong nửa năm này Sở Ngôn không nhận bất kỳ phim điện ảnh nào, chỉ chuyên chú nghỉ ngơi, toàn tâm toàn ý tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài du lịch giải sầu hoặc làm công tác từ thiện. Mái tóc đã có hơi dài dùng dây buộc tóc gom lại treo sau ót, Sở Ngôn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, khóe miệng cong cong nói: “Bởi vì em nghĩ đến một chuyện rất thú vị.” Vốn dĩ Hạ Bách Thâm chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ lại nhận được đáp án này. Đồng tử thâm thúy phản chiếu thân ảnh nho nhỏ của vợ yêu, Hạ Bách Thâm suy tư một chốc rồi hỏi: “Chuyện gì?” Sở Ngôn thần bí kéo khóe môi: “Không nói cho anh.” Hạ Bách Thâm kinh ngạc nhướn mày: “Là chuyện gì lại không thể nói với anh? Em làm chuyện xấu gì sao?” Sở Ngôn lắc đầu: “Là chuyện tốt.” Hạ Bách Thâm lại suy tư một lác, cuối cùng trực tiếp ôm ngang người lên, cười nhẹ nói: “Thực sự không chịu nói cho a?” Sở Ngôn nhẹ nhàng cười vang: “Anh sớm muộn gì cũng sẽ biết, ừ… chậm nhất là hai ngày nữa thôi.” Sở Ngôn đem mọi việc nói đến mơ hồ, mặc kệ Hạ Bách Thâm ép hỏi thế nào cũng không chịu để lộ ý tưởng, Hạ Bách Thâm trực tiếp dò hỏi: “Có liên quan đến anh chứ?” Sở Ngôn gật đầu: “Coi như là có.” Hạ Bách Thâm nhướn mày: “Kinh hỉ?” Sở Ngôn mỉm cười: “Ừ, kinh hỉ.” Nhìn gương mặt tuấn tú xinh đẹp của thanh niên, Hạ Bách Thâm cười nhẹ kéo ra khóe môi, nói: “Anh cũng có một kinh hỉ cho em, em muốn trao đổi với anh không?” Sở Ngôn không cần suy nghĩ trực tiếp nói: “Không muốn.” Hạ Bách Thâm: “…” Sau một lúc lâu: “Thực sự không cân nhắc thêm chút?” “Ừ, không muốn.” Hạ Bách Thâm: “…” Cái diễn biến này không giống kịch bản nha! Dưới ánh trăng sáng ngời, người đàn ông vẫn không nhịn được nhẹ giọng hỏi, thanh niên lại không ngừng lắc đầu phủ định. Đến cuối cùng, Hạ Bách Thâm cũng chỉ có thể từ miệng thanh niên nhà mình nghe được đó là một cái kinh hỉ, hơn nữa có liên quan đến mình. Đối mặt một Sở Ngôn như vậy, Hạ Bách Thâm thở dài, nhẹ nhàng ấn môi hôn: “Anh chính là thua trắng trong tay em.” Sở Ngôn chớp mắt, vô cùng đương nhiên hỏi lại: “Lẽ nào em lại không thua trong tay anh?” Hạ Bách Thâm cười ha ha một tiếng, cũng không nhịn được kéo vợ yêu đổ ập xuống giường: “Ngôn Ngôn, sao em có thể đáng yêu đến vậy chứ!” Cả đêm chăn gối đảo lộn, cọt kẹt không ngừng. Bởi vì rạng sáng hôm sau hai người đều phải bay đi tinh cầu Washington tham dự lễ trao giải Oscar, vậy nên đêm nay chỉ làm một lần liền ôm nhau ngủ. Ngày 31 tháng 12 năm 3022, ánh mắt của cả thế giới đều tập trung vào buổi tiệc điện ảnh hàng đầu này. Đoàn phim 《Giải trí bùng nổ》 lần nữa ào ạt mà đến, khiến vô số khách quý nhớ đến tràng ‘ác mộng’ nửa năm trước. Nửa năm trước, cũng là đoàn phim này đã cuỗm đi hơn nửa số giải thưởng của Kim Thịnh, dùng khí thế không thể cản trở đăng ngôi bá chủ đêm đó. Mà hôm nay, đoàn phim này lại lần nữa tập kích, dùng doanh thu một nghìn chín trăm tỷ và mười bốn chiếc cúp Kim Thịnh đưa ra lời khiêu chiến cùng Oscar. Ánh đèn loang loáng không ngừng chớp lóe, đem toàn bộ thảm đỏ rọi sáng như ban ngày. 《Giải trí bùng nổ》 được đề cử đủ hai mươi lăm hạng mục, so với Kim Thịnh còn nhiều hơn một mục. Sở Ngôn và An Thiều Dương cũng là được đề cử cho hai bộ phim, lại lần nữa cùng dắt tay đi thảm đỏ. Thanh niên tuấn mỹ siêu quần mặc một bộ lễ phục màu trắng ngà, thong dong bình đạm bước trên thảm đỏ. Hiện tại mỗi hành động của y đều mang theo một loại ưu nhã cùng sang quý không nói thành lời, y bình tĩnh nhìn về phía ống kính mỉm cười, khí thế mạnh mẽ áp bách hòa quyện cùng vị Ảnh hậu mỹ lệ bên cạnh tung hoành khắp cả thảm đỏ. Đêm nay, An Thiều Dương và Sở Ngôn cũng phải đi ba lần thảm đỏ. Đợi đến khi vào trong hội trường, bọn họ liền cùng nhau ngồi tại vị trí của đoàn phim 《Giải trí bùng nổ》, chờ lễ trao giải bắt đầu. Từ giải Kịch bản gốc xuất sắc nhất đến Quay phim xuất sắc nhất, cũng giống như sự suy đoán của mọi người, trải qua nửa năm 《Giải trí bùng nổ》 quay lại, lần nữa trở thành người thắng lớn nhất. Nó dùng khí thế đánh đâu thắng đó áp đảo điện ảnh đồng kỳ, thậm chí trực tiếp thu về mười trong số ba mươi tượng vàng Oscar, còn nhiều hơn hai giải so với lễ Kim Thịnh! Mà đến đây vẫn chưa kết thúc! Nam phụ xuất sắc nhất và Nữ chính xuất sắc nhất đều bị 《Giải trí bùng nổ》 gom trọn. An Thiều Dương trấn định tĩnh táo phát biểu cảm nghĩ nhận giải, nhận được tiếng vỗ tay ủng hộ của toàn trường. Khi An Thiều Dương ôm tượng vàng xuống sân khấu, ngay lúc cô vừa dẫm lên bậc thang cuối cùng, tiếng vỗ tay khắp toàn trường chợt ngừng lại trong một thoáng, Sở Ngôn mở to mắt, dùng biểu tình không dám tin nhìn người đàn ông đang đi từ cánh gà ra. Gương mặt lạnh lùng thâm thúy cùng khí tràng bình tĩnh trấn định, ngay khi người đàn ông này vừa xuất hiện thì cho dù anh không phải ngôi sao lại có phong thái chăng thua kém bất kỳ siêu sao nào. Bước chân của anh ổn đinh, chậm rãi đến trước micro, đảo mắt nhìn xung quanh rồi cười nhạt gật đầu, thản nhiên tiếp thu tiếng vỗ tay của cả khán phòng. Tại hiện trường giải Oscar, vô số khách mời đều vì sự xuất hiện của người này mà kinh ngạc. Mà ở sau mắt kính VR, khán giả toàn thế giới càng là trực tiếp kinh hô thành tiếng: “Hạ Bách Thâm?!” Nếu như nói những người xem đều kinh ngạc vô cùng, như vậy Sở Ngôn không thể nghi ngờ chính là từ lâu sững sờ tại chỗ, không dám tin vào mắt mình. Hết thảy đều quen thuộc như thế, tát cả phảng phất đã quay ngược về hai năm trước. Khi đó y bằng vai diễn trong 《Nghe tiếng gió thổi 》  thu được đề cử Ảnh đế Kim Thịnh, người đàn ông này cũng xuất hiện từ sau cánh gà, nghiêm túc gọi tên y, trao cho y chiếc cúp Ảnh đế đầu tiên trong đời. Mà hôm nay, người ấy đã trở lại. Dưới ánh nhìn chăm chú của nghìn vạn người, đôi mắt Hạ Bách Thâm vừa chuyển liền tìm được cậu thanh niên kia. Môi mỏng khẽ cong lộ ra nụ cười dịu dàng bao dung, sau đó đường nhìn nhanh chóng dời đi, bắt đầu nói ra cảm nghĩ trao giải. Tầm mắt hai người chỉ va chạm trong chớp mắt, thế nhưng Sở Ngôn lại cảm thấy lâu dài như cả một kiếp người. Ánh đèn sáng lạn chiếu khắp sân khấu, đem cái bóng sau lưng người đàn ông kéo dài nhẹ nhàng chập chờn. Sở Ngôn nhìn một chốc liền không nhịn được nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng non. Tầm mắt của y không chút dao động đặt lên người Hạ Bách Thâm, nghe đối phương nói ra những lời trao giải khách sáo, nghe đối phương bắt đầu tuyên đọc danh sách đề cử, sau đó nghe đôi môi kia thốt ra tên mình. “Sở Ngôn.” Thanh âm của người đàn ông lúc này trầm thấp thuần hậu, ưu nhã mê người như một ly rượu vang lâu năm. Hai tiếng này gọi đến triền miên như tình nhân giữa lúc ngọt ngào nhất gọi nhau, mang theo cảm xúc bách chuyển thiên hồi, âm cuối phảng phất còn mang một tia cười nhu hòa lại cũng giống như là kéo dọc tâm tình ái mộ dày nặng sâu xa. Đến lúc này Sở Ngôn rốt cục hiểu được, cái kinh hỉ người đàn ông kia đã nói vào đêm hôm qua rốt cục là gì. Y đứng dậy trao đổi cái ôm chúc mừng cùng bạn bè, dưới sự chú ý và tiếng vỗ tay của cả thế giới từng bước đi lên sân khấu. Giờ khắc này, trên sân khấu chỉ còn y và người đàn ông đấy. Hơn trăm camera mini bay lượn giữa không trung, đem tình cảnh này sát sao ghi nhận lại. Đồng tử đen kịt thâm thúy lóe lên quang mang sáng ngời, Hạ Bách Thâm tự tay giao tượng vàng cho thanh niên trước mặt, sau đó mở rộng đôi tay ôm lấy đối phương, thấp giọng thủ thỉ bên tai y: “Ngôn Ngôn, chúc mừng em lại lần nữa trở thành Ảnh đế của anh.” Sở Ngôn cũng cười nhẹ nói: “Đây là kinh hỉ mà anh nói?” Cánh tay Hạ Bách Thâm gắt gao khoát ngang hông Sở Ngôn, thừa dịp thời gian ôm chúc mừng còn chưa kết thúc vội vàng cười nói: “Ừ, là kinh hỉ anh tặng em.” Lời nói vừa dứt, cái ôm này  cũng nên kết thúc. Sở Ngôn chớp chớp mắt, tia sáng hòa cùng ngọn đèn càng thêm long lanh, đôi mắt trong suốt nọ phảng phất chiếu lên vô số quang huy khiến Hạ Bách Thâm ngơ ngẩn. Chỉ thấy khóe môi Sở Ngôn hơi nhếch để lộ nụ cười tươi tắn, mở miệng bâng quơ để lại một câu. Đến khi Sở Ngôn bước chân về phía micro Hạ Bách Thâm mới chợt giật mình nhìn về phía y, câu nói hời hợt nọ tựa hồ còn chưa tiêu tán trong không khí —— “Em rất thích cái bất ngờ này, hy vọng cái mà em chuẩn bị cũng khiến anh vừa ý.” Ý tứ ẩn sâu sau những lời này tạm thời không ai có thể giúp Hạ Bách Thâm giải đáp, anh đứng ở vị trí nửa bước sau lưng Sở Ngôn, nhìn chăm chú vào ngược trước mặt. Bóng lưng cao gầy và khí chất ung dung, người yêu của anh hiện tại đang đứng trước mặt toàn thế giới, thẳng lưng ưỡn ngực vô cùng đương nhiên thu nhận tiếng vỗ tay tôn trọng của mọi người. Tình cảnh đó khiến trái tim Hạ Bách Thâm khẽ động, ánh mắt cũng dần nhu hòa. Dường như ánh nhìn cực nóng từ phía sau cũng không khiến Sở Ngôn trở nên thấp thỏm, y dùng ánh mắt bình tĩnh quét mắt nhìn khách quý bên dưới sân khấu, cũng đem toàn bộ camera mini xác định trong tầm nhìn. Sau đó y chậm rãi nâng lên tượng vàng rất nặng trên tay, hơi cúi người, cười nhẹ nói ra cảm tưởng nhận giải của mình. “Hai năm trước tôi đã từng tới đây, sau đó tay không mà về. Sau hai năm tôi lại lần nữa đến nơi này, rốt cục cũng nhận được tượng vàng cao quý đó. Đời người không ai biết được có bao nhiêu lần hai năm, giống như đời này của tôi rất có thể sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy khung cảnh đẹp như hôm nay.” “《Giải trí bùng nổ》 là bộ phim vất vả nhất tôi từng quay, Trác Triêu Tụng không phải một người hoàn mỹ, ông ấy lòng dạ sâu đậm, tính toán hơn nửa đời người, cuối cùng vì thế giới sáng tạo ra một vương quốc giải trí tráng lệ.” “Đứng ở nơi này, người đầu tiên tôi muốn cảm ơn chính là Trác Triêu Tụng, ông đã sáng lập cho chúng ta một đế chế giải trí cực thịnh, không có ông liền không có giới giải trí phồn hoa cực độ như hôm nay.” “Người thứ hai tôi muốn cảm ơn, chính là tất cả nhân viên kỹ thuật đã sáng tạo ra ‘Toàn tức thế giới ảo’, đây là một phát minh vượt thời đại, mọi người nhất định sẽ được lịch sử gọi tên.” “Người thứ ba tôi muốn cảm ơn, chính là đoàn phim 《Giải trí bùng nổ》. Đoạn thời gian đó mỗi người chúng ta đều đã đổ ra vô số tâm huyết, tất cả đều là mồ hôi nước mắt, không biết đã NG bao nhiêu lần chung quy vẫn không tìm ra được phương pháp biểu hiện tốt nhất. Vậy mà, cuối cùng chúng ta cũng đã đi được đến đây.” … “Tôi muốn cảm ơn rất nhiều người, cảm ơn tất cả khách mời ở đây, cảm ơn fans của tôi, cũng cảm ơn hết thảy mọi người đang ngồi trước kính VR.” Lời nói vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm động, nhiệt liệt đến cơ hồ bật tung nóc nhà. Giờ khắc này, tất cả người yêu điện ảnh trên thế giới đều đang canh giữ trước mắt kinh VR, lắng nghe từng lời ôn nhu kiên định của vị Ảnh đế trẻ tuổi ấy. Vào một khắc Sở Ngôn đoạt giải, không ít fans của y đều kích động đến chảy nước mắt. Bọn họ đều biết, tuy rằng Sở Ngôn rất ít biểu hiện ra ngoài, thế nhưng giải Oscar vẫn luôn là tâm bệnh của y. Cái tượng vàng này y chưa từng có cơ hội chạm đến, mặc dù đã từng thu được hai cúp Ảnh đế của Kim Thịnh, thế nhưng y lại lần lượt bị Oscar ngăn chặn ngoài cửa. Mà hôm nay, y thực sự đã làm xong rồi! Sự tiếc nuối suốt hai năm nay rốt cục tiêu tan, Sở Ngôn mà bọn họ yêu mến nhất đã đứng trước ánh mắt tôn trọng của tất cả mọi người trên khắp tinh hệ, nói ra lời cảm tạ kiêu ngạo nhất. Chỉ thấy Sở Ngôn đang đứng giữa sân khấu, dáng người thẳng tắp, cao nhã ung dung. Tiếng vỗ tay nhiệt liệt qua đi, ý cười bên môi Sở Ngôn càng dày thêm, bình tĩnh cất giọng lần nữa: “Hơn năm trăm năm trước, Trác Triêu Tụng đã từng nói một câu khiến tôi vô cùng tâm đắc. Ông nói ‘Mỗi con người sống trên đời đều là cô độc, chúng ta một mình đi trên con đường dẫn đến tử vong, sinh đã đơn côi, chết lại trơ trọi.’ “ Thanh âm trầm thấp dễ nghe truyền vào tai mọi người, có người hơi tán thưởng gật đầu nhưng cũng có người đã nhận ra vài thứ khác biệt. An Thiều Dương ngón tay xiết chặt, âm thầm nghĩ tới: Tiểu Ngôn sao lại nhắc đến lời này? Mà một sô fans tương đối nhạy bén trước mắt kinh VR cũng hoang mang nhíu mày: Sở Nghiên Nghiên sao lại nói ra lời như vậy chứ? Mà ở trên sân khấu, nơi cách người thanh niên này gần nhất, Hạ Bách Thâm cả người chấn động, đôi mắt phút chốc tợn to, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn người thanh niên trước mặt. Sở Ngôn mỉm cười tiếp tục nói: “Đúng vậy, chúng ta khi vừa ra đời quả thực đơn côi, chết đi cũng là trơ trọi. Thế nhưng mấy mươi năm dài dằng dặc đi giữa hai điểm đó, chúng ta trước giờ đều không cô đơn, chúng ta có người nhà, có bạn bè, có thầy cô, có đồng nghiệp… cuối cùng, còn có người yêu.” “Những lời cuối cùng này, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến một người, một người đối với tôi mà nói… là quan trọng nhất.” Những lời này nhẹ nhàng thốt lên lại nhác lên một trân phong ba khắp khán phòng, vô số người khiếp sợ nhìn Sở Ngôn giống như đã nhận ra chút gì đó. Mà ở bên ngoài hội trường, xuyên qua mắt kính VR mỏng manh, rất nhiều nhiều fans cũng trực tiếp đứng dậy, ngừng thở, ngón tay run rẩy chờ Sở Ngôn nói lời kế tiếp. Chỉ thấy tại nơi vạn người nhìn ngắm, người thanh niên hào quang chói mắt nọ mỉm cười, ngữ điệu ôn nhu tiếp tục phát biểu. Thanh âm của y mang theo cảm xúc yêu thương vô bờ, giọng điệu ngọt ngào nhu hòa như ngọn gió xuân ấm áp nhất thế giới, chậm rãi thổi qua mang theo một loại cảm tính khiến tâm linh cũng trở nên cường đại. Y nói: “Đã từng, tôi cho rằng mình cũng giống như Trác Triêu Tụng, vĩnh viễn cũng không tìm được người dắt tôi ra khỏi nỗi cô đơn. Thế nhưng sau đó người này lại chợt xuất hiện giữa thế giới của tôi, người ấy khiến tôi từ Trác Triêu Tụng biến thành Sở Ngôn, cũng khiến tôi thật sự hiểu được, hóa ra khi trong trái tim mang theo một người chính là cảm giác như vậy.” Toàn thảy fans trên thế giới vào giây phút này đều không dám hé môi. Có người đã bắt đầu nước mắt dâng tràn, tâm tình bồi hồi để lộ hẳn ra trên mặt, có người kích động nắm chặt bàn tay chỉ hận không thể trực tiếp xuyên đến mười phút sau, nghe một lần trọn vẹn đoạn cảm nghĩ nhận thưởng vô cùng đặc thù này. Mà tại góc độ mọi người không chú ý đến, Hạ Bách Thâm tròng mắt rưng rưng, thân thể cứng đờ nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt. Chỉ là Sở Ngôn trước sau cũng không quay lại nhìn anh! “Sáu năm qua tôi đã trải qua rất nhiều việc, cũng gặp không ít sóng to gió lớn, cuối cùng đều chiến thắng viên mãn.” “Cho tới giờ khắc này, tôi nghĩ mình rốt cục có thể nói ra chuyện khiến tôi tự hào nhất cả đời này là chuyện gì!” Sở Ngôn chậm rãi giơ cao tượng vàng trên tay, mỉm cười bình thản nói: “Đó chính là có một ngày, tôi có thể đứng trên sân khấu huy hoàng này tuyên bố tình yêu của tôi với cả thế giới! Đúng vậy, tôi đã có người yêu, tôi không bao giờ lại… đơn côi một mình!” Cả thế giới lập tức ồ lên một mảnh! Bên ngoài hội trường càng trực tiếp trở thành hỗn loạn, thế giới mạng sôi lên sùng sục, vô số tin tức nháy mắt phun trào, gần như khiến máy chủ Thiên Võng mất tín hiệu trong vài giây! Hạ Bách Thâm chậm rãi ngước mắt, phảng phất cả thế giới chỉ còn lại bóng lưng ấy. Trong lúc anh đang chăm chú ngắm nhìn, Sở Ngôn đã nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn trên tay phải xuống, động tác chậm rãi mang vào ngón áp út tay trái của mình. Chiếc nhẫn tinh tế mộc mạc kia xảo diệu tròng lên ngón tay thon dài, vừa khớp dừng ở đó, ngân thạch dưới sự chiếu rọi của ngọn đèn tản ra ánh sáng chói lóa, dưới đài từ sớm đã không còn bất kỳ thanh âm gì, mà mọi người sau kính mắt VR càng là lăn lộn thành một đoàn. Sở Ngôn phảng phất không nhận ra sự khiếp sợ của mọi người, chỉ mỉm cười giơ tay trái, bình tĩnh nói ra câu sau cùng —— “Tôi đã kết hôn.” Vừa dứt lời, chỉ thấy Sở Ngôn chậm rãi xoay lưng, nhìn về phía người đàn ông vẫn trầm mặc phia sau. Động tác của Sở Ngôn khiến cả khán phòng trong nháy mắt im bặt, mà khán giả sau mắt kính VR cũng theo đó sửng sốt chờ đợi giây phút tiếp theo! Sở Ngôn bất chợt tiến lên kéo người đàn ông cao ráo tuấn tú kia lại, ngẩng đầu dâng một chiếc hôn! Thời gian triệt để đình chỉ tại giờ khắc này. Tất thảy ánh đèn toàn bộ đều tụ tập trên hai người đó. Nụ hôn này đến quá đột nhiên, bất kỳ ai cũng không kịp chuẩn bị. Hạ Bách Thâm ngơ ngác mở to mắt hồi lâu mới dùng sức siết chặt eo lưng của thanh niên, nhiệt tình làm sâu chiếc hôn bừa bãi say đắm ấy. Bên dưới sân khấu, An Thiều Dương bất đắc dĩ cười nhẹ vỗ tay. Dưới sự dẫn đường của cô, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mà ở sau mắt kính VR, vô vàn khán giả cũng tặng lên tiếng vỗ tay của bản thân. Còn có không ít fans khóc ròng thành tiếng, một bên vỗ tay một bên khóc đến sụt sùi khó chịu. Thế nhưng hết thảy tại giờ khắc này phảng phất đều biến thành phim câm. Sở Ngôn bá đạo cường thế ôn người đàn ông kia, mà người đàn ông kia cũng siết chặt eo ý, dưới ánh nhìn của cả thế giới tùy ý biểu diễn nụ hôn nóng bỏng và một hồi ái tình thâm trầm nhiệt liệt. Phần ái tình này đã định trước sẽ trường tồn cùng thiên địa, cho dù có một ngày bọn họ tóc đều trắng xóa, tay đã vô lực lần nữa vuốt ve sườn mặt của đối phương, cho dù có một ngày năm tháng vô tình đem bọn họ nhấn chìm vào dòng lũ lịch sử, luôn sẽ có người nhớ kỹ phần ái tình được gần trăm tỷ người chứng kiến, nhớ kỹ phần ái tình mỹ mãn khiến toàn thế giới thật lòng ngưỡng mộ đó. —— Cái kinh hỉ này có thích không? —— Có, vô cùng thích.