Editor: Đường Thất Công Tử "Em muốn ra nước ngoài du học?" Sau buổi cơm tối, Triển Mộ ngồi ở trên ghế sa lon mạn bất kinh tâm(không chút để ý) hỏi. Tay Thương Lam dọn dẹp bát đĩa dừng lại, gật đầu nhẹ nhàng tiếng đáp lại. "Muốn đi quốc gia nào?" "Em còn chưa quyết định định được." "Sau khi em tốt nghiệp đến nước Mĩ, anh sẽ sắp xếp trường học cho em. Lực chú ý không rời khỏi người dẫn chương trình trong tivi, anh nói thản nhiên, trong giọng nói không có nửa phần bàn bạc đường sống. Thương Lam lặng lẽ thu lại mặt mày xuống. "Dạ." Lông mày bé nhỏ, anh quay đầu nhìn cô, vỗ vỗ vị trí bên cạnh. "Tới đây." Đợi Thương Lam đến gần, thì lấy một tay kéo cô vào trong ngực. "Sao đột nhiên em trở nên ngoan như vậy?" Trong lòng Thương Lam hồi hộp một tiếng, thuận theo dựa vào trong ngực anh. "Em bổ trái cây... Anh có muốn ăn hay không?" Triển Mộ nhìn chằm chằm môi của cô một lúc lâu sau, thẳng thấy thế chuông trái tim Thương Lam nhạy cảm mãnh liệt, ngay lúc cô cho là anh sẽ có động tác, anh lại buông cô ra: "Bưng ra đi." Cô từ trong phòng bếp bưng ra quả táo chính là giữa buổi trưa chọn tùy ý ở trong siêu thị, Triển Mộ cắn một cái nhíu nhíu mày, đút nửa miếng chưa ăn hết vào trong miệng cô, nhất thời một hương vị chua tràn ngập ở trong miệng. "Thật xin lỗi, lúc em mua không có chú ý." Anh chăm chú không lộ vẻ mặt gì, Thương Lam ngồi dậy muốn lấy đĩa đựng trái cây đi, lại bị anh nắm cả thắt lưng ngăn lại, lại ngậm miếng thịt quả, anh dán lên môi của cô đút đi vào. "Sẽ không, anh thích." Tối hôm đó Triển Mộ ở trên ghế sa lon muốn cô một lần, nếu như không phải là thời gian quá muộn, Thương Lam nghĩ, thì anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua mình như vậy. Thời gian phải qua thật nhanh, khoảng cách Triển Mộ bay đi nước Mĩ ngày càng ngày càng gần. Thời gian chủ nhật Thương Lam đi theo Thương Trung Tín đi đưa máy bay Triển Mộ, Ngụy Vô Lan cà lơ phất phơ(1) chờ ở một bên, ánh mắt nhìn ở trên người cô, trong mắt cất giấu mấy phần thích thú. (1) Cà lơ phất phơ: (Khẩu ngữ) có những cử chỉ, hành vi không đứng đắn của kẻ du đãng và lêu lổng Giữa đoàn người cũng không bao gồm Thương Hồng. Không biết có phải là ảo giác hay không, rõ ràng gần đây Thương Hồng xa lánh mình, Thương Lam suy nghĩ một chút cũng là, vị hôn phu của mình bị chị ruột cướp đi, ăn thua thiệt lớn như vậy ở dưới áp lực Thương Trung Tín vẫn không thể lên tiếng, là ai trong lòng cũng sẽ không dễ chịu hơn. Bên cạnh người đến người đi, Thương Lam quay về phía sau máy bay ngẩn người, đột nhiên trong lòng cảm thấy một trận xót xa, hai đời công việc nặng nhọc, cái phần vòng cong lớn như vậy, hai chị em các cô như cũ phải vì người đàn ông trở mặt thành thù. Triển Mộ và Thương Trung Tín tán gẫu xong, vẫy vẫy tay gọi cô đi qua. Dịu dàng vuốt ve đỉnh tóc của cô, anh trên trán cô nhẹ nhàng hôn vừa hạ xuống. "Thật muốn dẫn em cùng đi." "Anh Triển, anh... Bảo trọng(chú ý giữ gìn sức khỏe)." Thương Lam không nhịn được lại nhìn anh một cái, có thể đây là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt. "Đi học thật tốt, anh ở nước Mĩ chờ em." Hài lòng cô thuận theo, anh hôn xuống ở môi cô. Thương Lam cả kinh, nhanh chóng tránh không kịp bị anh vừa vặn hôn, mặc dù chẳng qua là anh lướt qua tiếp xúc dừng ở môi cô liếm liếm, ngay sau đó rút người ra rời đi. Nhưng cô nơi nào ngờ tới lá gan của anh sẽ lớn như vậy, lại dám ở trước mặt Thương Trung Tín động tay động chân với cô, Ánh mắt Ngụy Vô Lan thích thú vẫn đuổi theo bóng dáng của cô, mặt Thương Lam né qua tránh thoát ánh mắt anh tìm tòi nghiên cứu, nghĩ đến mắt người này đã từng thấy mình và Lam Trí thân mật qua, mà nay cô lại dây dưa với Triển Mộ như vậy, thật không biết anh sẽ nghĩ như thế nào mình. Mặt Thương Lam hơi nhăn nhíu chặt lông mày, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng, cô có chút tức giận động tác Triển Mộ, trước nơi đông người xuống, anh không biết xấu hổ còn cô đây. Tiếng đáp lại nhẹ nhàng, trong mắt của cô cất giấu không vui. "Em biết." "Thời gian lễ mừng năm mới anh sẽ trở lại, ngoan ngoãn chờ anh, hửm?" Thương Lam rất kinh ngạc trên mắt của anh rất đúng, anh còn muốn trở lại? Nhìn thấu tâm tư của cô, anh không có tức giận, ngược lại anh dịu dàng sờ tóc đỉnh đầu của cô. "Nhớ gọi điện thoại cho anh, không nhận được điện thoại của em anh không dám cam đoan có thể lập tức bay trở về hay không, rõ?" Nghe được lời này của anh, trong lòng Thương Lam giống như là sinh ra con đường cản trở, ngăn ở nơi nào không trên không dưới đừng nhắc tới khó chịu nhiều, nhưng cô do dự một lát, còn là gật đầu đáp ứng, cho dù ngăn cách hai lục địa, anh như cũ muốn điều khiển cuộc sống của cô từ xa sao? Đưa Triển Mộ đi, Thương Lam âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng chuyện xảy rakế tiếp lại làm cho cô có chút ứng phó không kịp. Thương Hồng lại có thể mang thai. Chuyện này muốn nói đến buổi tối từ thứ tư, đêm đó Thương Lam rời giường uống nước, lúc đi ngang qua phòng Thương Hồng lại phát hiện cửa phòng cô là mở ra. Mà mở ra cửa phòng trong loáng thoáng truyền ra tiếng nôn mửa. "Tiểu Hồng?" Cô đẩy ra của che đi vào, lại thấy Thương Hồng đứng ở trong phòng tắm ôm bồn cầu ói không dừng. "Em làm sao vậy?" Trên mặt Thương Hồng một lớp xanh trắng, suy yếu từ dưới đất bò dậy đến: "Không có sao, chị mau đi ngủ đi, em chính là dạ dày không thoải mái." Thương Lam không phải là người xen vào việc của người khác, mặc dù tâm giữ nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu rời đi, đoạn nhạc đệm nhỏ này cô vốn là không có để ở trong lòng, nhưng trong lúc tan giờ học thấy bóng dáng Thương Hồng lén lút, do dự liên tục, cuối cùng vẫn là đi theo. Thương Hồng đi rất gấp, thất tha thất thểu(không đều, không vững, lộ vẻ mệt mỏi, chán nản) phóng khoáng, thanh cao đi vào một cái hẻm nhỏ bên khu dân nghèo, chuyện cũ rõ ràng ở trước mắt, trong lòng Thương Lam kinh ngạc, tràng cảnh này quen thuộc cỡ nào... Đi thẳng đến ngõ hẻm cuối, đột nhiên Thương Hồng dừng bước, cô đứng ở dưới tầng do dự một lát, chưa từng làm nhiều dừng lại, tiện dọc theo tầng thang cũ kĩ đi đến. Nhìn tới đây Thương Lam giống như là đoán được chút gì, chạy chậm tiến lên kéo cổ tay của cô: "Tiểu Hồng, em ở nơi này làm cái gì." "Em!" Thương hồng kinh ngạc bắt không được bọc giấy trong tay, "Bộp" một tiếng rơi trên mặt đất, từ trong túi xách mở lớn lộ ra ngoài tiền giấy cạnh góc. Thương Hồng nhẹ nhàng "A" một tiếng, vội vàng ngồi chồm hổm đi nhặt, lại có người nhanh hơn cô từng bước. Thương Lam siết tiền trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô ta: "Em cầm nhiều tiền mặt tới nơi này làm cái gì?" "Chuyện không liên quan chị!" Nghiêng thân thể đi đã muốn chém giết. Nhìn chằm chằm tấm cửa bảng hiệu kia, Thương Lam lạnh mặt nói: "Em hãy thành thật nói cho chị biết, có phải em mang thai hay không?" Thương Hồng khiếp sợ nhìn cô. "Em nói đi." So sánh sợ hãi cùng với Thương Hồng, trong lòng Thương Lam cũng đang sợ, nếu như Thương Hồng mang thai thật, ý vị kia như thế nào, có ý nghĩa trước cô làm cũng bị uổng phí, có ý nghĩa ngày sau cho dù cô làm cái gì, làm như thế nào, thì ra chuyện sẽ trở lại quỹ đạo. Như vậy cô vùng vẫy còn có ý nghĩa gì? Đối mặt mặt chị gái tái mét, Thương Hồng tủi thân khóc lên. "Chị, làm sao bây giờ, em cũng không muốn, làm sao bây giờ..." Thương Lam nghe vậy, nhất định phải đỡ một bên tay vịn mới có thể ổn định thân thể của mình, cô nhìn chằm chằm mấy chữ to trên bảng hiệu "Không đau", trong lòng hồi hộp một tiếng, suy nghĩ trở lại từ trước. Cảnh tượng quen thuộc cỡ nào, sống đời trước cô cũng là vào lúc này đi theo Thương Hồng đi tới nơi này, rồi sau đó ở một khắc trước bàn mổ ngăn cô lại. Cũng là ngõ hẻm cũ kĩ này, cũng là miếng chiêu bài mốc meo này. Đầu ngón tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô lại không cảm giác bị đau. "Chúng ta đi thôi." "Chị?" Thương Hồng không hiểu ngẩng đầu nhìn cô. "Không nên ở chỗ này, chúng ta tìm một bệnh viện lớn... Em yên tâm... Chị sẽ không nói cho ba." Sau này, ở Thương Hồng kể xuống, Thương Lam giờ mới hiểu được chuyện đã xảy ra, thì ra là trong khoảng thời gian này cô tránh với mình cũng không phải là bởi vì Triển Mộ, mà là vì học trưởng Cung đã sớm chuyển trường đến nơi khác. Thương Lam không biết là bọn họ tốt hơn thế nào, ở điểm này Thương Hồng cũng không nói tỉ mỉ với cô, nhưng trong cùng một lúc, cùng địa điểm, Thương Hồng lại một lần nữa mang thai, mà học trưởng Cung của cô tự nhiên cùng sống giống nhau đời trước, biết cô mang thai thì bỏ lại cô một người không thấy bóng dáng. Lúc ăn cơm gương mặt Thương trung Tín lạnh lùng dường như phiền chuyện trong công ty, Thương Hồng để đầu bới cơm, Thương Lam chú ý tới mấy ngày nay cô ăn được rất ít, đa số sau ăn thì phun ra, mấy ngày nữa chính là chủ nhật, Thương Lam ở trên bàn cơm và Thương Trung Tín đề cập tới tự mình muốn mình và Thương Hồng tuần này đi ra ngoài chơi một chút, Thương Trung Tín bị chuyện trong công ty làm cho bể đầu sứt trán cũng không rãnh trông nom các cô, thì cũng không có thế nào phản đối, chẳng qua là trên đầu lưỡi phân phó mấy câu chú ý an toàn cái gì, thì trở lại phòng sách tiếp tục xử lý công việc như núi. Sau khi Triển Mộ đi chủ tịch đặc biệt giúp chức vị này vẫn để trống, bộ nhân viên nộp đơn mấy người tốt, nhưng Triển Mộ có thể làm là mọi người đều biết, trước lúc này chủ tịch đã bị trợ lí Triển đặc biệt "Nuông chiều hỏng", lại nơi nào chịu đi chấp nhận  những người mới cái gì cũng không hiểu kia. Sau khi Thương trung Tín, thì Thương Hồng để chén cơm xuống, chạy chậm trở lại phòng, Thương Lam nhìn bóng lưng của cô, lúc đi ngang qua cửa phòng cô, quả nhiên nghe được một trận tiếng nôn mửa sông cuộn biển gầm. Khẽ thở dài, cô nhẹ nhàng vì cô giấu của phòng tốt, tiếng cách bên trong cửa, Thương Lam lại đang cửa đứng một lúc sau, đợi đến tiếng bên trong từ từ nhỏ đi, thì trở lại phòng của mình trong nhìn sách tham khảo đày bàn rơi vào im lặng. Khi không có người hy vọng làm cái gì cũng nói không dậy nổi tinh thần, trước kia tất cả cảm thấy chỉ cần đi học tốt là được thoát khỏi cuộc sống bây giờ, nhưng khi thực tế quay đầu chụp xuống, đột nhiên cô mất đi phương hướng. Đứng tại chỗ do dự một lát, cô khẽ tiếng thở dài, vẫn là nhặ tbust lên ngồi xuống. Cũng được cũng được, chuyện cho tới bây giờ, cô cũng chỉ có thể đi từng bước vẫn là từng bước. Thời gian nhanh đến tháng năm từ từ tiết trời ấm lại, lúc mười giờ tối Thương Lam gọi điện thoại cho Triển Mộ, đầu kia không có vang hai tiếng thì được kết nối. "Hôm nay trễ như thế?" Khóe miệng Triển Mộ ôm lấy cười, ánh mặt trời tà tà chiếu vào trên mặt anh. "Bài tập hơi nhiều." "Sẽ có cái gì không?" Ánh mắt của anh không có rời đi Computer. "Không có... anh Triển, không có gì chuyện em trước ngủ, ngày mai có cuộc thi nhỏ." Triển Mộ ở đó đầu nhẹ nhàng cười ra tiếng, không có đáp ứng: "Nói cho anh một chút hôm nay em đã từng làm cái gì." Tác giả có lời muốn nói: Buổi sáng vội vã gửi đi lên cũng không có kiểm tra lỗi câu và lổi chính tả, hiện tại sửa đổi lần nữa dán sát. PS: Bá Vương thỉnh thoảng kéo toàn bộ ra ngoài bắn chết, bắn chết!