Thương Lam lắc đầu không kìm nổi mà phải lùi lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dọa người. Triển Mộ đi tới bên giường cư cao lâm hạ(*) liếc nhìn cô, bàn tay to sờ lên theo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. (*) Cư cao lâm hạ: Từ trên cao nhìn xuống Đầu ngón tay to ở trên má cô mập mờ ma sát, lực đạo êm ái giống như là tình nhân dịu dàng nhất. Nhưng này không đủ để xóa đi chuyện anh đã làm vừa rồi. Đến bây giờ Thương Lam đều không thể tin được, ngay mới vừa rồi, có thể chỉ là vài chục phút trước, Triển Mộ lại muốn giết cô! Anh nhìn cô lẳng lặng, cũng không nói chuyện, chỉ là bàn tay to thô ráp theo gò má của cô chậm rãi đi xuống tìm kiếm, d d l q d hoặc nhẹ hoặc nặng xoa, cuối cùng dừng lại ở trên cổ mảnh khảnh cô, năm ngón tay hơi khép lại, anh nhẹ nhàng giữ sẵn cổ của cô. Lòng bàn tay ma sát tinh tế ở trên da dẻ của cô, sát vào mập mờ, rồi lại cực kỳ nguy hiểm, d d l q d Thương Lam khẩn trương theo dõi tay anh, tựa hồ chỉ muốn anh thoáng dùng sức, thì có thể bẻ gãy cổ của cô, nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thật vất vả trở về chút huyết sắc thoáng chốc trở nên trắng bệch, ở trong tay anh, cô hô hấp trở nên gấp gáp, không cầm được nước mắt bốc lên ra bên ngoài, bị sợ không ngừng run rẩy. Cô đặt lên tay anh đến xin. "Em không có..." Năm ngón tay từ từ thu về, Triển Mộ lạnh lùng nhìn cô. "Em không có? Tiểu Lam, anh không thích em lừa anh." Cảm nhận được bàn tay kẹp càng phát chặt trên cổ, trong mắt Thương lam tràn đầy ý sợ hãi rồi. "Anh Triển..., đã khuya lắm rồi anh để cho em trở về đi." "Trở về?" Triển Mộ giễu cợt: "Về sau em không cần về." Thương Lam tim đập nhanh một trận, hô hấp trở nên khó khăn, cô nắm chặt cánh tay của anh, bi thương xin. "Anh Triển, trước đây anh không như thế." Cô nói nhỏ giọng xong, nhỏ đến ngay cả mình cũng nghe không được, Triển Mộ lặng lặng nhìn cô, buông lỏng ra năm ngón tay giữ sẵn cô, lòng bàn tay dán trên da thịt của cô, theo cổ mảnh khảnh đi xuống, một đường đi tới cổ áo, ngón cái đè lên cúc áo trước ngực. Thương Lam nhìn anh cởi ra từng viên trên người áo sơmi, lại không dám nói câu nào, không dám làm, chỉ có thể nín thở, lồng ngực dồn dập phập phồng. Anh cúi thấp người, khuôn mặt dán tại trước ngực cô, hô hấp nóng rực như lên bộ ngực mềm mại của cô. "Tiểu Lam, trước đây là em thay đổi." Thương Lam nghe không hiểu ý trong lời nói của anh, có thể không chờ cô mở miệng, trên người mát lạnh, áo sơmi rộng lớn đã bị rút đi, da thịt bại lộ ở trong không khí, ngay sau đó một bức tường thịt chặn kín qua. Màu xám đậm trên giường lớn, Triển Mộ ngăm đen và Thương Lam trắng nõn tạo thành đối lập rõ ràng, d d l q d thân thể thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn bị người đàn ông áp vào giữa giường, cánh bay mảnh khảnh bất lực nhéo khăn phủ gối, theo anh cố gắng không động đậy khẽ nấc dừng. Động tác của anh vừa thâm sâu vừa nặng, Thương Lam bài xích khước từ tiếp xúc lồng ngực của anh, khả năng thì bằng lực đạo của cô lại không lay động được anh mảy may, lướt qua đầu vai anh, cô nhìn trần nhà mất hồn, cầu nguyện trận dằn vặt này mau mau đi qua, giữa lúc thần trí của cô dần dần rời khỏi thân thể, chỗ eo truyền đến một trận đau đớn, Thương Lam "A" một tiếng lấy lại tinh thần, bị ép lấy đón nhận mắt của anh. Triển Mộ không vui nhìn cô, đột nhiên từ trong cơ thể cô rút ra, lật thân thể của cô qua, lại đâm vào nặng nề từ phía sau. Dường như cơ thể anh rất thích cái tư thế này, có lẽ là xuất phát từ tính chinh phục của người đàn ông, tư thế tương đối bình thường, anh càng thích cưỡi ở trên người của cô, bàn tay khống chế thân thể của anh, điều khiển thế giới nô lệ của cô, nhìn thân thể cô trầm luân bên dưới, không thể tự kiềm chế. Thương Lam cắn áo gối không nói tiếng nào thừa nhận dục vọng của anh, xem như là đối với anh không nói từ chối, có thể ở đâu Triển Mộ bằng lòng buông tha cô, nhéo tóc của cô xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua, môi mỏng in lên nặng nề. Môi anh đào nho nhỏ bị anh cắn chảy máu ra, căn bản Triển Mộ không phải đang hôn như vậy, mà là đang ăn thịt người. "Anh bỏ qua cho em đi, em đau quá, đau quá..." Tránh không được tầm anh hôn, ở trong miệng anh cô nhẹ nhàng nức nở. Răng nhọn phá vỡ đầu lưỡi của cô, anh liếc nhìn cô nhíu chặt chân mày, mút đi máu tươi trên cái lưỡi cô hồng nhạt, một thú khát máu -- muốn cuộn trào mãnh liệt ra, ôm thân thể của anh cố gắng động càng ngày càng tàn nhẫn, càng ngày càng nặng. Trận hoan ái này kéo dài thời gian lâu lắm, lâu đến Thương Lam đã không có ý thức, thân thể tê dại một trận, dưới -- thân thể sớm đã không còn tri giác, tất cả trên người cô đều là mồ hôi, ướt dầm dề ghé vào bên giường, hai mắt vô thần nhìn bóng cay chập chờn ngoài của sổ. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Triển Mộ đứng ở dưới vòi phun, tóc đen ướt nhẹp dán lên hai gò má anh tuấn, nước nóng chảy xuống chậm rãi theo bắp thịt rắn chắc, dọc theo hoa văn một đường lăn đến bên chân, dao khắc tuấn dung vậy luôn luôn hiện ra một khí phách không giận mà uy. Dính một trận nước nóng, anh xoay giảm nguồn nước, chân trần mở cửa đi ra ngoài. Thiếu nữ trần trụi – không che đậy – lộ ra nằm ở mép giường, vẫn không nhúc nhích dường như là đang ngủ, Triển Mộ nhìn cái mông đối diện với mình, ánh mắt nóng lên, đột nhiên thân thể nổi lên phản ứng, như là cảm nhận được ánh mắt anh xâm lược, bỗng nhiên Thương Lam giật mình tỉnh lại. "Triển đại ca, em mệt mỏi quá rồi, cầu xin anh không nên..." Cô sợ nhặt lên áo sơ mi dưới giường che đỡ thân thể của mình, có thể một cái thật mỏng che được cái gì, chỉ là tăng thêm mê hoặc mà thôi. Ánh mắt Triển Mộ nhìn cô càng ngày càng nóng, thân thể đi tới phía cô, Thương Lam chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, chính mình lại một lần nữa bị anh áp dưới thân thể, bắp đùi kéo mở tối đa, cô bị ép đón nhận lấy hai mắt lửa nóng của anh, cùng lúc đó, Triển Mộ cũng đang nhìn cô, trong con ngươi đều là trần trụi – không che đậy – lộ ra dục vọng, một cái đâm hung hăng vào, Thương Lam lại rơi vào thế giới anh nắm trong tay một lần nữa. Đêm nay, mặc kệ cô khóc thế nào đi nữa, đi cầu xin thê nào, giống như là muốn cho cô chút dạy dỗ, anh điên rồi giống như đi kiếm cô, đau làm sao, tới làm sao, hoàn toàn không có suy nghĩ qua thân thể của cô có hay không có thể chứa được to lớn của anh. Đồng hồ báo thức vang tích tắc, Thương Lam theo động tác của anh không ngừng lắc lư, cái lồng đèn bàn kim loại chiếu ra khuôn mặt nhỏ nhắn cô trắng hếu, bởi vì đau đớn mà ngũ quan(**) vặn vẹo thành một đoàn, mồ hôi và nước mắt hỗn hợp ở trên mặt, sớm đã không phân rõ ai là ai. (**) Ngũ Quan: Ngũ quan ở đây nói đến 5 bộ phận chính trên khuôn mặt bao gồm mắt, mũi, miệng, tai và lông mày Nước mắt tuyệt vọng trượt từ khóe mắt, cô dốc sức cắn lên cánh tay của anh, răng nhọn phát tiết cắn đứt da thịt của anh, dấu vết máu tươi nhỏ theo khóe miệng của cô chảy ra, đối với cánh tay máu thịt be bét, d d l q d Triển Mộ giống như là hoàn toàn không có cảm giác được đau đớn, thủy chung cầm lấy hông của cô không ngừng cố gắng di chuyển, cuối cùng ở giữa kêu đau một tiếng, kết thúc trận dã man này -- đi. Thiếu nữ bên dưới khóc sắp ngất đi, nháy mắt khi anh rút ra, cô mệt lả lăn qua một lần không ngừng thở dốc. Cùng lúc đó, điện thoại lại vang lên vào lúc này. Hai mắt Triển Mộ nóng bỏng chưa từng rơi khỏi thân thể trắng nõn của cô, lấy điện thoại di động ở đầu giường ra tiếp rất nhanh. "Cũng đã trễ thế này, cậu còn không mau trả lại Tiểu Lam." Một điện thoại tiếng tục thông qua, giọng nói Thương Trung Tín không vui vang lên ở bên tai. Thương Lam nằm úp sấp ở một bên nghe được giọng nói của ba, thân thể không ngừng được run rẩy. "Cậu đừng quên mình đã đồng ý cái gì rồi." Ánh mắt rơi vào trên ngũ quan xinh xắn của Thương Lam, d d l q d duỗi bàn tay đưa thân thể cô trắng nõn lao vào trong lòng, năm ngón tay to theo lệ nắm lên bộ ngực của cô, nắm chặt ở lòng bàn tay thưởng thức. "Tốt, một lúc cháu đưa cô ấy về."