Đau bụng rất khó chịu, cô mím môi ủy khuất, nước mắt sắp trào ra bên ngoài, đầu nhỏ lắc như trống bỏi. "Triển đại ca, em đau." "Bảo bối ngoan, để anh vào." Tay Triển Mộ dùng sức, chân Thương lam bị kéo ra lớn nhất, bụng dưới càng ngày càng đau nhức, giữa hai chân truyền đến một mảnh ướt át, cô không chịu được giãy dụa. "Không muốn, dừng tay!" Trận đấu này Thương Lam thật biết điều, cho dù bản thân anh làm gì với cô, đều trở nên mềm nhũn, Triển Mộ chú ý đến cô vẫn ôm lấy bụng của mình, liền dừng động tác trong tay hỏi. "Đau chỗ nào?" Không trả lời vấn đề của anh, cô chỉ là cuộn thành một đoàn, hai chân nhỏ thon dài cuốn chạt theo, hàng loạt cơn quặn đau, thỉnh thoảng trong dạ dày co rút nhanh, Thương Lam co lông mi mồ hôi lạnh lớn giọt lớn chảy ra bên ngoài, giữa hai chân đau và dòng chất lỏng chảy ra, lần đầu cô có kinh nguyệt nên rất sợ hãi. Thương Lam trổ mã muộn, đời trước cô cũng nhớ mình bị kinh nguyệt vào thời gian này, chỉ bất quá tình cảnh lúc ấy trái ngược bây giờ mà thôi. Sắc mặt của cô lúc trắng lúc xanh, nước mắt không ngừng rơi xuống. Triển Mộ nhìn dáng vẻ của cô trong lòng voo cùng khẩn trương, dục vọng của anh còn chưa thỏa mãn, toàn thân căng thẳng khó chịu, theo bản năng, thật sự anh muốn bắt cô để giải quyết thú - tính, thế nhưng lí trí trở lại ngăn cản động tác của anh. Anh đau lòng lau đi mồ hôi lạnh trên trán cho cô, bàn tay to nóng rực lần sờ lên bụng của cô. "Đau lắm hả? Nếu không chúng ta đi bệnh viện để bác sĩ xem.” "Không phải..." Nghe thế, đầu Thương Lam lắc mạnh. "Không cần đến bệnh viện." "Bảo bối, đừng tùy hứng." Triển Mộ vừa giúp cô xoa bóp bụng dưới, một bên mặc xong quần áo cho cô. Phát hiện mình bị người ôm ngang lên, Thương Lam cả kinh kêu to. "Thả em xuống! Em không muốn đi đến bệnh viện.” Dường như Triển Mộ không nghe thấy, chống tay đè lại sự giãy giụa của cô. Anh ôm cô đi ra cửa phòng ngủ, Thương Lam nhìn anh mang giày, động tác gấp không biết phải làm sao cho phải, lúc tay anh nắm chốt cửa, rốt cục cô nhịn không được gọi ra. "Kinh nguyệt của em đến.” Sau khi nói xong hai người đều là sửng sốt, cảm nhận được đột nhiên người anh cứng ngắc, trong nháy mắt sắc mặt Thương Lam đỏ lên, đem mặt vùi vào trong ngực anh làm sao cũng không muốn dậy.  Qua một lúc lâu, Triển Mộ cởi giầy ôm cô trở về phòng. Thương Lam nằm thẳng ở trên giường nắm chăn thật chặt, mắc cở từ đầu đến đầu ngón chân đều hồng, nếu như trên mặt đất có một cái hố nhất định cô sẽ không chậm trễ chút nào đem đầu vùi vào, Triển Mộ nhìn khuôn mặt quẫn bách của cô, ho nhẹ một tiếng sờ mặt cô. "Đừng có chạy lung tung, anh sẽ trở về." Thương Lam không dám nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, tránh trong chăn tiếp tục làm đà điểu. Triển Mộ trở lại rất nhanh, trong tay cầm một túi đồ đạc đưa cho cô, cô vội vã tiếp nhận người cũng không dám nhìn chạy vọt vào nhà vệ sinh. Đống cửa nhà vệ sinh, tách riêng với thế giới bên ngoài, cô móc ra một cuộn băng vệ sinh từ trong túi, áo não núp ở góc nhà,  lớn như vậy chưa bao giờ cô mất mặt như ngày hôm nay, quan trọng nhất là, lại trước mặt Triển Mộ. Thương Lam tránh thật lâu ở trong nhà cầu, thẳng đến anh không nhịn được gõ cửa, lúc này mới bất đắc dĩ đi ra. Đáy lòng cô cất giấu vẻ nghi ngờ, Triển Mộ mua về mấy cuộn đều là loại cô vẫn dùng quen, nhịn không được len lén nhìn anh một cái, lại vừa vặn bj anh nắm lấy. Nhếch miệng lên một nụ cười nhạt nhòa, cánh tay anh dài duỗi một cái kéo cô ôm ngồi trên đùi, thân thể to lớn từ sau lưng cô bao trọn toàn bộ. Biết được anh đang duỗi tay vào trong quần áo của cô, Thương Lam quá sợ hãi, cô như vậy rồi mà anh vẫn còn muốn. Triển Mộ nhìn dáng dấp cô yêu kiều e thẹn, sóng vừa mới dập lại cuộn trào mãnh liệt, ánh mắt rơi vào lều nhỏ không biết khi nào đã dựng đứng lên(Cái đó đó=.=), thở dài nói. "Tiểu Lam, em giúp anh một chút." Thương Lam nghe vậy, sắc mặt tái nhợt dọa người. Triển Mộ xoay  khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua, ánh mắt sáng quắc nhìn cái miệng hồng hiồng nhỉ nhắn của cô. "Dùng miệng nhỏ của em đi, hửm?" Lời của anh nhẹ nhàng nhu nhu thế nhưng khi nghe vào tai cô như dã thú rống giận, cô kinh ngạc ngước mắt, trong mắt cất giấu cầu xin. "Anh tìm người phụ nữ khác đi?" Lời vừa ra khỏi miệng cô lập tức hối hận, cô cho là chỉ cần nói như vậy, nhìn khuôn mặt Triển Mộ xanh mét cô không biết phải làm sao? "Em nói cái gì?" Anh hỏi ôn hòa, thế nhưng tay lại ngoan độc. Trên mặt huyết sắc như rút hết, hông truyền đến đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn  của Thương Lam phờ phạc, cô chính là một kẻ ngu si cũng có thể cảm nhận được Triển Mộ trên người phát ra tức giận. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thân ái, ngày hôm nay nghỉ ngơi cho nên Tiểu Thương quyết định làm đôi chương... Cuối tuần lại tiếp tục hai nghìn chữ.