Sau khi ăn cơm xong, Thương Lam không nói tiếng nào ngồi trên xe Triển Mộ. Khóe miệng của anh hơi vung lên, dường như tâm tình vô cùng tốt. Mà cùng lúc tương phản, lòng của cô lại chìm vào đáy cốc, vừa trải qua một màn kia, cô chợt cảm thấy một mảnh bi ai lượn lờ trong lòng, trong lời nói của anh không có cho cô lưu lại nửa điểm quay đầu, nhất cử nhất động của anh bất luận khi nào chỗ nào đều ở đây mạnh mẽ trúng lên tự ái của cô. Lam Trí đi, giống như một đầu hùng sư kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, nhưng ai biết tại chuyển thân qua đi, con sư tử này có thể hay không ở địa phương không người len lén rơi lệ, cô độc liếm láp vết thương. Bởi vì nguyên nhân của cô, thiếu niên bị ép trưởng thành. Xe một đường lái tới, hai người cũng không có nói chuyện với nhau, trong lúc Triển Mộ đã từng nỗ lực quyến rũ ra trọng tâm câu chuyện, có thể đang Thương Lam đang sinh ra khó chịu không để ý đến anh, đầu nhỏ chuyển tới ngoài cửa sổ, trầm mặc nhìn chằm chằm cảnh vật không ngừng quay ngược lại không nói kháng nghị.  Cô chán ghét anh đê tiện, cái này chẳng lẽ chính là anh hay là thích? Từ đầu tới đuôi, anh cũng chỉ xem cô như là một đồ dùng cá nhân riêng. Không có tôn trọng, không có khẳng định. "Kít-- " Tiếng thắng xe chói tai cắt ban đêm tĩnh mịch. Xe lái vào lối đi nhỏ, trước mặt chính là của chính Thương gia. Để xe dừng lại, lập tức Thương Lam vội vàng cỡi giây nịt an toàn ra, tay nhỏ bé tìm tới năm cửa, như là phía sau quỷ lấy mạng vậy, cũng như chạy trốn muốn xuống xe rời đi, bây giờ, một phút đồng hồ của cô, không phải, là một giây đồng hồ cũng không muốn cùng anh sống chung một chỗ. "Anh để cho em đi?" Triển Mộ không vui đè xuống khóa xe, nghiêng mặt sang bên không hề chớp mắt nhìn cô. Anh còn muốn như thế nào nữa... Kéo cửa xe không ra, Thương Lam chán nản buông tha, không nói một lời ẩn núp tầm mắt vội vả của anh.  Đột nhiên hàm dưới bị một hai bàn tay bắt được, bị ép buộc xoay đi qua cùng anh nhìn thẳng, gương mặt hiện lên đau, Thương Lam nhỏ bé nhíu mày sợ hãi trong mắt anh lành lạnh, mím môi thật chặc môi nói cầu khẩn. "Triển đại ca, ngày mai em còn lên lớp..." Anh nhẹ nhàng liếm láp khóe môi của cô, nói cười. "Em đang tức giận?" Thương Lam trầm mặc không trả lời anh, chỉ là một đôi mắt không ngừng tránh né ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, nếu như nói lời nói thật, Triển Mộ nhất định là mất hứng, làm sao có thể cô lừa qua anh, nếu này đạo đề trắc nghiệm chọn cái nào đều là chết, chẳng thà không chọn rồi, nghĩ vậy cô cắn môi không nói một lời ngồi. Triển Mộ nhìn cô tiêu cực chống cự thái độ không những không giận mà còn cười, cánh tay dùng sức một cái, đột nhiên Thương Lam chỉ cảm thấy thân thể nhẹ một chút, sau đó bị anh ôm được trên đùi, anh ôm lấy thân thể của cô, đầu lưỡi nhịn không được xẹt qua cổ của cô, hơi thở nóng rực phun ở bên tai. Mặt đỏ lên, phát hiện anh càng ngày càng càn rỡ tay, Thương Lam nhịn không được run rẩy. "Triển đại ca, em muốn đi về nghỉ ngơi." Bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên bụng của cô, anh nhịn không được cảm thán. "Tiểu Lam, chúng ta sinh một đứa bé đi!" Nếu như có thể có một đứa bé, anh sẽ yên tâm hơn việc đi nước Mỹ phát triển, thời gian bốn năm có thể thay đổi quá nhiều đồ đạc, thật sự anh sợ mình trong thời gian không có ở đây, chim bên cạnh biết bay đi đâu. Anh biết con này chim hoàng yến này và quá khứ bất đồng, cô đã sinh ra cánh, chỉ còn chờ lúc anh hơi không lưu ý vĩnh viễn phi rời thế giới của anh. Anh như thế nào lại cho phép cô không có tương lai, như vậy tương lai anh không muốn nghĩ, lại không dám muốn. Thương Lam nghe vậy, trong lòng một hồi sợ, cô nói lắc đầu. "Triển đại ca, anh biết rõ em không thể..." Coi như có thể cô cũng không nguyện ý cho anh sinh con, cô sống trong gia đình rất nặng nề quan hệ nam nữ, có vết xe đổ của Thương Trung Tín, cô hy vọng con của mình là một người hạnh phúc ấm áp trong hoàn cảnh phát triển mạnh trưởng thành, mà Triển Mộ cấp không nổi cho cô hoàn cảnh như vậy, huống chi có con, nghĩa là cả đời này của cô đều cùng anh dây dưa không rõ, kết quả như vậy không phải điều cô mong muốn. Cô sẽ không có ngốc đến cho anh cơ hội lần thứ hai tổn thương đến mình. "Chúng ta có thể trị, gần đây anh tìm được một cái bác sĩ với phương thước, ngày mai anh sẽ để vú Mỗ đi, mỗi ngày em phải nhớ uống một chén, tất cả rồi cũng sẽ tốt thôi. " Triển Mộ ôm cô, cảm thụ được ấm áp của cô, thân thể mềm nhũn khéo léo dựa vào trong lòng ngực mình, Thương Lam gật đầu đáp ứng, thuốc cô biết đúng hạn uống, dù sao cô cũng muốn chữa tốt bệnh của mình, thế nhưng cái này cũng không đại biểu cho cô là sẽ đồng ý sinh con cho anh. Nhịn không được hôn một cái cái miệng nhỏ nhắn của cô, như thế nào anh lại nhìn không ra tâm tư của cô, chỉ cần cô có thể nguyện ý chữa, chính là bước ra thành công một bước, còn như đến lúc đó không muốn sinh con, thì không phải là cô định đoạt.  Cái lưỡi của Thương Lam bị anh hút vào, anh dùng răng nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi của cô, không cho cô trở về, miệng dưới giống như là muón chiếm đoạt cả người cô, bàn tay to nhịn không được đưa vào trong quần áo của cô, lòng bàn tay thô ráp chà sát lên da thịt tinh tế của cô. Thương Lam hơi thở dốc, đứt quảng cầu xin. "Triển đại ca, xin anh, không muốn...Ngày mai em còn phải đi học..." "Bảo bối, chỉ một chút, em biết anh nhịn cũng rất cực khổ, anh chỉ đi vào một lúc..." Nói, bàn tay to vén lên váy đồng phục học sinh của cô, ngón tay trêu đùa ở cửa vào ma sát không được. Anh nắm lấy mông cô mạnh mẽ, đưa cô cả người đặt ở trên tay lái, thân thể nghiêng về trước, môi mỏng một đường đi xuống, từ trắng nõn khuôn mặt nhỏ nhắn đến cần cổ mảnh khảnh. Quần áo bị mở rộng hết cỡ, da thịt non nớt trần -- lộ ở trong không khí, anh nhìn cô sáng quắc, đôi mắt càng ngày càng nóng. Thương Lam trời sinh tính bảo thủ, nơi nào chịu được Triển Mộ mạnh -- lãng, huống chi đây là ở trên xe, tuy là sắc trời đã đen kịt rồi, nhưng nếu như có người đi qua, nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, về sau cô phải làm người như thế nào. Nghĩ đến đó cô giãy giụa càng lợi hại hơn, trước nay chưa có kịch liệt, hai tay xốc xếch trên không trung múa loạn, đầu ngón tay  nhọn bất ngờ không kịp đề phòng quẹt làm bị thương hai gò má của anh. Triển Mộ chỉ cảm thấy trên mặt một hồi đau đớn, mà phía sau xe bên trong dù cho một hít thở không thông trầm mặc, anh nheo mắt lại nguy hiểm nhìn cô, Thương Lam bị anh nhìn thấy sợ, thân thể run lợi hại hơn, cô không chịu nỗi lửa giận của anh, chỉ có thể nói cầu khẩn.  "Triển đại ca, không nên ở chỗ này..." "Không ở nơi này, em nghĩ ở nơi nào?" Triển Mộ nhìn cô gái dưới thân, cô gái nhỏ co lên bả vai không ngừng run run, lộ ra da thịt ở dưới ngọn đèn chói mắt, bởi vì khiêu khích anh, trên mặt cô tái nhợt nổi lên mấy rặng đỏ ửng, thẹn thùng làm người thương yêu, cô như vậy, làm anh nhịn không được mọc lên một ý -- hành hạ vui vẻ, anh cắn chóp mũi của cô, tái diễn hỏi. "Hả? Trả lời anh, em nghĩ ở nơi nào?" Thương Lam khóc lắc đầu, anh nóng bỏng gắng gượng đè ở chỗ bắp đùi của cô, thân thể của cô vẫn chưa có hoàn toàn nẩy nở, căn bản không chịu nổi một người đàn ông khỏe mạnh cầu hoan ái, lần trước anh ước chừng để cho cô đau ba ngày, ngày mai cô còn phải đi học, nơi nào còn chịu được anh cường(bạo). Đột nhiên, Triển Mộ ở đầu cô đỉnh xuy xuy cười rộ lên, đột nhiên buông lỏng ra đối với sự kiềm chế của cô. Anh nhấn khóa xe, mở cửa xe. Thương Lam như nhặt được đại xá, đáy mắt hiện lên một chút hi  vọng, mượn hơi mặc áo chợt xuống xe chạy đi, có thể chân vẫn không có thể chạm đất, liền bị anh chặn ngang nâng lên "Đụng " một tiếng đóng cửa xe, anh sãi bước hướng một bên trong rừng cây nhỏ đi tới. Đột nhiên vọt lên thân thể làm cô cảm thấy bất an, lúc này quần áo cô không phải chỉnh, lại không dám lớn tiếng kêu cứu, chỉ có thể đổi chiều ở trên vai anh, nhìn xe có rèm đen cách càng ngày càng xa. Triển Mộ khiêng cô đi vào trong rừng cây, sau khi quan tâm cởi tây trang làm chăn đệm trên mặt đất, lúc này mới để thân thể của cô để lên, không đợi cô giãy giụa, kiện to lớn thân thể liền nhào đi tới. Trong mắt Thương Lam là không giấu được ý sợ hãi, cử động của anh trong thời khắc khiêu chiến cực hạn của cô, Triển Mộ - người này một ngày điên lên có cái gì là anh không dám, ở trên xe cô đã không chịu nổi huống chi là dã ngoại. Nghĩ đến đây tùy thời có người sẽ đến, tim của cô đập được nhanh hơn, cảm quan trở nên không gì sánh được mẫn -- cảm giác, chỉ hơi nhẹ tiếp xúc cũng rùng mình, cảm giác xa lạ như vậy làm cô sợ, chống cự theo bản năng. Cô giãy giụa càng mạnh mẽ, khóc thảm hại hơn. "Triển đại ca...Tất cả mọi thứ em đều nghe theo anh, không nên ở chỗ này, xin không nên ở chỗ này..." Lý trí chưa cụt hứng, làm sao anh lo lắng nỗi sợ của cô, nhìn phía thân dưới đáng thương của cô gái, chợt cảm thấy từ trước đến nay chưa có kích thích như vậy, từ trước anh sao lại không nghĩ đến đè nặng cô tại nơi hoang dã làm đâu? Cô hoảng hốt quơ hai tay, quần áo trên người bị từng món một cởi ra, đồng phục học sinh váy bị kéo đến dưới đầu gối, hai cái chân nhỏ của Thương Lam ở trên cỏ không ngừng đá đạp lung tung, kêu khóc thảm thiết. "Bảo bối, đừng nhúc nhích, em cũng không muốn bị người phát hiện, đúng hay không?" Triển Mộ cười đến giảo hoạt, một tay đè hông của cô xuống bay qua thân thể của cô "Tét" một tiếng quất lên mông nhỏ của cô, làm cô ngừng dãy giụa. Một cái tát này xuống phía dưới Thương Lam run run lợi hại hơn, cô ghé vào trên cỏ không phải dám nhúc nhích, ở trong mắt Triển Mộ, động tác như vậy chẳng qua là tình -- thú giữa vợ chồng, có xem ra Thương Lam, cũng là xích -- trần -- khỏa thân nhục nhã, cô chỉ cảm giác mình bị coi là vật phẩm, bị anh áp dưới thân thể, tùy ý đùa bỡn, cô tuyệt vọng để khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào trong cánh tay nhẹ nhàng khóc nức nở, chỉ cầu anh làm nhanh lên rồi thả cô rời đi. Có thể Triển Mộ, gióng như là nghiện, tát một cái về phía cái mông nhỏ của cô, tiếng động thanh  thúy cắt ngang màn đêm tĩnh mịch, Thương Lam đau đến nhẹ -- ngâm, lại sợ bị người khác phát hiện, ngay cả tiếng nức nở cũng biiến thành tiếng kêu nhỏ không thành tiếng. Cô bị áp trên mặt đất vững vàng, vật nóng rực gắng gượng ở chỗ bắp đùi của cô ma sát không ngừng, trên người đàn ông thở hổn hển, đột nhiên một vật thẳng tiến đâm vào thân thể của cô, cô đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, quỳ gối trên cỏ theo động tác của anh lắc lư trước sau, đầu gối mềm mại bị cục đá trên đất dập vào đầu gối làm đau, lòng bàn tay đã rách da. Dung nạp vật to lớn của anh là một chuyện khó khăn đối với cô, cô nhịn không được tiến về phía trước tránh thoát anh đang đòi lấy, thế nhưng Triển Mộ lại bắt chéo hai tay cô sau lưng lấy cánh tay của cô vững vàng giam cấm thân thể của cô, anh thoải mái thở dốc không được, động tác không lưu tình chút nào đồng thời càng lúc càng nhanh, ở dưới người anh, cô khóc thở không được, trận dằn vặt này không biết còn kéo dài bao lâu, Thương Lam tuyệt vọng ngẩng đầu, nhìn ánh trăng trên đỉnh, ánh trăng sáng ngời chiếu ở trên người anh, cái bóng đen nhánh đưa cô bao phủ dưới thân thể, một loại vô vọng hít thở không thông lượn lờ trong lòng, cô phải làm sao, lẽ nào cả đời này đều phải bị bàn tay anh khống chế? Dần dần, cô đã hết đau, chết lặng, thời gian không biết qua bao lâu, nhưng đối với cô mà nói như đã có một thế kỉ dài như vậy, gió lạnh gào thét mà qua, đầu ngón tay không tự chủ rơi vào trong bùn, móng tay của cô chắc là bị chặt đứt, cô lại có thể hoàn toàn không cảm giác được đau đớn. Bởi vì tâm cô càng đau, đau đến không biết hình dung như thế nào, đột nhiên mặt cỏ dưới thân biến thành một khối ao đầm bùn sình, từng chút từng từng chút bao phủ lên cô, cô từng chút từng chút hô hấp, muốn tránh thoát loại trói buộc này, trên người dây leo lại  buộc chặt cô mạnh mẽ, cuối cùng cô thở hổn hển hôn mê bất tỉnh. Cũng trong lúc đó, Triển Mộ đang cố gắng di chuyển, vật mầm móng nóng rực thỏa mãn phun trong cơ thể cô, anh thở hổn hển từ trong thân thể cô rút ra, ôm lấy thiên hạ dưới thân, trước nay chưa có thỏa mãn như vậy lượn lờ trong lòng. Anh thoải mái ôm cô, nhìn Thương Lam không nhúc nhích ghé vào trên cỏ, anh biết cô hôn mê bất tỉnh, chỉ là nghỉ ngơi một lúc, lập tức ôm cô trở lại trong xe, lấy ra khăn tay, anh giúp cô lau chùi dịch thể trên người, đồng phục học sinh nhăn nhúm mở rộng, anh trầm mặc vì cô mặc tốt lại, cảm thán mình không biết tiết chế, lúc này thực sự làm cô sợ hãi. Bởi vì giãy giụa, mái tóc dài của cô sớm đã tản ra, xõa tung che ở khuôn mặt nhỏ nhắn. Triển Mộ tự tay muốn cho cô nghỉ ngơi tốt, bàn tay to vừa muốn đưa ra, lại vào lúc này cô giật mình tỉnh lại, Thương Lam chăm chăm nhìn bàn tay trước mặt, mới vừa rồi ký ức khuất nhục trong nháy mắt quay lại, cô sợ không được lui lại, chân nhỏ bụng không ngừng run lên, toàn thân cao thấp lỗ chân lông đều đang kêu gào bài xích chỗ dựa của anh. "Đi ra... Đi ra..." Đêm nay, anh lật đổ đạo đức của cô cho xem, thậm chí hành vi của anh so với lần đầu hoan ái càng làm cho người ta giận sôi. Đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, đã thành đại danh từ, cô không dám tin tưởng, chính mình cư nhiên có thể yêu sâu đậm một người đàn ông như vậy, lúc này trong mắt cô nhìn anh tràn đây cừu hận. Anh mạnh mẽ bắt lấy, cô sợ hãi! "Bảo bối, đừng sợ anh." Đột nhiên anh cầm lấy tay cô đè lên lồng ngực của mình, tìm cái miệng nhỏ nhắn của cô ấn sâu vào. Thương Lam nhìn khuôn mặt anh càng ngày càng gần, hoảng sợ giãy giụa, anh lại muốn như thế nào, lẽ nào vừa rồi một lần kia còn chưa đủ sao?! "Triển đại ca, được rồi... Dừng tay..." Cả thân thể Thương Lam bị anh đặt mạnh mẽ ở trên cửa xe, phía sau lưng dập chốt cửa, đau đến cô nhíu thẳng, cô ở trong miệng anh lớn tiếng khóc, như là bị đè nén một lúc lâu, cái này vừa khóc liền đã xảy ra là không thể ngăn cản đứng lên. Cô phải làm sao... Làm sao bây giờ... Người nào có thể cứu cô, ai dám cứu cô! Đối mặt cưỡng cầu của anh, cô đã tuyệt vọng hơn, muốn hít thở không thông, có phải hay không chỉ khi cô chết, anh sẽ tha cho cô! Ở trong xe, Triển Mộ nhịn không được lại muốn cô một lần nữa, Thương Lam một thân da thịt trắng noãn bị siết đến đầy vết xang tím, môi hơi hơi sưng lên, thậm chí khóe miệng hiện lên vết thương. Nhưng anh không biết tiết chế, anh mạnh -- mẽ đồng dạng đã xảy ra là không thể ngăn cản, dù sao anh đã nhẫn quá lâu, lần trước chẳng qua là lướt qua thì dừng lại, nhu thế nào anh mới thấy đủ? Không đủ, đương nhiên không đủ! Thương Lam nhìn chằm chằm dã thú trên người, phảng phất có thể nhìn thấy anh mở to miệng như chậu máu chiếm đoạt cô, cô trốn không thoát, tránh không được chỉ có thể theo động tác của anh thuần phục, ở nơi trong không gian bịt kín này  sẽ không có người đi qua, càng không có người có thể cứu cô, ngoài cửa sổ bóng cây chập chờn phảng phất đang giễu cợt lấy cô, cô gái yếu đuối mà, sống lại một đời đối với cô mà nói khác nhau ở chỗ nào? Chỉ bất quá đời này Triển Mộ trở nên đáng sợ hơn, càng kinh người mà thôi. "Vì sao... Tại sao muốn như vậy..." Thương Lam tuyệt vọng thấp -- gọi, vì sao anh không thể bỏ qua cô, bá đạo của anh không có đạo lý, Triển Mộ xa lạ như vậy, cô không hiểu, cô không hiểu được. "Tiểu Lam, yêu anh đi, em không có lựa chọn khác rồi, nhất định em là người của anh." Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lau! Lão tử ngưu bức, cư nhiên cả đêm viết tám ngàn chữ, một ngụm máu phun ra ngoài, các ngươi lại bá vương,... lại khóc... Muốn tới tấp, tới tấp, tới tấp, tới tấp, tới tấp.