Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 2
Tuyệt vọng, Thương Lam đóng chặt lại hai mắt, tay chân bị trói không thể động đậy, cổ tay cô đau rát do bị dây thừng siết chặt, không gian một cổ nồng đậm mùi khét, cô không biết mình bị đốt tới đâu, hay là toàn thân đều chìm trong biển lữa, đã đau đến chết lặng.
Nước mắt từng giọt từng giọt đi xuống bốc lên, cô hối hận.
Cô còn không nhìn thấy đủ thế giới này, cô, không muốn chết.
Thương Lam sợ hãi toàn thân run rẩy, tuyệt vọng co lại thành một đoàn, Triển Mộ sẽ không tới. Triển Mộ đã không cần cô.
Triển ca ca, ta sai rôi, ta không dám nữa.
Chỉ là đã quá chậm.
Nếu như, nếu như cô quay về thời gian trước, cô nhất định…..
“ A! “
Hai giờ khuya, Thương gia biệt thự tại thành phố B đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai.
Thương Lâm đầu đầy mồ hôi từ trong chăn ngồi dậy, ngoài cửa truyền tiếng bước chân dồn dập, “ két “ một tiếng, cửa phòng của nàng bị dùng lực mạnh đẩy ra.
“ Tiểu thư, ngươi sao vậy? “
Nghe tiếng nói có chút khàn khàn, Thương Lam ngước mắt không dám tin trước mắt mình là người phụ nữ trung niên.
Nhũ mẫu?
“ …. “
Vừa phát ra khỏi miệng, liền phát hiện cổ họng mình giống như mới vừa bị lửa đốt qua, phát không ra nửa điểm âm thanh.
Trước mặt là người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, xấu xí, trong ánh mắt lạnh như băng không nhìn thấy nữa điểm ôn nhu, ngược lại thân thể có chút mập mạp mở đèn bàn phòng ngủ,bàn tay nhẹ nhàng sợ trán Thương Lam, không vui nói
:
“ Bên ngoài không khí giá rét không mặc thêm mấy bộ quần áo, giờ thì người cảm sốt rồi đi, lão gia lại xuất ngoại nói chuyện làm ăn, có thể không về sớm, cũng không biết chiếu cố mình thật tốt. “
Nhìn người phụ nữ mập mạp trước mắt, Thương Lam hốc mắt nóng lên, chỉ có cô biết rõ, trước mặt vị này bề ngoài chanh chua, nhưng là người khẩu xà tâm phật, ở cái nơi gọi là nhà nhưng lạnh như băng này, chỉ có duy nhất nhũ mẫu là tốt với cô.
“ Nhũ mẫu, nơi này là thiên đường sao? “
Thương Lam nghẹn ngào bắt lấy tay nhũ mẫu không tha, kể từ ngày nhũ mẫu qua đời, không có người cho cô loại ấm áp này.
Dứt lời, bên trán có người vỗ nhẹ:
“ Ngươi nói hưu nói vượn cái gì, ngươi đứa nhỏ này thật tốt, nguyền rủa ta lại nguyền rủa chính mình. “
Nhũ mẫu giúp nàng sữa lại góc chăn, đem nàng che phủ cực kỳ chặt chẽ.
“ Ngoan ngoãn, thấy ác mộng cũng đừng sợ, có nhũ mẫu ở đây “.
“ Nhũ mẫu chớ đi, con sợ. “
Thương lam vững vàng bắt được vạt áo nhũ mẫu, chết cũng không muốn buông tay, đây nhất định là mộng đi, hơn nữa còn là mộng đẹp.
“ Nhũ mẫu, xin ngươi, ngủ cùng con đi. “
“ Đều đã lớn, lại giống đứa con nít mè nheo. “
Trong miệng mặt dù bất mãn càu nhàu, người lại dè dặt vén góc chăn, bò lên đi vào.
Thương Lam ôm cánh tay mềm dày của nhũ mẫu, trong lòng thỏa mãn nhắm mắt lại, nếu như đây là mộng, xin ngàn vạn lần đừng để nàng thỉnh lại, nàng tình nguyện ở trong mộng suốt a.
Nói đến Thương gia, thành phố B – không có người nào không biết, năm đó cha Thương Lam bất quá là người không học tới nơi tới chốn, là cái nông thôi không biết nhiều chữ, chỉ có thể dựa vào trên người dáng vẻ hung ác mạnh mẽ, do đầu đường lưu manh làm nên, liều mạng bất chấp tất cả để lên được vị trí lão đại, mọi thứ làm ăn đều không bỏ sót, vì kiếm tiền có thể nói chuyện xấu gì cũng làm.
Cũng không biết có phải báo ứng hay không, mẹ Thương Lam tại thời điểm khó sinh mà chết trên bàn giải phẫu, sau vô luận cha cô tái giá, bên ngoài như thế nào cũng không ai có thể sinh hạ con trai.
Thương Trung Tín tư tưởng cổ hủ, gia nghiệp nhất định là muốn nam nhân đến kế thừa, mấy năm này thân thể hắn dần suy yếu, đối mặt với cặp nữ nhi sinh đôi, bất đắc dĩ nổi lên tâm tư kén rể.
Người được chọn sớm đã chọn xong, không có gì hơn là anh em tốt cùng nhau sinh ra vào tử từng ủy thác, Triển Mộ.
Triển Mộ người này do Thương Trung Tín đào tạo mà lớn lên, ông nhìn ra được người tuổi trẻ kia trên người hung ác mạnh mẽ cùng cay độc không thua chính mình năm đó. Thâm chí, càng sâu hơn, nếu như hắn là con trai mình, làm người thừa kế không thể tốt hơn
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
39 chương
17 chương
37 chương
120 chương
149 chương