Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 140
Thương thị
Ngụy Vô Lan gõ cửa phòng Triển Mộ, tự nhiên đi vào.
"Vô Lan, sống ở Mỹ mấy năm, ngay cả lễ phép căn bản cậu cũng quên rồi sao?" Triển Mộ vùi đầu vào tập tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
"Lễ phép sao?" Ngụy Vô Lan đem một chập tài liệu lên bàn: "Con mẹ nó anh không nói một tiếng liền bán công ty đi thì tính là gì? !"
".
.
.
.
.
."
"Vì phụ nữ.
.
.
.
.
Lúc nào thì Triển Mộ anh lại biến thành người đàn ông si tình rồi? Vì phụ nữ, anh.
.
.
."
Ngụy Vô Lan kích động đến mức hai mắt ửng hồng, trong mắt tràn đầy tia máu, rõ ràng cho thấy là đã nhiều ngày không ngủ, vội vã chạy về.
"Vô Lan.
.
.
.
.
." Triển Mộ ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh lạ thường: "Đợi thêm mấy năm, tôi sẽ lấy lại những gì của chúng ta."
Ngụy Vô Lan giận quá hóa cười, từ trong túi lôi ra đơn từ chức đã được chuẩn bị từ sớm, để lại trên mặt bàn của anh rồi bỏ đi: "Con mẹ nó, ngày trước là ông đây ngu ngốc, bị anh đùa giỡn cũng thật đáng đời.
Anh được lắm, về sau chúng ta sẽ tính toán rõ ràng.
Tôi nói cho anh biết, bây giờ ông đây không quan tâm."
Nhìn bóng lưng của Ngụy Vô Lan, Triển Mộ cầm đơn từ chức trên bàn, anh trầm mặc chốc lát, đột nhiên vo lại thành một nắm.
"Lá thư này coi như tôi chưa bao giờ nhận được, lát nữa tôi bảo thư ký hủy bỏ lịch làm việc của cậu trong mất tuần tới, cậu trở về suy nghĩ thật kỹ."
Tay cầm nắm cửa của Ngụy Vô Lan bỗng cứng đờ, anh ta khẽ quát một tiếng, sập cửa rời đi.
Nghe tiếng bước chân từ từ đi xa ở ngoài cửa, anh đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo trên vách tường, nhấc điện thoại trên bàn làm việc, gọi đến một chuỗi số điện thoại quen thuộc.
Ngụy Vô Lan ra khỏi Thương thị liền vội vội vã đi về phía bãi đỗ xe.
Vừa nghĩ tới thái độ của Triển Mộ thì lửa giận trong lòng càng lớn .
Khoảng thời gian này nhà để xe không có người nào.
Giày da giẫm ở trên xi măng phát ra "Cộc cộc" vang vọng.
Anh đi tới chỗ đỗ xe của mình.
Nơi đó đậu một chiếc Cayenne 3.
6, màu đỏ rực rỡ càng thêm nổi bật giữa dàn xe xung quanh.
"Đclmm!" Nhưng khi Ngụy Vô Lan thấy rõ mấy vết xước trên thân xe thì không nhịn được mắng to.
Anh ta vòng qua sườn xe, càng nhìn càng sốt ruột, từ đầu xe đến đuôi xe, bị cào đến vài đường.
Anh ta ngẩng đầu tìm kiếm camera, không nhịn được lại mắng một tiếng.
Mẹ!
Lúc đậu xe, sao anh ta lại không có chú ý tới vị trí này là một góc chết!
"Ơ, Ngụy Vô Lan."
Ngụy Vô Lan vừa muốn lấy điện thoại dì động ra cầu cứu, nghe được có người gọi liền theo phản xạ xoay người.
Mấy tên côn đồ đứng ở trong bãi đỗ xe, nắm trong tay gậy sắt, mặt không tốt nhìn anh.
Ngụy Vô Lan nhíu mày, ở trong đầu cố sức nhớ lại khuôn mặt của mấy người này.
Ánh mắt nhìn mấy cây gậy sắt của mấy kẻ côn đồ, ánh mắt liếc nhìn đường kính của mấy cái gậy, laiji nhìn về mấy vết xước trên trên thân xe, lập tức hiểu được.
Cái này rõ ràng là tới trả thù.
Nghĩ tới đây, Ngụy Vô Lan cũng không cần hao tâm tốn sức đi nhớ lại cái gì nữa.
Một năm bản than ngủ với bao nhiêu người đàn bà như vậy, ai biết kẻ nào vừa bị đội nón xanh (bị cắm sừng) nên tìm đến báo thù.
.
.
.
.
.
"Ngụy Vô Lan là ai ? Có phải các người nhận lầm ngườ rồi không?" Anh ta vô cùng có lễ phép cười nói, cũng thuận tay mở cửa xe: "Nếu như không có việc gì làm phiền các người tránh ra một chút được không, tôi không có thời gian."
Mấy tên côn đồ sững sờ, từ trong lòng ngực móc ra tấm hình quan sát tỉ mỉ.
Chú Làm Gì Thế-CLGT!
Lại còn có cả ánh chụp chân thực nữa!
Trong lòng Ngụy Vô Lan thâm kêu to không ổn, vội vàng mở cửa xe ngồi vào.
Nhưng cái mông còn chưa chạm đến ghế ngồi, đã bị một người kéo ra.
"Tiểu tử thúi, hôm nay tao không chặt đứt môt chân mày thì không để yên đâu!"
Ngoại hình thư sinh của Ngụy Vô Lan dễ dàng bị đẩy ngã, nói cho cùng một người suốt ngày ngồi nhà đâm đầu vào máy tính làm sao có thể là đổi thủ của mấy bọn côn đồ này được.
Suy nghĩ trong chốc lát, anh ta bình tĩnh nói: "Nói đi, các người muốn bao nhiêu tiền."
Vừa dứt lời, khuôn mặt đẹp trai đào hoa liền bị một đấm.
Động tác của Ngụy Vô Lan rất nhanh, ôm đầu ngồi chồm hổ. với kinh nghiệm nhiều năm bị ăn đòn, anh ta nhanh chóng lấy tay che đi bộ vị quan trọng.
Ở trong lòng yên lặng đem mười tám đời tổ tông của Triển Mộ ‘chào hỏi’ một lần.
Lúc này, truyền tới bước chân từ đằng xa.
Đó là âm thanh chói tai của giày cao gót dẫm trên đất.
"Các người đang làm gì."
Ngụy Vô Lan vễnh tai, nghe được một giọng nữ.
Trong lòng anh ta thầm than thở.
Lúc này dù cụ ông đễn cũng có tác dụng hơn soi với một cô gái.
Cùng với âm thanh phát ra, miệng mấy tên côn đồ liền phát ra tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai.
Khuôn mặt bị đánh được che lại, Ngụy Vô Lan đứng dậy.
Mắt thấy một cô gái trái đấm phải đá liền hạ được một người đàn ông, lại thêm một cái quét chân rồi lộn ra sau liền ném qua vai một người.
Chẳng mấy chốc mà một đám người vậy quanh anh ta liền bị đánh đến mức nằm la liệt dưới đất.
.
.
.
Đây là.
.
.
.
.
.
"Anh không sao chứ." Trình Anh vặn khớp cổ tay, quay người hỏi.
Ngụy Vô Lan vịn tường, ánh mắt nhìn từ bắp chân nhỏ bé của cô hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở bộ ngực cao vút của đối phương.
.
.
.
Không, là cbiển tên công tác.
Trợ lý thực tập sinh bộ phận marketing Trình Anh.
.
.
.
Anh đột nhiên phát hiện, đời này chuyện sáng suốt nhất màTriển Mộ không theo ý mình, chính là xé đơn từ chức của mình.
"Không có việc gì." Ngụy Vô Lan ngồi dậy cười nói, anh ta cố gắng để mình cười thật đẹp trai, cười thật tự nhiên, nhưng không may gương mặt tuấn tú bị đánh sưng.
.
.
.
Ở trong mắt Trình Anh, anh ta cười rất khó coi.
.
.
.
.
.
Gần tối, Triển Mộ lái xe chạy đường quốc lộ dưới chân núi Lâm Hải.
Đóng sầm cửa xe, anh đi trên bờ cát.
Ở chỗ không xa có một người đàn ông đang đứng.
Hắn đón gió biển rộng, sống lưng thẳng tắp, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt nhưng có lẽ một than cường tráng cùng khí thế cứng rắn toát lên đã thể hiện tất cả.
.
.
.
.
Đây là thói quen của người luôn ra lệnh, người đàn ông đứng ở trên đỉnh cao ——
Triển Mộ trầm mặc chốc lát, đi về phía hắn.
"Trầm Thành."
Trầm Thành hít một hơi khói, hất tay ném tàn thuốc vào trong biển rộng, quay đầu lại cười nói:"Đã lâu không gặp, Triển Mộ."
Hắn quan sát anh một hồi lâu, cuối cùng nhếch miệng cười giễu cợt.
Vết sẹo trên má trái của anh ta khẽ run khi cười, giống như một con rết đang bò, nhìn thật hung dữ khác thường.
"Nghe nói gần đây câu làm ăn không tệ, kiếm được không ít, hả?"
Triển Mộ nheo mắt lại, sao lại nghe không ra ý tứ trong lời của hắn, nhưng mà không quan tâm mà lấy bao thuốc trong túi ra, đưa tới một điếu mới nói: "Cũng tạm được."
Có lẽ bốn mươi năm trước, anh còn có thể để ý người khác giễu cợt, dù sao đúng là anh dựa vào phụ nữ để phát tài, ở rể nhà giàu.
Có thể theo thời gian trôi qua, những thứ để ý cũng phai nhạt.
Trầm Thành không đáp lời, hắn nhận lấy điếu thuốc Triển Mộ đưa tới, lại gần hít mạnh một hơi.
Triển Mộ theo dõi động tác của anh, hình như hai người lại trở về hơn mười năm trước, khoảng thời gian hoang đường trước kia.
"Cậu suy tính như thế nào?" Hắn ngồi chồm hổm ở trên bờ cát, nhìn trời phía xa, thanh thản nhả ra vòng khói.
"Tôi cự tuyệt." Triển Mộ ngồi xuống, bật lửa trong tay thu lại.
Trầm Thành tim đập mạnh và loạn nhịp chốc lát, liếc nhìn anh một cái, khẽ cười nói: "Triển Mộ, có tiền không kiếm, cậu đang đùa giỡn với tôi hay sao?"
Trầm Thành là một kẻ nghiện thuốc, từ khi Triển Mộ biết hắn, lúc nào điếu thuốc cũng không rời khỏi tay.
Nhìn nhau không nói gì, hai người lại ngồi trên bờ cát một lúc, từ trong Triển Mộ móc ra danh thiếp: "Chuyện của anh tôi không giúp gì được, nhưng người này có lẽ có thể giúp được anh."
Trầm Thành nhận lấy tấm danh thiếp mạ vàng, giọng nói có thâm ý: "Phần nhân tình này của cậu, rốt cuộc là bán hay là có ý gì khác?"
Hắn vừa nói vừa sờ lên vết sẹo trên má trái.
Chú ý tới vẻ mặt khẽ biến sắc của Triển Mộ, hắn cười càng thêm cuồng vọng: "Triển Mộ, tôi không chết có phải cậu bất ngờ lắm không? Nhờ cậu ban tặng, ông đây bị bọn tạp chủng kia đâm năm nhát.
.
.
.
Vậy mà như thế cũng không khiến tôi chết.
.
.
."
"Cậu nghĩ lão già kia sẽ có kết cục như thế nào?" Trầm Thành nói xong, trên mặt hiện lên sự khác thường: "Tôi lấy ngón tay của ông ta khi còn sống sờ sờ, từng ngón từng ngón chặt xuống, rồi đến ngón chân, cánh tay, chân.
.
.
.
.
."
Nụ cười của hắn làm người khác nổi da gà, đó là sự tàn nhẫn của những người hàng năm sống ở trên lưỡi đao dính máu người.
Triển Mộ lạnh lùng nói: "Trầm Thành, anh có tin nhân quả báo ứng trên thế giới này không?"
"Báo ứng sao?" Trầm Thành sững sờ, đột nhiên cười lớn.
Hắn cười đến mức hai vai run rẩy, cười đến khóe mắt xuất hiện nước mắt, chỉ thiếu điều không lăn lộn ở trên đất: "Tôi không có nghe lầm chứ? Hả? Cái từ này lại có thể nghe được từ trong miệng của cậu sao?"
Triển Mộ không vui cúi đầu.
Trầm Thành cười một hồi, mắt thấy thời gian không còn sớm, hắn đứng dậy nói: "Ôn chuyện tới đây thôi.
Cậu đã từ chối, như vậy tôi chỉ có thể tìm người khác hợp tác, chỉ hi vọng là đến lúc đó cậu không hối hận." Hắn quơ quơ tấm danh thiếp trong tay, sải bước đi về phía đường quốc lộ.
Triển Mộ nhìn bóng lưng cường tráng, bỗng nhiên nhớ lại chuyện cũ hơn ba mươi năm trước.
Đời trước, Trầm Thành cũng tìm mình vào lúc này, nhưng thời điểm đố anh vốn là một thiếu niên ngông cuồng, vì muốn nhanh chóng nắm được Thương thị, cũng không có cự tuyệt.
Năm đó Triển Mộ giới thiệu một lô hàng từ nước ngoài nhập về để đưa ra thị trường.
Thật ra thì thay vì nói là hàng nhập khẩu, bên trong lại là hỗn hợp nhiều hàng cấm.
Nhưng lúc đó thế lực của Thương Trung Tín ở thành phố B khá lớn, dù là quan chức cao cấp cũng phải kính nể ông ba phần.
Dưới nhiều tầng quan hệ nên Thương thị được phép nhập khẩu hàng hóa.
Mà Trầm Thành cần chính là điều này.
Hắn muộn mượn chuyện này để mang hàng cướp trên biển đang giấu ở nước ngoài của hắn về.
Nhưng vì số lượng lớn, nên việc có thể tránh thoát được sự kiểm tra của hải quan hay không là một vấn đề lớn.
Dưới tình thế như vậy, hắn liền tìm tới Triển Mộ.
.
.
.
.
.
Ngoài ra cũng phải nói đến đến lợi nhuận, sau khi chuyện thành công thì sẽ chia cho anh 10% hoa hồng.
Triển Mộ đẩy gọng kính ở trên sống mũi, nhìn bóng lưng của Trầm Thành nói: "Mặc dù chúng ta không tính là bằng hữu, nhưng cũng là quen biết.
Trầm Thành, nghe tôi khuyên một lần, sớm thu tay lại.
.
.
."
"Từ khi nào thì cậu lại giống như bảo mẫu vậy?" Trầm Thành xoay người, theo bản năng sờ lên vết sẹo trên mặt, hắn hừ lạnh: "Triển Mộ tâm địa ngoan độc ngày trước đâu rồi?"
Triển Mộ sắc mặt lạnh lẽo, năm đó hai người đều là thủ hạ của một lão đại.
Trên đường chạy trốn gặp phải cản trở, là anh tự tay đẩy Trầm Thành đến chỗ đám người kia mới có thể giúp mình thoát thân.
.
.
.
Trầm Thành quay lại, một đôi mắt đen nhánh dưới ánh chiều tà hiện lên vẻ băng lạnh, hắn hôn lên tấm danh thiếp trong tay nói: "Thật ra thì cậu không phải cần áy náy.
Lúc đầu nếu như cậu không làm như vậy thì người bị đâm hơn năm nhát dao nhất định sẽ là cậu, chỉ là cậu nhanh hơn tôi, ác hơn thôi."
Hắn quay đầu lại, sải bước đi về phía trước, cũng ở phía xa dừng lại một lần nữa.
Triển Mộ nhìn hắn vung tay lên, quơ quơ tấm mạ vàng danh thiếp: "Hôm nay, chúng ta coi như là thanh toán xong rồi."
Theo tiếng cười của Trầm Thành, Triển Mộ rơi vào trầm tư.
Đời trước, khi Trầm Thành tới tìm anh hợp tác, anh cũng không cự tuyệt.
Mục đích của anh không phải anh không phải là 10% lợi nhuận sau khi hoàn thành xong công việc, mà là toàn bộ hàng hóa.
Trầm Thành là tội phạm truy nã, muốn lấy mạng của hắn cũng giống như qua sông rút ván.
Rõ ràng không cần anh tự thân động thủ mà chỉ cần tìm người tung ra tin tức bên trong, sau đó sẽ động tay chân một chút.
.
.
.
Không bao lâu sau Trầm Thành gặp phải tập kích ở cửa khẩu, toàn bộ đàn em đều bỏ mạng, mà bản thân hắn mang theo vết đao nhảy xuống biển.
Thời điểm đó Triển Mộ cũng không quan tâm đến cái chết của hắn, điều anh đang quan tâm cũng chỉ là đống hàng kia, rốt cuộc có thể mang đến cho anh bao nhiêu lọi nhuận.
.
.
.
Nhân Quả sao?
Báo ứng sao?
Móc ra khăn giấy, anh thong thả ung dung lau lòng bàn tay vừa cầm tấm danh thiếp.
Những thứ đồ này, anh đã từng xì mũi coi thường.
.
.
.
.
.
Xoay người, anh đi về hướng ngược lại.
.
.
.
.
.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Đảo mắt một cái đã đến mùa hè.
Một hôm vào chủ nhật, Triển Mộ nhận được cuộc gọi điện thoại của chị Lưu.
Anh nhìn màn hình, khóe miệng hiện lên nụ cười cưng chiều: "Cô ấy lại làm chuyện tốt gì vậy?"
"Không, không phải.
Cậu chủ, tôi có chuyện gấp, phải trở về một chuyến.
Bây giờ cậu có bận không? Nếu không bận thì tôi dẫn tiểu Lam đến chỗ cậu." Chị Lưu liền vội vàng giải thích.
"Được, chị đưa cô ấy tới đây." Triển Mộ vừa nói, vừa nhìn về phía khung ảnh trên bàn, nơi đó đang đặt tấm ảnh cưới.
Anh lặng nhìn Thương Lam đang chu miệng lên, vẻ mặt không cam lòng, trong mắt đầy ý cười.
Chị Lưu tắt điện thoại, quay đầu lại thu dọn một ít đồ của Thương Lam vào balo, trong miệng không ngừng căn dặn: "Tiểu Lam à, chị Lưu có chuyện phải trở về nhà một chuyến.
Lát nữa đến chỗ cậu chủ, không được làm phiền cậu ấy biết không? Nếu như em ngoan, thì tối mai sẽ làm tào phớ cho em ăn."
"Cháu sẽ ngoan.
.
.
." Thương Lam đeo balo lên lưng, dáng vẻ như một học sinh ngoan.
Nhưng những người quen đều biết, quay đầu đi nha đầu này lại thay đổi ngay, mà dáng vẻ ngoan ngoãn như thế cũng chỉ có Triển Mộ có thể duy trì được.
.
.
.
Cô đi theo sau lưng chị Lưu, dọc theo đường đi còn lắc lư, thỉnh thoảng còn ngâm nga mấy câu tiếng Quảng Đông.
Nghe tiếng phát ra trong miệng cô, chị Lưu không nhịn được run lên.
Đây không phải là mấy câu hát của mấy cụ già ven đường sao?
Thương Lam chú ý thấy ánh mắt của chị Lưu nhìn mình, còn tưởng rằng mình hát rất hay thì liền cao giọn hát lớn lên.
Vì thế liền thu hút sự chú ý của nhiều người đi đường.
Thương Lam tò mò nhìn từng người đi đường đang cố ý tránh mình ra, nắm tay áo chị Lưu hỏi: "Bọn họ.
.
.
.
.
.
Tại sao lại tránh.
.
.
. cháu?"
Chị Lưu không muốn đả kích cô, chỉ có thể uyển chuyển nói: "Đó là bởi vì em hát không hay.
Nếu em không hát, bọn họ cũng sẽ không tránh em."
"Nhưng.
.
.
.
.
.
Chú.
.
.
.
.
.
Nói cháu hát.
.
.
.
.
.
Được." Thương Lam không phục.
".
.
.
.
.
." Chị Lưu không nhịn được mà vỗ trán, sao có thể tính cả cậu chủ vào.
Đừng nói là hát hay, cho dù cô có đánh rắm, Triển Mộ cũng sẽ nói là thơm.
Lúc đi ngang qua tiệm bánh mì, chị Lưu nhớ tới đứa cháu nhập viện mấy tuần trước vì tai nạn xe cộ, liền móc tiền ra mua mấy cái bánh bao nóng hổi.
Nhưng khi chị đang cầm túi giấy xoay người lại, sau lưng đã sớm không thấy bóng dáng Thương Lam.
Trong bụng chị cả kinh, vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm.
Xa xa, quả nhiên thấy được Thương Lam đứng ở đằng xa.
"Tiểu Lam, em đi đâu, mau trở lại!" Chị Lưu gọi cô lại.
"Dì.
.
.
.
.
.
Nơi đó.
.
.
.
.
." Thương Lam nghe được âm thanh của chị, chỉ chỉ cửa hang cá cảnh ở đối diện, nói: "Cá.
.
.
.
.
.
Cá.
.
.
.
.
.
Cháu muốn nhìn cá.
.
.
.
.
."
Đợi khi đèn xanh sáng lên, cô chạy băng qua đường, hướng về cửa hàng cá cảnh.
Nhưng chưa chạy được mấy bước, Thương Lam liền nghe thấy âm thanh động cơ của chiếc xe vang lên, cùng tiếng bánh xe va sát vơi mặt đường.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe tải ở không xa đang lái với tốc độ cực nhanh, giống như là có chủ đích, đầu xe lao nhanh về phía cô..
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
16 chương
16 chương
105 chương
51 chương
562 chương