Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 137
Xa xa, Thương Lam thấy người nhà họ Thương đứng chờ ở dưới chân núi.
Hình như bọn họ cũng vừa mới đến không bao lâu.
Trong núi không khí trong lành, bốn phía đều là nước, núi cao, thỉnh thoảng có một hai con chim chích choè bay qua, xòe cánh dừng một lúc ở cành cây, trong chốc lát lại bay đi.
Thương Trung Tín tựa vào dưới gốc cây hóng mát, từ trong miệng nhàn nhã phun vòng khói, nhìn Thương Trung Thời ở một bên lấy đồ từ trong cốp xe những đồ cần thiết, ánh mắt từ từ trở nên tĩnh mịch.
Triển Mộ dừng xe vào bên đường.
Xe mới vừa đỗ lại, ánh mắt Thương Lam liền nhìn thấy Trần Lệ đứng ở cách đó không xa.
"Đợi chút." Anh đưa tay kéo lấy sau cổ cô.
".
.
.
.
Dì." Cửa xe đã bị đẩy ra một nửa, không thể xuống xe, Thương Lam mất hứng quay mặt qua kêu anh.
"Trên núi lạnh, em mặc thêm áo mới được đi xuống." Tay anh đứt khoát kéo cả người cô lại.
Thương Lam bị người đàn ông phía sau ôm vào lòng, anh coi thường sự kháng nghị của cô, từ trong balo sau lưng lấy ra một cái áo khoác lông màu trắng gạo, nâng cao cánh tay của cô, động tác thông thạo mặc vào.
Thương Lam mất hứng lẩm bấm mấy tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ ngoài cửa xe nhưng đông tác vẫn phối hợp, Triển Mộ để cô giơ tay liền giơ tay, luồn tay liền luồn tay, rất khéo léo.
Triển Mộ cài nút áo, xong xuôi mới buông tay ra.
Thương Lam lấy được tự do, đẩy cửa ra liền muốn chạy ra ngoài, ai ngờ tay nhỏ bé vẫn không thể đụng phải cửa xe, lại bị người đàn ông phía sau kéo trở lại.
"A.
.
.
." Cô tức giận quát to về phía anh, răng cắn lên đầu ngón tay anh.
Triển Mộ không vui liếc nhìn cô, động một chút là cắn người, không biết thói quen này là học của ai.
Giận tái mặt, anh nhẹ nhàng nhéo một cái lên bờ mông mượt mà của cô.
"A.
.
.
."
Thương Lam kinh ngạc ngước mắt, vội vàng nhả ra, che cái mông bị nhéo đau lui về phía sau.
"Đau.
.
.
." Cô uất ức chép miệng.
"Biết đau thì đàng hoàng một chút cho anh." Triển Mộ cười uy hiếp, kéo khoá cẩn thận balo nhỏ, để cô đeo lại trên lưng.
"Tốt lắm, xuống xe thôi." Anh quan tâm thay cô đẩy cửa xe ra, cuối cùng theo thói quen lại vỗ vỗ cái mông của cô.
Thương Lam cả kinh, cả người sợ run, hai chân mới vừa chạm đất liên ôm dây balo hấp ta hấp tấp chạy về phía Trần Lệ.
Trần Lệ vẫn không phản ứng kịp thì liền có người ôm lấy eo mình.
Thương Lam vùi mặt ở ngực của chị ta, trong miệng trề môi nói khẽ kêu loạn: "Dì.
.
.
.
Dì.
.
.
." Cô ở trong lòng chị ta ngước mắt lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy hi vọng.
Khi nào thì họ tới đón cô trở về đây, cô không muốn ở chung một chỗ với chú đấy: "Chú hư.
.
.
.
Hư.
.
.
."
Trần Lệ không hiểu chuyện gì, cũng không biết chú trong miệng cô là ai, nhưng ngược lại Triển Mộ cách đó không xa nghe được câu này, dưới chân lảo đảo, nghiêng đầu sang chỗ khác lườm cô một cái.
"Hiện tại thời tiết thật tốt, thật may là không có mưa." Phùng Nguyên Chiếu lấy một thùng nguyên liệu từ sau cốp xe, xách bao lớn bao nhỏ đi theo sau lưng Thương Hồng.
Nhìn thấy mọi người đã chuẩn bị xong, Thương Trung Tín đạp tắt tàn thuốc nói: "Đi thôi."
Nơi chôn bà nội Thương Lam là ở trên đỉnh ngọn núi trước mắt này.
Trần Lệ vừa định đuổi theo đi bên cạnh Thương Trung Tín lại bị Thương Lam ôm chặt lấy eo.
Bất đắc dĩ, chị ta chỉ có thể biểu lộ một ánh mắt xin giúp đở về phía Triển Mộ.
Triển Mộ nhìn Thương Lam dính trên người Trần Lệ, từ xa liền gọi cô: "Tiểu Lam, tới đây."
Thương Lam vùi mặt nhỏ vào trong lòng Trần Lệ mấy phần, làm bộ như không nghe thấy.
"Thương Lam." Triển Mộ cảnh cáo, âm thanh lại lớn chút.
Tai Thương Lam giật giật, xê dịch vị trí, cả người trốn sau lưng Trần Lệ.
Trần Lệ thấy mấy người Thương Trung Tín đã đi xa, chỉ có thể nhẹ nhàng nói với Thương Lam: "Tiểu Lam ngoan, chúng ta đi tảo mộ cho bà nội trước.
Sau khi trở về, dì Lệ làm món ngon cho con."
"Bà nội?" Thương Lam ở sau lưng cô ngước mắt.
"Đúng , đúng,, nhà bà nội ở trên núi, nơi đó có rất nhiều kẹo, bánh ngọt." Chị ta dụ dỗ nói.
"Ngọt.
.
.
." Thương Lam che miệng: "Ăn.
.
.
."
Sau đó ngay trước mặt Triển Mộ, Thương Lam như biến thành một chú cún cưng được dỗ dành, phe phẩy cái đuôi sau lưng đi theo Trần Lệ.
Triển Mộ nhíu mày, nhìn bóng lưng cô càng ngày càng đi xa, đột nhiên cảm thấy trở nên đau đầu.
Thể lực của Thương Lam không tốt, mới vừa đi tới giữa sườn núi liền thở hổn hển, không bao lâu liền không chịu đi rồi.
Cô ngồi dưới đất la lối om sòm, chơi xỏ lá, chính là không muốn đi.
Trần Lệ bất đắc dĩ nhìn cô, nhất thời không chủ ý.
"Xảy ra chuyện gì?" Triển Mộ một đường theo tới, trong tay cầm mấy túi nặng, mặt không đỏ, hơi thở không gấp như cũ.
Không cần Trần Lệ giải thích, chỉ nhìn dáng vẻ ăn vạ của Thương Lam nằm dưới đất, anh liền có thể đoán được phần nào.
Từ sau khi Thương Lam trở nên ngốc nghếch, tính tình liền thay đổi lớn, cả ngày thường gây sự nghịch ngợm không ít, giở trò ngang ngược càng khiến cho người khác dở khóc dở cười.
Có lúc Triển Mộ bị chọc đến nóng nảy, liền đè cô lên giường, mạnh mẽ trút giận lên cái mông của cô.
Cũng chỉ có lúc đó, Thương Lam mới ngoan.
Vậy mà nha đầu này cũng tinh ranh.
Cô biết Triển Mộ không thể chọc, liền ra vẻ đáng thương trước mặt anh, không có việc gì liền tự giác lấy dép thay anh, đấm lưng, bóp vai.
.
.
.
Quay người đi thì phải trông chừng không để cô tỏ thái độ cáu kỉnh với chị Lưu, chị Hà.
Hơn nữa dù đã dạy mãi những vẫn không sửa được, cho dù sửa được một chút thì cũng sẽ tiếp tục tái phạm.
Nói tóm lại, chỉ cần Triển Mộ vừa ra khỏi cửa, trong phòng làm việc chuông điện thoại chưa từng dừng lại.
.
.
.
"Tiểu Lam." Từ trên cao anh nhìn xuống cô.
"Ưmh.
.
.
.
.
." Thương Lam lật người không để ý anh.
Tối hôm qua trải qua một trận mưa lớn, khiến cả ngọn núi trở nên ẩm ướt.
Trên mặt đường bùn đất còn chưa khô, mà Thương Lam nằm một lúc, cả lưng liền dính không ít bùn đất.
Ánh mắt Triển Mộ rơi xuống phần lưng bẩn thỉu của cô, anh đặt túi trong tay xuống đất, một cánh tay ôm lấy Thương Lam, nhấc cô lên.
Bả vai Thương Lam bị kéo đau, hơi nước trong mắt bắt đầu ngưng tụ.
Cô làm bộ đáng thương nhìn Trần Lệ, mong muốn được nhào tới.
"Đi thôi." Anh lôi kéo tay cô đi lên núi.
Thương Lam không theo kịp bước chân của anh, chỉ có thể dựa cả người lên cánh tay của anh.
Cô mất hứng hừ một tiếng, len lén đạp hai cái lên chân anh.
Suy nghĩ của tiểu nha đầu chẳng lẽ Triển Mộ còn không hiểu?
Bộ dạng ngã trên mặt đất không đi này, không phải là muốn đánh chủ ý lên lưng mình hay sao?
Nghĩ tới đây anh thu hồi tầm mắt.
Triển Mộ đối xử với Thương Lam tựa như cùng đang giáo dục một đứa bé.
Không thể quá nuông chiều, có lúc phải hạ quyết tâm, tránh cho việc tạo thành thói quen cho cô, sau này liền cưỡi lên đầu lên cổ mình.
Thương Trung Tín đứng ở bên cạnh mộ nhổ cỏ, nghe thấy động tĩnh sau lưng liền quay đầu lại nói: "Các người sao lại chậm như vậy?"
Trần Lệ nhận lấy túi trong tay Triển Mộ, bất đắc dĩ nhìn Thương Lam ở bên cạnh rồi đi thẳng tới chỗ Thương Trung Tín.
Mà kẻ làm chậm tốc độ của bọn họ đang dựa vào khuỷu tay của Triển Mộ, cái miệng nhỏ lên tỏ vẻ tức giận.
Cô dùng hết sức lực lắc cổ tay mình, nhìn thấy cổ tay xuất hiện một vòng đỏ ửng cũng không thể tránh ra, liền cố gỡ từng ngón từng ngón tay anh.
"A.
.
.
.
Ưmh.
.
.
." Cô ngước mắt trừng anh, mất hứng rống to.
"Ngoan, đừng làm rộn."
Triển Mộ đặt nước trái cây xuống tờ báo đã được trải ra, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cô.
"Ưmh.
.
.
.
.
."
Thương Trung Thời lấy dao trong túi ra, ném một cái cho Phùng Nguyên Chiếu, hai người đứng ở trước mộ bắt đầu nhổ cỏ.
Trần Lệ đổ trà xanh trong bình ra, đưa một túi nến cho Thương Trung Tín.
Đợi tất cả đã chuẩn bị xong, Triển Mộ lôi kéo Thương Lam đi tới trước mộ phần: "Cuid lạy bà nội đi."
Thương Lam chớp đôi mắt, không hiểu chuyện gì nhìn anh.
Triển Mộ hiểu chuyện, ở trước mặt cô làm mẫu một lần rồi nói với cô: "Chính là như vậy, hiểu không?"
Cô nghi ngờ nhìn anh, cũng quỳ xuống theo, đầu nhỏ nặng nề hướng trên đất dập đầu đi.
Phanh –
Cái trán của Thương Lam bị đỏ một mảng lớn.
Con ngươi Triển Mộ co rút nhanh.
"Có đau không?" Anh kéo mặt của cô qua, kiểm tra cẩn thận trán cô, cũng may chỉ là trầy chút da, không phải bị thương nặng.
Nhưng anh vẫn âm thầm quyết định, một lúc nữa quét dọn mộ xong sẽ đưa cô đi bệnh viện kiểm tra một chút.
"A.
.
.
." Thương Lam che trán của mình, nước mắt ngưng tụ trong mắt càng nhiều, cô làm bộ đáng thương nhìn anh, đột nhiên oa một tiếng khóc lên: " Đau.
.
.
.
Đau.
.
.
.
Ưmh.
.
.
.
Đau.
.
.
."
Nghe được tiếng khóc của Thương Lam, Thương Trung Tín vứt bỏ tiền vàng trong tay, quay đầu lại nhìn phía bên này.
"Xảy ra chuyện gì?"
Triển Mộ vội vàng bế cô vào trong ngực, vỗ nhẹ trấn an: "Ngoan, đừng khóc, một lúc sẽ hết đau."
"Đầu va phải đâu sao?" Trần Lệ lấy một hòm thuốc trong túi ra, đưa cho Triển Mộ.
Triển Mộ nói tiếng cám ơn, từ bên trong tìm thấy thuốc khử trùng và urgo.
Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Lam lên, trước ngực đã sớm bị nước mắt nước mũi của cô làm ướt một mảng lớn.
Anh dùng bông băng tẩm chút cồn, chấm từng chút từng chút một lên trán cô.
"A.
.
.
.
.
." Thương Lam hét lên một tiếng, đưa tay đẩy ngực anh.
Triển Mộ bị cô đẩy một cái như vậy, bông băng trong tay rơi xuống đất, anh không vui nhìn kẻ ngốc trước mặt, giận dữ quát lớn: "Đừng động."
Thương Lam sợ run cả người, an tĩnh một hồi.
Một giây kế tiếp, khi cồn đụng phải vết thương của mình một lần nữa thì cô nổi giận kêu la, cũng tiện tay nhặt cục đá dính đầy bùn bên cạnh ném vào người Triển Mộ: "Ưmh.
.
.
.
.
.
Đau!"
"Đừng động." Triển Mộ vuốt bùn đất trên người, sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét.
"Đau!"
"Thương Lam!"
"Ưmh.
.
.
.
.
.
Đau! Đau!"
Đứng ở một bên, người nhà họ Lam nhìn thấy cảnh này nhưng không có ai lên tiếng.
Triển Mộ nhìn khắp bốn phía, lửa giận trong lòng dâng trào.
Nếu như không phải là có người ngoài ở đây, thể nào anh cũng phải đánh cho cô một trận.
"A.
.
.
.
.
.
Hư.
.
.
.
.
.
Ưmh.
.
.
.
.
." Thương Lam không biết nguy hiểm đã gần đến, vẫn còn đang kêu la tại chỗ.
Cuối cùng, Triển Mộ không còn cách nào khác, chỉ có thể giữ chặt tay chân của cô, cứng rắn sát trùng lên rồi bôi thuốc.
Toàn bộ quá trình, sắc mặt của anh xanh đen đến dọa người, cũng không quản vết thương của cô to thế nào, đau ra sao.
Anh chính là muốn dạy dỗ cô một chút, để xem lần sau nha đầu này cón dám trợn mắt hô lớn gọi nhỏ với anh trước mặt người ngoài không.
Nửa giờ sau.
"Đi nha."
Trần Lệ ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc, Thương Trung Tín liếc chị ta một cái, cầm túi rồi dẫn đầu đi xuống núi.
Triển Mộ thấy Thương Trung Thời và Phùng Nguyên Chiếu cầm pháo từ trong túi ra, theo bản năng che lỗ tai Thương Lam lại.
Thương Lam ê a lắc đầu muốn thoát ra, rõ ràng là không muốn để cho anh đụng.
Một giây kế tiếp, khi tai vang lên tiếng pháo nổ đinh tai điếc óc, cô kêu lên một tiếng rồi rúc vào trong ngực anh, cũng tự động cầm lấy tay anh che đi lỗ tai mình.
Cái chỗ này cách khá xa nội thành, vả lại xung quanh cũng không có quán ăn nào.
Một nhà mấy người bọn họ chỉ có thể bắc bếp ở khu đất trống cách đó không xa.
Phùng Nguyên Chiếu lấy bếp nướng từ cốp xe ra, đổ than lên, bắt đầu nhóm lửa.
Thương Lam đứng ở bên cạnh anh tò mò nhìn, mắt thấy nơi đó bốc lên càng ngày càng nhiều khói trắng, cô cười ha hả đưa tay muốn sờ vào trong bếp.
"Tiểu Lam!" Phùng Nguyên Chiếu giơ tay lên định ngăn cản nhưng lại có người nhanh hơn anh một bước, ôm lấy eo Thương Lam.
Tay Thương Lam không thể đụng phải miệng bếp, hai chân đã bị kéo ra xa.
Cô ở trong lòng anh làm ầm ĩ, kêu loạn: "A.
.
.
.
.
.
Ưmh.
.
.
.
.
."
Triển Mộ bắt được tay của cô kéo đến trước mắt, tay nhỏ bé trắng noãn dưới ánh mặt trời gần như trong suốt.
Mắt thấy cô không có vết bỏng, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm.
Rồi sau đó anh lại xoay khuôn mặt của cô lại, giả vờ làm động tạc muốn đánh vào mông cô.
Kẻ ngốc nào đó nhìn dáng vẻ tức giận kia liền thu lại vẻ tức giận của mình.
Chỉ khoảng đất trống dưới gốc cây kia, Triển Mộ uy hiếp nói:
"Trước khi anh trở về, không cho phép rời khỏi chỗ này, biết không?"
Thương Lam làm bộ như không nghe thấy xoay đầu qua một bên.
Triển Mộ nheo lại mắt, cúi đầu nhanh chóng cắn một cái ở trên vành tai cô, ở nơi nào hiện ra dấu răng nhàn nhạt: "Nghe được không?"
Thương Lam đau liền vội vàng che lỗ tai của mình, thút thít gật đầu.
"Em gật đầu như vậy là có ý gì?" Anh cười kéo tay của cô xuống, làm bộ lại muốn cắn lên.
"Ưmh.
.
.
.
A.
.
.
.
Không.
.
.
.
Đi.
.
.
.
Chờ trở lại.
.
.
." Thương Lam cả kinh, bản năng ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Triển Mộ hài lòng sờ mái tóc ngắn trên đầu cô, quay lại bên hồ rửa sạch thực phẩm mới được lôi xuống ở trên xe.
Từ nơi này lái xe đến nội thành, ít nhất cũng phải 3, 4 giờ.
Mà hôm nay lúc trời còn chưa sáng, anh ôm Thương Lam lên xe lúc cô còn đang ngủ nên ngay cả bữa ăn sáng cũng không kịp ăn.
Mới vừa rồi còn đòi muốn ăn bánh bích quy nhưng anh không đồng ý, có lẽ hiện tại cô đã rất đói bụng.
Triển Mộ nhìn chằm chằm cá chép trong túi, lấy ra từng miếng rửa sạch sẽ.
Vì giải quyết bữa trưa, đoàn người đều đang bận rộn, mãi cho đến khi tất cả đều chuẩn bị xong.
Lúc Triển Mộ xoay người lại đi tìm Thương Lam thì phát, người vốn nên ngoan ngoãn ngồi ở gốc cây đại thụ chờ anh trow3r về kia, không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng..
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
16 chương
16 chương
105 chương
51 chương
562 chương