Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 111 : Thiếu

Editor: Thiên Y Thương Lam nhìn vết máu dính trên váy mình, không dám trở về tìm Ôn Dĩ Thâm. Cô lảo đảo rời đi từ cửa sau, lúc này mới nhớ tới túi của mình đặt ở trong phòng khách, mà ví tiền và điện thoại di động... Tất cả đều ở bên trong đấy. Thành phố B sắp vào thu, gió lạnh thổi thoáng qua, một ngôi sai nhỏ chiếu sáng trên bầu trời đêm tối đen, nhìn lên càng thêm cô đơn lẻ loi. Thương Lam chờ ở trạm xe bus ven đường, gặp cơn gió thổi qua mà không nhịn được rùng mình một cái. Nhìn người đi đường đi qua lại, cô nhẹ nhàng chà xát cánh tay đã lạnh như băng, thầm cảm thấy may mắn vì buổi chiều khi ở trong tiệm mua đồ đã tiện tay nhét số tiền lẻ vào trong túi. Mặc dù số tiền không nhiều lắm nhưng vẫn đủ để cô về nhà trọ. Dưới váy lạnh lẽo, mỗi khi gió nhẹ lướt qua liền cảm thấy phía bên dưới rất nhạy cảm, lạnh như băng. Lớn đến như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Thương Lam xảy ra chuyện như thế này. Lập tức, khuôn mặt trắng nõn hiện lên sự bối rối. Cô kẹp chặt hai chân tiện tay vẫy xe taxi, ngay cả một giây cũng không muốn đứng chờ ở đây. Ở trong phòng khách, Thương Trung Tín và Ôn Dĩ Thâm ngồi tán gẫu, cho đến nửa giờ sau vẫn không thấy Thương Lam quay lại. Lúc này hai người mới cảm thấy không ổn, ánh mắt trao đổi liền cùng đứng lên đi đến phòng bếp. Cửa kho hàng vố đóng chặt thì lúc này lại mở toang, theo gió thổi, cánh cửa bằng sắt đung đưa trái phải, phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt. Bóng đèn trong kho hàng đã hỏng từ lâu. Thương Trung Tín nhíu mày, nhận lấy đèn pin mà người giúp việc đưa tới, bật lên rồi đi vào bên trong. Ánh sáng yếu ớt, không thấy một bóng người ở trong kho hàng, trên mặt đất còn lại vài giọt máu đỏ tươi, ở dưới ánh trăng phản chiếu sự kì lạ. Trở lại phòng trọ, Thương Lam liền chạy vào trong phòng tắm, kì cọ thật lâu. Đợi đến lúc cô lau tóc bước ra thì đã qua mười hai giờ đêm. Cô đứng ở trước phòng tắm, ánh mắt đờ đẫn nhìn đồng hồ treo trên vách tường, nghe âm thanh tiếng kim chạy, đột nhiên lại nhìn mình trong gương. Thật bẩn. Trong gương, cơ thể cô có nhiều dấu vết ứ đọng máu, dù là ở trước ngực, cánh tay, bắp đùi, tất cả đều là dấu vết mà người đàn ông đó để lại.... Cô che miệng ngồi xổm xuống, trong mắt một mảnh thê lương. Thương Lam không biết mình đã làm sai điều gì mà trời cao lại đối xử với cô như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì kiếp trước cô tham lam mà gây họa tới kiếp này sao? Nghĩ đến ánh mắt như ép người của Triển Mộ, bỗng nhiên túm lấy mái tóc dài còn ướt của mình, giống như một kẻ điên mà túm chặt lấy, muốn lợi dụng sự đau đơn mà quên đi những vết thương mà anh vừa thêm vào trên người mình. Người đàn ông này đã không phải là Triển Mộ mà cô quen biết trước kia, anh quá xa lạ. Ngoại trừ vẻ bề ngoài ra thì bên trong con người anh đã hoàn toàn thay đổi. Cô không hiểu chấp niệm của anh về cô đến từ đâu. Rõ ràng ở đời trước, anh vứt bỏ cô như vứt bỏ một đôi giày cũ, tại sao ở kiếp này thái độ lại thay đổi lớn như thế. Tất cả đều quá không thích hợp. Chỉ cần là những người có liên quan đến Triển Mộ, dù là chuyện nhỏ thì tất cả đều mang hơi thở kì lạ. Cử sổ không được đóng chặt làm lung lay mỗi khi gió thổi, bóng cây bên ngoài in dấu vào bên trong phòng. Đối mặt với căn phòng yên tĩnh, đột nhiên Thương Lam cảm thấy sợ hãi. Cô ôm chặt lấy áo ngủ trên người nhưng vẫn là cảm thấy rét run. Bất hình lình, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, suýt nữa thì cô hoảng sợ hét lên. &quot;Tiểu Lam! Tiểu Lam!&quot; Ôn Dĩ Thâm nhẹ nhàng gọi, thấy không ai lên tiếng, thì vỗi vã gõ cửa, tiếng sau to hơn tiếng trước. &quot;Em có ở trong đấy không? Nếu về rồi thì lên tiếng đi.&quot; Thương Lam ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm lấy hai cánh tay của mình. Lúc vừa mới về, cô chỉ một lòng muốn đi tắm để tẩy sạch những dấu vết trên người mình, cho nên không có bật đèn ở trong phòng khách. Bây giở trong không gian gồm một phòng ngủ và một phòng khách, chỉ có một ánh đèn yếu ớt chiếu từ phòng tắm, cửa sổ lay động, bóng đen bên ngoài bao trùm càng tăng thêm vẻ quỷ dị. Cô khẽ vỗ nhẹ trái tim còn chưa kịp ổn định, bước mấy bước đến góc tường để bật đèn lên. Ánh sáng đột nhiên lan toà khắp không gian khiến cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Mà cùng lúc đó, Ôn Dĩ Thâm chờ ở ngoài cửa giống như chú ý tới ánh đèn sáng lên chỗ khe cửa, biết cô ở bên trong, giọng của anh ta lớn hơn vài phần: &quot;Tiểu Lam......&quot; Hắn lời còn chưa dứt cửa đã bị người từ giữa mở ra, tái nhợt đến mức tận cùng mặt xuất hiện tại trước mắt, nàng hướng về phía hắn yếu đuối mà cười cười, nói về: &quot;Dĩ Thâm.&quot; &quot;Sao không nói tiếng nào đã trở về?&quot; Trong giọng nói của anh ta lỗ ra sự oán giận, trong tay còn cầm túi xách của cô, ánh mắt rơi xuống bộ quần áo mỏng manh của cô: &quot;Em có biết anh lo lắng cho em nhiều thế nào không?&quot; Không tìm được cô, mà toàn bộ điện thoại di động và ví tiền vẫn ở chỗ anh ta, biết trên người cô không có tiền nên anh ta chỉ có thể lái xe dọc theo con đưuòng trở về nhà trọ của cô. &quot;Thật xin lỗi.&quot; Cô cúi đầu: &quot;Em.... Đột nhiên em không thoải mái nên đi về trước.&quot; Ánh mắt Ôn Dĩ Thâm chợt loé sáng, mặc dù không tin lời giải thích của cô, nhưng cũng truy cứ thêm. Anh ta đưa túi trong tay cho cô: &quot;Tiểu Lam! Lần sau đừng như vậy được không? Có chuyện gì nhớ nói với anh.&quot; Nhìn cô khéo léo gật đầu một cái, anh ta hơi yên lòng một chút, nhưng sắc mặt không thấy tốt hơn. Anh ta để ý đến cô gái nhỏ đang mặc một bộ quần áo ngủ, mái tóc // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3478702.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3478702.png" data-pagespeed-url-hash=103223597 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>