Edit: Mây Từ xa truyền đến tiếng cười nói, đáy mắt Tạ Quán khẽ xẹt qua tia kinh ngạc thì người đã đến cửa rồi, Thất công chúa Tĩnh Thù cùng một vài vị tiểu thư có quan hệ tốt với nàngtrực tiếp xông thẳng vào tân phòng Tạ Quán dù muốn ngăn cũng không ngăn kịp, thời điểm Tĩnh Thù ngước mắt lên nhìn Ngâm Hoan thể hiện rõ nàng là không thích hoàn toàn, nhưng nơi này là Bát vương phủ, thời điểm xuất cung mẫu hậu và vài vị ma ma đã dặn không được vô cớ gây rối, nên dù không thích Ngâm Hoan nàng cũng chỉ liếc mắt mà không hề có thêm hành động nào khác Không khí trong phòng có chút cứng lại sau khi Tĩnh Thù vô cớ xông vào, trước mặt công chúa ai mà dám đùa giỡn nữa chứ, Tạ Quán lại càng sợ Tĩnh Thù gây ra hoạ gì nữa, lần xuất cung này nàng không mang theo cungnữcùng ma ma/ Thật may là Tĩnh Thù cũng không có ngây người trong tân phòng lâu, nàng chính là tới để nhìn Ngâm Hoan một lúc, sau đó liền mang theo mấy người kia đi ra ngoài, Ngâm Hoan có chút cảm giác không thể giải thích được, Tạ Quán lên tiếng hoà giải, "Tính tình công chúa vốn là ngay thẳng, thôi chúng ta cũng ra ngoài thôi, Tam đệ hẳn là đã chờ lâu rồi nha." Không khí trong phòng liền hài hoà trở lại, mọi người cùng đùa giỡn một lát liền cùng nhau ra ngoài, chỉ chừa lại một mình tân nương trong phòng. Ngâm Hoan thở phào nhẹ nhõm, Thanh Nha cùng Tập Noãn đi vào, giúp nàng tháo trâm vàng mũ phượng xuống, cả một ngày đội mũ phượng đầu có chút nặng nha. Ngâm Hoan thấy cũng không còn ngoại nhân, khe lúc lắc cái cổ, nhân lúc Thanh Nha bưng lên một chén canh nấm tuyết thì bụng nàng cũng phối hợp thầm thì vài tiếng. "Tiểu thư, đây là cô gia sai người đưa đến, tiểu thư ăn nhiều một chút." Cái mũ phượng kia cầm còn thấy nặng huốngchinàng đội nó nguyên một ngày, chờ hỉ nương rời khỏi, Thanh Nhã khẽ đấm vai cho nàng. Ngâm Hoan mang người từ Cố phủ sang không ít, bốn thiếp thân nha hoàn nàng đều mang đi, nửa năm trước khi xuất giá Mộc thị cũng tìm thêm cho nàng bốn nha hoàn nữa, cộng thêm vài vị ma ma bên cạnh Mộc thị tổng cộng cũng hơn hai mươi người, mà ngoài tân phòng cũng không hề thấy bất kì nha hoàn nào của Cẩm Tông viện Ngâm Hoan uống hơn phân nửa chén thì đầy bụng, từ rất xa cũng có thể nghe tiếng mọi người ăn mừng trong Bát vương phủ, "Mọi người an bài xong xuôi rồi chứ?" "Nhĩ Đông cùng Tập Kích đã sắp xếp xong rồi." Ngâm Hoan gật gật đầu, "Chắc chắn là cô gia sẽ không thể về sớm được, không bằng ngươi giúp ta tẩy trang đi." Hôm nay là ngày cưới nên son phấn được bôi dày hơn thường ngày, bây giờ chắc cũng không còn ai tới quấy rầy nữa nên nàng muốn tẩy trang cho người thoải mái hơn một chút. Tập Noãn bưng một thau nước ấm sạch lên, Ngâm Hoan ngồi ở trước bàn trang điểm, Thanh Nha gỡ từng món từng món trang sức được cài trên đầu nàng, ngoài cửa Hứa má má gõ cửa đi vào, Thanh Nha cùng Tập Noãn thoái lui sang một bên, trong tay Hứa ma ma cầm một cái khay, vén tấm vải đậy bên trên lên thì bên trong là một quyển sách. Hứa ma ma tay cầm một quyển sách đi đến trước mặt nàng, lật từng tờ từng tờ thật chậm để nàng có thể nhìn được rõ, Ngâm Hoan thấy quyển sách kia thì biết đó là vật gì, vừa khẽ liếc liền mặt đỏ tim đập mạnh, Hứa ma ma coi như cũng trấn định cho đến khi toàn bộ đều lâtj xong, khép tay lại hỏi Ngâm Hoan còn muốn xem lại một lần nữa hay không. Ngâm Hoan lắc lắc đầu, một tay che gương mặt đỏ bừng không thèm nhìn lại, Hứa ma ma sau khi rời khỏi, ngoài phòng liền vang tiếng bước chân, A Hỉ mang Tô Khiêm Mặc đi vào, sau khi đưa được Tô Khiêm Mặc lên giường xong liền thở hồng hộc, hành lễ với Ngâm Hoan vội vàng chạy ra bên ngoài, bên ngoài vài huynh đệ thân thiết của Tô Khiêm Mặc thấy A Hỉ đi ra, bèn cùng nhau chê cười hắn một hồi liền tiếp tục đi uống rượu Trong phòng thoang thoảng mùi rượu tản ra, Ngâm Hoan nhìn người nằm úp sấp trên giường bèn ra hiệu Tập Noãn đi bưng ít nước đến, đi đến bên giường nhìn nhìn hắn một hồi, cũng không ngồi xuống, cười khẽ một tiếng, "Còn tiếp tục giả bộ sao?" Tô Khiêm Mặc thấy nàng không bị lừa, lúc này mới miễn cưỡng mở mắt ra lật người nằm thẳng trên giường nhìn nàng, Tập Noãn từ ngoài phòng mang nước vào rất nhanh, Ngâm Hoan ra hiệu nàng để ở một bên, dặn "Các ngươi đi ra ngoài hết đi." Thanh Nha cùng Tập Noãn đều lui ra ngoài, Ngâm Hoan xoay người sang chỗ khác muốn giặt khăn mặt để hắn lau không ngờ sau lưng có một lực kéo rất mạnh, Ngâm Hoan bị chặn ngang ôm đến trên giường. Ngâm Hoan thấp giọng hô một tiếng, Tô Khiêm Mặc đè nàng dưới thân, từ trên cao nhìn xuống, "Tại sao nàng biết ta còn tỉnh." Ngâm Hoan cảm nhận được hơi thở của hắn phả trực tiếp đến mặt nàng, gương mặt khẽ ửng đỏ, nàng đương nhiên biết rõ, với tình tình của hắn làm sao có thể thật sự uống cái say mèm mới trở về được, đưa tay đẩy hắn một cái, Tô Khiêm Mặc thuận thế buông lỏng cánh tay nằm sấp lên người nàng, Ngâm Hoan oán trách nhìn hắn một cái, "Ta đoán." Đập vào mi mắt hắn chính là vành tai khéo léo của Ngâm Hoan, Tô Khiêm Mặc quả thật có một chút men say, nhưng giả say thành công như ý nguyện trở lại tân phòng, nhìn thấy nàng ở dưới người hắn ửng đỏ như tôm luộc, nhất thờitâmtư trêu đùa nỗi dậy, chống một cánh tay lên, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve từ vần trán bướng bỉnh của nàng xuống, dừng ở trên lỗ tai nàng, véo nhẹ một chút, "Vậy nàng có đoán được một lát nữa ta sẽ làm gì không?" Ngâm Hoan ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt thoáng hiện tia khẩn trương, Tô Khiêm Mặc mơn trớn gò má trắng trong thuần khiết của nàng, đưa tay ngắt nhẹ cái khéo léo mũi một cái, chậm rãi cuối xuống, dừng ở trên bờ môi hồng hào của nàng, nụ cười của hắn sâu thêm vài phần, lúc này còn cố kỵ gì nữa mà không cuối xuống chà đạp bờ môi như giấc mơ của hắn bao lâu nay. Kỹ thuật hôn có chút trúc trắc không thuận, khi mờ khi tỏ, hơi thở nhàn nhạn mùi rượu toả ra giữa đôi môi của hai người, một tay Tô Khiêm Mặc khẽ vuốt ve vành tai khéo léo của Ngâm Hoan, nàng khẽ buồn bực hừ một tiếng, đầu lưỡi của hắn cạy hàm răng nàng ra, rất nhanh liền tung hoành ngang dọc đuổi theo phấn lưỡi của nàng