Năm mới vừa qua thời tiết cũng đã thay đổi, tuyết trong Lâm An thành cũng từ từ tan đi, dân chúng Vị thành thì cũng đang di chuyển, đến cuối tháng giêng, Kỳ gia nhận được tin Kỳ lão gia được tái nhậm chức, ông cũng đi Vị thành để giúp đỡ Cố đại nhân di chuyển dân chúng Vị thành đến nơi an toàn hơn. Thời điểm Kỳ Tốn Như nhận được thư báo tin của Kỳ gia thì đột nhiên nhớ đến lời hứa của nam nhân xa lạ kia, cầm chặt phong thư, Kỳ Tố Như suy đoán không biết có phải có người nào đó nói gì với Hoàng thượng hay không, nhưng chuyện này cũng đã được bảy tám ngày rồi mà chưa thấy hắn tới đòi thù lao, Kỳ Tố Như cũng đã dần dần quên chuyện này, hi vọng phụ thân góp chút ít công trạng trong việc di chuyển dân chúng Vị thành đến nơi an toàn này, mới có thể bảo đảm vị trí của Kỳ gia. Cuối tháng giêng, Cố phủ cũng nhận được một cái tin vui, tìn này là đến từ Lục gia, con dâu trưởng của Lục gia là Tôn thị có bầu, Cố Lục hai nhà dầu gì cũng có quan hệ thông gia, cho dù người có thai không phải là Cố Ngâm Sương nhưngLục phu nhân vẫn rất vui vẻ báo tin với Cố gia. Mộc thị phái người đưa vài món quà mừng sang đó, Lục phu nhân rất vui vẻ, Lục Trọng Sơn cũng rất vui vẻ, sau bao nhiêu năm chờ đợi rốt cuộc hắn cũng đợi được đến lúc thê tử có thai lần nữa. Người duy nhất không cao hứng, hẳn là đôi vợ chồng song Cố Ngâm Sương kia, Lục Trùng Nham mong mỏi vợ mình mang thai đã một năm tròn, nhưng người có thai lại không phải là thê tử mình mà là đại tẩu, người khác có thể không biết nhưng trong lòng hắn vốn rất rõ ràng là Đại ca rốt cuộc có thể sinh được hay không. Ánh mắt Lục Trùng Nham híp lại nhìn về phía Cố Ngâm Sương đang chọn trâm cài tóc, trầm giọng kết luận, "Đứa nhỏ của đại tẩu không phải là của đại ca." "Chàng không bỏ thuốc đại ca hai năm nay thì làm sao biết được đứa nhỏ đó không phải của đại ca chứ." Cố Ngâm Sương quay đầu lại nhìn hắn, một tay tựa lên bàn trang điểm, cây trâm trong tay cầm nhẹ lay một cái. "Cho dù ta không tiếp tục bỏ thuốc hắn nhưng chắc chắn hắn không thể sinh được, thuốc này hắn đã uống hơn mười năm thì làm sao có khả năng được." Lục Trùng Nham rất khẳng định công hiệu của thuốc kia, cho dù ngừng bỏ thuốc vài năm thì sao chứ, lúc đại tẩu mất đứa bé kia mọi người đều nghĩ đó là lỗi của đại tẩu chứ không phải do đại ca, chừng ấy năm liên tục dùng thuốc thì sao làm có khả năng được/ "Chàng không nhớ năm ngoái đại ca đại tẩu đi du ngoạn gần hai tháng, chẳng lẽ không phải là đại tẩu mang theo Đại ca đi cầu y sao?" Cố Ngâm Sương đứng lên, duyên dáng đi đến bên cạnh hắn, ôm cổ của hắn, ngồi trên đùi hắn, đứng một bên Đông Linh vừa nhìn thấy thì tự giác lui ra ngoài. "Cho dù là như thế thì cũng không thể nào chữa nhanh như vậy được." Lục Trùng Nham lắc lắc đầu, ôm vòng eo thon mảnh khảnh của nàng, thời điểm sờ đến bụng của nàng có chút nhíu mày, thuận đường sờ soạng tay của nàng, "Tại sao lại lạnh như vạy." "Gần đây luôn cảm thấy lạnh." Cố Ngâm Sương hàm hồ đáp lại hắn, lại hỏi tiếp, "Đại tẩu có thai, vậy phụ thân phản ứng làm sao”. "Không vội, ta chắc đứa nhỏ này không phải là của đại ca, đến lúc đó chúng ta ngồi yên xem kịch là được." Lục Trùng Nham vuốt tay của nàng, tựa hồ có chút ý tứ liền bế nàng vào nội thất. Hai người ôm nhau nằm trên giường, cũng không quản ngày hay đêm, cũng không muốn sang chỗ Đại ca chúc mừng Đại tẩu, Cố Ngâm Sương ôm lấy cổ của hắn, ôn nhu nói, "Thời điểm Đại tẩu sinh hài tử còn lâu lắm, không bằng chúng ta giúp đại tẩu một tay?" Mà ở bên phía Tôn thị, sau khi Lục phu nhân đi nàng hơi mệt mỏi tựa vào thành giường, tuy nói là mang thai, nhưng đại phu nói cần phải tĩnh dưỡng dưỡng, sau khi phu quân uống thuốc một thời gian chắc có lẽ ông trời đã mở mắt, biết hai người họ mong ngóng hài tử nên đã cho nàng mang thai. "Ta tính đi đến chỗ kia một chuyến nữa, xin thần y thuốc an thai. Bây giờ thân thể ta còn chưa khỏi hắn, ta sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ" Lục Trọng Sơn đi đến, thấy sắc mặt nàng không tốt, rót cho nàng ly trà. "Nàng ở nhà một mình thì tự chiếu cố mình cho tốt, Nhị đệ kia..." Lục Trọng Sơn chần chờ một chút, Tôn thị vỗ vỗ tay của hắn, "Nếu có thể thuận thuận lợi lợi đem hài tử sinh rơi xuống, ta không truy cứu chuyện này, xem hắn như còn trẻ nông nổi thiếu suy nghĩ." Lục Trọng Sơn thấy nàng nói như vậy, đáy mắt thoáng hiện lên tia đau lòng, thần y nói mình trúng độc hơn mười năm, Lục Trọng Sơn tốn không ít thời gian mới tra ra được những dấu vết của Nhị đệ để lại, mà thê tử lại bởi vì chính mình chịu không ít cực khổ, hôm nay còn vì mình cũng không đi truy cứu, Lục Trọng Sơn đáy lòng tràn đầy áy náy. Tôn thị thấy trượng phu đi ra ngoài, mặt vẻ mặt từ từ lạnh xuống, nàng không truy cứu ư? Chỉ cần bọn họ đừng chọc nàng, nàng tự nhiên sẽ theo tâm ý của trượng phu, sinh hạ hài tử an toàn. Dù sao cả đời này nàng phải dựa vào tâm ý trượng phu cùng hài tử chống lưng, nếu là bởi vì lúc này cùng trượng phu có chút ít khoảng cách, Tôn thị cũng không muốn. Nhưng tốt nhất là bọn họ nên biết thân biết phận, nếu không đừng trách nàng vô tình... Đầu tháng hai, công tác di chuyển dân chúng Vị thành đến nơi an toàn đã hoàn thành, bởi vì không thể xác định thời gian động đất, nên sau khi di chuyển xong, số nhân lực ở Vị thành xây dựng Thái phi lăng cũng trở về. Cố Dật Tín rốt cục cũng rỗi rảnh mà trở về Cố gia. Ở nhà nghỉ ngơi năm sáu ngày lại chạy tới một thành khác rất gần Vị thành ngây người ở đó. Đó là ngày mười bốn tháng hai, Ngâm Hoan nửa đêm bừng tỉnh, vừa mới qua khỏi giờ Tý, dân chúng tại Lâm An thành cũng cảm thấy dư chấn, Ngâm Hoan thấy màn treo trên giường không ngừng lay động, giường nhỏ cũng rung chuyển theo dư chấn. Về sau chỉ có một hai dư chấn nữa liền kết thời, Ngâm Hoan vừa nằm xuống liền ngủ thật sâu cho đến bình minh ngày hôm sau, Lâm An thành phố lớn ngõ nhỏ đều xôn xao về dư chấn ngày hôm qua. Bởi vì kịp thời di chuyển dân chúng, cũng không có thương vong gì lớn, chờ sau khi bình tâm dân chúng, Cố Dật Tín mang theo các binh lính đi về phía Vị thành, dọc đường đi có rất nhiều hố to trên mặt đất, cây đổ trơ cả gốc, đất đá lộn xộn khắp nơi, mà một bên của Vị thành dựa vào núi đã bị đất đá phá huỷ hơn một nửa. Cửa thành cũng đã sớm sụp đổ, Cố Dật Tín mang binh lính leo vào từ chỗ cổng thành bị sụp đõ, đến một chỗ tường thành coi như hoàn chỉnh, từ trên cao nhìn xuống, tất cả phòng ốc trong Vị thành cũng đã sụp xuống. Tô Khiêm Nhân mang theo một đội binh lính khác từ chỗ kia tiến vào, hai đội người hội hợp trong thành, đi xác nhận tình trạng phòng ốc bị phá huỷ.