Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Chương 11 : Hội hoa đào (2)

Thẩm lão gia đến lúc này mới nghe được hai chữ Kỳ nhi, ông nhíu mày nhìn tam di nương đang nằm trên mặt đất nói. “Tiểu Thường, đem chủ tử ngươi nâng dậy đến bên kia ngồi đi.” Ông nâng tay chỉ chỉ ghế tựa phía dưới. “Lão gia, xin bớt giận.” Đại phu nhân lúc này mới bắt đầu mở miệng, “Tam di nương, ngươi xem ngươi làm ra bộ dáng như thế này đến tìm lão gia đến cùng là có chuyện gì?” Vẻ mặt bà chán ghét. Thẩm lão gia cũng đồng ý với câu hỏi của chính thê, Kỳ nhi lại sao nữa rồi, ông cho bà ta làm di nương đã là quá giới hạn, còn cho bà ta cùng Kỳ nhi thường xuyên thấy mặt, hiện nay lại làm thành ra bộ dáng như quỷ này, sự tình liên quan đến thể diện Thẩm gia, dù có được sủng ái, cũng vô dụng. Dù sao cũng chỉ là một di nương nho nhỏ mà thôi. “Ô ô ô ô.” “Khóc nữa, mặt mũi Thẩm gia đều bị ngươi quăng hết đi rồi.” “Có chuyện gì thì nói nhanh.” Thẩm lão gia cũng là vẻ mặt chán ghét, nghĩ đến lúc trước bản thân ông lại sủng ái tam di nương này như vậy, thật sự là mắt bị mù, nếu không phải bà ta sinh cho ông nữ nhi Thẩm Tích Kỳ cùng tiểu nhi tử Như Bân, nếu không làm sao có thể sủng ái di nương không có quy củ đến bực này. “Kỳ nhi bị Tích Họa đẩy xuống nước, bây giờ còn sốt cao chưa hạ.” Thẩm Tích Kỳ mới vừa rồi tỉnh lại, lập tức liền nói với nương nàng rằng Thẩm Tích Họa lại đem nàng đẩy xuống nước. “Hồ nháo.” Đại phu nhân vừa nghe, lập tức phản bác nói, “Ngươi là đang nói đương gia chủ mẫu là ta đây giải quyết không hợp lý? Còn có ý chỉ ta không thích hợp làm chủ mẫu Thẩm gia?” Từng chữ như châu ngọc, nói thẳng bà không tuân quy củ, vọng tưởng làm chủ mẫu Thẩm gia. Vị trí kia bà không có khả năng làm sao? Thẩm lão gia vừa nghe lập tức liền lên cơn tức, “Tiện nhân. Người đâu...” “Lão gia, ta không có... Nô tì không có, nô tì không có ý này. Là nhị tiểu thư, nhị tiểu thư tỉnh lại nói với ta. Nô tì cầu lão gia vì nhị tiểu thư làm chủ a.” Nhìn thấy Thẩm lão gia tức giận, tam di nương sợ tới mức run rẩy, vẻ mặt cầu xin cầu Thẩm lão gia. Giống chó con vẩy đuôi mừng chủ. Thẩm Tích Thư ở một bên phỉ nhổ, nàng muốn phụ thân chỉ dồn mọi sự chú ý trên người nàng thôi, nàng không chịu được khi phụ thân phân tán lực chú ý ở trên người nữ nhi khác, mà cố tình nữ nhi của tam di nương này còn vọng tưởng muốn cùng nàng hưởng thụ sủng ái của phụ thân. Bất quá thứ nữ chung quy cũng không đấu lại đích nữ là nàng. “Phụ thân, không đáng để người tức giận. Nóng giận sẽ hại thân không tốt, ngài nói đúng không?” Thẩm Tích Thư rời khỏi mẫu thân, đi đến bên cạnh Thẩm lão gia, cổ tay trắng noãn khoác lên cánh tay của ông, vẻ mặt đau lòng nói. “Ừm, Thư nhi thương phụ thân nhất.” “Lão gia, chuyện này kỳ thực ta cũng biết, hơn nữa lúc đó ta cũng có ở đó, người đẩy Kỳ nhi xuống nước là nha hoàn Tây Tĩnh của Kỳ nhi, chuyện này ta cũng đã xử lý.” Đại phu nhân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng, nhìn tam di nương đang quỳ ở bên dưới, sắc mặt có chút không tốt nói. “Tây Tĩnh làm sao có thể đẩy Kỳ ... Nhị tiểu thư. Bọn họ cùng nhau lớn lên.” Tam di nương không tin, Tây Tĩnh cùng Tích Kỳ là cùng nhau lớn lên. “Vậy ta muốn hỏi nhị tiểu thư kia của ngươi, cái gì không học, lại học cái xấu, sai Tây Tĩnh đi hại Tích Họa, hại nàng không thành, ngược lại tự nhận quả đắng.” Đại phu nhân nhìn khuôn mặt ảm đạm của tam di nương kia, bà biết thời gian lão gia đem bà ta bán đi không còn xa, trong lòng cười lạnh một tiếng. Đấu với bà, dễ dàng như vậy sao? “Không... Kỳ nhi sẽ không.” Tam di nương lắc lắc đầu nói xong, nhưng trong lòng lại hận cái nha đầu Tây Tĩnh đáng chết kia, nó lại dám hại bảo bối Kỳ nhi của bà thiếu chút nữa đi đời nhà ma. Nếu không phải đại phu kịp thời cứu chữa, Kỳ nhi của bà đã ra đi. Bà hiểu nữ nhi của bà, Thẩm Tích Họa là người bị nó khi dễ từ đầu đến chân. Muốn đi hại chết Thẩm Tích Họa cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhất thời cảm giác được trời sắp sập xuống đến nơi. Vẻ mặt của bà như tro tàn, làm cho Thẩm lão gia càng thêm tin tưởng lời đại phu nhân nói. “Hừ, tiện nhân chính là tiện nhân, đem nữ nhi của ta dạy hư, người đâu, đem bán vào kỹ viện cho ta.” Thẩm lão gia chán ghét ra mệnh lệnh, tựa hồ nếu như nói thêm câu nào cũng đều cảm thấy lãng phí.