Trùng Sinh Chi Thiên Hạ
Chương 45
Từ khi luyện đến tầng thứ hai công pháp vô danh về sau, khí lực Ninh Vân Tấn so với nam tử trưởng thành cũng lớn hơn, kỳ thật muốn đẩy Văn Chân tiến tới cho nhanh hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng mà hắn làm sao có thể lộ ra sơ hở, cho dù thiên phú dị bẩm kỳ tài luyện võ ở vào tuổi của hắn cũng chỉ bất quá là vừa mới tiếp xúc võ học mà thôi, vì thế trong sự cố ý kéo dài kéo giãn của hắn tốc độ bọn họ chậm phi thường.
Không biết là không cố ý lảng tránh hay là ghét bỏ hai người bọn họ đi quá chậm, Vương bá bọn họ ban đầu cùng nhau vào buổi chiều đã đi phía trước hai người.
Dọc theo đường đi dần dần nạn dân vượt qua bọn họ càng ngày càng nhiều, bọn họ đi lại vội vàng, hẳn là vội vàng đến Gia Hưng nghỉ qua đêm.
Văn Chân không biết vì sao có vẻ phá lệ trầm mặc, hắn không nói lời nào Ninh Vân Tấn cũng không trêu chọc hắn tự mình làm cho mất mặt.
Đợi cho sắc trời dần dần tối xuống, Ninh Vân Tấn bọn họ còn chưa tới Gia Hưng, vừa lúc đến một trấn nhỏ gọi là Vương Điếm.
“Ở đây nghỉ ngơi một chút đi!” Văn Chân thấy tiểu hài tử nóng đến đầu đầy mồ hôi, y phục trên người cũng bị mồ hôi tẩm ướt, trong lòng có một loại cảm giác khác thường.
Buổi trưa khi mới xuất phát, hắn vẫn là vui vẻ, miệng lao thao, nhưng mà buổi chiều lại không thấy hé răng qua, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của hắn.
Đây là đi mệt rồi sao?!
Ninh Vân Tấn đi là không có cảm giác gì, bất quá lại tiếp tục tiến về phía trước đuổi theo, vạn nhất đến Gia Hưng nhất thời không có chỗ chặn gió che mưa cũng là phiền toái, cho nên hắn đi theo đám đông ở ngoại trấn tìm một gian phòng sụp một nửa, đem Văn Chân nâng vào.
Dựa theo lệ thường Ninh Vân Tấn đi tìm thức ăn, Văn Chân trông coi đồ vật. Hắn hôm nay không có vào thôn trấn, mà là vận công chạy thật xa, tìm một chỗ không ai.
Ninh Vân Tấn từ trong lòng ngực lấy ra một bao bố nhỏ, bên trong một cây châm, một bình sứ nhỏ cỡ ngón cái, còn có vật liệu kỳ lạ hiếm thấy khác. Đây đều là hắn lúc trước vì thuật hỗn loạn trí nhớ chuẩn bị tốt đồ vật trước.
Trước dùng châm bên ngón trỏ tay trái đâm một lỗ nhỏ, nặn một giọt máu, tiếp theo tay phải hắn kết pháp quyết, bắt đầu thấp giọng đọc lên chú ngữ khó đọc, mỗi khi hắn đổi một lần thủ thế, sẽ nhấc lên tài liệu đều đặn chiếu trên giọt máu kia.
Ninh Vân Tấn vẻ mặt vô cùng khẩn trương, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng loại năng lực huyết mạch không khoa học rõ ràng này, có chút lo lắng cho mình có thể hay không dựa theo trên sách viết hoàn thành. Bất quá theo thời gian dần dần qua đi, hắn phát hiện giọt máu tựa hồ càng ngày càng kiều diễm ướt át, đợi cho sau khi khi đọc xong chú ngữ, giọt máu thoạt nhìn giống như một viên rubi xinh đẹp, hơn nữa ngửi vào một chút mùi máu tươi cũng không có.
Giọt máu kia ở dưới sự ảnh hưởng của lực lượng thần bí, giống như bị một lớp nhựa dẻo trong suốt bao quanh, tay Ninh Vân Tấn hơi hơi động, liền lăn vào lòng bàn tay của hắn. Dùng bình sứ nhỏ đem giọt máu này cất kỹ, hắn ở xung quanh tìm một chút thức ăn và củi gỗ đã vội vàng trở lại gian phòng sụp kia.
Ninh Vân Tấn còn chưa vào nhà thì phát hiện bên trong có hơi thở nhiều người, hắn vào cửa vừa thấy, phát hiện bên trong còn có những dân chạy nạn khác.
Bảy người nhiều ra kia rõ ràng chia làm ba nhóm, bình thường nhất chính là một đôi vợ chồng trẻ tuổi mang theo một tiểu cô nương một nhà ba miệng, bọn họ chiếm cứ vị trí bên trong tận cùng, hai vợ chồng đang bận rộn, tiểu cô nương thì lại mút ngón tay nhìn nồi; ở bên cạnh bọn họ thì lại là một thanh niên mặt rỗ, thanh niên kia vừa đen vừa gầy, cầm trong tay một quyển sách, biểu tình có chút mờ mịt, một nữ tử trẻ tuổi y phục phụ nhân thì đang vội vàng nhóm lửa nấu cơm; bên kia còn lại là hai nam tử trưởng thành, người lớn tuổi đi đứng hình như có chút không tiện, hơn nữa thần sắc có bệnh, đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, người trẻ tuổi kia hẳn chỉ là so với Ninh Vân Tấn vào cửa trước một chút, trong tay bê một đống củi.
Vốn chỉ là một gian phòng sụp, tất nhiên không có đạo lý bọn họ dùng thì không cho người khác vào, Ninh Vân Tấn thấy Văn Chân cũng không nói gì, thì cười cười với hắn, giơ lên đồ trên tay, đắc ý nói, “Xem ta hôm nay vận khí rất tốt, cư nhiên đào ra một quả trứng chim, chúng ta có thể thêm cơm.”
“Càng ngày càng tài giỏi.” Văn Chân thấy hắn lại khôi phục thành tiểu bộ dáng đắc ý, cũng an tâm một ít, “Còn có thể đào ra trứng chim, ở nhà không thiếu nghịch ngợm đi!”
Ninh Vân Tấn cau mũi nhỏ, bất mãn nói, “Nói bừa, ta ở nhà có nghe lời.”
Văn Chân bộ dáng vẻ mặt không tin.
Hai người tán gẫu đem lửa nổi lên, vẫn là như giữa trưa cháo trộn không sai biệt lắm, bất quá bỏ thêm hai trứng chim, hương vị ngửi liền giống như thơm hơn.
Ninh Vân Tấn đem phần mình múc ra, khi đang chuẩn bị đem vại bưng lên vội tới Văn Chân, đột nhiên bị đau mà kêu một tiếng.
“Sao vậy?” Văn Chân vội vàng hỏi.
Ninh Vân Tấn khuôn mặt nhỏ nhắn đau xót đem tay trái nâng lên vội cho hắn xem, “Bị đâm một lỗ.”
Văn Chân một tay lấy tay kéo giữ tay hắn lại, chỉ thấy trên tay trắng trắng mềm mềm đã chảy ra một đường vết máu uốn lượn. Hắn cẩn thận tìm một chút, phát hiện ở trên ngón trỏ bị rách mở một đường nứt ra thật dài, máu đang ồ ồ chảy ra, có vẻ vô cùng chói mắt.
Trong tay cũng không có gì có thể vệ sinh vết thương, Văn Chân liền trực tiếp đem đầu ngón tay mềm nhũn kia ngậm trong miệng, hơi hơi mút vào một hơi mùi máu tươi liền trực tiếp bốc lên ở trong miệng, khi hắn làm hoàn toàn là phát ra từ bản năng, thậm chí còn muốn đầu lưỡi đặt ở trên vết thương kia.
Ninh Vân Tấn làm sao nghĩ hắn muốn làm như vậy, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, còn là hắn cố ý canh chuẩn xác cắt ra.
Đầu lưỡi mềm ấm kia chạm vào bụng ngón tay xúc cảm làm cho hắn cả người không được tự nhiên, thậm chí mẫn cảm có thể từ mạch máu dưới lưỡi cảm giác được tim đập của Văn Chân. Nhìn ngón tay mình bị Văn Chân bộ dáng thật lòng mà ngập trong miệng, Ninh Vân Tấn không biết làm sao trên mặt đột nhiên có chút nóng lên.
Hắn có chút nói lắp nói, “Vết thương cũng không sâu…Không cần phải quan tâm.”
Văn Chân há miệng buông ngón tay của hắn ra, đem máu bẩn phun ra. Hắn từ trong bao quần áo lấy ra thuốc trị thương, thật sư cho Ninh Vân Tấn bôi lên, “Vẫn là cẩn thận một chút, tay ngươi đẹp như thế, lưu sẹo cũng không tốt.”
Ninh Vân Tấn vẻ mặt có chút hoảng hốt, si ngốc nhìn Văn Chân.
Văn Chân trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng động tác băng bó lại phá lệ chuyên chú, làm cho hắn thậm chí có một loại áo giác, người trước mắt đã sắp không phải Hoàng đế cao cao tại thượng kia, mà chỉ là một trưởng bối quan tâm mình.
Mũi hắn chua xót, lời nói trong đáy lòng đột nhiên thốt ra, “Nhị oa, ngươi thật tốt với ta.”
“Đứa ngốc, xem ngươi nói mấy thứ ngốc gì thế! Ngươi không phải nói ta phải tốt với ngươi sao?” Văn Chân xoa xoa đầu của hắn, “Chú ý một chút gần đây đừng dính nước.”
“Nhị oa, Nhị oa, Nhị oa…” Ninh Vân Tấn tiến đên trước mặt hắn từng tiếng từng tiếng gọi, ngón tay bị băng bó vểnh cao cao.
Văn Chân chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình giựt giựt, rốt cục nhịn không được ở trên đầu của hắn gõ một cái, “Câm miệng, không cho phép gọi ta Nhị oa. Ăn cơm.”
Ninh Vân Tấn bưng bát nhỏ của mình cười ngây ngô, hắn vừa mới tỉnh ngộ lại, hiện tại người này cũng không phải là Hoàng đế cao cao tại thượng, mà là Nhị oa thần chí không rõ, đã có thuật hỗn loạn trí nhớ làm hậu thuẫn, mình hoàn toàn không cần như lúc trước thật cẩn thận.
Hắn tiến đến bên người Văn Chân, vui tươi hớn hở hỏi, “Nhị oa, ta vừa rồi có thể đã nhiễu máu ở trong cơm của ngươi, ngươi sẽ để ý chứ?”
“Ta hiện tại ăn thứ gì cũng là mùi máu tươi, để ý ngươi có thể lại tìm ra thứ khác ăn à?” Văn Chân trợn trắng liếc hắn, tức giận nói.
Ninh Vân Tấn sờ sờ mũi, “Ta đây cũng không có biện pháp.”
“Ăn cơm cũng lấp không được miệng ngươi.” Văn Chân liếc hắn, cúi đầu cầm muỗng ăn vào.
“Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng đụng vào trên cạnh, chỗ đó sắc bén.” Người thôn gia thêm đưa đồ vật vào tất nhiên không có khả năng là hoàn toàn không hao tổn gì, bên cạnh đều mẻ một ít chỗ, lúc trước Ninh Vân Tấn đặc biệt chọn riêng một cái như thế.
“Ngươi cho ta là ngươi à!” Văn Chân khịt mũi nói.
Ninh Vân Tấn hắc hắc cười với hắn, nhìn thấy hắn từng muỗng từng muỗng đem miếng nguyên liệu cháo ăn vào miệng, lúc này mới yên tâm!
Hai người bọn họ ở cạnh nhau môi lưỡi khẫu chiến, nhưng người ở bên ngoài nhìn vào chính là hình tượng một đại nam nhân bóc lột một tiểu hài tử. Chuyện là tiểu hài tử làm, thức ăn là tiểu hài tử tìm, khi ăn thứ đó tiểu hài tử chỉ có một chút, còn lại bị đại nam nhân kia vẻ mặt hung ác lạnh nhạt trào phúng, nhìn tiểu hài tử bộ dáng xinh đẹp mà nhu thuận kia bưng bát, thật sự là muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Nam tử trẻ tuổi kia nhịn không được trước, “Ta nói ngươi người này tại sao như vậy, một đại nam nhân ức hiếp tiểu hài tử thì tính là cái gì?”
Văn Chân mạc danh kỳ diệu bị mắng, âm trầm mà trừng mắt nam tử kia, khí thế kia của hắn vừa phát, đáng sợ đến mức nam tử hướng về nam nhân trung niên lui một chút.
“Ta nói huynh đệ này, xuất môn bên ngoài không dễ dàng, nhưng mà tiểu hài tử vội trước vội sau nhiều vất vả, chung quy phải để cho hắn ăn được chắc chắn một chút.” Mẫu thân trẻ tuổi kia cũng mở miệng, thần tình trách cứ nói, “Tiểu hài tử đang là thời điểm thân thể cao đó!”
Văn Chân lúc này mới hiểu được những người này làm sao một bộ bộ dáng bênh vực kẻ yếu, nhịn không được trừng mắt liếc tiểu tử bên cạnh cười đến lộ ra tám cái răng trắng.
Ninh Vân Tấn sau khi cười đủ rồi, Văn Chân chuẩn xác phân chút thức ăn cho mình, vội vàng bưng bát đứng lên, nói với những người khác trong phòng, “Mọi người hiểu làm rồi đó! Là bản thân ta chủ cần ăn nhiều như thế, hắn đang bệnh không làm được chuyện. Tức phụ của ta vừa rồi là đang quan tâm ta, hây, hắn chính là mặt ác tâm thiện như thế thôi, thương tiếc người cũng không hảo hảo trách móc.”
“Tức phụ nhi?” Mọi người trong phòng vẻ mặt cổ quái mà nhìn hai người bọn họ, Văn Chân mặt thì lại toàn bộ đều đen.
Ninh Vân Tấn đắc ý ngẩng đầu lên, “Đúng nha, cha ta định cho ta đồng dưỡng tức, xinh đẹp ha!”
Mọi người sắc mặt càng quái dị, dân gian Đại Hạ ủng hộ nam phong, Giang Nam Phúc Kiến hai nơi càng rất nhiều kết làm khế huynh đệ hơn, như thế không kỳ quái, nhưng một đôi này nhìn lại không giống như miệng tiểu hài tử nói.
Mẫu thân trẻ tuổi kia nhanh mồng nhanh miệng nói, “Ta phải nói ngươi làm đồng dưỡng tức còn không sai biệt lắm, nhìn ngươi da mềm thịt non, còn hầu hạ hắn giống với đại lão gia.” Nàng hướng tới phụ nhân bên kia bĩu môi, “Đó mới là bộ dáng đồng dưỡng tức đó!”
Nhìn tiểu tức phụ kia bộ dáng tận tâm tận lực hầu hạ thanh niên mặt rỗ cùng hành động vừa rồi của Ninh Vân Tấn thật là có chút tương tự, điều này đến lượt Ninh Vân Tấn buồn bực, bĩu môi ngồi xuống yên lặng ăn cơm, bộ dáng đáng yêu này chọc đến những người khác đều nở nụ cười.
Chỉ có thanh niên mặt rỗ kia rung đùi đắc ý, miệng vẫn luôn nhắc tới, “Hương dã ngu phu, xuẩn bất khả cập.”*
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
64 chương
4 chương
104 chương
196 chương
59 chương