Trùng Sinh Chi Quyển Lang
Chương 45 : Thử sức (nhất)
Cố Thiếu Cảnh giống như con Koala bám lên người Cố Viêm, sau đó thò tay vào túi áo anh trai lấy ra hai mươi đồng tiền, cười hì hì đem đến tủ lạnh của nhà nghỉ lấy ba chai sữa bò Tây Tạng. Bà chủ nhà nghỉ trả lại cho cậu năm đồng tiền thừa.
Cố Thiếu Cảnh ngậm một trai, đưa một chai cho Đường Viễn đang ngồi ở xích đu phơi nắng, chai còn lại đưa cho Cố Viêm đang ngồi nghịch di động ở ghế lười.
“Gấu mập!” Cố Thiếu Cảnh cắn ống hút, ngồi xuống ghế nằm, đôi mắt sau kính râm sáng ngời mà nhìn chằm chằm điểm đỏ trên cổ Đường Viễn. Trên đầu cậu như vươn ra hai dây anten, rađa khua khua thăm dò tình hình xung quanh, hỏi: “Cậu biết Từ Hải Ưng không?”
“Không biết.” Đường Viễn híp mắt suy nghĩ không trả lời, uống một ngụm sữa bò Tây Tạng, đẩy khuỷu tay Cố Thiếu Cảnh đang chọc chọc vào người mình ra, lúc này mới cau mày nói: “Có chuyện gì?”
Cố Thiểu Cảnh “Hư” một tiếng, chỉa chỉa Cố Viêm, ghé sát tai Đường Viễn, thần bí hề hề nói: “Anh Ưng cũng là một “Thái tử gia” đấy, bố của anh ấy rất lợi hại. Cậu chưa nhìn tin tức giải trí sao? Ảnh đế đề cử cậu cùng con bé Hoa Dung nào đấy gia nhập đoàn phim ǁTuyệt Sátǁ còn gì? Anh Ưng mà về nước, nhất định anh ấy sẽ tìm cậu thử sức.”
Đường Viễn quơ quơ chai sữa trong tay, miễn cưỡng hỏi: “Ai nói tôi muốn đi đóng phim thế?”
Cố Thiếu Cảnh ngẩn ra: “Mọi người đều nói như vậy a! Chẳng lẽ không đi?”
Đường Viễn cho cậu một ánh mắt “Vô nghĩa”, tùy tay ném chai sữa vào thùng rác, phát ra một tiếng “Đông”. Hắn lấy ra năm đồng tiền, ý bảo: “Lại đi lấy một chai cho tôi!”
“…” Cố Thiếu Cảnh nhanh chóng đem chai sữa uống hết, lại chạy đi lấy hai chai nữa về. Cậu bám lên người Đường Viễn, hỏi: “Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì a?????”
Không đợi Đường Viễn gõ trán tiểu Cảnh, Cố Viêm gần đó xoay người nói: “Tiểu Viễn, đó là một cơ hội. Đoàn phim Từ Hải Ưng mang về lần này rất tốt. Vả lại tiết mục biểu diễn ở tiệc tối của em đã gây chú ý cho cánh nhà báo, truyền thông rất quan tâm.”
Dừng một chút, Cố Viêm đột nhiên dậm một chân, trên màn hình điện thoại hiện chữ “game over” đỏ chót. Anh đặt điện thoại lên bàn gỗ, tiếp tục nói: “Người sáng tác nhạc cũng hát các ca khúc do mình sáng tác. Nhưng nếu em muốn tiến vào giới giải trí, đương nhiên là thử sức dưới ống kính máy quay càng nhiều càng tốt, được nhiều người chú ý, hâm mộ càng hay.”
“Không chụp, phiền toái.” Đường Viễn vươn tay giật kính râm của Cố Thiếu Cảnh, cố ý đem cổ hướng về phía trước, tay chỉ chỉ, híp mắt, ám chỉ hỏi: “Tiểu Cảnh, cậu cảm thấy hứng thú?”
Nháy mắt, mặt Cố Thiếu Cảnh đỏ bừng, miệng há thành hình chữ O, cậu nhìn nhìn Đường Viễn lại quay đầu nhìn Cố Viêm. Cuối cùng, cậu cắn răng, hùng dũng oai vệ, bàn tay to vung lên, đầy khí phách hiên ngang nói: “Cái kia… chuyện nối dõi tông đường Cố gia cứ giao cho em! Hai người cứ yên tâm đi! Từ nay về sau, anh chỉ cần chú ý mang theo chị dâu tiến thẳng về phía trước. Nếu hai người không sợ khó khăn trắc trở mà chiến thắng bố mẹ…. đương nhiên, còn có chị Lãnh Đông nữa. Em là một người cộng sản có đủ tư cách—— ÁAA!”
Không đợi Cố Thiểu Cảnh nói xong, Đường Viễn vươn tay đập thẳng vào đầu, ngắt ngay lời nói hùng hồn của Cố Thiếu Cảnh.
Bệnh thần kinh, trong lòng Đường Viễn nghĩ như vậy, khóe miệng lại không tự giác xuất ra một tia cười, thoảng qua rất nhẹ, ngay cả bản thân hắn cũng chưa phát hiện ra.
Mùa thu ở Lệ Giang thật ôn hòa, mặt trời ấm áp chiếu sáng từng ngõ nhỏ, ánh nắng xuyên thấu qua những tầng lá, dệt những mảng sáng trên ghế nằm.
Mỗi ngày Đường Viễn đều lười biếng như mèo, ăn no rồi phơi nắng, phơi nắng no rồi ngủ, ngủ no rồi lại ăn.
Ngẫu nhiên hắn sẽ động tay động chân chọc Cố Viêm phát hỏa, vừa đùa giỡn vừa phát uy. Phần lớn thời gian hắn lại ôm chai sữa bò Tây Tạng, cùng với Cố Thiếu Cảnh cuộn tròn trên ghế nằm.
Nhoáng lên một cái, máy bay cất cánh, một thời gian sau hạ cánh xuống đất.
Thành cổ Lệ Giang, người dân, hương vị bò Tây Tạng, khoai tây, ǁVi ái mêǁ, sinh nhật 18 tuổi của tiểu Cảnh, mỗi buổi sáng tỉnh lại đều cùng Cố Viêm rời giường, còn có cô Tuyết – bà chủ nhà nghỉ lưu luyến khi rời xa, khung cảnh trong nhà nghỉ, còn có con mèo Đại Hoàng mũm mĩm híp mắt… đều bị Đường Viễn bỏ vào địa phương mềm mại nhất trong lòng.
Khi ra khỏi sân bay, đập vào mắt hắn đầu tiên là Hướng Đông đang dựa người bên xe, đeo kính râm, hút thuốc.
Đã nhiều năm qua đi như vậy, Hướng Đông vẫn rất đẹp trai, không phải nét đẹp của tuổi trẻ, trên người anh luôn luôn toát ra loại khí chất khi sinh mệnh bị uy hiếp tang thương, bi tình cùng kiên cường. Đường Viễn nhìn chằm chằm Hướng Đông, lại nghĩ đến khuôn mặt cười hì hì của Du Hồng, trái tim đột nhiên như bị nhéo, đau đớn và khó chịu, đùi như bị tê, rốt cuộc bất động.
Cố Viêm nắm bả vai Đường Viễn, nhẹ nhàng bế ôm, khẽ cười nói: “Đừng miễn cưỡng, em muốn nói cho anh ấy biết thì nói, không muốn nói bây giờ thì sau này từ từ nói. Nếu anh Đông không có nhiệm vụ phải chấp hành thì anh ấy sẽ là vệ sĩ của em. Em đi đâu, anh ấy theo đó. Cái này là ngoại lệ nha, anh sẽ không ăn dấm đâu.”
Cố Thiếu Cảnh mệt phờ người, lên xe liền lệch người sang, gục đầu vào bả vai Đường Viễn ngủ mất.
“Chơi thế nào?” Hướng Đông nhìn kính chiếu hậu, Đường Viễn đang cúi đầu lục tìm ba lô, cười nói: “Tiểu Cảnh mệt vậy cơ à? Hơn nửa đêm còn gửi tin nhắn cho anh nói sinh nhật vui đến không thể vui hơn được nữa. Đúng rồi, phải về đại học A đúng không? Nghe nói mỗi ngày đám phóng viên kia đều cắm chốt ở đó đấy.”
Cố Viêm cười nhẹ nhàng, nói: “Lệ Giang đúng là một địa phương tốt! Về sau em sẽ đến đó đặt mua hai phòng ở, nuôi hai chú chó, cho anh một phòng đó!”
Hướng Đông “Ha ha” cười hai tiếng, vòng tay lái, xe ô tô hướng sở chỉ huy Viêm Hổ chạy tới.
“Ai, Tiểu Viễn đúng không?” Hướng Đông tháo kính râm, hướng kính chiếu hậu cười cười, nói: “Thạch Phi phân công anh sẽ là vệ sĩ của em. Không biết Thạch Phi có biết không nhỉ? Em chính là sếp mới của cậu ấy.” Nói xong, anh còn không quên dùng ánh mắt ý vị sâu xa mà nhìn Cố Viêm.
Trong lòng Cố Viêm đặc biệt muốn cười, cơ hồ đoán được một ngày không xa nào đó, khi Hướng Đông biết Đường Viễn chính là Tuyết Lang, chắc chắn miệng sẽ thành chữ O, sau đó như bị sấm sét đánh trúng mà nước mắt giàn dụa.
“Cái này…” Đường Viễn chỉ gật gật đầu, hắn nhìn kính chiếu hậu, nắm chặt quyền lắc lắc tay, nói: “Tặng anh.”
Hướng Đông sửng sốt, lặp lại hỏi: “Anh?”
Đường Viễn “Ừ” một tiếng, nắm tay đưa tới, cười lộ ra hàng răng cửa, nói: “Quà a!”
Hướng Đông ngẩn ngơ, vươn tay đi qua. Đường Viễn mở bàn tay, một cái dây chuyền có mặt màu đỏ in một đầu bò tươi cười, bụng có chữ “Phúc” rơi xuống lòng bàn tay anh.
Hướng Đông: “…”
“Đây là vật do một cụ già người dân tộc Naxi làm, tượng trưng cho bình an.”
Hướng Đông để trần nửa người trên, cơ bắp nổi lên hoàn mỹ biểu hiện lực lượng, trên lưng còn vài vết sẹo sâu nông không đồng nhất, mang một vẻ đẹp đầy nam tính của quân nhân. Anh vừa mới tắm rửa xong, tùy tay xoa xoa tóc, đem khăn mặt ném vào giỏ, nhìn chiếc dây chuyền trên đầu giường, lại nhớ đến lời nói của Đường Viễn, không khỏi bật cười: “Trẻ con đúng là trẻ con!”
Hướng Đông đem chiếc dây chuyền treo lên cạnh bức ảnh chụp trên tủ đầu giường, chữ “Phúc” nhoáng lên một cái.
Trong ảnh chụp là ba thiếu niên, tất cả đều mặc một bộ đồng phục huấn luyện màu đen, cươi cười rạng rỡ, kề vai sát cánh, niên thiếu kinh cuồng quyết đổ máu không đổ lệ.
“Báo bình an, về sau khi đi Lệ Giang, tôi sẽ mang về cho hai người hai cái như vậy nha, cầm chơi.” Khóe mắt Hướng Đông mang ý cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, anh dùng ngón tay chạm vào ảnh chụp, sờ sờ gò má Tuyết Lang, lại chạm nhẹ vào trán Du Hồng, sau đó hướng lên giường nằm, ngủ.
“Em không thể đổi cái khác sao? Sao lại giống nhau như đúc thế này?” Cố Viêm vô cùng không vừa lòng mà trạc trạc cái đầu bò, càng xem càng không vừa mắt, quay đầu hướng vào phòng khách quát: “Cố Thiếu Cảnh! Vặn nhỏ tiếng lại ngay! Ồn chết người rồi!”
Cố Thiếu Cảnh ôm một túi khoai tây chiên, đảo cặp mắt trắng dã, đem âm lượng ti vi vốn không to gì, lại tiếp tục giảm xuống, nhỏ giọng: “Không ăn dấm, không ăn dấm? Hứ, em xem anh không ăn dấm thì không mang họ Cố…”
“Cậu làm gì?” Đường Viễn từ trong phòng tắm đi ra, lạnh lùng mà nhìn Cố Viêm.
Cố Viêm vừa nhìn Đường Viễn vừa nói: “Không có gì…” Hầu kết động động, ho khan hai tiếng, lại mặt dày mày dạn nói: “A, không làm gì thì anh không thể vào đây sao? Anh là lão công của em a! Hơn nữa, mỗi ngày ở Lệ Giang anh đều ôm em ngủ, đã thành thói quen rồi, không ôm không ngủ được.”
Đường Viễn không nói chuyện, tự thu thập xong, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Cố Viêm, bỏ dép lê leo lên giường, một cước đem Cố Viêm đá xuống, tắt đèn đi ngủ.
Cố Viêm: “! ! !”
“Cố Thiếu Cảnh! Con mẹ nó, mày vặn nhỏ cái ti vi xuống ngay cho anh! Tắt ngay!” Cố Viêm như bị bàn Êtô gắp mông, đi đi lại lại trên tầng hai, một bụng lửa giận phun đến phun đi.
(Êtô (bàn kẹp) là dụng cụ dùng để kẹp chặt chi tiết trong quá trình gia công của nghề nguội.)
Khóe miệng Đường Viễn nhếch lên một độ cung rất nhỏ, những mệt mỏi trong hành trình du lịch vừa rồi như bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) đánh úp, hắn rất nhanh liền ngủ. Nửa đêm, Cố Viêm rón ra rón rén đi đến giường của hắn. Đường Viễn cũng chỉ là bán híp mắt nhìn Cố Viêm, đưa chân đá hai cái, trở mình, tiếp tục ngủ.
Vì thế, Cố Viêm cảm thấy mỹ mãn mà leo lên giường, ôm Đường Viễn vù vù ngủ. Thẳng đến ngày hôm sau, khi Viêm tiểu đệ ngẩng cao đầu chọc chọc vào mông Đường Viễn, khí thế của Đường Viễn nháy mắt bộc phát. Hậu quả là, Cố Viêm đang mơ giấc mơ đẹp lập tức bị đá văng xuống sàn nhà.
“Đường Viễn, đây là người đại diện của cậu, A Mỹ.” Thạch Phi đeo một gọng kính màu vàng, thanh âm nghiêm cẩn trầm ổn, ngồi ở trước bàn làm việc, vừa nói vừa nhận văn kiện của trợ lý.
Đường Viễn dùng đầu ngón chân cũng biết, Thạch Phi cùng cái người tên A Mỹ này đến tám phần là người của căn cứ, có tài năng đặc biệt cùng thiên phú ở mặt tài chính thương nghiệp.
“Xin chào, Đường Viễn!” A Mỹ là một cô gái trẻ tuổi, tóc ngắn, bộ dạng rất thanh tú, cười rộ lên nhìn rất vô hại, nói: “Hy vọng tương lai chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp!”
Đường Viễn hướng cô cười cười, chào hỏi.
Thạch Phi nhìn đồng hồ, đem văn kiện gập lại, hướng Đường Viễn nói: “Buổi chiều ngày mai, đạo diễn Từ sẽ tự mình thử sức cậu. Kịch bản tôi đã đưa cho A Mỹ. Chốc nữa cô ấy sẽ đưa cậu đi ăn một bữa cơm ở công ty. Có cái gì không hiểu, cậu cứ hỏi A Mỹ. Tôi hy vọng cậu sẽ chuẩn bị tốt cho buổi quay thử lần này, vai nam số 2 của ǁTuyệt Sátǁ là một nhân vật rất đáng xem, tuy rằng không xuất hiện quá nhiều, nhưng diễn vai này rất tốt, rất máu lửa đấy!”
Chờ Đường Viễn cùng A Mỹ đi ra ngoài, Thạch Phi mới nhẹ nhàng thở ra, nhấn một chuỗi dãy số, nhăn nhó nói: “Sếp ơi, cả huấn luyện viên Hướng Đông cũng bị ngài phái làm vệ sĩ của cậu bé này rồi, A Mỹ cũng nhất định phải phái sang sao? Công ty thật sự…. thật sự thiếu rất nhiều vệ sĩ tốt a! Còn có, sếp ơi, anh trai cậu bé này cũng có rất nhiều vấn đề a! Cậu ta cứ như có mười vạn câu hỏi vì sao bám tôi hỏi chíu chít ấy! Ai? Sếp? Sếp ơi….”
Cố Viêm phi thường khoái trá mà đặt điện thoại xuống bàn, chính thức chấp chưởng BOF.
.
.
.
Người Naxi hay Người Nạp Tây (Giản thể: 纳西族, Phồn thể: 納西族, Bính âm:Nàxī zú, Hán Việt: Nạp Tây tộc; Tên tự gọi: ¹na²khi) là một trong 56 dân tộc được công nhận tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, dân tộc này chủ yếu sống trên vùng núi Himalaya ở tây bắc Vân Nam, cũng như tây nam Tứ Xuyên.
Tổng dân số: 300.000
Khu vực đông người sinh sống: Tứ Xuyên, Vân Nam
Ngôn ngữ: Naxi
Tín ngưỡng: Dongba, Phật giáo Tây Tạng, Đạo giáo
Người Naxi có nguồn gốc từ Tây Tạng, và cho đến gần đây vẫn duy trì các mối liên hệ giao thương mối liền với Lhasa và Ấn Độ. Theo phân loại của CHNDTH thì dân tộc này còn bao gồm cả ngươig Musuo. Tuy nhiên, mặc dù có nguồn gốc tương tự và giống nhau với những đặc điểm chung về ngôn ngữ, hai nhóm hiện nay có văn hóa khác biệt, người Naxi chịu nhiều ảnh hưởng của văn hóa Hán, còn người Mosuo chịu nhiều ảnh hưởng của văn hóa Tây Tạng. Người Naxi được coi là chịu ảnh hưởng lớn của cả người Hán lẫn người Tạng. Đặc biệt là trong âm nhạc.
Lịch sử: Người Naxi được tin là có nguồn gốc từ những người Khương sống du cư, một dân tộc định cư trên cao nguyên Tây Tạng vào thời cổ. Trong thời nhà Tùy và nhà Đường, người Naxi được gọi là Mosha-yi, hay Moxie-yi. Chỉ sau khi CHNDTH được thành lập, họ mới được gọi chính thức là Naxi.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
14 chương
10 chương
12 chương
38 chương
24 chương