Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ
Chương 11 : Chợ đồ cổ (3)
Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Nội dung phần một của hội giao dịch là tự do đấu giá, mọi người đấu giá vài vật phẩm được bày trên sân khấu, sau khi kết thúc giao dịch đồ vật trên đó thì có thể đi mua những vật phẩm tại bàn giao dịch xung quanh sân khấu kia.
“Chúng ta hôm nay muốn đấu giá một vật phẩm được cất giữ, là một chiếc lọ thuốc hít cuối đời Thanh với họa tiết hồ sen, giá quy định 800, nếu hứng thú có thể bước lên sân khấu giám định, sau đó ra giá!”
Người chủ trì vừa dứt lời, liền có không ít người sưu tầm dồn dập muốn lên sân khấu, Đường Linh đi theo ông Ngụy cũng đi lên đó, thấy không ít người cầm các loại công cụ giám định để đánh giá.
“Lọ thuốc hít hoa sen này nét vẽ tỉ mỉ, màu sắc diễm lệ, chất liệu tinh xảo, ý họa sinh động, xác thực là không tệ!”. Một ông cầm trong tay cái lúp nói.
“Ồ! Lọ thuốc hít hồ sen này là kiểu vẽ nội họa!”. Lại một người bình luận.
“Kiểu bút pháp này nhìn như xuất từ thủ pháp của một nhà nội họa cuối thời kỳ nhà Thanh, Diệp Anh đại sư a! Nếu như là tác phẩm của Diệp đại sư, vậy thật đáng giá tiền!”
“Diệp Anh đại sư? Diệp đại sư chẳng phải sử dụng hoa và chim làm chủ đạo sao? Tôi thấy lọ thuốc hít không thật!”
“Hử? Dưới đáy lọ thuốc hít có khắc chữ a! Diệp Anh trứ ( tác phẩm)!”
“Diệp Anh?”. Ông tay cầm kính lúp lắc đầu một cái, tiếc hận nói, “Đáng tiếc! Còn tưởng rằng gặp phải hàng thật, vậy mà là hàng nhái!”
“Hàng nhái? Nói thế nào?”
“Thứ nhất, Diệp Anh Diệp đại sư chủ yếu đều dùng hoa và chim làm chủ đề, thứ hai, Diệp đại sư đều là lấy tự khắc tên, Diệp Anh, tự là Quan, cho nên các tác phẩm của ông đều dùng hai chữ Diệp Quan để khắc!”
“Đúng vậy, ông Lý nói không sai, trong tay tôi có một cái lọ thuốc hít xuân hoa nguyệt dạ, chính là chạm khác hai chữ Diệp Quan! Lọ thuốc hít giá 20 vạn đó! Cái này mới nhiêu tiền? 800 tệ!”
“Aiz! Thì ra là hàng nhái! Không đáng giá a! Không đáng giá!”
Mọi người giám định một vòng, phần lớn đều đi xuống, bỏ qua đấu giá, trên sân khấu chỉ còn dư lại mấy người còn đang suy nghĩ.
Đường Linh thấy ông Ngụy không có ý muốn đi xuống, cũng không động đậy, đứng ở trên sân khấu chờ nhìn đấu giá.
Người đấu giá không nhiều, lọ thuốc hít hồ sen cuối đời Thanh này cuối cùng được ông Ngụy dùng 1.200 tệ để mua về, lúc ông Ngụy trả tiền xong, nhóm người vừa mới vây quanh giám định lọ thuốc hít trên sân khấu mới dồn dập vây lại.
Đầu tiên ông Ngụy cúi nhìn Đường Linh, bên môi Đường Linh vẫn mang theo nụ cười mỉm thản nhiên, con nhóc này vậy mà lại giữ được bình tĩnh, tất cả mọi người đều nói là hàng nhái, ông mua về, nhóc này thế mà không hiếu kỳ!
“Tiểu Đường không hiếu kỳ?”. Ông cũng thật sự nhìn không thấu cô gái nhỏ này.
Đường Linh chớp mắt mấy cái, “Rất hiếu kỳ a!”. Dừng một chút mới nói, “Chẳng qua cháu hiếu kì là, lúc nào cháu mới có được ánh mắt độc đáo giống ông nội Ngụy!”
Đường Linh vừa nhìn lọ thuốc hít, đã biết là hàng chính phẩm, đó là cô dựa vào “dị năng” để nhận định, nhưng ông Ngụy lại dựa vào chính học thức uyên bác, nhãn quang độc đáo để phán định! Đối với điểm ấy, Đường Linh quá mức bội phục ông!
Ông Ngụy bật cười ha ha, “Không hổ là đứa nhỏ mà Ngụy lão ta coi trọng, Tiểu Đường quả nhiên không phải tầm thường!”. Phải biết riêng chỉ nói tâm tính Đường Linh có thể nhẫn nhịn giữ vững bình thản như vậy, cho dù là người trưởng thành cũng chưa chắc!
“Ngụy lão, loại hàng nhái này sao ông lại mua?”. Tại chợ đồ cổ bên này, người trong ngành gặp riết cũng quen thuộc.
“Ha ha, hiếm khi gặp phải tác phẩm của Diệp đại sư, giá lại hời, kiểm lậu đương nhiên không thể bỏ qua!”. Giọng nói ông Ngụy nhẹ nhàng, khí thở càng trầm ổn!
“Ồ? Ngụy lão có kiến giải khác ư?”. Ông Lý cầm kính lúp ánh mắt sáng lên, phải biết ông Ngụy cũng là nhà sưu tập thâm niên, hoặc là ông Ngụy có sự hiểu biết rất sâu về lọ thuốc hít!
“Kiến giải thì không dám nói, chẳng qua tôi biết được, Diệp Anh từ khi 13 tuổi bắt đầu làm nội họa, phải biết cổ nhân phải hành lễ nhược quán thành niên, mới có tự là Quan, mà Diệp Quan Chi lại là tên của Diệp Anh sau khi trưởng thành, đáy lọ thuốc hít này khắc Diệp Anh trứ, chỉ rõ đây là tác phẩm lúc vị thành niên của ông ấy, mặt khác, khi Diệp Anh chưa thành danh đều dùng hồ sen làm tài liệu vẽ, hiện nay tác phẩm trên thị trường chủ yếu là hoa và chim, đều là các tác phẩm sau khi ông ta thành danh!”. Ông Ngụy phân tích tỉ mỉ, mọi người nghe xong bỗng nhiên tỉnh ngộ, thập phần bội phục kiến thức uyên bác của ông Ngụy!
“Nhãn lực của ông Ngụy, Lý lão ta tự thẹn không bằng a!”. Ông Lý cũng coi như người có tư lịch thâm hậu, hôm nay nhìn sót rồi!
Ông Ngụy cười sang sảng, an ủi ông Lý nói, “Lý lão không cần khiêm tốn, tác phẩm trước đây của Diệp Anh vô cùng ít, cơ hồ không có lưu truyền ra ngoài, tôi cũng chỉ là trong một lần hội giao dịch từ chỗ đại sư Diệp Hoằng Nghị mới biết được, đại sư Diệp Hoằng Nghị chính là truyền nhân của nội họa Diệp thị, vì vậy mới rõ được ngọn ngành!”
“Thì ra là thế! Thì ra là thế a!”. Lý lão tràn đầy cảm khái!
Đường Linh nghe thật cẩn thận, kinh nghiệm thứ này không phải có thể học được từ trong sách, nghe nhiều nhìn nhiều là chuyện cấp bách Đường Linh hiện tại cần làm.
Do mọi người nhìn sót lọ thuốc hít hồ sen kia nên vài vật phẩm kế tiếp, sẽ càng thêm cẩn thận giám định.
Những vật phẩm kế tiếp có mâm sứ Cảnh Đức Trấn trong thời kì Khang Hi, “Mặc Mai” của Ngô Xương Thạc thời kỳ dân quốc, kính viễn thị Tam giảo bằng đồng đầu thời nhà Đường, lư đồng cuối Đường, cùng với bức tượng đồng nhũ kim Đại Nhật Như Lai thời Khang Hi…, đương nhiên trong đó có thật có giả.
Đường Linh theo sát bên người ông Ngụy, mỗi lần đấu giá một món đồ cổ, ông Ngụy liền sẽ cho giảng tri thức đồ cổ cho Đường Linh, Đường Linh nghe rất nghiêm túc, ông Ngụy càng nói càng nhiều, dần dần Đường Linh cũng đưa ra được vài chỗ nghi vấn với đồ cổ, ông Ngụy nghe thấy mà trong lòng chấn động không thôi! Đối với Đường Linh một người không hiểu nghề mà nói, chỉ nghe ông đánh giá vật phẩm, liền có thể tự mình phát hiện ra kẽ hở của hàng nhái, đúng là hiếm thấy! Ông chỉ có thể cảm thán ở trong bụngg, hậu sinh khả úy a!
Trong các vật phẩm có vài món là chính phẩm, thế nhưng ông Ngụy lại không ra tay, dùng lời của ông Ngụy để nói, ông sưu tầm chỉ cầu chất không cầu lượng! Cái lọ thuốc hít hồ sen kia là tác phẩm lúc đầu của Diệp Anh, trên thị trường hiếm thấy, ông Ngụy cho rằng càng cất giữ càng có giá trị.
Còn như bức tượng phật đồng Đại Nhật Như Lai, đúng là chính phẩm, cuối cùng bị Lý lão dùng 500 ngàn đấu giá mua được, đấu giá thành công Lý lão ôm về tượng Phật, cười híp mắt vui vẻ như đứa bé, chắc là cực kỳ thích!
Tất cả vật phẩm được đấu giá xong, lúc này trên đài đi tới một người đàn ông trung niên, khoảng chừng hơn 40 tuổi, có chút phát tướng, mà Đường Linh chú ý tới là vì thấy được sắc mặt ông ta ảm đạm, quanh thân vây quanh một luồng hắc khí nhàn nhạt.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
83 chương
82 chương
14 chương
24 chương
10 chương
11 chương
27 chương
106 chương
100 chương