Nghiêm Ngọc Thành và cha từ tỉnh thành vinh quy bái tổ không lâu, gặp phải một chút không thuận lợi. Công xã Phong Lâm, một vài xã viên khai thác than trái phép đã xảy ra sự cố. Công xã Phong Lâm tiếp giáp với Công xã Hồng Kỳ, cũng là do khu Đài sơn quản lý. Thuộc mỏ than thất nhât, khu vực khai thác quặng ba, tầng than ở đây tương đối mỏng, số lượng dự trữ phong phú, đem đến cho công việc khai thác than rất nhiều thuận lợi. Có lẽ cũng không cần phải dùng nhiều đến những công cụ hiện đại hóa, tập chung hơn 10 tổ lao động tráng kiện, đem theo cuốc, xẻng, mấy cái gầu xúc, thì đã có thể bắt đầu khai thác rồi. Cách đỡ tốn công sức nhất, thuận tiện nhât là tìm một địa điểm che khuất, đào hầm lò thông qua khu vực khai thác quặng, đến vỉa lò không thường dùng, lợi dụng những đường hầm mỏ vốn có, trực tiếp khai thác. Nếu như chọn vị trí đúng, mỗi người mỗi tôí có thể đào được 1-2 trăm cân than đá thì cũng dễ như trở bàn tay, đó cũng có thể kiếm được ít tiền rồi. Đương nhiên, lựa chọn cách ẩn trốn này cũng rất nguy hiểm, nói tóm lại, những vỉa lò không thường dùng đều là đã bỏ qua giai đoạn chuẩn bị, tồn tại rất nhiều những hiểm nguy, thậm chí một vài đường hầm những cột chống trong đấy đã bị ăn cắp nhiều, không cẩn thận thì sẽ bị sập hầm. Hành vi ăn trộm than như thế này, tại trạm khoáng sản Bảo Châu mỗi mỏ than đều lại tồn tại ở những mức độ khác nhau. Hầm mỏ thất nhất là nguy hiểm nhất. Do đó bộ phận chuyên môn bảo vệ trong hầm đã tổ chức một đôị bảo vệ hầm, thường niên đi tuần tra. Chỉ có tập trung tại khu vực khai thác là nhiều, địa vực rộng lớn, xã viên tại đó lại thông thuộc địa hình, người của đội bảo vệ thì lại ít, chú ý tới phần đầu thì phần cuối lại thiếu, thường thường mỗi khi đội bảo vệ đi qua thì những âm thanh đào mỏ trộm lại vang lên. Mỗi năm đều vì những việc khai thác trộm này mà đã xảy ra vài cuộc tranh chấp quy mô nhỏ, xử lý rồi nhưng họ vẫn không sửa. Có lẽ đã trở thành căn bệnh mãn tính của huyện Hướng Dương, lãnh đạo đều vì việc này mà đau đầu. Nhưng lần này, động tĩnh dường như thiếu chút nữa là to chuyện, mấy người bị thương, còn có một người thương tích vô cùng nặng, đưa vào bệnh viện khu Đài Sơn. Việc khai thác trộm này phần lớn đều được tiến hành vào buổi tối, việc tranh chấp và tai nạn đương nhiên cũng xảy ra vào ban đêm. Nghiêm Ngọc Thành biết được tin trước khi đi làm ca sáng. Chịu ảnh hưởng của tôi, hai vị chủ nhiệm rõ ràng cũng sẽ thi thoảng dậy sớm, tập thể dục nửa tiếng đồng hồ. Nói là tập luyện, kì thực phần lớn thời gian là đứng một bên xem loạn. Nghiêm Ngọc Thành đặc biệt thích tôi bị Lương Khoa Trương “Ngược đãi” Dựa theo cách nói của anh ta là “Ác với người tự có người ác lại" Câu nói này đã kéo tôi và Lương Khoa Trường vào đó, hai thầy trò chúng tôi hoàn toàn không thoải mái gì. Chẳng qua người ta vẫn là những người trong tay nắm được con dấu chính thức, những loại tôm tép nhỏ bé như chúng tôi cho dù có có tực giận cũng không dám nói ra. Tôi càng không hiểu, nha nội này ôn hòa, khiêm tốn, thận trọng tuân thủ lễ nghi, từ lúc nào lại trở thành “ Ác nhân” rồi? nhạc phụ đại nhân đưa ra những lời nhận xét thế này, quả nhiên làm cho người ta rất không phục. Ngoài mã bộ xung quyền, hít đất trăm cái, đứng lên ngồi xuống trăm cái, Lương Khoa Trường lại cho tôi tăng thêm thời gian tập luyện vận khí trong 20 phút, vẫn là đứng thăng bằng hai chân, hai măt khép hờ, hai tay nắm chặt khẹp vai vai, dùng mũi vận hít thở, vận khí xuống đan điền. Trong thời gian ngắn ngủi. Dựa theo cách nói trong tiểu thuyết Vũ Hiệp, đây là pháp môn cơ bản của nội công nhập môn. Đương nhiên, tôi không đến mức bát quái như vậy, người tin tưởng vào những lời quỷ quái nếu như nội công luyện đến độ sâu thì có thể “hoa bay lá rơi cũng có thể làm thương người”. Mỗi ngày sáng trưa tối vận khí 20 phút, ngoài bụng thi thoảng kêu ra, tạm thời vẫn chưa thấy được những chỗ kì diệu gì. Nhưng Lương Khoa Trường kiên trì bảo tôi làm như vậy, tự mình sẽ có cách. Người ta một quyền đánh vỡ ba viên gạch đỏ, mà không bị thương tích gì, là chính mắt tôi nhìn thấy, lời nói hoàn toàn chuẩn mực thôi? Ăn xong bữa sáng, Nghiêm Ngọc Thành và cha liền cầm chồng túi công văn đi làm, tôi cũng theo đi ra khỏi nhà. Cửa hàng buôn bán của tôi, Phương Văn Thích lại nhập thêm 10 bộ linh kiện tivi, nhưng lần này là nhập của Nam Kinh và Quảng Châu. Vì nếu tiếp tục nhập hàng của Thượng Hải và Thiên Tân với số lượng lớn như vậy thì sẽ gây nghi ngờ cho người ta. Lúc này làm kinh doanh cá thể, cũng giống như nhảy nhót trên những sợi dây thép, cẩn thận không phạm phải sai lầm lớn. Đến năm sau, tình hình sẽ có những biến đổi, có thể chính thức làm giấy phép kinh doanh, những băn khoăn sẽ không nhiều như thế. Tôi phải nhanh chóng đi lắp ráp ngay, giành toàn bộ thời gian nghỉ hè khó có này để kiếm thêm chút tiền, có thể đây chính là thùng vàng đầu tiên trong sự nghiệp buôn bán sau này của tôi. Thấy tôi vội vàng quay đầu đi như vậy, Nghiêm Ngọc Thành có chút kì lạ : “Tiểu Tuấn, hôm nay lại không đi học, sao lại ra ngoài sớm như vậy?” Tôi kiếm thêm chút tiền tại cửa hàng, cha cũng biết chút ít (đương nhiên ông cũng không biết tôi bây giờ đã là ông chủ giàu có của huyện Hướng Dương này). Nhưng Nghiêm Ngọc Thành thì không rõ. Cho dù quan hệ tốt ,cũng không cần việc gì cũng phải trình báo. “Đi tới phố cổ cùng học sửa chữa vô tuyến điện với người ta” Tôi cũng tiện mồm mà nói thế thôi, nửa giả nửa thật. Nghiêm Ngọc Thành này lại tin là thật, cha trước đây cũng xuất thân từ người làm kĩ thuật, truyền lại những điều này cho con trai cũng là điều dễ hiểu. “Hả, cháu còn phải học nữa sao? Đã biết sửa tivi rồi mà” Tôi mếu máo, trả lời lại: “Bác, cháu giống bác Châu, là một người mù về kĩ thuật. Tivi và vô tuyến điện vốn không phải là việc giống nhau.” Da mặt Nghiêm Ngọc Thành vốn dày, nhưng lúc này cũng khó tránh hơi đỏ lên. May mà tôi kéo kéo Châu tiên sinh vào cuộc, làm cho lòng ông ta thoải mái một chút. Cha cười cười mắng: “Đứa trẻ này, không biết lớn biết nhỏ gì cả.” Nghiêm Ngọc Thành đang nghĩ cách làm tôi khó chịu đựng nổi một chút, thì thấy thư ký của ông ta Tiếu Chí Hùng vội vàng chạy lại. "Nghiêm chủ nhiệm, Liễu chủ nhiệm, Phong Lâm công xã tối hôn qua lại xảy ra xảy việc giữa xã viên khai thác trộm than với đội bảo vệ khu vực mỏ thất nhất, có mấy xã viên và nhân viên bảo vệ bị thương, trong đó có 1 người bị thương rất nặng, đã đưa đến bệnh viện Đài Sơn rồi…….” “Hả, thương nặng như thế sao, có nguy hiểm tới tính mạng không?” Nghiêm Ngọc Thành vô cùng kinh ngạc. Tôi lặng lẽ gật đầu, Nghiêm Ngọc Thành không hỏi tới việc khai thác trộm, mà hỏi trước tới hao tổn tình cảm, quả nhiên có thánh nhân còn sót lại. “Bây giờ vẫn không biết.” “Anh lập tức gọi lái xe đánh xe lại đây, chúng ta đến bệnh viện Đài Sơn thăm, nếu không được, thì chuyển đến bệnh viện Nhân Dân.” “Vâng…” Tiêu Chí Hùng lại vội vàng quay người chạy đi. Nghiêm Ngọc Thành cùng cha hai mắt nhìn nhau, thần sắc cả hai rất căng thẳng. Trong chốc lát, xe jeep đã đến, cha nói: “Nếu không, tôi cũng cùng đi thăm, tiện thể đi tìm hiểu tình hình tiến triển của “Đại tuyên truyền đại thảo luận” ở khu Đài Sơn”. “Ừm, thế cũng được” Xe jeep đầy bụi, tôi lại không hề chú ý tới việc này. Cái gọi dựa núi ăn núi, với tư cách là một huyện lớn về nông nghiệp tài nguyện khoáng sản phong phú mà xã viên thì lại nghèo, phát sinh loại tình hình chẳng có gì lạ. Trong kí ức của tôi, sự việc khái thác trộm này ngày càng nghiêm trọng, đến sau những năm 90, thì những hầm lò than nhỏ này phổ biến khắp nơi, mỗi năm trung bình cứ khoảng hơn 2 người tử vong vì những việc như thế này. Như bây giờ việc này, chuyển đến mười mấy năm sau, có lẽ là không đáng kể, căn bản không có người trong huyện báo cáo lên. Cần hay không làm kinh động tới những lãnh đạo huyện, còn cần nói thêm. Tôi vội vàng chạy tới ngõ cũ, một khách hàng đã đứng đó đợi rồi. Con trai của người này sắp kết hôn, bên nhà gái thách cưới 1 chiếc ti vi. Ông ta hôm qua đã qua, nhưng không may là cửa hàng không có hàng. Ông ra nói hôm nay nhất định phải lắp cho ông ta một chiếc. Sợ lại có người khác đến mua trước cho nên ngay từ sáng sớm đã ngồi đây đợi rồi. Trong những ngày này Phương Văn Thích và anh hai bị tôi nhồi nhét cho một loạt những kiến thức về lý luận, cũng có chút tiến bộ. Nhưng thời gian quá ngắn, vẫn chưa tham gia công việc được. Công việc lắp ráp vẫn là tự tay tôi lắp đặt. Hai người đó sợ tôi lên măt thầy giáo răn dạy và quở mắng, cho nên rất chịu khó cần mẫn, tối hôm qua đã sắp xếp những linh kiện cần thiết ra, chỉ đợi tôi tới lắp thôi. Vị khách đó thấy người cầm dao là một đứa trẻ,cho nên cảm thấy vô cùng kinh ngạc. “Đây là em họ của tôi, học sửa chữa với tôi, để nó rèn luyện tay nghề một chút.” Phương Văn Thích giải thích như vậy. Vừa nói vừa nhìn tôi. Tuy là tôi bảo anh ta nói như vậy, rốt cuộc danh phận thầy trò đảo lộn lại chỉ có chút thiếu tự tin. “Nó được không?” Người khách hơi chút nghi ngờ. “Yên tâm yên tâm, nhất định được. Lắp xong chúng tôi sẽ kiểm tra lại, kiểm tra không có vấn đề gì thì để ông mang đi.” Tôi không tranh luận, đề cao người này lên. Tự nhiên sẽ tất cả thuận lợi hơn. “Cha, tình hình người bị thương thế nào rồi?” Tối hôm qua trở về nhà, tôi liền tiện miệng hỏi. “Ừ, tương đối nghiêm trọng, đã chuyển lên bệnh viện Nhân Dân rồi.” “Có nguy hiểm tới tính mạng không ạ?’’ “Không đâu, chỉ gãy chân trái thôi.” “Rốt cuộc là việc như thế nào ạ?” Dù sao không có việc gì, cha càng phải dứt khoát nói vài câu với tôi. Xã viên bị thương đưa vào bệnh viện họ Lương, tên là Lương Quốc Thành, hơn 40 tuổi, xã viên đại đội Lâm Phong công xã Lâm Phong. Tối hôm qua cùng với mấy xã viên khác của đại đội cùng đi khai thác than trộm. Sáng sớm hôm nay khi đang vận chuyển “Đồ ăn cắp” thì gặp đội tuần tra. Trước tình hình này những xã viên đó thường bỏ của chạy lấy người cứ chạy đã rồi nói gì thì nói sau. Đợi cho đến khi đội tuần tra đi rồi thì lại nghĩ cách để tiếp tục vận chuyển. Đội tuần tra này có ý định sẽ bắt vài tên “Trộm trâu bò”này lập công, cho nên âm thầm tiếp cận, đợi khi xã viên nhận ra có sự khác thường thì đã rơi vào vòng vây rồi. Đội bảo vệ một tay “ Tường đồng hơp vây” quả thật rất giỏi, chỉ tiếc là bỏ xót một đường, đó chính là Danh Phong của công xã Lâm Phong. Dân Phong công xã Lâm Phong vô cùng dũng cảm, rất có “Man tử” di phong. Trong luyện võ công đang thịnh hành thế “Vũ Bả” xuất ra rất nhiều âm thanh vang dội. Sư phụ của tôi Lương Khoa Trường đang là nhân vật đại biểu trong số đó. Những xã viên khai thác trộm đó thì lại không phải là thế vũ bả, không có thân thủ tuyệt kỹ. Chẳng qua thân đã là một xã viên của công xã Lâm Phong, tính cách cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều, không muốn khoanh tay chịu trói, khi đó liền cứng đầu vung loạn cái cuốc đối chọi lại với đội bảo vệ. Đội bảo vệ khoáng sản cuối cùng là đơn vị chính phái có tổ chức có quy luật, thành viên phần lớn đều là những người trẻ tuổi khỏe mạnh, huấn luyện có quy củ, một hồi giao chiến, bên phía những kẻ khai thác trộm không thể tiếp tục nữa , vung mấy cái đòn gánh, đành tay trắng mà chạy thoát thân. Cái người Lương Quốc Thành này lại đen đủi, tuổi đã cao, chân tay cũng không nhanh nhẹn nữa, trong cuộc giao tranh này đã ăn không biết bao nhiêu quyền thuật, côn gậy, chân trái bị đánh trúng “ rắc” một tiếng, chân đã gãy xương rồi. Bất luận là “ Khai thác chính thức” hay “ Khai thác trộm”, đào than đều là những hoạt động cần tới sưc lực. Đào than cả một buổi, Lương Quốc Thành vừa mệt vừa đói, hơn nữa lại quá kinh sợ, lại bị thêm một trận đánh như vậy, ngay lập tức liền ngất lịm đi. Tình hình hỗn loạn, đôi bảo vệ cho rằng đã xảy ra việc liên quan tới tính mạng .Tuy nói bảo vệ tài sản nhà nước không chịu tổn thất , dẫu sao đào trộm mấy gánh than cũng không đáng phải chết, ngay lập tức họ không tiếp tục đuổi theo những người đào trộm khác mà nhanh chóng đưa Lương Quốc Thành đến bệnh viện khu Thạch Mã , sau đó lại vội vàng báo cáo tình hình này cho cán bộ hầm mỏ, hầm mỏ lại liên lạc với huyện ủy. “Như thế, trong huyện tính sẽ xử lý Lương Quốc Thành như thế nào?” “Cái này còn phải xem ý của Nghiêm chủ nhiệm. Nhưng ông ta trước là đã thành kẻ trộm, sau lại còn chống cự lại nữa, không thể xử lý nhẹ được. thái độ không tốt cần phải tuyên phạt. Tôi lập tức thấy cảm thồng cho người xã viên đen đủi này. Người xã viên kia , nếu quyết định đi ăn trộm thì nhất định điều kiện gia đình cũng khó khăn. Con người ai chẳng muốn giữ thể diện, muốn cuộc sống dễ chịu thoải mái, có ai muốn mang tiếng là kẻ trộm đâu chứ? Không hơn hậu thế, cười nghèo không cười kỹ nữ, chỉ cần kiếm được tiền, thì việc xấu nào cũng dám làm. “Cha , thế cha với bác Nghiêm đã thử tìm hiểu tại sao bọn họ phải trở thành trộm chưa ?” Cha lắc đầu nói: “Cho dù như thế nào, làm kẻ trộm là không đúng. Không có bất cứ lý do nào hết.” Tôi thở dài nói: “ Nói như thế, tìm hiểu tình hình thực tế một chút cũng không phải việc xấu gì, cái gọi là “Kho lương thực đủ, biết lễ nghĩa”, trong đó hoặc có kẻ hám lợi đen lòng, cũng có thể loại trừ những cá biệt vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn mà bước vào chỗ nguy hiểm. Cái người Lương Quốc Thành này cũng có thể là một trong số đó.” “Tiểu Tuấn nói đúng đó. Lãnh đạo huyện các ôn, không thể quá quan liêu” Mẹ vốn đang xem tivi, nghe bố con chúng tôi nói chuyện ,không chịu được liền lên tiếng ủng hộ ý kiến của tôi. Cũng không biết là cảm giác chính nghĩa bành trướng hay chỉ là một phần khi xem trên tivi. Cha không vui: “ Tôi quan liêu? Tôi ngày ngày chạy tới cơ sở. Then chốt việc này không do tôi quản lý ,là việc bên trạm công an’’ "Được,được, ông khổ rồi....tôi không đấu lại với ông, tôi xem tivi vậy". Mẹ đành chịu thiệt để tránh chiến tranh xảy ra, từ khi cha lên chức phó chủ nhiệm ủy ban, mẹ tự động tự giác xếp đặt vị trí. Trong lòng tôi cẩn thận nhưng kinh sợ, quên mất xuất thân làm nghề kỹ thuật của cha, phương thức tư duy với cán bộ lãnh đạo công tác hành chính có chút không giống nhau,tư tưởng tuyến tính. Nhưng người chỉ làm hành chính vấn đề tư duy là tư tưởng mạng lưới, sẽ có những phương diện suy nghĩ chu đáo. Dựa cách nghĩ này của cha cũng có lý, giả thiết cha là phó chủ nhiệm xếp sau, nói trắng ra là trưởng phòng tuyên truyền chuyên trách, việc này đương nhiên có thể « Việc không liên quan mình không thể tiếp cận », hơn nữa cũng nên « Việc không liên quan mình không thể tiếp cận » .Vấn đề cha chỉ là trợ thủ của Nghiêm Ngọc Thành, nếu như chỉ định mình vào vị trí trưởng phòng tuyên truyền thì có chút không phải. Bây giờ cả khu vực Bảo Châu đều thực hiện tập trung các lãnh đạo cách mạng, đảng không phân ra .Nhưng dựa vào những gì tôi được biết thì, muộn nhất là năm sau, hội đảng ủy cấp huyện nhất định sẽ hồi phục toàn diện, đảng chính trị phân là chắc chắn, hội ủy viên cách mạng sẽ trỏ thành cơ cấu chính phủ đơn thuần. Cũng có thể nói, hội sẽ đưa một chính phủ một cánh tay. Cha nếu như chỉ thu hẹp mình trong phạm vi chủ quản tuyên truyền, thì rất không có lợi với việc cha tranh cử vị trí chính phủ này. Bây giờ Nghiêm Ngọc Thành là quản gia, cha ngẫu nhiên vượt qua giới hạn một chút, vấn đề cũng không lớn gì. ‘‘Cha , cha tìm hiểu tình hình cụ thể một chút, nếu như thực sự việc co nguyên nhân, thì thương lượng với bác Nghiêm một chút, cho bố ý kiến tham khảo, cũng tốt ạ’’ Tôi tạm thời chỉ có thể nói như vậy, chứ không thể tự cho mình là « thần côn »,đi dự tính những chuyện sau này được ? Cha nghĩ một hồi ,rồi nhẹ nhàng gật đầu.