Tôi chỉ là tiện miệng thì nói ra những câu này, có lẽ tất cả mọi người đều phản đối , ngay cả mẹ cũng không ngoại lệ.Chỉ có Nghiêm Phi là không có phản ứng gì,vì cô ta vốn chẳng quan tâm gì tới việc này . Sau khi ngây ra một lúc, chỉ có nhân viên bán hàng là định thần trở lại . Cô ta cười lớn, đó là tiếng cười cay nghiệt của người phụ nữ trung niên nghe thật chói tai. “ Moi người mau tới mà xem này ….nó…nó nói là tự mình sẽ lắp được tivi….haha… buồn cười chết tôi mất...” Cô ta chỉ vào mặt tôi , cười tới nỗi không thở được. Những nhân viên vô công rồi nghề khác ,cũng tụ tập lại quanh chúng tôi. “ Nó… cái thằng nhóc này nói là tự lắp lấy hai cái tivi…” Một đám phụ nữ khác cũng bật cười . Tivi, đó là một trò đùa hiếm có,Thượng Hải,Thiên Tân mới có thể sản xuất ra những chiếc tivi như thế này,cả cái huyện Hướng Dương này cũng chỉ có mỗi công ty của Ngũ Giao Hoa là có vài cái.Thằng nhóc này chưa tới mười tuổi sao lại có thể nói ra những câu nói như thế này chứ. “Cháu à, trước đây cháu đã nhìn thấy tivi bao giờ chưa?” Một phụ nữ khác dùng giọng châm chọc hỏi tôi. Tôi không chịu bó tay,ngẩng đầu lên,không quan tâm tới những câu nói châm chọc của họ. Mẹ không chịu được nữa, tuy mẹ không tin là tôi có thể lắp được tivi nhưng cũng không chịu được khi những người khác cười nhạo con trai mình. “Sao cô biết nó không chưa nhìn thấy tivi chứ?” Mẹ trong thời gian dài làm việc ở cơ sở, không biết trang điểm như Giải Anh, ăn mặc cũng có chút lỗi thời. Cô nhân viên kia chắc nghĩ mẹ là bà con thân thiết của Giải Anh ,liền cười lạnh nói: “Sợ là chỉ thấy có một hai lần” “Cô thì ngày nào cũng nhìn thâý tivi, nhưng đáng tiếc là đồ của công ty.” Mẹ liền ra mặt ,bà đã làm ở ba bốn công xã ,bây giờ lại được đảm nhiệm chức phó chỉ đạo của đồn công an, chẳng có lời lẽ chua ngoa nào mà mẹ chưa từng thấy? Những lời của cô nhân viên kia cũng chẳng có gì lạ cả , mẹ đương nhiên cũng không lấy gì là sợ hãi cả. “à , mấy người tới đây là để cãi nhau đấy ah?” Khi ấy người nhân viên kia trợn mắt nhìn , lhis thế hung dữ nói. Khi thấy bên kia người đông như vậy,Giải Anh liền đứng dậy ,phẫn nộ nói : “Chúng tôi tới đây để mua đồ ,là khách hàng. Các người có thái độ phục vụ kiểu gì thế hả?” “Thái độ phục vụ của chúng tôi làm sao? Hả? cô cần thái độ thế nào?” “Đúng đấy , không có tiền mua thì ở làm bộ xa hoa làm gì!” “Chính thế, tivi bán ở đây thì người nào cũng mua được? hay các người đến đây để giả vờ là người có tiền à?” Những nhân viên này nhao nhao vào cuộc tranh cãi, hoa chân múa tay . Giải Anh thở gấp,mở túi lấy ra một xếp lớn “ công nông binh”(cách gọi của mười đồng nhân dân tệ ), ‘bụp” tiếng của xếp tiền được vứt lên trên bàn. “ Chuyển cho tôi cái tivi này”. Cách làm này quả thật rất có khí phách,mấy người nhân viên này đều ngạc nhiên, không ngờ được đây lại là “vợ của phú ông”. Trong chốc lát, nhân viên bán hàng nheo mày,nói : “Cô có tiền cũng không được.Chiếc tivi này không bán.” Giải Anh cười, lạnh nhạt nói: “Tại sao lại không bán?”. “Tôi nói không bán thì không bán thôi!” Nhân viên đó lật mặt “Bá Vương” Giải Anh tức giận nói: “Gọi lãnh đạo của các người ra đây, tôi không tin, không còn nguyên tắc ở đây!” “Hô, Khẩu khí lớn thật !cái huyện Hướng Dương này như là địa bàn của cô vậy nhỉ. Lãnh đạo của chúng tôi không phải cô muốn gặp thì gặp , người ta còn có việc khác nữa!” Nhìn thấy Giải Anh tức giân như vậy , tôi liền lắc lắc tay dì nói : “ dì Giải ,họ không đáng phải để dì tức giận như vậy đâu .Công Ty Ngũ Giao Hoa này có giám đốc chứ ? Chúng ta chỉ cần phản ánh với giám đốc là được rồi.” “Hơ, người không lớn nhưng khẩu khí cũng không nhỏ , muốn phản ánh với giám đốc của tôi sao. Haha…,kia không phải là giám đốc của chúng tôi sao….Khổng giám đốc, anh lại đây một chút , ở đây có người cần gặp anh này.” Nhân viên tại quầy bày hàng chỉ tay ra phía cửa, với dáng vẻ không lo ngại gì .Nghe giọng của cô ta, tôi nghĩ cô ta cũng là người nhà của nhân vật có quyền lực trong huyện này, không thì cũng phải có quan hệ gì đó với nhân viên quản lí của công ty này . Sau khi Công Ty Ngũ Giao Hoa này khai trương, phòng làm việc được đặt ở tầng hai. Khổng giám đốc khoảng 30 tuổi ,giả bộ từ từ tiến lại ,lấy giọng quan liêu nói: “cô Tưởng , có chuyện gì” Cô Tưởng chỉ về phía chúng tôi , ra giọng nói: “mấy người này tới đây gây chuyện” Giải Anh và mẹ vừa tức vừa buồn cười, làm sao trong chớp mắt từ chuyện phản ánh lại thành chuyện tố cáo chứ, tố cáo lại trở thành tới gây chuyện chứ ?cái cô Tưởng này đúng là biết ăn nói ! “Ờ, các vị là những ai ?sao lại tới đây gây chuyện ?” Khổng giám đốc cũng biết nhìn người ,thấy Giải Anh khí chất không phải là người bình dân, lời nói cũng không quá khó nghe . Giải Anh hừm một tiếng , mẹ quay đầu đi không thèm để ý tới ông ta. “Mẹ cháu và dì Giải đưa chúng cháu đến mua tivi ,nhưng họ không bán ,còn mắng người nữa.” Nghiêm Phi từ đầu tới giờ không nói câu nào bây giờ đột nhiên liền vội vàng nói. “Ai mắng mấy người ,ai mắng mấy người ,hả?” Cô tưởng liền hét ầm lên, sau đó lại nói nhỏ lại. Tiếng nói tuy nhỏ ,nhưng tôi nghe rất rõ ,cô ta mắng “đồ con **!” Tôi giận tím mặt.Cho dù Nghiêm Phi và tôi còn nhỏ ,tôi cũng không thật sự coi cô ấy là bạn gái nhưng nghe người khác gọi cô gái xinh đẹp đáng yêu này như vậy thật sự là không thể chịu được. Tôi liền chạy đi, một tiếng rầm vang lên, cửa kính ở gian hàng bày đồ đã vợ vụn. Lực đạp và vị trí vừa đủ mạnh ,chính xác làm cho cửa kính của gian hàng bị vỡ, nhưng may mà tôi không bị thương tích gì . Cô Tưởng vô cùng kinh ngạc ,lập tức ngồi phệt ngay xuống chỗ để cái đèn. “Cháu cảnh cáo cô ,ăn nói phải đàng hoàng .Cô là người lớn ,lại mắng trẻ con như vậy sao?” Tôi đưa tay chỉ thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của cô ta ,lạnh lung nói. Giám Đốc Khổng tức xanh mặt, chỉ vào tôi nói : “Thằng bé này ,to gan thật ,dám đến đây gây chuyện à?’ Tôi lôi ra 20 đồng ném xuống đất cười khểnh nói “ Đây là tiền bồi thường ,Công Ty Ngũ Giao Hoa các người chỉ tuyển những người như thế thôi sao? có kiểu nhân viên bán hàng như mấy người sao? Giám Đốc Khổng ,công ty các vị phải chỉnh đốn lại ngay đi.” Giám Đốc Khổng thấy tôi ném 20 đồng xuống đất như vậy ,thì vô cùng kinh ngạc .Bằng này tuổi rồi ,nhìn thấy đứa trẻ có nhiều tiền như vậy không nhiều .Những nhân viên bình thường lương tháng cũng chỉ có khoảng 30 đồng. “Cháu ,các vị là đơn vị nào ,tôi phải nói chuyện với lãnh đạo các vị mới được!” Giám Đốc Khổng không để ý tính toán với đứa trẻ con như tôi ,liền quay sang hỏi Giải Anh và mẹ. Giải Anh lạnh lùng nói “ Tôi là Giải Anh ,làm việc tại phòng giáo dục huyện .Cô ấy là Nguyễn Bích Tú ,làm việc tại phòng công an huyện .Đứa trẻ này nói đúng ,công ty các ông nên chỉnh đốn lại đi” “Giải Anh….. Bích Tú…….” Giám Đốc Khổng nhẩm lại hai cái tên này, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch ra. “Bích Tú ,đi thôi ,tivi không bán thì thôi ,tức quá!” Giải Anh cho tiền vào túi ,kéo tay Nghiêm Phi ,gọi mẹ và quay đầu đi ra ngoài. Lúc đó cô Tưởng mới hoàn hồn ,gọi : “không thể để họ đi như vậy ,họ là những kẻ lưu manh đó!” “Thôi đi ,bà cô của tôi ơi ,cô im lặng một chút đi ,phiền phức to rồi!”. Giám Đốc Khổng vội vàng chạy theo chúng tôi. “ Đợi đợi ,xin đợi một chút …” “Có chuyện gì” “Xin lỗi ,xin lỗi đồng chí Giải Anh,…..lãnh đạo Nguyễn…….đều là tôi sai, xin hai vị đừng để ý ..” Nghe giọng điệu này của giám đốc Khổng thì có vể như ông ta đã nhớ ra thân phận của họ rồi. Giải Anh lắc tay vị giám đốc nói “ Giám Đốc Khổng, các vị nên chỉnh đốn lại đi .Thái độ phục vụ như thế này thì không được đâu.” “Vâng đúng rồi, chúng tôi nhất định sẽ chỉnh đốn lại , nghiêm túc chỉnh đốn…chủ nhiệm Giải ,lãnh đạo Nguyễn, chiếc tivi kia tôi sẽ bảo người chuyển tới tận nơi cho hai vị ..” Giải Anh dừng bước ,nhìn Giám Đốc Khổng ,lạnh lung nói “ Giám Đốc Khổng ,ông phải làm cho rõ ràng. Chúng tôi hôm nay tới đây để mua đồ ,là những vị khách bình thường ,không có liên quan gì tới ông Nghiêm nhà tôi và chủ nhiệm Liễu .Chẳng nhẽ những vị khách bình thường đến công ty các vị đều có thể mắng chửi tùy tiện thế này sao? chiếc tivi này ,các ông cũng không cần mang tới làm gì , tôi sẽ đi thành phố Bảo Châu mua .” Tôi lặng lẽ tán đồng. Nói như thế này thật hợp lý, việc như thế này ,cần phải nói cho rõ ràng một chút .Nếu như có người truyền ra ngoài ,lại nói người nhà hai vị chủ nhiệm cậy quyền cậy thế. “Vâng vâng ,chúng tôi sai chúng tôi sai rồi..” Khổng giám đốc cứ nói như vậy cho tới khi chúng tôi đi khuất . Tivi không mua được ,lại còn bị ức chế nữa ,Giải Anh thật sự cảm thấy rất khó chịu. Mẹ cũng cảm thấy hơi ngại ,đều là do tôi ăn nói không đúng mà làm cho sự việc thêm rắc rối ,không còn cách nào khác phải lên tiếng đổ lỗi tại tôi: “ Tiểu Tuấn, lần sau không được ăn nói linh tinh nữa nhé .” Tôi vội thanh minh : “ Mẹ, con nói linh tinh chỗ nào cơ chứ?” “Lại còn không sai sao? Chẳng nhẽ con thật sự biết lắp tivi?” Tôi cười nói: “Mọi người vốn không tin vậy mà con tưởng mọi người tin cơ đấy.” Giải Anh có chút trẻ con trong lời nói của mình : “có quỷ mới tin cháu” Nghiêm Phi nhìn tôi cười : “ Đồ nói dối, nói dối, không tốt!” “ Đúng rồi ,Tiểu Tuấn ,con lấy đâu ra 20 đồng vậy?’ Mẹ nghiêm khắc hỏi. Giải Anh cũng nhìn tôi ,dường như cũng rất quan tâm tới vấn đề này. Tôi trả lời cho qua : “ con giúp Phương Văn Thích sửa tivi nên anh ta trả công cho con.” “con nhận tiền của cậu ta?” Mẹ có chút kinh ngạc. “ Vâng ,ở đời làm gì có gi cho không ai đâu, con lao động thì đương nhiên sẽ được trả công rồi .Chủ nghĩa xã hội không phải nhấn mạnh vào việclàm bao nhiêu thì được trả công bấy nhiêu sao? cái này có gì đáng ngạc nhiên đâu.” Giải Anh không chú ý tới điều này ,mà cái cô ta quan tâm là tôi biết sửa tivi. “ Tiểu Tuấn, cháu….. biết sửa máy thu thanh sao ,lại còn biết cả sửa tivi nữa?” “Đương nhiên biết rồi, cháu nói dối mọi người làm gì,đây không phải là việc khó gì.” Giải Anh cười nói tiếp: “ xem cháu kìa, vậy thì dì phải đợi cháu lắp tivi thật rồi.” “nhất ngôn cửu đỉnh” Tôi hứa và mỉm cười với dì. “Nhưng dì mời cháu ăn bánh hay thịt kho tàu.” Tôi không để Giải Anh và mẹ phải đợi lâu, sớm từ mấy hôm trước ,đã mượn danh nghĩa của cửa hàng đặt bốn cái CRP và cuộn dây đánh lửa ở hai công ty Thượng Hải và Thiên Tân ,giờ chỉ đợi họ giao hàng tới thôi. Khi đó việc mua những thứ này cũng rất khó khăn ,việc quản lý rất nghiêm, nhưng dù có nghiêm thế nào cũng sẽ có lỗ hổng của nó .Lỗ hổng lớn nhất là cái mọi người không hề chút ý tới ,chỉ cần dựa vào danh nghĩa của cửa hàng là có thể đặt mua rồi ,họ còn cho rằng đây là loại hình kinh doanh nhỏ .Những cửa hàng sửa chữa đồ dùng gia đình cũng có thể mua được. Đấy cũng được xem như là “ Đầu tư mạo hiểm” lần đầu của tôi,Phương Văn Thích cũng tỏ ra lo lắng nhưng đến khi hàng về tới nơi, anh ta mới dám thở phào nhẹ nhõm. Khi đó , anh hai cũng đã tới làm tại cửa hàng, bắt đầu làm người giúp việc . Tôi và Phương Văn Thích bàn bạc xong là sẽ bao ăn ,ở ,mỗi tháng trả cho 20 đồng. Đương nhiện ,trên danh nghĩa Phương Văn Thích là ông chủ tôi và anh hai chỉ là người làm thuê .chỉ vì sợ anh hai biết tôi là ông chủ thì trong lòng sẽ thấy có chút không bình đẳng ,tuy nói là anh em trong nhà nhưng dù sao tôi cũng nhỏ tuổi hơn. Việc này , tôi đã đánh tiếng với cha,ông không những không phản đối .cháu mình không không phải là người thích học thì cho đi rèn luyên tay nghề cũng tốt. Chúng tôi nhanh chóng nhận được mấy cái tivi báo hỏng ,chủ yếu là do CRT đã cũ chỉ cần thay cái mới là có thể chạy lại được ngay.trong khi tôi làm thì hai người họ đứng bên canh phụ giúp và tiện thể học luôn . anh hai thông minh nên nhanh chóng tiếp thu được ,mấy hôm sau thì co thể tự sửa được mấy thứ đơn giản rồi. nhưng có một điểm anh giống với Phương Văn Thích là cứ khi nào nghe tôi nói tới lý thuyết là đầu óc loạn lên ,xem ra chỉ có thể tích lũy kiến thức dần dần mà thôi. f Chuyện không vui xảy ra tại Công Ty Ngũ Giao Hoa đó , Giám Đốc Khổng đã thay cô tưởng xin lỗi .Ông ta đương nhiên cảm thấy vui đã lựa những câu nói hay mà nói . Cái cô tưởng hống hách kia ,sớm thì đã tỏ ra chanh chua như vậy hóa ra chồng cô ta là phó trưởng phòng cơ quan thương nghiệp , cấp trên của Giám Đốc Khổng ,cũng khó trách thường ngày lại vênh váo tự đắc như vậy. Trước cửa toàn là khách ,Giải Anh và mẹ cũng không phải quen biết bình thường với cô ta .Nhưng những thứ họ mang đến ,thì kiên quyết không nhận .Cái này là quy tắc của Nghiêm Ngọc Thành và cha,người trong nhà không dám làm sai. Những lời cô tưởng mắng Nghiêm Phi tôi không thể quên được. Khi cô ta mỉm cười dịu dàng đưa hai chiếc hộp đựng đồ văn phòng phẩm cho tôi và Nghiêm Phi , tôi liền kéo tay Nghiêm Phi quay vào phòng làm cho cô ta vô cùng ngại. Giải Anh nhìn mẹ cười nói: “ xem ra Tiểu Tuấn còn để ý tới Phi Phi hơn tôi,nkhông muốn con bé chịu oan ức.” Nghĩ đến cái hành động xảy ra ở Công Ty Ngũ Giao Hoa khi đó ,còn có suy nghĩ tận cùng của sự giận dữ. Mẹ cười nói: “đứa trẻ này , ai tốt ai không tốt với nó ,trong lòng đã định sẵn rồi.” Giám Đốc Khổng cười theo nói: “ Giải chủ nhiệm , chiếc tivi 14 inch của khải ca tôi đã cho người mang tới đây rồi, cô xem…” Giải Anh do dự một chút ,nói: “ Đã mang tới rồi ,đường xa như vậy mang tới cũng không dễ dàng gì ,thôi thig mang vào đi.” Xem ra dì vẫn không tin vào lời nói của tôi. Tôi nói vọng ra từ phòng trong : “ dì Giải ,không phải đã nói là để cháu lắp một chiếc sao?” Giải Anh cười nói với tôi : “ Tiểu Tuấn ạ, đừng có mang thù nữa nhé? Giám Đốc Khổng và côTưởng đã thành tâm rồi mà.” Tôi nói: “dì Giải ,sau này đừng hối hận đấy, thêm một cái lễ cái phải thay thế cũng sẽ tăng thêm đó” “ Xem con kìa, dì Giải sau này phải hối hận cái gì chứ?” Sau khi lễ bái đó xong ,tôi cùng với anh hai bê chiếc tivi 14 inch về nhà , dì Giải và mẹ vô cùng kinh ngạc ,sau khi lấy lại bình tĩnh mẹ mới hỏi : “Tiểu Tuấn , cái …cái này ở đâu ra ?” Tôi thật sự hết sức khó xử,cười không được khóc cũng không xong. “ Mẹ, không phải con đã sớm nói với mẹ rồi sao, con sẽ lắp tivi hay sao? Tiếc là mẹ không tin con trai mình thôi.” “Đây thực sự là do con lắp?” Tôi cười nói “Vỏ ngoài là đồ cũ, còn bên trong thì mới, của hãng Thượng Hải đó ,không giả tý nào .Con thử rồi , hiệu quả tốt như cái mới luôn.” Giải Anh và mẹ nhìn nhau. Đứa trẻ này còn đem đến cho họ bao nhiêu ngạc nhiên nữa đây?