Khi thủ tướng kết thúc lời phát biểu của mình, toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, kéo dài không dứt. Các đại biểu tự giác đứng dậy hướng về thủ tướng biểu đạt sự kính ngưỡng ở sâu trong nội tâm của mình. - Đã kết thúc, rốt cuộc đã kết thúc rồi. . . Đứng ở trong Xuân Hoa viên, Liễu Tấn Tài chắp hay tay ngẩng đầu lên bầu trời trong xanh, hít sâu một hơi rồi thì thào. Trên hội nghị Hội đồng nhân dân toàn quốc khóa 12, đã tuyển cử ra một bộ não mới cho cơ quan Chính phủ và vị nguyên thủ quốc gia khóa mới. Đồng chí Tiết Viễn Sơn được tuyển làm chủ tịch quốc gia. Đồng chí Tưởng Hướng Kiệt được tuyển làm thủ tướng Quốc vụ viện. Quách Kỳ Lương, Khâu Tinh Xuyên được tuyển làm phó thủ tướng Quốc vụ viện. Liễu Tấn Tài đã chính thức cùng đồng chí Tưởng Hướng Kiệt tiến hành công tác giao nhận. Dỡ xuống gánh nặng thủ tướng đã gánh trên vai 10 năm, bắt đầu cuộc sống về hưu. Giờ khắc này, vẻ mặt Liễu Tấn Tài đã chân chính được thả lỏng, không còn chút ràng buộc nào. Liễu Tuấn đi cùng ông cụ trong sân, mỉm cười nói: - Con cũng chờ đợi ngày này rất lâu rồi! Liễu Tấn Tài không khỏi quay đầu nhìn con trai. - Ba vẫn luôn công tác suốt 15 năm, rất nhiều phong cảnh còn chưa có thăm qua phải không? Những nơi nổi tiếng nhất, không tính những nơi ít danh tiếng! Liễu Tuấn vừa cười vừa nói, vẻ mặt cũng thoải mái như ông cụ. Nói đến thì có lẽ rất nhiều người không tin. Liễu Tấn Tài đảm nhiệm phó thủ tướng 5 năm, thủ tướng 10 năm, rất nhiều nơi trong thủ đô còn chưa có đi qua, nhưng đây lại là sự thực, mặc dù Liễu Tuấn đã cố gắng rất nhiều, muốn mời cha mình ra ngoài cho khuây khoả, nhưng Liễu Tấn Tài luôn từ chối rằng không có thời gian, tất cả đều hẹn sau khi về hưu. Dẻo dai như Liễu bí thư mà cũng không hề có biện pháp với cha mình. - Được được, đi xem, ngày mai phải đi. Liễu Tấn Tài vui mừng cười nói. Liễu Tuấn đưa cho ông cụ một điếu thuốc và nói: - Vì sao không phải ngày hôm nay? Việc này hình như không hợp với tác phong xưa nay của ba rồi. Xưa nay Liễu Tấn Tài làm việc đều như sấm rền gió cuốn. - Ngày hôm nay thì có gấp quá không? Liễu Tấn Tài hút hai hơi thuốc rồi cười nói: - Con phải biết là ba đã chính thức về hưu, tiết tấu cho cuộc sống này phải chậm lại, mọi việc không cần phải tranh đoạt từng giây nữa rồi. . Ừ, dựa theo thuyết pháp đương thời của thanh niên. Từ hôm nay trở đi, ba phải trải qua cuộc sống nhàn nhã! Nói rồi, Liễu Tấn Tài cất tiếng cười sang sảng. - Ông có ý nghĩ này là được rồi, cuối cùng tôi cũng có thể an tâm! Nguyễn Bích Tú nghe vậy đi ra từ phòng khách, cười ha ha nói. Thời gian như thoi đưa, tuổi tác của hai ông bà đều đã thất tuần, rốt cuộc có được thời gian và không gian thuộc về mình, Liễu Tuấn rất mừng. Thân là người dân, đương nhiên là hy vọng thấy được một vị thủ tướng cúc cung tận tụy, nhưng thân là người con, cũng tuyệt đối hy vọng thấy được cha mẹ mình trải qua cuộc sống nhàn nhã, thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Phải nói, trong nhiệm kỳ 10 năm thủ tướng của Liễu Tấn Tài, phải nói ông đã làm việc hết lòng hết sức, thành tích rất vĩ đại. Đúng như Liễu Tấn Tài đã nói trên Hội đồng nhân dân toàn quốc, không thẹn với lương tâm. Tại toàn Đảng toàn quốc đều giành được uy vọng cao thượng. Mà Nghiêm Liễu hệ do ông và lão chiến hữu Nghiêm Ngọc Thành một tay sáng tạo cũng đã đạt được thời kì hưng thịnh, hơn nữa theo Liễu Tuấn không ngừng tiến bộ, đại tập đoàn sẽ càng lúc càng lớn mạnh. Chân chính khiến Liễu Tấn Tài vui vẻ chính là các cán bộ lãnh đạo chủ chốt mà mấy năm nay đại tập đoàn lựa chọn và bổ nhiệm, họ đều có phẩm đức tốt đẹp, rất ít xảy ra sự kiện hủ bại trọng đại, điều này cũng khiến đại tập đoàn đạt được uy vọng chưa từng có. Một phe phái lớn đang trong thời kì bay lên, sức chiến đấu và lực ngưng tụ luôn cực mạnh, năng lực và phẩm đức của thành viên cũng tương đối tốt. Liễu Tấn Tài rất yên tâm. - Mẹ, chúng ta nên dọn về công viên Long Sơn ở đi. Hai nhà ở gần nhau, mẹ lại có thể hàng ngày nói chuyện với bà ngoại của Dương Dương rồi. Liễu Tuấn cười kiến nghị: - Còn có, anh Giang và chị hai đã đến Hải Môn, ba mẹ nhàn rỗi không có việc gì làm, có thể qua đó chơi, thăm người thân, giờ đi máy bay rất nhanh, vài giờ là có thể đến đó rồi. Làm quan nhiều năm, Liễu Tuấn rất hiểu mùi vị "cửa nhà quan sâu như biển", cho nên khi nói với mẹ già cũng đều là sự "hưởng thụ" của người thường. Đối với Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú, vinh hoa phú quý thực sự đều là phù vân. - Ha ha, việc này rất tốt, nhưng mẹ cũng đang thương lượng với bà ngoại của Dương Dương đây, hai nhà chúng ta cứ về quê ở đi, về Bảo Châu, về Hướng Dương đi. Lần trước Ngọc Thành và chị Giải về quê một chuyến, sau khi trở lại đã kể chuyện cho mẹ nghe mấy ngày không hết, lúc đó mẹ cũng rất ước ao. . . Nguyễn Bích Tú cười ha ha, cảm khái nói. Liễu Tấn Tài hai mắt sáng ngời: - Ừ, có nên về Bảo Châu hay không thì có thể thương lượng lại. Nhưng tôi rất muốn về quê. . . Nếu không thì, để vài ngày nữa đi, tuổi tác của ông cụ đã cao. . . Ông ngoại của Liễu Tuấn đã 100 tuổi, bà ngoại cũng gần 100 tuổi, hai ông bà vẫn đều khoẻ mạnh. Liễu Tấn Tài vừa nói như vậy, Nguyễn Bích Tú lập tức phụ hoạ theo: - Ừ, tôi kiên quyết ủng hộ kiến nghị này của ông, giơ hai tay tán thành. Vậy được rồi, về quê đi. Nói đến đây, Nguyễn Bích Tú có vẻ đã hơi gấp gáp. Bà và cha mẹ đã hơn 10 năm chưa từng gặp mặt. Đương nhiên, đã nhìn qua video. Công nghệ cao cũng không phải vô dụng. Chỉ là nhìn nhau trên video đâu thể thân thiết như mặt đối mặt? Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: - Mẹ cũng đừng vội như vậy, cái gì cũng phải chuẩn bị đã chứ. Mặc dù Liễu Tấn Tài đã từ nhiệm, nhưng tiền nhiệm thủ tướng có thân phận ra sao, về quê đối với một người bình thường thì đó là một việc không thể đơn giản hơn, nhưng mọi việc khi đến trên người Liễu Tấn Tài sẽ trở nên phức tạp. Phải đi gặp TW thông báo tình huống, an bài thoả đáng rồi mới có thể chân chính lên đường. Nguyễn Bích Tú cũng rất rõ những trình tự này. - Con thấy ba mẹ vẫn nên ở lại thủ đô vẫn tốt hơn. Ba và ba vợ đều trở lại hết, sẽ tạo thành áp lực rất lớn cho các cán bộ của Bảo Châu, họ sẽ không dễ triển khai công tác. Kỳ thực nếu Nghiêm Liễu thật sự về quê hết, không chỉ nói các lãnh đạo của TP.Bảo Châu không dễ triển khai công tác, ngay cả các lãnh đạo của tỉnh N cũng phải suốt ngày cẩn thận mới được. Liễu Tấn Tài cười nói: - Như vậy quả thực sẽ làm người ta không thích, cứ thương lượng lại đi