Edit: Giang Tròn Ra khỏi cửa ngự thư phòng, sắc mặt Hiên Viên Vinh Hi trầm xuống: “Đến Thần Hi cung”. Rốt cuộc chuyện vừa rồi là ai dạy Thành nhi, phải hỏi cho rõ mới được. Đến Thần Hi cung, Tô Mộ Tịch kéo Hiên Viên Hạo Thành cúi đầu hành lễ hoàng thượng và hoàng hậu nương nương rồi hai người đi vào bên trong. Tô Mộ Tịch cũng không hỏi gì, tự mình thay quần áo khác cho Hiên Viên Hạo Thành. Nhìn Tô Mộ Tịch im lặng không nói gì, Hiên Viên Hạo Thành có chút lo lắng. Đáng thương kéo kéo tay áo Tô Mộ Tịch, hỏi: “Tịch nhi, chuyện Thành nhi vừa làm đã làm nàng tức giận sao? Nàng đừng tức giận, lần sau Thành nhi không dám nữa”. Tô Mộ Tịch giúp Hiên Viên Hạo Thành mặc áo ngoài, lắc đầu trả lời: “Tịch nhi không giận, Tịch nhi đang suy nghĩ chuyện vừa nãy”. Hành động của Quân Vô Thường rất lạ, khi vừa biết người mình đẩy ngã là Thành hoàng tử, tuy có hơi bối rối, nhưng sao có thể không vì mình mà lên tiếng giải thích. Nàng có cảm giác hắn đã sớm biết Thành nhi đóng giả cung nữ, điều này rất không bình thường. Hiên Viên Hạo Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong đầu cũng nghĩ đến hành động vừa rồi của Quân Vô Thường, chẳng lẽ Tịch nhi cũng nghĩ giống hắn: “Tịch nhi cũng cảm thấy Quân đại tướng quân rất kì quái đúng không? Thành nhi cũng thấy hắn rất lạ…….” Nói xong, hắn bĩu môi nhìn Tô Mộ Tịch. Người bình thường bị vu oan chắc chắn sẽ vì mình mà kêu oan. Nhưng Quân Vô Thường từ đầu tới cuối cũng không nói gì. “ Ừm……..” Tô Mộ Tịch sờ sờ đầu Hiên Viên Hạo Thành, không ngờ hắn cũng nhìn ra. Hiên Viên Hạo Thành kéo tay Tô Mộ Tịch xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng nói: “Tịch nhi, Thành nhi đã lớn, nàng không thể lúc nào cũng sờ đầu Thành nhi như thế.” Đáng lẽ hắn phải là người bảo vệ Tịch nhi. Nhưng Tịch nhi luôn coi hành động của hắn giống như tiểu hài tử, hắn không thích Tịch nhi sờ đầu hắn. Nghe lời hắn nói Tô Mộ Tịch giật mình, đỏ mặt cúi đầu hôn lên má Hiên Viên Hạo Thành: “Ừ, Hạo Thành của ta đã lớn rồi.” Càng biết nhiều về hắn, nàng càng yêu hắn hơn. Kiếp trước vì bị người khác chế nhạo, nàng chỉ thấy chán ghét hắn, nhìn thấy hắn khóc cũng không đành lòng, nhưng tuyệt đối sẽ không đến gần an ủi hắn mà sẽ quay người bỏ đi. Sau khi sống lại, lúc đầu nàng chỉ cảm kích hắn, sau đó dần dần yêu thương hắn, bằng cả tấm lòng, toàn tâm toàn ý yêu hắn. Mãi cho đến khi Khương Ngọc Lộ xuất hiện, nhìn thấy hắn nói chuyện với nữ nhân khác thì nàng đã không đè nén được sự khó chịu trong lòng, lúc này nàng mới phát hiện mình đã yêu Hạo Thành rất sâu đậm. Sâu đậm đến đâu nàng cũng không biết, nhưng nàng biết mình tuyệt đối không thể mất hắn. Thì ra đây mới chính là yêu, khắc cốt ghi tâm, thấm vào tận xương tủy. Cảm nhận được tấm lòng của Tô Mộ Tịch, Hiên Viên Hạo Thành đứng lên ôm trọn Tô Mộ Tịch vào lòng. Ngay sau đó, một đôi môi nóng rực phủ xuống gặm cắn môi nàng, thật lâu sau hai người mới thở hổn hển tách ra, ánh mắt Hiên Viên Hạo Thành mơ màng: “Tịch nhi……..” Tô Mộ Tịch nghiêm mặt đẩy Hiên Viên Hạo Thành ra, trừng mắt liếc nhìn hắn: “Phụ hoàng và mẫu hậu vẫn còn chờ chúng ta ở bên ngoài.” Nói xong, cũng không để ý đến Hiên Viên Hạo Thành mà quay người đi thẳng ra bên ngoài. Hiên Viên Hạo Thành kéo tay Tô Mộ Tịch, vẻ mặt nịnh nọt cười nói: “Tịch nhi phải dẫn theo Thành nhi chứ, Thành nhi là cái đuôi của Tịch nhi, Tịch nhi không thể quên, vĩnh viễn cũng không được quên………” “ Đi thôi, không nói với chàng nữa………” Mặc dù ngoài miệng Tô Mộ Tịch mắng hắn nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ dịu dàng đầy ý cười, lời này làm sao nàng có thể quên được. “ Ừm, Thành nhi vẫn luôn theo Tịch nhi………..” Dù Tịch nhi đi đâu, Thành nhi cũng sẽ đi cùng. Hai người vừa đến chính điện đã nhìn thấy vẻ mặt Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt nổi giận đùng đùng ngồi ở phía trên, thấy Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch đi ra, Hiên Viên Vinh Hi liền nói: “Thành nhi, con nói thật cho phụ hoàng biết, vừa rồi con ăn mặc như vậy là do ai dạy, không được nói dối.” Lần này Hiên Viên Vinh Hi rất tức giận, đường đường là hoàng tử, sao có thể ăn mặc như vậy? Ánh mắt Hiên Viên Hạo Thành chợt lóe lên một tia sáng, phụ hoàng để Thành nhi nói dối một lần thôi, một hai ba, phụ hoàng không nói gì chứng tỏ người đã đồng ý rồi. Quốc sư gia gia người không nên trách ta, ai bảo người không nói cho ta lúc ăn thảo dược vào thì sẽ bị đau đầu, hại ta thiếu chút nữa bị Tịch nhi phát hiện. Hừ hừ, cho nên……….Vẻ mặt Hiên Viên Hạo Thành vô tội đáp: “Là Quốc sư gia gia dạy cho con, phụ hoàng, Thành nhi làm sai sao? Quốc sư gia gia nói chỉ cần Thành nhi mặc giống như vừa nãy, có thể giải vây giúp phụ hoàng.” Trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang. Bộ dáng này sẽ không có ai hoài nghi. Hiên Viên Vinh Hi tức giận vỗ mạnh tay xuống bàn, bao giờ quốc sư trở về phải sai người cắt trụi bộ râu của hắn. Ở một thôn nhỏ, Quốc sư đại nhân đang nhàn nhã uống trà, bỗng nhiên hắt xì hơi một cái. Quốc sư đại nhân xoa xoa cái mũi, một phen tự kỷ, ôi, có ai đang nhớ thương một lão già như hắn đây? Chuyện xảy ra ở ngự thư phòng, tất nhiên là các đại thần trong triều cũng đã biết. Đỗ Chính Tông và Quân Vô Thường làm ra chuyện lớn như vậy, hoàng thượng cũng không lập Dạ hoàng tử làm thái tử, xem ra hoàng thượng có ý định khác. Các đại thần ủng hộ Hiên Viên Hạo Dạ có chút chần chờ, nếu hoàng thượng không có ý định để Dạ hoàng tử lên ngôi thì bọn họ còn giúp đỡ hắn làm gì. Hơn nữa, Quân Vô Thường vì triều đình lập nhiều công lớn, lại bị hoàng thượng tịch thu binh quyền, nếu hoàng thượng phát hiện bọn họ hỗ trợ Dạ hoàng tử, có phải sẽ gặp kết quả thảm hại hơn? Không lâu sau, dân chúng ở Hoàng thành đều biết việc này. Mọi người không phục, chuyện ở Giang Nam Dạ hoàng tử làm tốt như vậy, vì sao hoàng thượng không lập Dạ hoàng tử làm thái tử? Quán trà lớn nhất ở Hoàng thành, mọi người đang bàn luận sôi nổi chuyện này, trong lòng cảm thấy hoàng thượng làm vậy là không đúng. Bất ngờ một lão nhân tóc bạc phơ đứng dậy: “Mắt của các ngươi mù hết rồi, biết ta đến từ nơi nào không? Ta từ Giang Nam chạy nạn đến đây. Lúc trước các nông gia đi thu mua lương thực không phải ý của Dạ hoàng tử, mà mọi người nghe theo lời của một vị cẩm y công tử gọi là Tô tam công tử. Ta đã hỏi rất nhiều người mới biết hắn là Tam ca của Thành hoàng tử phi, mà lần này hắn đến Giang Nam là do Thành hoàng tử phi nhờ vả. Hơn nữa, Dạ hoàng tử ép buộc mọi người rời đi, sử dụng vũ lực đánh người ngay cả một đồng tiền cũng không bỏ ra, các ngươi không tin thì có thể đến Giang Nam hỏi bất cứ người nào là rõ. Ta đến Hoàng thành mới biết được, hoàng thượng phát cho hắn một số bạc lớn, hắn lại không phát cho người dân một đồng nào, chẳng những không phát bạc, còn cho người giám sát di dời dân chúng cảnh cáo không cho dân chúng Giang Nam nói lung tung, không thì giết ngay lập tức. Mấy tên tham quan của Giang Nam đã sớm thông đồng với hắn, vẫn là hoàng thượng anh minh, nhân phẩm của Dạ hoàng tử không xứng với ngôi vị thái tử. Không ngờ hắn là hoàng tử lại dám làm ra việc như vậy, ta chỉ có một người không sợ chết, các ngươi báo quan bắt ta ta cũng không sợ, bởi vì tất cả những gì ta nói đều là sự thật.” Lão nhân vừa nói xong, tất cả mọi người đều im lặng, sao có thể như vậy? Chuyện ở Giang Nam lớn như vậy sao có thể giấu diếm được, nhưng những dân chúng ở đấy chỉ muốn sống qua ngày, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện! Nhưng giấy không gói được lửa, nhất định hoàng thượng đã biết việc này, cho nên dù hai vị tướng quân chiến công hiển hách muốn hoàng thượng lập Dạ hoàng tử làm thái tử mà hoàng thượng cũng không đồng ý. Lại nhớ đến chuyện nữ nhi thứ hai của Tô gia và trưởng nữ Quân gia, mọi người càng trầm mặc ……… Lầu trên, hai huynh đệ Tô Hoành Xán và Tô Hoành Diệu ngồi đối diện nhau, Tô Hoành Xán nghe xong lời nói của lão nhân dưới lầu cười cười hỏi: “Tam đệ, biện pháp này hiệu quả sao? Lương thực là do Dạ hoàng tử tự mình mang về, dân chúng Hoàng thành có thể tin lời nói của một người sao.” Tuy rằng nhân phẩm của tên Hiên Viên Hạo Dạ không được tốt lắm, nhưng chính mắt dân chúng Hoàng thành thấy hắn áp tải mang lương thực trở về từ Giang Nam. Tô Hoành Diệu nhếch môi: “Nói đúng sự thật, một người nói không ai tin, thì mười người nói, một trăm người nói thì sẽ có người tin.” Hiện tại các quán trà, quán trọ đều thảo luận về việc này. Một truyền mười mười truyền một trăm, không nên xem nhẹ tốc độ lan truyền tin tức của người dân. Dù người ở Hoàng thành không tin chuyện xảy ra ở Giang Nam, nhưng chỉ cần trong lòng hoài nghi, cũng sẽ không ủng hộ Hiên Viên Hạo Dạ như trước. Dám sử dụng thủ đoạn hèn hạ đối phó với hắn, làm cho cả nhà lo lắng cho hắn, cho dù việc này không thể lấy mạng của Hiên Viên Hạo Dạ nhưng cũng khiến hắn không thể sống thoải mái. Tô Hoành Xán nhìn thấy nụ cười của Tô Hoành Diệu thì lạnh cả sống lưng, may mắn mình không đắc tội với Tam đệ nhà mình, cố bình tĩnh nói: “Tam đệ, để ta giúp đệ lan truyền, không thể tha người đã hại đệ.” Hiên Viên Hạo Dạ, ngươi đắc tội với ai thì không đắc tội lại đi đắc tội với Tam đệ nhà ta. Tô Hoành Diệu hạ tay xuống, thản nhiên nói: “Đây là hắn tự tìm lấy.” Buông tha để hắn ngồi hưởng thụ, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế. Tô Hoành Xán gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn nói thêm: “Hoàng thượng thu hồi binh quyền trong tay Quân Vô Thường thì Hiên Viên Hạo Dạ cũng đừng nghĩ lên được ngôi vị thái tử. Nhưng đệ nói Quân lão đầu này như thế là sao? Có thể ngoan ngoãn giao binh phù cho cha, rất lạ đúng không?” “ Lạ, nhưng chỉ cần kết quả tốt thì những chuyện khác đệ không quan tâm.” Ảnh môn, biết chuyện Quân Vô Thường bị đoạt binh quyền, Đỗ Chính Liên ném tất cả những vật có thể ném trong phòng xuống đất. Lãnh Kì Duệ đứng im ở một bên, cũng không ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn Đỗ Chính Liên phát điên. Thật lâu sau thì Đỗ Chính Liên dừng lại, chất vấn hắn: “Sư huynh, huynh cố ý đúng không? Nếu không thì sao huynh có thể khinh địch như vậy, binh quyền trong tay cũng bị đoạt đi, vì sao? Không phải Liên nhi đã nói, chỉ cần Dạ nhi ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì Liên nhi sẽ đi theo huynh lưu lạc giang hồ sao. Chẳng lẽ, sư huynh không muốn Dạ nhi sớm lên ngôi hoàng đế ?” Lãnh Kì Duệ liếc mắt nhìn Đỗ Chính Liên: “Không phải, ta chỉ có thể học được những thói quen của Quân Vô Thường, nhưng việc triều chính ta không học được.” Chuyện xảy ra ở ngự thư phòng hôm ấy, sao hắn có thể không rõ. Hắn là cao thủ dịch dung, từ lúc Hiên Viên Hạo Thành đi tới hắn đã biết là người này ngụy trang. Nhưng ngay lúc ấy hắn lại do dự. Nếu Dạ nhi được lập làm thái tử, hắn biết rõ hành động tiếp theo, dùng độc giết chết hoàng thượng. Đỗ Chính Liên cũng không dám nhiều lời, dù sao chuyện của mình còn phải dựa vào hắn mới có thể thành công: “Liên nhi đã biết, là Liên nhi không suy nghĩ kĩ càng, đã quá kích động rồi.” Nàng không thể không nhẫn nhịn, không thể để kế hoạch đã đến mức này rồi mà thất bại, nàng có thể không nhẫn nhịn sao? Nàng nhịn được, sư huynh không tham luyến quyền thế và vàng bạc, chỉ có thể sử dụng mĩ nhân kế. Nếu như nàng làm chủ Ảnh môn thì thật tốt. “Là ta phải xin lỗi mới đúng, không thể hoàn thành việc muội đã nhờ vả, không thể giúp Dạ nhi lấy được ngôi vị thái tử.” Lãnh Kì Duệ dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Đỗ Chính Liên, âm thầm chú ý đến vẻ mặt của nàng. Nghe hắn nói thế, Đỗ Chính Liên thu hồi vẻ thất thần, tựa đầu lên vai Lãnh Kì Duệ: “Sư huynh, không phải tại huynh.” Không tại ngươi thì tại ai, nhưng lời này nàng không thể nói ra. “Dạ nhi không làm thái tử, bước tiếp theo muội định làm gì?” Lãnh Kì Duệ lơ đãng hỏi, nếu như có thể âm thầm hóa giải thì tốt. Vừa không làm cho hoàng thượng phát hiện, cũng không làm những chuyện mình không muốn khi sư muội nhờ vả, giống như chuyện của Quân Vô Thường. Đỗ Chính Liên đang muốn mở miệng, lại nhớ đến chuyện Quân Vô Thường, nói khác đi: “Liên nhi cũng không biết, chờ xem sự việc như thế nào rồi tính tiếp.” Kế hoạch bị phá hủy, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên làm gì. Dù hạ độc giết chết Hiên Viên Vinh Hi, chỉ dựa vào ca ca và trưởng công chúa cũng không thể chắc chắn sẽ làm cho Dạ nhi kế vị. Nhưng nếu không làm, thì phải chờ đến bao giờ ? Quên đi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là giải quyết nghiệt chủng trong bụng Tô Mộ Tịch. Lãnh Kì Duệ cúi đầu nhìn Đỗ Chính Liên trong lòng mình. Nàng đã không còn tin tưởng mình. Nhưng thủ hạ ở Ảnh môn đều là người của hắn, hắn muốn biết chuyện gì bọn họ sẽ không thể không nói. Nhẹ nhàng đẩy Đỗ Chính Liên ra, Lãnh Kì Duệ mở miệng nói: “Sư muội, sắc trời đã không còn sớm, ta cho nha hoàn tới thu dọn một chút, muội nghỉ tạm ở đây đi.” Nói xong liền xoay người rời đi. Đỗ Chính Liên ôm hắn từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Sư huynh, ở lại với Liên nhi được không?” Nói đến mức này rồi, sư huynh sẽ không thể không động lòng. Lãnh Kì Duệ hơi cứng người, gỡ tay Đỗ Chính Liên ra cũng không quay đầu lại: “Ta sẽ chờ đến ngày muội cùng ta rời khỏi Hoàng thành.”